Chương 3
Cái gì gọi là đã nghèo còn mắc cái eo? Giờ thì Tôn Thừa Hoan đã biết.
Vừa về đến dưới nhà trọ thì nhìn thấy bên ngoài chất một đống giỏ xách đã được gói lại kỹ càng. Sau khi nhìn kỹ cô mới tá hỏa tam tinh, mấy thứ này không phải là số gia sản thô sơ của mình ư?
"Bà Vương....Bà Vương......" Tôn Thừa Hoan rướn họng kêu gọi bà chủ nhà.
"Ai vậy? Gọi hồn à?" Một khuôn mặt đầy nếp nhăn ló ra từ khe hở nhỏ trên cửa sổ lầu hai, nét mặt già nua nhưng có vẻ chua ngoa.
"Bà Vương, sao đồ đạc của tôi lại chất đống hết ra ở dưới lầu thế này?" Tôn Thừa Hoan khó hiểu hỏi.
"Bởi vì cậu chưa trả tiền mướn phòng tháng này, cho nên tôi quyết định không cho cậu thuê nữa." Bà chủ nhà móc móc lỗ tai nói tiếp, "Bây giờ phòng của cậu đã có người vào ở rồi, cho nên đồ của cậu tôi đã giúp cậu dọn ra, nói ra cậu còn phải cảm ơn tôi vì có lòng tốt đóng gói miễn phí cho cậu đấy chứ!"
"Nhưng mà bà Vương à, tôi đã nói trước với bà một tiếng rồi, là tiền mướn phòng tháng này chờ tôi được phát lương xong tôi sẽ trả cho bà ngay, bà cũng đã nói được kia mà." Tôn Thừa Hoan gấp gáp nói.
Cô biết mình chưa có tiền để trả tiền thuê phòng tháng này, chi phí ở cái thành phố này thật sự cao hơn tưởng tượng của cô, số tiền lương ít ỏi trừ trả tiền thế chân mướn phòng, tiền điện nước cùng ăn uống ra cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Thế nên cô mới nói với bà Vương, xin bà cho nán lại vài hôm, chờ nhận được lương tháng này xong sẽ lập tức trả cho bà ngay. Không ngờ rõ ràng bà chủ nhà đã đồng ý với cô rồi nhưng sau đó lại âm thầm đuổi cô ra khỏi nhà mà chẳng hề thông báo lấy một tiếng.
"Tiểu Hoan à, đừng trách tôi không nói tình cảm, cậu đã thuê phòng ở thì phải trả tiền đúng hạn, không có tiền trả thì đừng trách tôi đuổi cậu. Nói cho cùng, tôi cũng chỉ dựa vào việc làm này để kiếm miếng cơm, nếu như ai ai cũng không trả tiền mướn phòng giống như cậu, cậu bảo tôi phải húp cháo rùa để mà sống à?" Bà chủ nhà nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Nhưng mà....Bà Vương, bà đuổi đi bất ngờ như vậy, tôi biết tìm đâu ra chỗ ở bây giờ?" Tôn Thừa Hoan chán nản rũ hai vai.
"Đó không phải là chuyện của tôi, tiểu Hoan, chúc cậu nhiều may mắn nha! Tạm biệt." Bà chủ nhà không chút lưu tình đóng cửa sổ lại một cái rầm.
Đúng thiệt là quá đáng hết chỗ nói! Tôn Thừa Hoan giận đến siết chặt hai quả đấm, muốn xông tới nói lý với bà chủ nhà một phen, nhưng ngay sau đó liền thay đổi ý nghĩ từ từ buông hai tay ra.
Thôi đi, cần gì phải vì chuyện này mà gây gỗ với người khác dẫn đến mất vui, dù sao đi nữa thì mình bị đá ra ngoài đã là sự thực không thể chối cãi. Thay vì ở đây tức giận lãng phí thời gian, chi bằng làm chuyện gì đó có tính thiết thực hơn.
Sau một hồi suy nghĩ, Tôn Thừa Hoan uể oải cúi người xách lên tài sản của mình. Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng kèn xe hơi, cô vừa quay đầu lại, không khỏi kinh ngạc kêu lên: "Cô Bùi!"
Vẫn tưởng rằng sau khi đưa cô về nhà, Bùi Châu Hiền đã sớm quay xe đi về, không ngờ nàng ấy vẫn còn ở đây!
Bùi Châu Hiền mở của xe bước xuống, không nói gì chỉ nhìn người ướt đẫm ở trước mặt, nhếch nhác không thôi.
Bộ dáng của cô ta mặc dù đáng thương, nhưng ánh mắt không hề có nửa phần giống như một người đang lâm cảnh khốn khó, ngược lại có vẻ trầm ổn và trấn định rất khó nói, giống như dù bất kể ở trong hoàn cảnh khó khăn nào, cô ta đều có thể từng bước từ từ vượt qua mọi trở ngại.
Người này rốt cuộc là nhu nhược hay mạnh mẽ?
Nói cô ta mạnh mẽ, nhưng cô ta lại khúm núm nhẫn nhục chịu đựng khi bị mình vênh mặt hất hàm sai khiến, nhẫn nhục chịu đựng; nhưng nếu cô thật sự nhu nhược, thì sao cô ta lại dám nhìn mình bằng ánh mắt nóng bỏng lộ liễu như thế?
Ánh mắt cưng chiều mà dịu dàng, thẳng thắng và chân thành như thể tiết ra nguồn nhiệt cực hạn, cứ luôn len lén liếc nhìn, ánh mắt ấy như từng sợi tơ nhỏ quấn chặt và vây kín cả người cô không chừa một khe hở, khiến cho trái tim đã đóng băng của nàng vì thế mà lặng lẽ rung động….
Đổi lại thường ngày, nếu có tên nào dám nhìn nàng như vậy, thì đã bị nàng thưởng ột cái tát từ lâu rồi. Nhưng với người này nàng lại không có làm vậy, ngược lại còn không tự chủ được mà quay trở lại, chìa tay ra giúp đỡ khi cô ta gặp khó khăn.
Chẳng lẽ là bởi vì vết thương bắt mắt trên tay cô ta, mới khiến ình có hành động khác thường như hôm nay? Hay là nói, mình làm vậy, hoàn toàn chỉ là vì cảm tạ cô ta nhặt ví giúp mình?
"Tôi hỏi cô, cô biết nấu ăn không?" Bùi Châu Hiền lạnh lùng hỏi cô.
"Tôi biết ạ!" Tôn Thừa Hoan gật đầu lia lịa.
"Vậy giặt quần áo thì sao?"
"Tôi cũng biết ạ."
"Còn dọn dẹp phòng, chùi rửa nhà tắm, lo việc bếp núc, quét sân tỉa cỏ thì sao..." Bùi Châu Hiền nói ra hàng loạt việc mà tưởng chừng như chỉ có người giúp việc chuyên nghiệp mới có thể làm.
"Tôi đều biết hết ạ!" Tôn Thừa Hoan lại gật đầu lia lịa như giã tỏi.
"Được rồi, lên xe đi!" Bùi Châu Hiền bất đắt dĩ thở hắt ra, "Tôi sẽ đại phát từ bi nhận cô đến nhà tôi làm nữ giúp việc toàn năng!"
"Hả?" Nữ giúp việc toàn năng? Tôn Thừa Hoan giống như bị Thiên Lôi đánh trúng không nhịn được há to miệng.
"Thế nào, cô không muốn?" Thấy cô ngơ ngác, Bùi Châu Hiền không vui nhướng mày hỏi.
"Tôi đồng ý! Tôi đương nhiên đồng ý!" Dù là khi cô ấy xem mình như chó nuôi trong nhà, Tôn Thừa Hoan cũng chịu nữa!
Haizz! Ai bảo cô ấy là nữ thần trong lòng mình làm chi? Nữ thần lên tiếng, có lẽ nào mình lại không tuân theo?
***
Chà! Đây chính là biệt thự của nàng ấy sao? Thiệt là đẹp, cũng rất sang trọng ấy nhỉ!
Nhìn gian phòng khách bóng loáng rộng lớn to gấp năm lần so với căn phòng trọ nhỏ bé của mình, Tôn Thừa Hoan không kiềm được âm thầm than thở.
"Ơ....Cái này...." Tôn Thừa Hoan ngập ngừng dừng lại ở ngưỡng cửa không dám bước vào.
"Làm gì vậy? Vào đi!" Bùi Châu Hiền thúc giục.
"Khắp người tôi bẩn thế này, mà cái thảm kia lại quá sang trọng, tôi sợ sẽ làm dơ nó." Tôn Thừa Hoan do dự nhìn tấm thảm lông cừu trắng muốt cao cấp.
"Tôi bảo cô vào thì cứ vào đi, nhiều lời như thế làm gì?" Bùi Châu Hiền trợn mắt nguýt Tôn Thừa Hoan một cái.
"Tuân lệnh!" Tôn Thừa Hoan ngoan ngoãn bước vào nhưng không dám đi loạn khắp nơi, chỉ khún núm ngắm nhìn bốn phía với tâm trạng bất an. Bộ dạng nghèo túng hiện giờ của mình so với căn biệt thự lộng lẫy sang trọng của nàng quả thực là chẳng tương xứng chút nào!
Bùi Châu Hiền quay người lại thấy Tôn Thừa Hoan vẫn đứng đờ người ở đó, không nhịn được cau mày nói, "Cởi đồ ra!" Vẫn là giọng điệu kiểu ra lệnh.
"Hả?" Tôn Thừa Hoan còn tưởng mình nghe lầm.
"Tôi nói cô cởi quần áo ra, chẳng lẽ cô không nghe thấy sao?" Bạch Vận Đình lạnh lùng nhìn cô, gương mặt sắc xảo xinh đẹp được ánh đèn chiếu lên tỏa ra một vầng sáng dìu dịu.
"Tại…tại….tại…Tại chỗ này luôn hả?" Tôn Thừa Hoan cà lăm hỏi lại.
"Cả người cô ướt như chuột lột, không cởi sao được?" Bùi Châu Hiền ném cho Tôn Thừa Hoan một cái khăn tắm màu trắng thật to, vươn nhẹ ngón tay thon thả chỉ về phía phòng tắm. “Đi tắm rửa sạch sẽ, không phải anh sợ mình bị bẩn hay sao? Nếu lát nữa để tôi phát hiện trên người cô còn bẩn chỗ nào, tôi sẽ quẳn cô ra bên ngoài cho cô tắm mưa nữa đấy.”
Thật ra là nàng sợ cô sẽ bị cảm ngã bệnh, cho nên mới bắt cô đi tắm. Nhưng người như nàng thì đợi nào chịu nói ta lời thật trong lòng mình, vì vậy chỉ có thể dùng giọng điệu chua ngoa này để che giấu.
"Ồ! Được, cám ơn."
Bùi Châu Hiền lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của Tôn Thừa Hoan, nhìn từ góc độ này, cô thật giống như một chú chó lang thang hiền lành ngoan ngoãn, dáng vẻ bị nàng bắt nạt có điểm đáng yêu không thể miêu tả được.
Tâm tình của nàng vì vậy mà vô cùng tốt, ngày tháng sau này, có thể sẽ trở nên thú vị hơn chăng? Hôm nay chứa chấp chú "Chó lang thang" này, chắc hẳn nó sẽ luôn ở bên cạnh mình chứ? Bất luận là ban đêm rét lạnh hay là bình minh rực sáng, hoặc là những chuỗi ngày nàng đơn lạnh lẽo không ai bầu bạn tưởng chừng như muốn phát điên lên, nó vẫn sẽ ở mãi bên cạnh mình một tất cũng không rời?
Không hiểu tại sao Bùi Châu Hiền lại rất có lòng tin vào điều đó, vì vậy nàng hơi hé nở nụ cười hiếm khi mới thấy.
Đợi Tôn Thừa Hoan tắm rửa xong thì Bùi Châu Hiền đã ngồi ở trên ghế sa lon mềm mại ngủ thiếp đi.
Chiếc ti vi to lớn gần như chiếm hết toàn bộ bề mặt vách tường vẫn đang phát sóng, nàng tựa vào thành ghế sa lon lẳng lặng ngủ, trong tay còn cầm chiếc điều khiển ti vi.
Ánh đèn dìu dịu chiếu xuống bóng hình thanh lệ của nàng, ánh sáng cùng hình ảnh lần lượt thay đổi, mái tóc đen bồng bềnh như mây, hàng lông mi dài trên đôi mắt tựa như cánh quạt đang run nhè nhẹ.
Tôn Thừa Hoan ở một bên nhìn nàng mà gần như quên cả thở. Chỉ nhìn như thế thôi mà trái tim của cô lại mơ hồ thấy nhói đau.
Ở trong công ty, cô đã nghe nói không ít chuyện kỳ quái về nàng.
Cô biết nàng vừa sinh ra đã mất mẹ, năm mười hai tuổi thì mất đi anh trai, năm ngoái nàng còn mất luôn người cha. Nghe nói lúc hấp hối sắp chết nhưng cha nàng vẫn từ chối không muốn gặp nàng...
Nghe những lời đồn đại ấy cũng khiến cô đau lòng vô cùng. Bên cạnh không có người thân, hẳn là nàng phải đối mặt với cuộc sống rất cô đơn và buồn tẻ rồi?
Bên cạnh không còn người thân nào, nên cả ngày nàng cứ mãi vùi đầu vào công việc, đã vậy trong công ty lại còn đồn thổi vô số lời đồn ác ý về nàng.
Rốt cuộc nàng ấy có người bạn nào hay không? Dựa vào thái độ lạnh nhạt thường ngày của nàng ấy đối xử với người khác, e rằng cũng rất khó có được một người bạn thân như gọi là tri kỷ gì đó, cũng chẳng có bao nhiêu thanh niên dám theo đuổi nàng. Cho nên mỗi ngày tan sở, cái mà nàng đối mặt có lẽ chỉ là bốn bức tường lạnh tanh, cùng với chiếc ti vi khiến cho người ta cảm thấy nhạt nhẽo trước mắt này.
Đau lòng nhìn nàng chăm chú một lúc lâu, Tôn Thừa Hoan rốt cuộc vẫn phải tiến lên lay lay nhẹ nàng, nhỏ giọng gọi: "Cô Bùi, muốn ngủ thì lên giường ngủ đi. Cô ngủ như vậy sẽ bị cảm đấy."
Bùi Châu Hiền uể oải mở mắt ra, hơi hơi hé mở đôi mắt long lanh trong suốt, đẹp tựa như sao sáng tỏ trên bầu trời, khiến cho đáy lòng Tôn Thừa Hoan nhói lại.
Còn chưa kịp nói gì, nàng lại đột nhiên nghiêng người hai tay quấn lên cổ cô, cả người áp sát vào lồng ngực nở nang của Tôn Thừa Hoan.
"Cô Bùi?" Toàn thân Tôn Thừa Hoan cứng ngắc.
"Đừng ồn......" Bùi Châu Hiền ậm ờ nói trong miệng: "Tôi mệt mỏi quá, cô là chú chó nhỏ của tôi, cho tôi dựa một chút sẽ không chết đâu.”
Tôn Thừa Hoan chần chờ mấy giây, sau đó chậm rãi đưa tay vòng lên bờ lưng mảnh khảnh của nàng, rồi ôm nàg thật chặt vào lòng, hơi thở ấm áp cùng mùi hương thơm mát của con gái lập tức tràn vào cõi lòng cô.
Tóc của nàng vờn quanh gò má cô có cảm giác hơi tê tê ngứa ngứa.
Hơi thở của nàng phả nhẹ xung quanh cổ cô, từng đợt cảm giác ngọt ngào mà tê dại khiến cho khắp người cô không thể kiền nén được kích động đang dậy sóng.
Có nằm mơ cô cũng không ngờ rằng có một ngày mình được ôm chặt người tình trong mộng như thế này!
Đây là trời cao ban ơn đức cho cô sao? Hay vốn chỉ là hình ảnh không thật ở trong mơ?
Tôn Thừa Hoan nhéo mạnh vào đùi mình một cái, ui cha, đau quá! Nói vậy đây không phải là mơ!
"Cô Bùi, tôi bế cô lên giường ngủ nhé!"
Nàng trong ngực lẳng lặng dựa vào lồng ngực cô, hơi thở nhè nhẹ như có như không khiến trái tim trong ngực cô như muốn tan chảy. Cô thỏ thẻ nói nhỏ bên tai nàng xong nhấc bổng nàng lên mà không cần tốn chút sức nào, còn nàng chỉ than nhẹ một tiếng rồi vùi sâu hơn vào lồng ngực ấm áp của cô.
Loại nhiệt độ trong cơ thể con người cô thiếu thốn bấy lâu, nay khiến cho Bùi Châu Hiền có cảm giác như rệu rã.
Từ khi ra đời, trừ anh trai, chưa bao giờ nàng tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể của người nào khác. Ba không khi nào ôm ấp nàng, người giúp việc thì không dám đến gần, cho nên phần ấm áp này, cô chưa bao giờ có lại được kể từ khi anh trai qua đời tới nay.
Vùi sâu trong lồng ngực bền chắc của Tôn Thừa Hoan, lắng nghe lực đập của trái tim cô lại làm cho nàng có cảm rất an tâm mà trước nay chưa từng có, buồn ngủ kéo tới mỗi lúc một sâu…
Rón rén đặt nhẹ Bùi Châu Hiền lên giường, Tôn Thừa Hoan tựa như ôm nàng công chúa đang ngủ, không dám thở mạnh sợ làm quấy rầy giấc ngủ của người đẹp.
Kéo qua tấm chăn mỏng cẩn thận đắp cho nangg, cô quyến luyến vuốt ve gò má trắng nõn mịn màng của nàng, cúi người chạm nhẹ lên gò má mềm mại kia.
Nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước xẹt ngang mặt hồ, gợi lên từng gợn sóng lăn tăn.
"Ngủ ngon!"
Tôn Thừa Hoan đang định nhỏm người dậy rời đi thì vạt áo lại bị nàng níu nhẹ, "Cô Bùi?"
Tay của nàng bắt lấy vạt áo cô, như đứa bé sợ hãi bị bỏ rơi trong bóng tối.
"Không cho đi, ở lại với tôi!"
"Nhưng mà......" Tôn Thừa Hoan hơi do dự, đơn gái chiếc ở chung một phòng hình như không được hay cho lắm?
Nhất định là do nàng ngủ mê nên hành động mới khác thường như thế, nếu ngày mai tỉnh lại chắc chắn sẽ thấy hối hận!
"Cô dám không nghe lời tôi?"
"Tôi đâu có." Tôn Thừa Hoan cười khổ, lần nữa ngồi trở lại đầu giường.
Bùi Châu Hiềm lập tức bắt bàn tay cô lại, kéo qua để lên tấm chăn ở dưới mặt mình, còn giống như con mèo nhỏ cọ qua cọ lại có vẻ rất thân mật.
Có lại hơi ấm mình mong muốn, nàng liền thở phào nhẹ nhõm. Đây là lần đầu tiên trong đời mà nàng vội vã muốn bắt giữ thứ gì đó đến thế, không muốn cho nó rời khỏi mình…
"Cô Bùi......"
Bàn tay thô dày của cô từ từ hạ xuống vuốt tóc nàng, từ đầu ngón tay để lộ ra sự an ủi cùng dịu dàng, tất cả điều đó cũng làm cho nàng có cảm giác rất thoải mái.
"Không được rời khỏi tôi." Nàng không có ý thức mà thốt ra lời nói của sự cô đơn chân thật nhất ẩn giấu trong lòng.
"Được." Tôn Thừa Hoan yêu thương nhìn cô vừa nói vừa cọ lên bàn tay mình, "Tôi tuyệt đối sẽ không rời bỏ em!"
Đây không chỉ là cam kết mà thôi, đây là một lời thề son sắt!
Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, sau khi nói ra những lời này, nàng đang nhắm mắt ngủ say hình như hơi nhếch môi mỉm cười....
Nụ cười chỉ thoáng qua như lan tỏa ra hơi thở rất đỗi ngọt ngào, hoàn toàn làm dịu đi vẻ lạnh lùng thường ngày, khiến cô càng xinh đẹp gấp bội phần!
Tôn Thừa Hoan cứ sững người ngồi nhìn lúm đồng tiền bên má của Bùi Châu Hiền mà không nỡ chợp mắt.
....................
Kim Yerim tuổi mới sinh nhật vui vẻ bên các chị nha
Tuổi mới hạnh phúc mong chị sẽ không bị đánh giá nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro