Chương 22
Cuộc sống đôi khi rất độc ác, cho bạn một viên kẹo nhưng không quên dội cho bạn một gáo nước lạnh. Kwon Soonyoung vượt qua một cuối tuần tuyệt vời, sau đó phải đánh đổi bằng tâm trạng của tuần tiếp theo. Ngay từ đầu tuần, Jeon Wonwoo đã dặn anh đặt bàn ở nhà hàng Hwa Eun, Min Ae có thời gian, hắn muốn dùng bữa tối với cô vào tối thứ năm.
Có lẽ đây là lần thứ hai nghe về vấn đề này nên Kwon Soonyoung bình tĩnh đến bất ngờ, thậm chí còn nhắc nhở: "Anh có cần vé xem phim không?"
Jeon Wonwoo do dự, cuối cùng vẫn gật đầu: "Mua đi."
Kwon Soonyoung tạm ngừng, rồi kiến nghị thêm: "Với độ nổi tiếng của sếp Min thì bao cả phòng sẽ thích hợp hơn."
"Không cần." Jeon Wonwoo cau mày, "Cứ mua bộ phim mới nhất bên cô ấy đi."
Lúc bộ phim mới ra rạp, Min Ae đã cử nhân viên đến JW tặng vé, hiện tại bộ phim sắp rút khỏi rạp, Jeon Wonwoo vẫn lựa chọn nó. Kwon Soonyoung nghĩ thầm: Bộ phim này Min Ae phải xem ít nhất chục lần rồi, Jeon Wonwoo chắc chắn không thể không biết. Người ta xem phim rạp vì thật sự muốn xem phim, nhưng Jeon Wonwoo và Min Ae chọn ra rạp chiếu phim có lẽ chỉ muốn cảm nhận bầu không khí gọi là hẹn hò.
Kwon Soonyoung cảm thấy khó thở, nhất thời không biết nên nói gì, bèn quay đầu nhìn ra cửa sổ. Jeon Wonwoo thấy Kwon Soonyoung đột nhiên im lặng, cũng đánh mắt nhìn theo: Tòa nhà cách đó không xa thay quảng cáo mới, hình như một ngôi sao nam nổi tiếng làm phát ngôn thương hiệu cho một nhãn hiệu đồng hồ, quảng cáo to bằng nửa tòa nhà dưới ánh mặt trời cực kỳ bắt mắt. Jeon Wonwoo nhìn thoáng qua: "Go Ga Yeon."
Kwon Soonyoung bất ngờ: "Anh biết cậu ta." Kwon Soonyoung luôn cho rằng Jeon Wonwoo chỉ biết mấy ngôi sao mà tập đoàn từng hợp tác.
"Ông chủ của cậu ra ở cùng tiểu khu với tôi."
"... On Eun của LH?"
"Ừ."
Kwon Soonyoung chần chờ một lát, sau đó hỏi: "Anh có nghe nói... tin đồn của On Eun và Go Ga Yeon không?
"Tin đồn gì?"
"Là... Hình như bọn họ rất thân thiết, như là... một cặp."
Kwon Soonyoung trả lời một cách mơ hồ, nhưng Jeon Wonwoo nghe hiểu. Hắn dừng bút, ngẩng đầu: "Kwon Soonyoung, đây là lần thứ hai cậu hỏi tôi vấn đề này."
Kwon Soonyoung chợt căng thẳng: "Tôi không hỏi anh."
"Cậu muốn hỏi tôi có cái nhìn thế nào về vấn đề này đúng không?" Giọng Jeon Wonwoo bình tĩnh, hô hấp Kwon Soonyoung bắt đầu dồn dập, nhưng không phản bác, hình như đang đấu tranh với thứ gì đó.
Jeon Wonwoo nghiêm túc nhìn trợ lý của mình: "Tôi không biết tại sao cậu lại để ý vấn đề này như thế, nhưng hiện tại tôi có thể trả lời nghiêm túc – Thật ra tôi không quá quan tâm vấn đề này, tình yêu đồng tính cũng được, dị tính cũng được, tôi thấy nó chỉ như củ cải trắng thôi, tùy theo nhu cầu."
"Đó là bởi bọn họ không liên quan gì đến anh đúng không. Nếu là người thân mà anh quan tâm, ví như anh có con..."
Jeon Wonwoo ngắt lời: "Giả thiết này không thành lập, tôi không có con."
Kwon Soonyoung cứng người: "Hoặc là... hoặc là..."
Kwon Soonyoung đang định nói Jeon Geon Cheon, nhưng lại nghĩ đến tình thân còn mỏng manh hơn không khí, chắc hẳn không thể xem là người thân của Jeon Wonwoo, anh lại hậm hực ngậm miệng.
Jeon Wonwoo dở khóc dở cười: "Nếu bắt buộc phải ví dụ, chi bằng nói..."
Cái tên đã ở bên miệng, Jeon Wonwoo lại ý thức được gì đó, xấu hổ dừng lại.
Nhưng nó khiến Kwon Soonyoung càng tò mò: "Ai?"
Không chờ Jeon Wonwoo trả lời, Kwon Soonyoung đã "A" một tiếng: "Tôi biết rồi..."
Jeon Wonwoo đứng bật dậy: "Ý tôi là..."
"Ông chủ Se!"
Jeon Wonwoo không hé răng.
Hắn nắm chặt cây bút chưa kịp buông, cuối cùng dưới ánh mắt dò hỏi của Kwon Soonyoung, gật đầu: "Đúng."
Kwon Soonyoung lộ ra biểu cảm "tôi biết ngay mà": "Thế theo như ý anh, nếu ông chủ Se thích đàn ông, anh sẽ nghĩ sao?"
Đối mặt với sự kiên trì của Kwon Soonyoung, Jeon Wonwoo thật sự không có biện pháp chống đỡ, hiếm khi cảm thấy bối rối: "Tôi..."
Kwon Soonyoung vẫn bất động nhìn hắn.
Có một số việc giữa người xa lạ và người thân sẽ cho cảm nhận khác nhau. Kwon Soonyoung nghĩ có lẽ lần này sẽ không nhận được đáp án kiểu mẫu như vậy nữa.
"Tôi..." Jeon Wonwoo tránh ánh mắt Kwon Soonyoung, nhẹ nhàng đáp, "Hy vọng cậu ta hạnh phúc."
Kwon Soonyoung ngơ ngác, hồi lâu sau mới nói thầm: "Anh đúng là..."
Đúng là gì thì Jeon Wonwoo không biết. Cho đến khi Kwon Soonyoung rời khỏi văn phòng, Jeon Wonwoo vẫn không biết anh muốn nói gì.
Buổi tối, Jeon Wonwoo đến "Sok" một mình. Seol Hwi thấy hắn thì hơi bất ngờ, thứ nhất là không hẹn trước, thứ hai là y không ngờ Jeon Wonwoo thật sự nghe vào đầu, hiếm khi đến quán bar mà không dẫn Kwon Soonyoung đi cùng. Theo lệ thường, Seol Hwi mang rượu ngon ra mời Jeon Wonwoo, nhưng lại thấy hắn thất thần ngồi ở đó, không uống ngụm nào, dáng vẻ tâm sự nặng nề. Seol Hwi khó hiểu: "Có phải cậu gặp phải chuyện gì không? Tôi thấy JW có phá sản thì chắc gì đã thấy cậu mặt ủ mày chau thế này."
Jeon Wonwoo ngẫm nghĩ một lát, chuyện của hắn và Kwon Soonyoung vẫn mang tính riêng tư, nên bắt đầu câu chuyện bằng "Tôi có một người bạn" để nói lại vấn đề của Kwon Soonyoung, sau đó đưa ra nghi vấn của mình: Vì sao muốn hỏi vấn đề này? Người kia hy vọng có được đáp án thế nào?
Seol Hwi vừa uống rượu vừa hoang mang nghe kể chuyện, nghe xong thì hiểu ra: "Biết rồi, một người là cậu, người còn lại là Kwon Soonyoung. Vấn đề này chắc là Kwon Soonyoung hỏi."
"..."
Seol Hwi khó hiểu: "Tôi cũng muốn hỏi cậu, tại sao lại rối rắm vì vấn đề này?"
Jeon Wonwoo: "Tôi tìm cậu để phân tích, chứ không phải đến để nghe cậu đặt câu hỏi."
"Được thôi." Seol Hwi nghiêm túc lại, "Lão Jeon này, tôi đi thẳng vào kết luận luôn, một tin tức tốt và một tin tức xấu... Tin tức tốt là tôi đoán trợ lý Kwon có người mình thích, tin tức xấu là người kia là đàn ông."
Không chờ Jeon Wonwoo khiếp sợ xong rồi bình thường trở lại, Seol Hwi đã bổ sung: "Cậu ấy không ngừng thử cậu vì lo lắng khuynh hướng tính dục sẽ ảnh hưởng công việc, dù sao Kwon Soonyoung là một nhân viên ưu tú. Tuy xã hội hiện đại đã cởi mở hơn nhiều nhưng không phải ai cũng chấp nhận tình yêu đồng tính. Mà cậu là cấp trên của cậu ấy, với cậu ấy, cái nhìn của cậu rất quan trọng, điều này không thể nghi ngờ. Vì vậy Kwon Soonyoung mới quan tâm như thế, thậm chí hỏi hai lần, bởi cậu ấy cần một đáp án rõ ràng, cậu ấy hy vọng nhận được sự tán thành và ủng hộ của cậu."
Jeon Wonwoo im lặng một lúc lâu.
Hắn không biết mình khiếp sợ vì Kwon Soonyoung thích nam hay Kwon Soonyoung có người mình thích. Jeon Wonwoo biết một người xuất sắc như Kwon Soonyoung vẫn luôn được hoan nghênh, nhưng không thể tưởng tượng mẫu người anh thích sẽ như thế nào, đặc biệt lại là đàn ông?
Seol Hwi nói thêm: "Chỉ là tôi đoán có lẽ Kwon Soonyoung chưa bắt đầu yêu đương, có thể là yêu thầm hoặc đang trong giai đoạn tìm hiểu, nhưng chắc chắn một điều là chưa xác lập quan hệ."
"Vì sao?"
"Nếu Kwon Soonyoung yêu đương thì chắc chắn cậu là người đầu tiên phát hiện ra." Seol Hwi dựa vào sô pha, "Cậu thấy dạo này cậu ấy có thay đổi gì không? Có hành động nào khác trước đây không? Có chú ý đặc biệt đến ai không? Thường xuyên kìm nén không được mà gọi điện hay đăng bài gì đó?"
Jeon Wonwoo ngẩn ra, hình như nghĩ đến gì đó, cuối cùng chỉ do dự lắc đầu.
"Thông thường mà nói, nếu yêu đương thật, dù là yêu thầm thì vẫn để lại dấu vết, nhưng ngay cả cậu mà còn không nhận ra điều gì không ổn thì khả năng cao là mới đến bước làm quen, nói không chừng chính cậu ấy còn hoang mang... Thật ra tôi cảm thấy các mối quan hệ của Kwon Soonyoung không rộng lắm, công việc lại bận rộn, nếu cậu ấy thật sự để ý ai, liệu cậu có quen người đó không?"
Seol Hwi vừa dứt lời, Jeon Wonwoo liền nghĩ đến Bong Yeong. Jeon Wonwoo nhớ Kwon Soonyoung từng bảo mình thích người có tiếng nói chung, lúc dùng bữa đúng là Bong Yeong và anh luôn trò chuyện; hơn nữa lần trước mình đánh giá không tốt về Bong Yeong, Kwon Soonyoung rất không vui. Chẳng lẽ lúc ấy đã để ý rồi sao? Nếu là thế thật thì xem như tất cả đã rõ. Nghĩ đến đây, sắc mặt Jeon Wonwoo lập tức khó coi: Không biết tên đào hoa kia nói gì, mới ăn một bữa cơm rồi nhắn tin mấy ngày là có thể thu hút sự chú ý của Kwon Soonyoung. Nội tâm Jeon Wonwoo luôn cảm thấy Kwon Soonyoung không có khả năng thích một người như vậy, nhưng trợ lý của mình vừa nhìn là biết không có kinh nghiệm trong tình yêu, nếu bị kẻ lắm mưu nhiều kế lừa thì sao?
Chỉ một chốc mà sắc mặt Jeon Wonwoo thay đổi mấy lần, Seol Hwi không biết hắn suy nghĩ điều gì, nhìn có vẻ vừa tức giận vừa đau lòng. Seol Hwi cảm thấy thú vị, quen Jeon Wonwoo nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy biểu cảm hắn phong phú như thế.
"Nói đi nói lại hình như cậu không quan tâm chuyện cậu ấy thích đàn ông thì phải? Lần trước tôi nhắc đến có người để ý cậu ấy, cậu chỉ cảm thấy đối phương không xứng."
Nhắc đến chuyện lúc trước, nội tâm Jeon Wonwoo rối bời: "Kwon Soonyoung vẫn luôn ưu tú, dù yêu hay không yêu, đàn ông hay phụ nữ thì tôi đều hy vọng cậu ấy hạnh phúc."
Seol Hwi nói đùa: "Thế nếu cậu ấy thích cậu thì sao?"
Jeon Wonwoo sửng sốt, sau đó nhíu mày nhìn Seol Hwi.
Seol Hwi giơ tay: "Nếu suy luận của tôi đúng thì có khả năng là thế mà? Dù sao Jeon Wonwoo tiếng tăm lừng lẫy thuộc hàng xuất chúng trong xuất chúng, hơn nữa cậu thấy người này không xứng, người kia không xứng, vậy cậu xứng không?"
Thấy vẻ mặt Jeon Wonwoo cứng đờ, có lẽ còn chịu kích thích hơn nghe Kwon Soonyoung thích đàn ông vừa nãy, Seol Hwi bật cười: "Được rồi, tôi đoán thôi, dù thích nam giới thì trợ lý Kwon cũng không rối bời như thế đâu. Nếu thật sự ở bên cậu, hai người đi ăn cơm dạo phố là hẹn hò hay mở họp?"
Nói xong lại nghĩ đến gì đó, Seol Hwi cười: "Cậu đừng trách tôi nói giỡn. Ngần ấy năm tôi thấy chỉ có người có tính cách như Kwon Soonyoung mới chịu được cậu, sau này cậu kết hôn cứ dựa theo tiêu chuẩn như thế mà tìm đối tượng."
Jeon Wonwoo cảm thấy khó chịu vô cớ: "Cái gì gọi là tính cách như Kwon Soonyoung, Kwon Soonyoung là Kwon Soonyoung, dù tính cách giống hệt thì cũng không phải Kwon Soonyoung, không phải ai tôi cũng chấp nhận."
Seol Hwi không nói lại hắn, giơ tay đầu hàng: "Ừ, ừ, ừ, trợ lý Kwon là có một không hai."
Seol Hwi nâng ly cụng ly với Jeon Wonwoo: "Sao, hiện tại nghi vấn được giải đáp chưa?"
"Cảm ơn, trải qua sự phân tích của cậu, tôi càng hoang mang hơn."
"..."
Cả buổi tối, phần lớn thời gian Jeon Wonwoo dùng để tự hỏi những chuyện liên quan đến Kwon Soonyoung, giống như làm việc, cũng không phải làm việc. Bởi vì đối mặt với công việc, Jeon Wonwoo luôn dễ dàng tìm được bước đột phá và cách giải quyết; mà đối mặt Kwon Soonyoung, hắn như lâm vào màn sương mù dày đặc, không thể đứng im tại chỗ, nhưng mỗi bước đi đều không chắc chắn.
Với Jeon Wonwoo, những thứ không nắm chắc thì càng nguy hiểm.
Vốn đến "Sok" vì muốn tham khảo cái nhìn của Seol Hwi, kết quả bị ý tưởng của y khuấy đảo, khiến sự việc càng phức tạp thêm. Jeon Wonwoo suy đi tính lại, nếu Kwon Soonyoung thật sự thích đàn ông như suy đoán của Seol Hwi, về công hay về tư thì hắn đều không cảm thấy có vấn đề, nhưng tốt nhất đừng là Bong Yeong vừa nhìn đã thấy không đáng tin.
Kwon Soonyoung đáng giá có được những thứ tốt nhất: Công việc, cuộc sống, cũng như người yêu.
Không biết dáng vẻ khi yêu đương của anh sẽ thế nào – Có đoan chính lịch sự như ngày thường không? Có vui vẻ như hôm đi dạo chợ đêm Busan không? Lúc ăn cơm, sẽ kể chuyện thời thơ ấu cho đối phương nghe sao?
Jeon Wonwoo bỗng ý thức được Kwon Soonyoung đã ba mươi tuổi rồi. Ở độ tuổi thích hợp yêu đương nhất, Kwon Soonyoung vẫn đứng phía sau mình, đĩnh bạt ngay thẳng như cây bạch dương. Thời gian khiến Kwon Soonyoung càng thêm trầm ổn, chỉ riêng chuyện Jeon Wonwoo chưa từng thấy mệt mỏi và buồn ngủ trên gương mặt anh là không thay đổi. Nhiều năm như vậy, mỗi khi anh đứng đó, mỗi khi đối mặt với mình thì suy nghĩ điều gì?
Nghĩ đến đây, Jeon Wonwoo bắt đầu thấy hối hận. Rõ ràng bọn họ có rất nhiều cơ hội giống bữa tối nọ, ở bên nhau không phải vì công việc, không cần nghĩ, không cần quan tâm đến gì khác, chỉ hóng gió và tâm sự...
Kwon Soonyoung có thể tiếp tục dựa vào lan can kể chuyện khi anh còn nhỏ. Đôi mắt anh sáng ngời, sau đó cười rộ lên, tắm mình dưới ánh trăng; gió thổi tóc anh tung bay, chắc chắn anh sẽ giơ tay vuốt lại; anh còn thường xuyên quay sang liếc mình, đôi khi nhíu mày, đôi khi thấp thoáng ý cười; hoặc chỉ cần anh ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn về phía mình... Ban đêm vì anh mà trở nên khác biệt, hoa hướng dương phía sau còn không sống động bằng anh.
Đó là Kwon Soonyoung.
Jeon Wonwoo chậm rãi nhắm mắt lại. Trái tim hắn đập rất nhanh, giống như quay về buổi tối hôm ấy. Hắn chưa từng có khát khao mãnh liệt như thế: Khát khao Kwon Soonyoung xuất hiện; khát khao giọng nói của Kwon Soonyoung; khát khao hiểu biết Kwon Soonyoung; khát khao mọi thứ liên quan đến Kwon Soonyoung – ánh trăng, lego, từng chồng tài liệu, hay một bó hoa.
Khát khao Kwon Soonyoung.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro