Chương 2
"Mọi người nói xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tình hình thị trường hiện đang hút hàng như thế, thế nhưng nguồn tiêu thụ quý này của công ty chúng ta chẵng những không tăng ngược lại còn giảm xuống những 5%. Quản lý Vương, ông có lời nào giải thích hợp lý không?"
Trong một căn phòng họp rộng lớn, Bùi Châu Hiền ngồi ở ghế giám đốc, lạnh lùng nhìn quản lý Vương thuộc bộ phận quản lý thị trường mồ hôi đã thấm ướt trán.
"À...Tổng giám đốc Bùi, là thế này....Bởi vì lần trước khách hàng tố cáo chất lượng sản phẩm điện tử của chúng ta không đạt yêu cầu, giới báo chí tung tin này lên, có lẽ là do chuyện này ảnh hưởng, cho nên tiêu thụ quý này mới không đạt yêu cầu ạ." Quản lý Vương có chút sợ hãi nhìn vị lãnh đạo đứng đầu của mình.
"Nói bậy! Đây rõ ràng là chuyện của đầu tháng hai, cách nay đã hơn nửa năm, hơn nữa sự kiện khách hàng tố cáo, cũng không phải bởi vì sản phẩm điện tử của chúng ta không đạt chất lượng, mà là chính ông không có làm theo thao tác hướng dẫn sử dụng, nên mới xảy ra chuyện như vậy. Tôi nhớ được vị khách hàng kia còn tới tìm tôi xin lỗi, quản lý Vương, cái lý do này của ông thật sự rất gượng ép." Bùi Châu Hiền lạnh lùng nhìn quản lý Vương, rõ ràng là cô không chấp nhận lý do này.
"Vâng....." Quản lý Vương lấy khăn tay ra lau mồ hôi, sắc mặt cực kỳ bối rối, "Tôi sẽ về điều tra rõ lại ạ."
Phòng họp to to lớn im ắng không một tiếng động, ngay cả có cây kim rơi trên xuống đất cũng có thể nghe thấy được, mọi người tham gia hội nghị không ai dám thở mạnh.
"Không cần kiểm tra nữa, TB không cần những người lãnh đạo vô dụng, phó lý Triệu......" Bùi Châu Hiền quay đầu nhìn về phía người ngồi ở bên phải là phó lý của bộ phận tiêu thụ, "Bắt đầu từ hôm nay trở đi, tôi thăng chức cho anh trở thành quản lý của bộ phận tiêu thụ hàng hóa, tiếp nhận công việc của quản lý Vương, còn quản lý Vương, tôi đề nghị ông trở về làm nhân viên nghiệp vụ, học lại cho tốt thế nào là kinh doanh về mặc hàng sản phẩm."
"Cái gì? Tổng giám đốc, cô....Cô đẩy tôi xuống làm nhân viên nghiệp vụ ư?" Quản lý Vương sững sờ hỏi lại.
"Sao hả, ông không hài lòng à?" Sắc mặt Bùi Châu Hiền không thay đổi nhìn quản lý Vương hỏi.
"Tôi đã làm việc ở TB đã mười năm rồi, tổng giám đốc nói cách chức liền cách chức, sao chẳng có chút tình người nào cả vậy?" Quản lý Vương đỏ mặt lên tranh cãi.
"Tình người? Ông muốn giảng đạo lý tình người với tôi?" Bùi Châu Hiền cười khẩy, nụ cười của cô tuy đẹp, nhưng ở trong mắt mọi người không khỏi làm người ta ớn lạnh, "Quản lý Vương, đừng trách tôi tuyệt tình, ông và Noah lén lút giao dịch với nhau tưởng rằng tôi không biết gì hay sao?"
Nếu không phải nể tình quản lý Vương đã làm việc ở TB mười năm, mặc dù không có công, nhưng chỉ cần anh ta chịu khó làm việc đàng hoàng, Bùi Châu Hiền cũng mắt nhắm mắt mở tha cho ông ta một lần.
Nhưng ông ta chẳng những đục nước béo cò mà còn càng ngày càng quá trớn, dám cùng đối thủ cạnh tranh của TB thường xuyên liên lạc qua lại. Tên Noah đó còn có ý đồ lôi kéo bộ phận nghiên cứu bí mật thu mua thiết bị kỹ thuật tân tiến với giá cao. Đến nước này, Bùi Châu Hiền cũng không thể nào tiếp tục giữ lại cái khối u ác tính này ở lại trong công ty nữa.
Nhưng dù sao ông ta cũng có công với "TB" một thời gian dài, vẫn nên chừa cho ông ta chút mặt mũi, cho nên Bùi Châu Hiền cũng không nói thẳng ra chuyện ông ta và Noah giao dịch với nhau.
Những lời vừa rồi, Bùi Châu Hiền hạ thấp giọng xuống nên chỉ có vài người ở bộ phận nghiên cứu và phòng thị trường ngồi ở gần mới nghe được, còn những bộ phận quản lý khác cũng không hiểu ra sao, không biết rốt cuộc cô đã nói cái gì mà khiến cho sắc mặt quản lý Vương ngay lập tức thay đổi đứng ngồi không yên như vậy.
Quản lý Vương ngẩng đầu đứng lên nghiến răng nghiến lợi nói, "Nếu tổng giám đốc đã nghi ngờ năng lực làm việc của tôi, vậy thì tôi xin từ chức!" Nếu ý đồ của mình đã bị lộ, vậy thì cũng không cần thiết phải ở lại nữa. Ông không ngờ Bùi Châu Hiền lại khôn ranh như thế, xuống tay thật tàn nhẫn.
"Tôi đồng ý, sau này ông tự giải quyết cho tốt." Bùi Châu Hiền không mở lời giữ lại mà chỉ là lạnh nhạt nói. Ông ta có thể chủ động từ chức, đây là một chuyện tốt cho đôi bên.
Quản lý Vương chợt đẩy ghế ra, cũng không nói tiếng nào, bất lịch sự bỏ đi một mạch ra ngoài đóng cửa lại cái ầm.
Bùi Châu Hiền không nhúc nhích nhìn theo bóng lưng của ông ta bằng ánh mắt sắc như dao, sau đó cô từ từ thu hồi tầm mắt lại quét về phía mọi người......
Khi ánh mắt quét qua, tất cả mọi người đều câm như hến mà cúi thấp đầu.
Bùi Châu Hiền biết những ánh mắt đang rất kinh ngạc cùng khó hiểu kia đang nghĩ gì, đơn giản là bọn họ đang trách cô quá máu lạnh vô tình, ngay cả người làm việc lâu năm như vậy cũng có thể đuổi đi; hoặc là mắng cô mặt lạnh xấu xa, xuống tay độc ác tàn nhẫn...
Với người cực kỳ thông minh như cô, làm sao có thể không biết trong đầu những người này đang suy nghĩ cái gì chứ, làm sao có thể không nghe thấy những lời đồn đại ở TB? Nhưng cô cũng chả cần giải thích làm gì, lại càng không có cách nào để mà giải thích cả.
Nàng có cách làm của nàng, hành xử của nàng, không cần giải thích cho bất kỳ ai, cho dù bị người ta hiểu lầm, bị người ta chỉ trỏ, nàng cũng không quan tâm.
Nàng không ngại trên đời này không có ai yêu nàng, thực tế thì càng nhiều người hận nàng càng tốt, bởi vì nàng còn hận mình hơn cả những người khác!
Có lẽ sẽ không ai sẽ tin, nhưng đây chính là sự thật!
"Ba....Ba ơi......" Một cô gái nhỏ mười hai tuổi buồn bã khóc chạy đi tìm kiếm sự an ủi từ người cha cũng là người thân duy nhất của mình.
"Cút! Mày cút ra ngoài cho tao! Tao không muốn nhìn thấy mặt của mày nữa."
Ai ngờ ba lại tát cô bé một cái, cô gái nhỏ gần như bị cái tát ấy đánh bay ra ngoài ngã nhào trên đất, gương mặt trắng mịn hiện lên dấu bàn tay năm ngón đỏ tươi.
"Ông chủ, đừng kích động, thân thể của ông vốn không tốt, ngộ nhỡ tức giận quá mà ảnh hưởng đến cơ thể thì làm sao có thể......"
"Ba......" Cô gái nhỏ bất thình lình bị đánh một cái, nước mắt như trân châu đứt dây tuôn xuống như mưa.
"Nghiệp chướng! Mày là đồ nghiệt chướng! Nhà họ Bùi tao rốt cuộc nợ mày cái gì, mà sinh ra cái thứ nghiệp chướng như mày, hủy hoại hạnh phúc suốt đời của tao?" Cái người đàn ông đang ở độ tuổi trung niên mà cô bé gọi là ba vì quá mức đau lòng mà không ngừng ho khan, thở không ra hơi.
"Mày vừa ra đời....Liền khắc chết mẹ mày, làm tao đau lòng mất đi người vợ yêu quý đã đành đi, bây giờ lại còn khắc chết anh trai mày....Đi ra biển nhiều lần như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác mày cứ đứng không yên, cứ để rơi xuống nước? Mà tại sao lần nào Hạo Thiên cũng phải nhảy xuống cứu mày, kết quả....Kết quả ra đi không bao giờ trở lại đượcn nữa....Tất cả mọi bất hạnh đổ xuống đều là do mày tạo ra, tao căm ghét mày......"
Nói đến chỗ đau lòng, nước mắt người đàn ông trung niên liền lã chã rơi xuống, "Nghiệp chướng! Mày chính là nghiệp chướng của nhà họ Bùi......"
"Ba, con xin lỗi, con không cố ý." Cô gái nhỏ khóc bù lu bù loa.
Mất đi mẹ và anh trai duy nhất, cô bé cũng buồn lắm chứ! Bây giờ bị ba nói mình là nguyên do của mọi sự bất hạnh, càng làm cho cô bé đau lòng đến nối không thể nói nên lời.
Mẹ vì sự chào đời của mình mà mất đi, người anh trai chiều chuộng yêu thương cô bé nhất, cả ngày lẫn đêm lúc nào cũng ở bên cạnh cùng với mình, lại vì lỗi lầm của mình mà chết đi, làm sao cô bé có thể tha thứ ình?
Nếu như sinh mạng có thể thay đổi trở lại, cô bé tình nguyện người chết chính là mình chứ không phải là anh trai!
"Mày là đứa con gái bất hiếu, đồ sao chổi, cút ra ngoài cho tao! Tao không muốn nhìn thấy mày nữa, người đâu, ném nó ra ngoài!"
Từ ngày anh trai mất, người cha cũng là người thân duy nhất trên đời này của mình lại tuyệt tình đóng cửa lại ném mình ra ngoài. Từ đó, thế giới của cô rơi vào bóng tối, đó là một loại cảm giác tuyệt vọng, tối tăm đến nỗi đưa tay lên cũng chẳng thấy được năm ngón......
Bóng tối này, đằng đẵng ăn sâu, nặng nề chèn ép lên tim cô chưa bao giờ biến mất, theo thời gian lớn lên, nỗi khổ sở càng thêm nặng nề trầm trọng.
Bùi Châu Hiền bỗng nhiên giật mình choàng tỉnh lại từ trên ghế bàn trong phòng làm việc, mờ mịt nhìn chung quanh, phát hiện bên ngoài cửa sổ thủy tinh đã là một màu xám xịt.
Xem ra, vừa rồi lại gặp ác mộng....Không! Đây không chỉ là giấc mơ, mà còn là chuỗi ngày tuổi thơ tăm tối đã từng xảy ra với cô.
Nàng đứng lên, đi tới trước cửa kính, đem trán nóng hừng hực chống lên mặt kính thủy tinh để cảm nhận được cái lạnh thấm qua, lúc này mới thở ra một hơi thật dài.
Lồng ngực như lắp đầy đau đớn và nàng đơn không rõ ràng cũng khó có thể hình dung được.
Năm ngoái ba vì bệnh nặng qua đời, từ lúc bắt đầu ngã bệnh đến lúc hấp hối sắp chết, ngày nào nàng cũng đến bệnh viện thăm nhưng vẫn bị ông cự tuyệt bên ngoài cửa.
Vì không muốn làm bệnh tình của ông nặng thêm, nàng không dám tùy tiện đi vào thăm bệnh, cho tới lần cuối cũng không thể gặp được ông. Lúc nàng chạy đến nhìn, cũng chỉ thấy được thân thể lạnh như băng mà thôi.
Bùi Châu Hiền biết, mãi cho đến lúc chết, ba vẫn không tha thứ ình.
Ông ôm thù hận mà đi, không biết bây giờ ở trên thiên đường ông có khỏe không? Thật ra thì nếu như có thể, nàng cũng mong muốn sớm đến đó để chăm sóc ông....Nhưng cho dù có đến, thì có lẽ ông vẫn hận nàng như trước kia.
Huống chi, giờ phút này chắc ông hẳn đang đoàn tụ cùng mẹ và anh trai, nếu như nàng đến đó, có lẽ sẽ chỉ phá hoại gia đình đang yên ấm của họ mà thôi. Cho nên nàng nhất định phải sống, hơn nữa còn phải sống thật lâu, cho dù chỉ còn một mình nàng, dù là bây giờ sống như cô hồn dã quỷ, nhất định cũng phải sống!
Cái thế giới này náo nhiệt tốt đẹp này, đối với những người đang sinh sống ở chốn thành thị phồn hoa này thì nó có biết bao nhiêu điều tốt đẹp để họ trải nghiệm, để họ hưởng thụ. Nhưng đối với Bùi Châu Hiền mà nói, thì nó lại kéo dài tới mức làm cho người rất chán ghét......
Không biết sững người bao lâu, cho đến khi trời đã chìm vào trong bóng đêm, Bùi Châu Hiền mới xoay người sửa sang lại đồ đạc trên bàn làm việc, chậm rãi kéo hộc tủ lấy ra một tấm hình mà nàng trân quý như bảo vật....
Trong hình là một cậu thanh niên khôi ngô chừng mười lăm tuổi ngồi trên sân cỏ xanh mướt, mỉm cười dịu dàng với nàng, trong nụ cười đó tràn đầy trong sáng và sự yêu thương.
"Ngủ ngon, anh trai." Bùi Châu Hiền khẽ nói xong, xem như vật quý mà lau lau mặt kính ảnh, rồi bỏ tấm hình ấy về lại chỗ cũ.
Tắt đèn, bóng dáng nàng đơn của cô liền biến mất ở cửa phòng làm việc.
Vừa ra khỏi toà nhà, sắc trời hiện đang xâm xẩm tối và mưa tuôn xối xả như trút nước.
Hết giờ làm việc đã lâu, tòa nhà hiện không còn một bóng người. Bùi Châu Hiền kẹp cặp tài liệu bước nhanh tới chỗ đỗ xe của mình. Sau khi đóng cửa xe rồi đề máy, nàng đạp mạnh chân ga, chiếc xe liền lao vút trong màn mưa mịt mờ......
Cần gạt nước không ngừng quạt qua quạt lại thổi đi làn nước mưa, cả không gian trước mặt thoáng cái từ hỗn độn bỗng trở nên sáng sủa rõ ràng.
Lái được một lúc, Bùi Châu Hiền đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, trong kính chiếu hậu dường như có một cái bóng đang không ngừng chạy đuổi theo xe mình.... Cái bóng ấy đột nhiên với theo quơ quơ, sau đó ngã nhào xuống đường.
Bùi Châu Hiền hoảng hồn lắp bắp vội vàng dừng xe, đợi dòng xe hai bên đường vắng đi cô ngay lập tức cho xe quay đầu trở lại.
Quả nhiên, cái bóng người vừa nãy một mực đuổi theo xe cô đang không nhúc nhích nằm dài trên mặt đất, xem ra, có lẽ do sơ ý nên bị ngã.
Bùi Châu Hiền bước xuống xe, căng dù ra đi tới bên cạnh người nọ, mang theo vẻ nghi ngờ dò hỏi, "Này! Cô có sao không?"
Nghe được tiếng nàng, Tôn Thừa Hoan cố nhịn đau bò dậy, vừa rồi do chạy quá nhanh không thấy cục đá nằm giữa đường nên mới bị vấp một cái, không cẩn thận ngã xuống, khuỷu tay dường như còn bị chảy máu.
"Cô Bùi, là tôi."
Cô thở hồng hộc nói, khi nãy Bùi Châu Hiền không thấy cô, hại cô đuổi theo suốt cả hai lốc đường. Có lẽ đây là lần vận động mà cô tốn rất nhiều sức nhất từ trước tới nay.
May nhờ hôm nay trời mưa, nàng ấy lái xe cũng không nhanh, nếu không, chỉ dựa vào hai chân này của mình thì làm sao có thể đuổi kịp xe hơi.
"Cô là......" Bùi Châu Hiền cau mày nhìn cô, cả khuôn mặt trước mắt bị mưa như trút nước tưới ướt nhếch nhác chẳng ra làm sao, trong đầu mơ hồ cũng thấy có chút quen quen.
"Oh....Tôi là nhân viên bảo trì trong công ty của cô đấy ạ...." Tôn Thừa Hoan cười cười sờ mũi mình, vén vén mái tóc ướt nhẹp để lộ ra khuôn mặt tuấn tú đúng chuẩn.
Giờ phút này, toàn thân cô ta trên dưới đều tích đầy nước, ướt sũng giống như vừa được vớt lên từ vũng nước, nhưng cô ta lại chẳng chút nào bận tâm về điều đó.
Hẳn là nàng ấy không nhớ mình rồi? Trong công ty nhiều nhân viên như vậy, làm sao cổ có thể nhớ tới nhân viên bảo trì kiêm làm việc vặt nho nhỏ như mình chứ?
"Tôn Thừa Hoan, cô đuổi theo xe tôi để làm gì?" Rốt cuộc cô ta định làm gì đây?
"Hả? Cô Bùi, cô biết tên tôi sao?" Tôn Thừa Hoan như thể vừa phát hiện ra một vùng trời mới, trợn to hai mắt với vẻ mặt không thể tin được.
Không phải mình đang nằm mơ chứ? Một người mệnh danh là nữ vương chức cao vong trọng như Bùi Châu Hiền không ngờ cũng biết tên của mình?
"Cô trả lời tôi trước, tại sao lại đuổi theo sau xe tôi?" Bùi Châu Hiền tức giận trừng mắt hỏi.
Tôn Thừa Hoan, cái người này đương nhiên cô nhớ rất rõ!
Ngoài cô ta ra, còn có ai lại như một chú chó trung thành cả ngày chạy tới chạy lui bên cạnh nàng? Còn có ai vừa thấy nàng tới công ty liền ân cần nhào tới giúp cô mở cửa? Còn có ai dám dùng cái ánh mắt nóng bỏng như thế mà nhìn chằm chằm vào nàng, lại còn có ai vừa ngốc như heo lại còn vụng về giống như cô ta chứ?
Người như thế, muốn mình không nhớ kỹ cô ta cũng khó!
"Cô Bùi, cái bóp da này là của cô đánh rơi có phải không?" Tôn Thừa Hoan lục lọi trong túi, móc ra một cái bóp da tinh xảo kiểu nữ đưa cho cô.
"Chỉ vì cái này mà cô đội mưa đuổi theo tôi tới tận bây giờ?" Bùi Châu Hiền kinh ngạc trợn to hai mắt.
Bóp da này đúng là của cô, có lẽ khi nãy sơ ý đánh rơi, điều làm cô hết sức ngạc nhiên đó là không ngờ lại có người điên cuồng đội mưa đuổi theo mình suốt hai lốc đường, chỉ để trả lại cho cô cái bóp da này.
"Cái đó....Mặc dù không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ....Nếu quả thật nó là của cô Bùi, thì tôi nên sớm giao nó đến tận tay cô sẽ hay hơn, cho nên......"
Mưa lớn vẫn đang trút xuống, nước mưa tưới xối xả lên mặt Tôn Thừa Hoan, từng giọt chảy xuống từ mái tóc, cánh tay cô bị mặt đường cà rách, vết máu đỏ thẫm rỉ ra bên ngoài bộ đồng phục.
"Cô bị thương?" Bùi Châu Hiền vừa liếc mắt liền trông thấy cánh tay bị thương của Tôn Thừa Hoan, không dằn được nhíu lại hai hàng lông mày diễm lệ.
"Không sao đâu ạ, con người tôi da dẻ thô ráp, rách chút da, chảy chút máu cũng không ăn nhằm gì đâu ạ." Tôn Thừa Hoan cười khì khì nói, hoàn toàn không coi trọng việc mình bị thương.
"Đi, tôi đưa cô đến bệnh viện băng bó vết thương."
"Cô Bùi, không cần đâu, tôi không sao thiệt mà, làm vậy sẽ làm trễ nãi thời gian của cô...."
Tôn Thừa Hoan vẫn còn đang không ngừng lảm nhảm thì bị lời nói chẳng chút khách sáo của Bùi Châu Hiền cắt ngang, "Câm miệng, lên xe cho tôi!"
"Oh!" Tôn Thừa Hoan rụt rụt hai vai như chú chó bị chủ nhân mình khiển trách, ngoan ngoãn bước lên xe nhưng vừa vào đến chỗ ngồi anh lại do dự.
"Sao nữa?" Bùi Châu Hiền liếc nhìn anh hỏi.
"Cả người tôi ướt thế này, sợ làm bẩn ghế nệm xe cô." Tôn Thừa Hoan lo lắng nhìn cô nói.
"Cô lôi thôi lắm lời như thế làm gì? Nếu không mau ngồi xuống đàng hoàng, coi chừng tôi xào cô thành cá khô đấy." Bùi Châu Hiền lạnh lùng nói.
Chu choa, cô ấy thiệt là hung dữ!
Nghĩ đến lời nhận xét của mọi người trong công ty dành cho Bùi Châu Hiền, lần đầu tiên Tôn Thừa Hoan thấu hiểu và cảm nhận rất rõ về công lực nói năng độc mồm độc miệng của cô.
Có điều, tuy cách nói chuyện của cô rất chua ngoa, nhưng phải công nhận rằng, vóc người cô đúng là cực kỳ xinh đẹp! Xa xa nhìn lại, cô cứ như một phong cảnh tuyệt trần tỏa sáng, đến gần mới thấy càng xinh đẹp hơn gấp bội phần.
Khuôn mặt thon gọn hình trái xoan, mỗi một nét không chê vào đâu được, đôi gò má không có tí xíu tỳ vết nào, trắng nõn mịn màng như ngọc. Hàng lông mi vừa dày vừa đậm hơi run run tựa như cánh bướm khãy nhẹ như sắp bay dưới ánh mặt trời. Đôi mắt mặc dù rất lạnh, nhưng khi đôi mắt ấy khẽ nhướng lên lại có một chút đặc điểm riêng biệt quyến rũ của phái nữ.
Nếu như, ánh mắt của cô có thể dịu đi một chút xíu, có lẽ đàn ông sẵn lòng quỳ rạp xuống dưới chân làm nô dịch để cô sai khiến nhất định sẽ đếm không hết.
Cô ấy quả nhiên không phải người của mình ở cái thế giới này, không phải là đối tượng mà mình có thể mơ ước.... Yôn Thừa Hoan âm thầm siết chặt quả đấm và thở dài ão não.
"Cô nhìn cái gì?"
"À? Không có......" Tôn Thừa Hoan thu hồi ánh mắt si mê của mình, không dám nhìn Bùi Châu Hiền nữa, sợ bị cô nhìn ra niềm ái mộ giấu sâu trong lòng.
Nếu như để cô ấy biết, một nhân vật nhỏ bé như mình mà cũng dám ước mơ có cô, nhất định cổ sẽ xì mũi coi thường, hơn nữa còn khinh bỉ mình cũng không chừng!
Tôn Thừa Hoan thà rằng chết cũng không muốn bị người mình thầm yêu căm ghét!
***
Phòng cấp cứu nồng nặc mùi nước sát trùng, tiếng trật khớp tay được bác sĩ sửa lại kêu răng rắc, Tôn Thừa Hoan không nhịn được xuýt xoa kêu đau.
Cô vặn vặn cánh tay, mặc dù vẫn còn hơi đau một chút, nhưng đã thấy đỡ hơn khi nãy rất nhiều, vừa định mở miệng nói chuyện thì đã bị Bùi Châu Hiền mắng té tát ột trận.
"Cô bị mắc bệnh đần hay sao vậy hả? Cánh tay bị trật khớp tại sao không nói sớm? Nếu không phải tôi kiên trì đòi tới bệnh viện, có phải cô cũng tính về nhà với cái bộ dạng này hay không hả?"
Bùi Châu Hiền trợn trừng mắt nhìn tên trước mặt như thể gặp phải quái vật, thật sự chưa bao giờ thấy qua người nào vừa ngốc lại vừa chịu đau giỏi như vậy cả!
"Chỉ tại tôi sợ làm phiền tới cô mà thôi!" Tôn Thừa Hoan len lén nhìn cô rồi ngượng ngùng cúi đầu nói, "Lúc ấy đúng là có hơi đau, nhưng tôi đâu có ngờ nó lại nghiêm trọng như thế, cứ tưởng rằng chỉ cần về nhà nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn."
"Cô nghĩ mình là tượng đất chắc? Xoa nắn vài cái, về nhà nghỉ ngơi là sẽ ổn à, đúng là ngốc đến không thể tưởng!" Bùi Châu Hiền cũng không biết tại sao mình phải cáu lên như vậy, chỉ cần vừa nhìn thấy cái khuôn mặt cứ luôn âm thầm chịu đựng lại sợ sệt dè dặt kia là lửa giận trong cô liền tăng vọt lên.
"Thật xin lỗi." Tôn Thừa Hoan rất đáng thương nói tiếng xin lỗi.
Cô y tá trẻ tuổi bên cạnh không nhịn nổi nữa liền lên tiếng ngăn cản, "Cô à, bạn trai cô bị thương, cánh tay lại còn trật khớp, cô đừng la mắng anh ta nữa có được hay không vậy?"
"Hả....Cái này không sao đâu ạ......" Tôn Thừa Hoan gãi gãi lên đầu tóc vẫn còn ướt mèm của mình nói, "Hơn nữa cô Bùi cổ không phải......"
Để người khác hiểu lầm hai người có quan hệ trai gái, cô ấy nghe xong chắc là sẽ giận lắm.
"Chuyện của tôi và cô ta, không cần cô xía vào." Bùi Châu Hiền hừ lạnh nói, cũng không sửa lại cách nói của cô y tá nọ, sau đó dứt khoát đứng dậy."Đi thôi, tránh để người khác nghĩ tôi ngược đãi cô."
"Oh!" Tôn Thừa Hoan ngoan ngoãn đuổi theo nàng.
Trước ánh mắt của mọi người xung quanh, cô như một chú chó khổng lồ chạy theo sau lưng chủ nhân của mình, mặc kệ chủ nhân có đối với nó ra sao, nó cũng sẽ chẳng có một câu oán giận.
Ây da! Sao mình không gặp được một người bạn gái tốt như thế chứ? Cô y tá trẻ tuổi ghen tỵ nhìn theo bóng lưng rời đi của hai người....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro