Chương 6
"Dừng lại đi....Mau cho ra ngoài....Ra nhanh đi....."
Bùi Châu Hiền tấm tức nức nở đánh lên lồng ngực bền chắc của Tôn Thừa Hoan, vật nam tính của cô quá to và căng, khiến nàng ngoài khó chịu ra còn có một loại cảm giác kỳ lạ không nói được.
Thớ thịt trong cơ thể nàng co rúc lại theo bản năng, muốn tìm cách đẩy con quái vật khổng lồ đang xâm lấn đi ra ngoài, nhưng vừa cử động chợt nghe được cô thở dốc nặng nề.
"Hiền, em muốn Hoan bắn ra ngay sao?" Tôn Thừa Hoan cười khổ nói, nàng vùng vẫy như thế thật sự là muốn lấy mạng cô.
"Không cho bắn! Nếu cô dám, tôi....Tôi......" Bùi Châu Hiền vừa bực vừa tức cắn răng nói.
"Em sẽ xào Hoan thành cá khô, đúng không?" Tôn Thừa Hoan cười cười nói, sau đó đột nhiên cúi đầu xuống ngậm mút nụ hoa kiều diễm trên hai bầu vú.
"Áaaa......" Luồng khoái cảm bỗng nhiên xông thẳng lên não, Bùi Châu Hiền không chịu nổi nữa mềm nhũn xụi lơ, âm hộ co rút nhanh như đóa hoa vào thời kỳ nở rộ.
Tôn Thừa Hoan bắt lấy thời cơ này, giữ chặt eo, mạnh hơn sâu hơn xông vào tận sâu trong âm hộ nàng, sâu đến khiến cô tưởng rằng gần như chạm đến tim mình....
Bị tấn công từ hai mặt như thế, nàng đã hoàn toàn đưa vật cương cứng lửa nóng của cô vào hang động chật hẹp của mình.
"Tuyệt quá......" Tôn Thừa Hoan ôm chặt lấy Bùi Châu Hiền, cảm động tận hưởng cảm giác ngọt ngào này, cảm kích trời xanh đã rất ưu ái mình.
Cảm kích không phải là vì niềm vui sướng của cơ thể, mà quan trọng hơn là rốt cuộc cô đã có được Nữ Vương bệ hạ - người tình trong mộng mà mình yêu nhất.
Giờ khắc này, cuối cùng nàng đã hoàn toàn thuộc về cô rồi!
Cô có thể cảm nhận được nhịp thở của cả hai hòa quyện vào nhau, hai người hợp lại thành một, ở trong lòng mỗi người tìm được vị trí thực sự thuộc về nhau.
Nàng vừa ướt át vừa nóng lại còn vây chặt lấy cô, siết chặt lẫn đòi hỏi cô, bên trong của nàng chật hẹp, trơn trượt và mềm mại....Cảm giác tuyệt vời không thể hình dung khiến cô gần như muốn bay lên thiên đường.
Hai cánh tay cô buộc chặt, thật nóng lòng muốn đem cả thân thể mềm mại trước mắt này nhồi nhét vào trong chính thân thể của mình.
"Hiền, Hoan chuẩn bị làm đây." Cô đong đưa phần eo tráng kiện và bắt đầu chậm chạp đút vào.
"Ôi....Ưm....Áaaa....Ứm......" Vật cứng ngắc nóng hổi kia không ngừng ma sát từng thớ thịt mềm mại ở bên trong, đợt sóng vui sướng vượt quá tưởng tượng xông lên khiến cho nàng ngâm nga không thốt thành lời.
Cô nâng lên hai chân nàng, đút vào khi sâu khi cạn, tiến hành kéo dài cuộc hành hạ vừa dày vò nhưng thật rất vui sướng.
"Áaaa....Ừm....A....A......" Nàng ưỡn lên đường cong xinh đẹp của cơ thể, hai chân trắng muốt dạng rộng ra hai bên gác lên cánh tay vững chắc của cô.
Da thịt mịn màng trắng nõn cùng màu da màu đồng khỏe mạnh trai tráng, tạo thành thị giác kích thích mãnh liệt.
"Ưm....Ưmh....Áaaa....Nhẹ chút....Chậm chút nữa......" Khoái cảm tuyệt đỉnh lâng lâng như cuốn trôi nàng không biết tới phương nào, khiến nàng như muốn ngất lịm, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, "Áaaa....A....Thừa Hoan......"
Bùi Châu Hiền không sao kiềm nổi không ngừng gọi tên cô, ánh mắt vốn trong suốt giờ phút này ngập đầy sóng nước, vẻ mặt vốn kiêu ngạo lạnh lùng không thích gần gũi với bất kỳ ai lúc này đã hoàn toàn bị vẻ thẹn thùng của người con gái thay thế.
Tựa như một tòa núi băng đang từ từ tan chảy dưới ánh mặt trời xán lạn, trước sự nhiệt tình vuốt ve của cô,nàng đã bộc phát ra được nét kiều mỵ, toát ra vẻ đẹp vô cùng diễm lệ.
Giờ phút này nàng giống như một đóa hoa bé nhỏ yếu đuối trơ trọi, xinh đẹp có một không ai, tin là bất kỳ người đàn ông nào nhìn vào cũng ước chi được ôm ghì nàng vào trong ngực, để yêu thương, nâng niu và che chở cho cô.
"Hiền, em là của Hoan, chỉ là của một mình Hoan thôi!"
Bản tính Tôn Thừa Hoan xưa nay luôn ôn hòa thẳng thắn, ít khi nào hơn thua hay chấp nhất với ai trong bất cứ chuyện gì, chứ đừng nói chi ham muốn chiếm hữu như thế. Nhưng bây giờ nàng mới phát hiện ra, thì ra chỉ cần đối tượng là nàng, cô sẽ lắc mình một cái liền trở thành một kẻ có lòng độc chiếm vô cùng mãnh liệt.
Nếu để tên đàn ông khác nhìn thấy vẻ quyến rũ này của nàng, nhất định cô sẽ làm thịt những tên đàn ông đó ngay. Nàng chỉ có thể là của riêng cô!
"Áaaa...Chậm chút....Chậm chút nữa....Tôi không chịu nổi nữa....A....Áaaa......" Hai má ửng hồng như ráng nắng chiều, cánh môi hồng phấn mềm mại thỉnh thoảng thốt ra nhiều tiếng nũng nịu ru hồn, người lên tiếng tất nhiên là xấu hổ muốn chết còn người nghe được lại cảm thấy lửa dục bùng cháy dữ dội, động tác giao hợp càng thêm cuồng dã.
"Thừa Hoan....Ừm....Áaaa...Tôi không được rồi....A....Chậm lại đi ....Ứm......"
Bùi Châu Hiền đã hoàn toàn bị tình dục nhấn chìm, mỗi lần Tôn Thừa Hoan đút vào thì bên trong của nàng cũng tự động nghênh hợp, mà mỗi một lần cô rút ra thì lại lưu luyến cuốn lấy không thả vật nóng bóng cứng rắn kia.
Hai cơ thể đều không mảnh vải mang đến khoái cảm cho nhau, ngất ngây với cảm xúc khiến nàng lần nữa phát ra tiếng rên rỉ rít gào cùng tiếng thở dồn dập không thể nào kiềm chế.
Cảm giác vui vẻ sung sướng tựa như sóng triều đánh úp về phía nàng, cuốn phăng cô lên tới đỉnh sóng, sau đó lại hạ xuống thật mạnh nhấn chìm nàng dưới đáy đại dương.
Khoái cảm thiên thu bất tận này đã làm cho nàng biết được cái gì mới là sung sướng tuyệt đỉnh.
Giống như đang vùng vẫy lăn lộn trong sóng biển, từng cái lắc lư, mỗi một lần va chạm đều dẫn phát ra dòng điện cuộn trào mãnh liệt.
"Hiền....Hiền......" Tôn Thừa Hoan liên tục lặp đi lặp lại tên người yêu, lần sau so với lần đầu càng va chạm càng tiến vào sâu hơn, đồng thời cúi người điên cuồng hôn nàng.
Tình yêu sâu sắc trong tim không biết nên diễn đạt như thế nào, giờ phút này tất cả đều hóa thành luật động cuồng dã mà không mất đi sự dịu dàng.
"Thích không, Hiền?"
"A....Ừm....Ưmh....Áaaa......" Bùi Châu Hiền chỉ biết thở dồn dập.
"Nói cho Hoan biết đi, có thích không? Có thích Hoan làm vậy với em hay không?" Tôn Thừa Hoan yêu thương liếm mút bầu vú trắng muốt, vật nóng bỏng cương cứng kia vẫn vùi sâu trong âm hộ ẩm ướt, khi nhanh khi chậm rút ra rồi cắm vào.
"Ưm....Có....Rất thích......" Bùi Châu Hiền thở mạnh nói, quá nhiều khoái cảm khiến nàng không chịu nổi, khóe mắt rỉ ra dòng nước óng ánh trong suốt, "Rất thích....Áaaa....Ưm....Cảm giác rất tuyệt....."
Khoái cảm cực độ khiến nàng mất đi năng lực suy tính, cũng không suy nghĩ nhiều nữa,nàng điên cuồng vặn vẹo người, tận hưởng khoái cảm vui sướng như bị từng đợt sóng từ thấp tới cao nhấn chìm.
Trong đầu phát ra tiếng ông ông, toàn thân tê dại mềm nhũn, ngọn lửa ham muốn miên man bất tận như thiêu đốt dày vò cô, nhưng cũng làm cho nàng chìm đắm say mê, cả người mềm oặt xụi lơ vùi sâu vào trong đó, không cách nào tự kềm chế, chỉ mải mê chạy theo khoái cảm của giác quan theo bản năng.
"Hiền, em đẹp quá!" Tôn Thừa Hoan nín thở nhíu hàng mày rậm, giữ chặt vòng eo mềm mại của nàng, thúc người một cái dùng hết sức từng chút tấn công vào cơ thể nàng.
Cô gia tăng đốc độ ra vào, mỗi một lần đều quyết liệt khuấy đảo dữ dội vào sâu tận bên trong âm hộ nóng ẩm. Động tác vừa sâu vừa mạnh bạo tựa như một con ngựa hoang mất cương, không ngừng dong ruỗi trong cơ thể mềm mại yêu kiều.
"Áaaa... Tuyệt quá....Ưm....Là chỗ đó đó....Dễ chịu quá....Ôi......"
Cơ thể lần đầu tiên nếm trải ái tình sao có thể chịu đựng nổi sự thúc đẩy mãnh liệt như thế, Bùi Châu Hiền ngay lập tức thét ra tiếng chói tai vang dội, đồng thời co giật run rẩy như bị chuột rút.
Đầu ngón tay thon dài trắng bệch bấm sâu vào sống lưng dày rộng của cô tạo ra vô số dấu vết, hàm răng trắng đều cũng cắn thật mạnh lên bả vai cô, cảm nhận vị mồ hôi mằn mặn.
Mồ hôi hai người đều tuôn như mưa, nhất là Bùi Châu Hiền, thân hình trắng noãn thắm đẫm đầy mồ hôi trong suốt, lung linh óng ánh như sương sớm mai.
"Thật sự dễ chịu đến vậy sao? Hoan sẽ làm cho em cảm thấy vui sướng hơn nữa......" Phản ứng thành thật đáng yêu của nàng khiến cô càng thêm kích động, thở hổn hển từng chập, điên cuồng tấn công sâu vào nơi mềm mại nhất trong cơ thể nàng, duy trì kéo dài tốc độ ra vào.
Khắp phòng vang lên tiếng thể xác giao hoan khiến người phải xấu hổ, hai người mặc sức rên rỉ lúc cao lúc thấp, kết hợp thành một khúc nhạc truyền cảm động lòng người.
"Áaaa....Tôi không chịu được nữa....Tôi....." Bùi Châu Hiền kêu gào ra tiếng, khóe mắt chảy ra một giọt nước trong suốt.
"Hiềm, chúng ta cùng lên nha!"
Rốt cuộc không chịu nổi lửa bỏng nhiệt tình như dầu sôi của cô nữa, khoái cảm dâng cao kéo tới khiến nàng sung sướng đến gần như lịm người, âm hộ yêu kiều co giật liên hồi, siết chặt thỏi sắt nóng rực trong cơ thể, càng siết càng chặt.
Tôn Thừa Hoan vốn đã sắp đến cực hạn, bây giờ còn bị âm hộ nóng ấm siết chặt không buông, rốt cuộc cũng không thể kiềm cự nổi nữa, liên tục như dã thú thúc mạnh người, sau hơn chục cái cũng gầm nhẹ bắn ra, dịch yêu nóng rực toàn bộ phun ầm ầm vào trong cơ thể cô.
Âm hộ đã đạt đến điểm giới hạn nhạy cảm, bất thình lình bị lửa nóng thúc đẩy như thế, càng co rút dữ dội hơn, cả người nàng run rẩy, bên tai vang lên từng hồi tiếng ù ù, trước mắt trống rỗng, ý thức đã sớm không biết bay tới phương hướng nào, cả người như đang lơ lửng trên chốn thiên đường tuyệt diệu.
"Hoan yêu em!"
Thần trí còn chưa hoàn toàn trở về vị trí cũ, mặt đã bị cô xoay nhẹ qua đối diện với đôi mắt đầy thâm tình nồng nàn.
Sau một tiếng tuyên cáo dồi dào tình cảm, cô lần nữa dâng tặng nàng một nụ hôn cực kỳ nóng bỏng.
Bùi Châu Hiền khẽ khép lại tròng mắt trong veo như nước, hai tay từ từ vòng lên cổ Tôn Thừa Hoan, hé mở đôi môi hồng mềm mại nghênh đón đầu lưỡi của cô cuồng nhiệt tiến vào, mặc cô tận tình mút lấy chất mật trong miệng mình.
Nàng biết mình như thế thật không còn hình tượng gì nữa! Toàn thân trần truồng, mồ hôi đổ đầm đìa, hai gò má nóng hổi đỏ bừng bừng xấu hổ, nửa người dưới đang cuộn lấy hông cô, chỗ kín còn không biết xấu hổ vẫn đang ngậm lấy vật đó của cô......
Nhưng nàng không muốn cô rời ra, thật sự là không muốn cô tách ra chút nào!
Kể từ nay, chú chó trung thành này sẽ thật sự thuộc về mình rồi, có phải không? Cô sẽ không bao giờ bỏ mặc mình mà đi, có đúng không? Cô sẽ không giống như những người khác, để mặc một mình mình với cuộc sống cô đơn và buồn tẻ kia nữa có phải vậy không?
"Đừng rời xa em nhé!" Sau khi kết thúc nụ hôn, Bùi Châu Hiền nhìn sâu vào ánh mắt của Tôn Thừa Hoan, thay vì nói là ra lệnh thì nó có vẻ giống như đang tha thiết cầu xin hơn.
Tôn Thừa Hoan hiền lành mỉm cười, người này....Sau khi cùng mình có quan hệ thân mật thì càng thêm có sức hút khiến cho trái tim nàng nhảy đập thình thịch, như bầy nai con đi loạn.
"Nữ Vương của Hoan, nếu như rời bỏ em, Hoan còn có thể đi đâu đây?" Tôn Thừa Hoan yêu thương vuốt ve gương mặt ửng đỏ của Bùi Châu Hiền.
"Hoan biết vậy là tốt, Hoan chỉ là của em!" Bùi Châu Hiền tóm lấy cô như tóm một đứa bé, nắm chặt như thể một món đồ chơi khó khăn lắm mới có được.
"Phải, Hoan chỉ là của em, Nữ Vương bệ hạ à!" Tôn Thừa Hoan còn xấu xa thúc eo một cái, như muốn xua tan nỗi sợ hãi trong nàng, dáng vẻ ngang tàng dễ thương đó của nàng lần nữa đã đốt lên ngọn lửa dục của cô, cây đuốt nóng bỏng đang vùi sâu trong cơ thể nàng lại lặng lẽ ngốc đầu dậy, vừa nóng lại vừa cứng như tiếp thêm sức sống cho nó.
"Sao Hoan có nó....." Bùi Châu Hiền hít sâu vào một hơi.
"Không biết từ khi sinh ra đã có nó, đêm còn rất dài! Chúng ta lại có rất nhiều thời gian." Tôn Thừa Hoan ôm chặt Bùi Châu Hiền.
Cũng không rút của mình ra, mà nhích từng bước bế theo nàng đi về hướng phòng ngủ.
Mỗi đi một bước , thỏi sắt nóng hực của cô lại đút vào hang động của nàng, làm nàng liên tiếp thở dốc, lại lần nữa nóng ẩm như nước.
Đặt nàng nằm xuống giường, cô cũng nằm đè lên nàng, bắt đầu đợt tấn công điên cuồng khác, không biết thoả mãn đòi hỏi liên tục thân thể của nàng......
Quả thực là, đêm còn rất dài......
***
Bình minh đến, ánh sáng mặt trời phủ sáng khắp nơi.
Tòa nhà TB vẫn náo nhiệt giống như thường ngày, từng tốp nhân viên ra ra vào vào, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Bùi Châu Hiềm để tập tài liệu lên bàn làm việc, mở ra cửa sổ phòng làm, hít sâu một hơi không khí trong lành mới mẻ của buổi sớm.
Vẻ mặt đóng băng khiến người khác không rét mà run dường như đã hoàn toàn tan chảy, thay vào đó là vẻ ngọt ngào hạnh phúc rạng ngời, khiến nàng như thay da đổi thịt, biến thành một tia sáng rực rỡ không như xưa nữa.
Nàng vốn rất đẹp, đẹp đến trên thế gian này thật hiếm thấy, nàng bây giờ đã có chút hơi thở của xã hội loài người, đã trở nên rất dễ thân thiện và gần gũi.
Đáng tiếc, Tôn Thừa Hoan lại không hề phát hiện ra sự thay đổi này.
Bùi Châu Hiền rời giường khi cô vẫn còn đang trong cơn ngủ say, nửa bên mặt vùi vào trong chiếc gối mềm mại, hàng lông mi khoan khoái dễ chịu giãn ra, mái tóc xõa lòa xòa che mất nửa gương mặt......
Cô ngủ vừa mê vừa say như một đứa trẻ ngây thơ, cả khuôn mặt toát lên sự thỏa mãn. Vẻ mặt này, khiến ai nhìn vào cũng đều bị lây cảm động, giống như được truyền sang niềm hạnh phúc từ anh.
Thức dậy trước tia nắng sớm của bình minh, Bùi Châu Hiền sững người nhìn Tôn Thừa Hoan rất lâu mà vẫn không nỡ rời mắt.
Chợt nghĩ tới cảnh tượng thoả thích ái ân tuyệt diệu của tối hôm qua, hai gò má nàng liền ửng đỏ lên.
Thật sự không ngờ được, mình lại lên giường với người này; càng không nghĩ tới chính là, cô lại có cự vật, chẳng những hôn hết mỗi một chỗ trên người nàng, còn không biết mệt mỏi đòi hỏi nàng không biết bao nhiêu lần, hại nàng suốt đêm lúc chìm lúc nổi lặn ngụp trong biển tình thiếu điều như muốn chết đi.
Mặc dù đã có quan hệ xác thịt, nhưng sau khi tỉnh lại thật sự là không biết nên làm sao để đối mặt với cô, chỉ có thể thừa dịp lúc cô còn đang ngủ say mà âm thầm chạy trốn tới công ty.
Nhưng cho dù ở trong công ty, quanh quẩn trong đầu nàng vẫn chỉ có hình bóng của cô, không thể nào chuyên tâm làm việc được.
Nàng thật sự không ngờ, được gần gũi với nhiệt độ cơ thể của một người, nó lại khiến ình cảm thấy ấm áp và hạnh phúc như thế....
Mà loại chữ ấm áp và hạnh phúc này, ở trong sinh mệnh nhạt nhẽo của nàng, vốn chỉ là món hàng xa xỉ chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể chạm tới. Mình thật sự có thể có được những thứ quý báu xa xỉ này sao? Hay là nói, nó vốn chỉ là một hình ảnh ảo không chân thật, ngắn ngủi tựa như phù dung sớm nở tối tàn gì đó?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro