
Chương 39
Soonyoung nhìn chằm chằm bình luận này trong chốc lát, rồi lướt lên trên xem tiêu đề.
[Người tôi thích đã có người trong lòng, phải làm sao để giải tỏa tâm trạng của mình?]
Chỉ một hơi thở Soonyoung đã biết được nguyên nhân tại sao cậu lại thấy bài đăng này.
Bài đăng này một là do Wonwoo đăng, hai là Wonwoo nhìn thấy bài đăng phù hợp với tâm trạng bức bối của mình, cố ý ấn vào xem, chỉ có hai khả năng này thôi.
Sau đó do tâm trạng Wonwoo không tốt mới cầm lộn điện thoại, trời xui đất khiến bị cậu nhìn thấy.
Tâm trạng Wonwoo hôm nay không tốt, là vì nhớ tới người mà cậu ấy thích sao?
Mà cậu... gọi là "người tôi thích."
Soonyoung niệm những chữ này mấy lần ở trong lòng, khó có thể ngăn được tâm trạng đang vui vẻ của mình, nhưng lý trí lại bảo rằng Wonwoo nói như vậy là chuyện bình thường thôi.
Suy cho cùng thì nếu bài đăng này thật sự là do Wonwoo đăng, thì Wonwoo cũng không thể hỏi là bạn bè của mình đã có người trong lòng, làm thế nào để giải tỏa tâm trạng làm gì, bình luận phía dưới đa số đều sẽ khuyên Wonwoo tìm người khác đi, kết thật nhiều bạn mới vào, không nên cản bước bạn bè theo đuổi tình yêu đời mình được.
Nhưng Wonwoo.... chắc chắn sẽ không nghe, lúc trước Wonwoo còn cố chấp muốn cùng cậu trở thành bạn thân nhất trên thế giới, trong suy nghĩ của Wonwoo, tình yêu cũng phải vì phần tình nghĩa này mà nhượng bộ.
Rất nhiều người không thể hiểu được tình bạn này, cho nên họ mới kêu Wonwoo chuẩn bị một lốp dự phòng.
Soonyoung dần suy nghĩ kỹ càng hơn, xem lại những lời bình luận đó, một lát đã bình ổn lại tâm tình.
Cậu lại cảm thấy những lời họ nói cũng không phải là hoàn toàn vô lý, nếu cậu đứng ở góc độ của họ, có lẽ cũng sẽ khuyên Wonwoo như thế.
Soonyoung lướt xuống, lướt một lúc sau hệ thống tự load lại, cậu thấy một bình luận mới.
[Nói thật, kiểu khó chịu này thật sự rất khó giải tỏa. Dù gì thì tình yêu và tình bạn không giống nhau, nó có tính chiếm hữu rất mạnh, cậu thích cậu ấy, chắc chắn cậu sẽ muốn chiếm trọn lấy cậu ấy cả thể xác và tinh thần. Cố gắng khiến cho cậu ấy cũng thích cậu, quên đi người trong lòng kia.]
Soonyoung ngẩn người.
....Tình yêu có tính chiếm hữu?
Tình cảm giữa họ thật sự vẫn luôn tách biệt với bên ngoài, nhưng đó giờ Soonyoung vẫn không cảm thấy có gì sai cả. Wonwoo nói bạn thân tốt nhất chính là như vậy, mà cậu lại đồng ý với quan điểm của Wonwoo, chưa từng nghĩ tới tính chiếm hữu trong tình yêu.
Cũng không hẳn chỉ có tình yêu mới có thể xuất hiện tính chiếm hữu đúng không?
Soonyoung tức tốc đi tìm kiếm tính chiếm hữu trong tình bạn, thật ra vẫn có rất nhiều câu trả lời.
[Tất nhiên tình bạn cũng sẽ có tính chiếm hữu, đến nỗi còn mong rằng cậu chỉ có một người bạn thân là tôi thôi! Nhưng kiểu này thường xuất hiện nhiều giữa tình bạn của các cô gái, bạn càng thân tương tác với nhau càng thân mật, nắm tay hay ôm gì đó thực chất rất bình thường. Tình bạn giữa con trai với nhau thì kiểu này dường như khá ít, ít nhất là tôi chưa từng thấy, hẳn là tiếp xúc thân mật cũng sẽ không nhiều.]
Soonyoung bình tĩnh tự hỏi.
Wonwoo thích cách chụp ảnh của mấy đứa con gái với nhau, chẳng hạn như mặt chạm mặt chụp ảnh.
Wonwoo còn thích giống tụi con gái tay trong tay đi dạo bộ.
... Hẳn là Wonwoo cũng có tính chiếm hữu đối với bạn bè giống như các cô gái thôi nhỉ?
Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, bây giờ sự riêng biệt này đã bị cậu phá vỡ, lỡ như Wonwoo vì quá đau buồn cũng đi tìm một người khác để an ủi bản thân như lời họ nói thì sao?
Cậu không muốn đưa ra kết luận về những chuyện vẫn chưa xảy ra, càng không muốn suy đoán những điều không tốt về Wonwoo.
Cậu cũng không muốn phải làm cho Wonwoo cứ mãi khó chịu như vậy được, chắc sẽ chờ thêm một ít thời gian, chờ đến ngày Wonwoo nói với cậu rằng hắn dần mất hứng thú với chuyện tình cảm rồi.
Soonyoung tắt trang web, xóa hết lịch sử tìm kiếm, tựa như nãy giờ chưa có chuyện gì xảy ra.
*
Trong lớp Wonwoo không chú tâm nghe giảng, vừa lấy điện thoại ra vừa nghe.
Sau khi hắn lấy điện thoại ra được một lúc thì nhận ra có gì đó không đúng, nhìn chằm chằm cái ốp lưng hình con khủng long mới ăn no xoa cái bụng tròn vo kia.
Sao lại là điện thoại của Soonyoung! Không phải hắn cầm cái điện thoại này đưa cho Soonyoung rồi sao, ảo ma canada thế á?
Wonwoo không tin dùng vân tay để mở khóa, nhưng nhìn một đống app bên trong, tuyệt vọng chấp nhận đây thật sự là điện thoại của Soonyoung.
Điện thoại của hắn chắc chắn là ở trong tay Soonyoung rồi, trước khi đưa điện thoại cho Soonyoung hắn có xem cái gì bậy bạ không ta?
.... Cái diễn đàn kia.
Hắn có tắt diễn đàn chưa vậy?
Tất cả thao tác chỉ diễn ra trong vòng một giây sơ ý, lại làm Wonwoo nghĩ nửa ngày chẳng ra.
Mấy cái bình luận đó mong Soonyoung sẽ không tin, mấy đứa trên mạng bụng dạ thâm sâu chỉ giỏi đi châm ngòi ly gián!
Wonwoo do dự không biết có nên nhắn Soonyoung hỏi một câu không, lỡ Soonyoung vẫn chưa mở điện thoại nhưng vì tin nhắn hắn gửi đến mà cái gì cũng thấy thì toi.
Wonwoo gian nan chờ đến tan học, đột nhiên nhận được tin nhắn từ Soonyoung: "Tối nay ra ngoài ăn cơm ở chỗ gần gần thôi, cũng đừng ăn gì quá phức tạp, kiếm gì đó ăn đại là được, ngày mai còn phải đi học nữa."
Wonwoo tức tốc trả lời: "Nghe theo cậu hết."
Soonyoung cũng không có gì bất thường, Wonwoo yên tâm rồi, hẳn là lúc đó hắn đã tắt trang web đó rồi.
Wonwoo đã yên lòng tiếp tục dùng điện thoại của Soonyoung để tìm kiếm.
Lần này hắn đã đổi chủ đề, câu hỏi biến thành [Làm sao để đánh bại tình địch.], [Làm sao để chiến thắng người trong lòng của bạn trai.], [Làm cách nào để biến ánh trăng thành gạo.]
Chắc là lần này hỏi đúng chỗ rồi, Wonwoo tìm ra được rất nhiều câu trả lời có thể tham khảo.
[Tình địch là trăng cao vời vợi, vậy coi như cậu cũng là nốt chu sa rồi! Tình địch dịu dàng như nước, thì cậu lại hừng hực như lửa, nếu hai cậu là kiểu người hoàn toàn khác nhau, như vậy tỷ lệ làm cậu ấy nhớ tới tình địch sẽ giảm đi.]
[Xa tận chân trời không bằng gần ngay trước mặt, đến khi cậu ta từ nước ngoài trở về, phát hiện bên cạnh người mà mình theo đuổi đã có người khác, người đó nhan sắc bình thường nhưng lại siêu đỉnh trong việc quan tâm chăm sóc, ánh trăng sáng giở thủ đoạn muốn đoạt lại người mà mình theo đuổi, thì người ta đã sớm không thể rời xa thế thân, thâm nhập vào mọi mặt trong cuộc sống của nhau mất rồi, đó tiểu thuyết giờ toàn viết vậy không à.]
Có lý, có lý lắm. Hắn theo sát Soonyoung như vậy, mà vẫn chưa phát hiện ra nhân vật nào khả nghi, chắc chắn Soonyoung cũng không nói được mấy câu với người đó đâu.
Cái thằng dựa vào khuôn mặt để bẻ cong Soonyoung, sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ tỉnh táo lại thôi.
Wonwoo cảm thấy thỏa mãn, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều. Đúng lúc hắn học một ít câu thả thính trong bách khoa toàn thư, sau đó tắt điện thoại tiếp tục nghe giảng, thuận tiện nghĩ xem tối nay dẫn Soonyoung đi ăn cái gì.
—---------
Lúc vào lớp học do tâm trạng không tốt mà Wonwoo không để ý người ngồi gần mình là ai, người ngồi phía sau hắn, một tên nam sinh đang lộ ra vẻ mặt suy tư điều gì đó.
Nếu Soonyoung ở đây, hẳn là có thể nhận ra người này. Lúc trước cậu và Wonwoo ra ngoài ăn gì đấy, tên nam sinh này đột nhiên xuất hiện tỏ tỉnh với Wonwoo, kết quả bị Wonwoo cho thẳng vào danh sách đen, chẳng những thế Wonwoo còn nói thẳng không chấp nhận bên cạnh mình có người bạn là gay.
Ánh mắt nam sinh dời khỏi điện thoại Wonwoo, ở trong lòng sắp xếp, kết hợp lại mấy vấn đề mà Wonwoo đã hỏi, trong đầu nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Mặc dù lần trước cậu ta tỏ tình thất bại, nhưng cũng không đến mức từ bỏ dễ dàng như vậy, ngược lại ngấm ngầm chờ đợi thời cơ. Đây chính là Wonwoo, một khi thành công thì cả đời này cũng không cần phải lo cơm ăn áo mặc, ai mà không muốn đi đường tắt cơ chứ? Dù sao đi nữa, cậu ta cũng muốn.
Cậu ta vội vã tỏ tình là vì sợ hãi nếu như trễ thì Wonwoo và Soonyoung sẽ thành một đôi, nhưng không ngờ tới chính là, bây giờ Wonwoo thích Soonyoung, nhưng Soonyoung lại thích người khác!
Đây chẳng phải thời cơ mà hắn chờ đợi đã lâu sao?
*
Cuối cùng Soonyoung và Wonwoo đi đến một nhà hàng thịt nướng ngay cạnh trường.
Hương vị và không gian ở nhà hàng này rất tốt, Soonyoung vẫn như thường lệ gọi hai phần đồ ăn, khi thịt và rau được mang lên, cậu đang định bắt đầu nướng thì thấy Wonwoo gắp một miếng bò cuộn nấm kim châm lên.
"Cậu có biết thịt này cuộn bằng gì không?" Wonwoo điềm tĩnh nói.
Hỏi gì lạ vậy, Soonyoung nhìn vài lần mới trả lời: "Nấm kim châm, sao thế?"
"Không có gì, chỉ là tôi nhìn nó mà nghĩ tới bản thân mình." Wonwoo từ từ thở dài một hơi. "Bò cuộn nấm kim châm, còn cậu cuộn mất trái tim tôi."
Soonyoung: "..."
Cứu với.
Ở nhà hàng đang có chương trình ưu đãi, nhân viên tặng cho mỗi người một quả trứng vô trùng, có thể trộn với cơm ăn. Wonwoo dùng đũa khuấy trứng với cơm lại, thở dài lần nữa nói: "Trứng đã trộn vào cơm thì không thể tách rời, còn cậu trà trộn vào tim tôi cũng không thể ra được, một lần dính chính là cả đời."
Soonyoung: "..."
Hên là cậu biết Wonwoo nói vậy là muốn theo đuổi cậu, chứ không cậu còn tưởng hắn diễn trò sến chảy mỡ.
Soonyoung nghiêm mặt lại: "Cậu mà nói thêm vài câu nữa, cái vỉ nướng này không cần trét dầu lên đâu, trực tiếp ném cậu vào là được."
Wonwoo nhướng mày, nở nụ cười: "Vậy cậu sẽ ăn tôi vào trong bụng, để tôi và cậu hòa lại thành một."
Wonwoo lại chau mày: "Không được, cậu không thể vì tôi mà làm ra chuyện trái pháp luật, để tôi tự mình nhảy vào đi."
Soonyoung: "Ngài thật là có tâm, mời."
Mấy cái câu thả thính mà hồi chiều Wonwoo học đều thất bại, hắn nướng vài miếng thịt rồi bỏ vào trong chén Soonyoung, lại hỏi: "Có thể từ những lời này mà nhìn ra tấm lòng của tôi không?"
Soonyoung ăn ngay nói thật: "... Không, nhưng mà có thể nhìn ra được trước giờ cậu chưa từng theo đuổi ai."
Wonwoo sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng cười, dịu dàng nói: "Đúng là chưa theo đuổi ai, cậu là người đầu tiên. Tôi còn phải tra mạng cách làm đó, khỏi ghét bỏ."
Soonyoung trầm mặc, đợi mẻ thịt mới chín hoàn toàn, cậu gắp cho Wonwoo vài miếng thịt, nhìn Wonwoo ăn hết sạch sành sanh.
Trước đây lúc nào cũng cãi nhau, đấu võ mồm ầm ĩ thì lại không thấy gì, một khi Wonwoo dùng giọng điệu nghiêm túc nói với cậu, cậu lại nhớ cái cách mà ngày xưa họ ở cạnh nhau cho đến biến thành bây giờ.
Wonwoo đang theo đuổi cậu.
Điều này nghe vừa hài hước vừa đau khổ.
Wonwoo chống cằm nhìn cậu: "Tôi không biết cậu thích kiểu gì, chi bằng Soonie rủ lòng thương nói thẳng cho tôi biết cách theo đuổi nào đúng ý cậu nhất đi?"
".... Cậu không cần theo đuổi tôi." Soonyoung nhẹ giọng nói.
Wonwoo lập tức trả lời: "Không cho tôi theo đuổi? Tôi không đồng ý."
Soonyoung thở dài một hơi: "Ý của tôi không phải như vậy."
Wonwoo không hiểu, hắn nhíu mày suy nghĩ, chợt hiểu ra,
"Ừm, hành động theo đuổi này rất thích hợp đối với những người không quen biết nhau từ trước, từ bắt đầu hẹn gặp mặt đến hẹn ăn cơm, từ từ là có thể trở thành một đôi, nếu không thích đương nhiên đã không đồng ý đi ăn cùng rồi. Nhưng chúng ta thì khác, chuyện gì cũng đã làm cùng nhau rồi, tôi hẹn cậu ăn cơm, một chút bầu không khí, hay đại loại như cảm giác mặt đỏ tim đập gì đó đều không có."
Wonwoo hiểu như vậy cũng được, Soonyoung không giải thích thêm. Ăn được một nửa thì Soonyoung đi wc, cao lớn như Wonwoo, lúc này lại làm như vẻ én nhỏ cần chở che: "Tôi ở đây canh nhà của chúng ta, cậu mau về sớm nha."
Soonyoung sải bước đi: "Từ nay về sau bốn bể đều là nhà của tôi."
Soonyoung đi được nửa đường, phát hiện bản thân lại quên mang điện thoại.
Bây giờ bên ngoài làm gì cũng phải quét mã, không có điện thoại thì sẽ cảm thấy không có cảm giác an toàn, Soonyoung lo lát nữa tới wc cũng phải quét mã, vì thế dứt khoát trở về.
Bởi vì ở đây gần trường học nên rất dễ gặp phải người quen, để không bị làm phiền, Wonwoo cố ý chọn bàn ở góc tường, người khác sẽ rất khó để nhìn thấy họ, một mình một chỗ yên tâm.
Chỗ này rất khó phát hiện ra, cũng ít ai đi qua lại. Soonyoung đến chỗ ngã rẽ, còn chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng nói chuyện.
.... Có người nói chuyện với Wonwoo.
Là một giọng nam trẻ tuổi.
Nhân lúc cậu rời đi lại có người đột nhiên đến không biết làm gì, Soonyoung dừng bước, cậu đứng ở ven đường, nghe được cuộc trò chuyện mà cậu không nên nghe.
"Lúc trước tôi đã cảnh cáo cậu." Giọng Wonwoo rất lạnh lùng, hoàn toàn không có một chút nhiệt tình phóng khoáng như khi nói với Soonyoung, "Chắc là cậu nghe không rõ rồi."
"Tôi... Tôi muốn thử lần nữa." Một giọng nam dịu dàng nói, "Trước kia cậu từ chối tôi, tại vì cậu không thích đàn ông, nhưng bây giờ cậu đã thích rồi mà, đúng không?"
Wonwoo cười lạnh một tiếng: "Lần trước tôi đã chặn toàn bộ phương thức liên lạc với cậu, xem ra cậu muốn thử thêm cách chặn khác hữu hiệu hơn nhỉ?"
Cách chặn khác chỉ là gọi tắt, ý nghĩa thực sự đằng sau nó là gì thì không ai biết, nhưng không biết càng dễ khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Nam sinh kia chắc là cũng không nghĩ tới Wonwoo sẽ nói khó nghe như vậy, cậu ta sửng sốt vài giây, sau đó gấp gáp nói: "Tôi còn một vài lời muốn nói, cũng là muốn vì bản thân đấu tranh một chút. Tôi không phải cố ý muốn nhìn lén, chỉ là khi đó tôi ngồi ở phía sau cậu... Không cẩn thận nhìn thấy mấy cái mà cậu tìm. Soonyoung thích người khác phải không?"
Soonyoung lẳng lặng đứng, cậu không nhìn rõ được mặt Wonwoo, nhưng cậu có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn.
Giọng Wonwoo lạnh như băng: "Liên quan gì đến cậu, lo bản thân mình đi."
Chắc chắn là đang hầm hầm, khóe môi rũ xuống, trông vô cùng hung hăng.
Lúc mà cậu và Wonwoo đều còn là trai thẳng, Wonwoo cũng đã không muốn cậu yêu đương, cũng không muốn cậu thích người khác, bây giờ bị người khác vạch trần, Wonwoo nghe thấy những lời này nhất định là rất sôi máu.
Giọng nói của nam sinh tựa như một đóa hoa trắng nhỏ lung lay trong gió: "Wonwoo... Tôi thật sự thích cậu, có thể cho tôi một cơ hội không? Cậu theo đuổi cậu ấy hẳn là rất mệt, quay đầu lại nhìn tôi đi. Tôi tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền đến cậu, có thể khiến cậu cảm thấy thư giãn về mọi mặt, cậu muốn làm gì cũng được, lợi dụng tôi sau đó theo đuổi cậu ấy cũng được, chỉ cần tôi được ở bên cậu là đủ rồi."
Từng câu từng chữ nghe có vẻ rất nghiêm túc, nhưng mỗi chữ đều tràn đầy dụ hoặc, nghe xong Soonyoung cầm lòng không đậu mà nhớ lại những cái bình luận trên diễn đàn kia.
[Dễ thôi, cậu tìm thêm một người thích cậu. Cậu theo đuổi người cậu thích, rồi tên kia theo đuổi cậu, vậy là huề cả làng. Nếu tán được người đó thì quá ngon, còn không tán được cũng có lốp để dự phòng.]
Lúc ấy cậu cũng không nghĩ sâu xa rằng Wonwoo liệu có làm như vậy không, bởi vì cậu cảm thấy vốn dĩ chuyện đó chưa xảy ra không cần phải nghĩ theo chiều hướng xấu, miễn là không xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến quan hệ của cậu và Wonwoo.
Nhưng bây giờ, khả năng này đang rõ ràng chính xác bày ra trước mặt cậu.
Wonwoo ở các mặt đều vô cùng ưu tú, nếu không có chuyện Wonwoo đi hai bước đã có người theo đuổi thì đó là do Wonwoo dốc sức đuổi những người đó đi.
Còn tình huống này là sao đây? Hồi sáng Wonwoo còn vì chuyện cậu thích người khác mà tức giận, đây quả thực là chuyện tốt sinh ra là dành cho Wonwoo rồi.
Rất có thể là Wonwoo vẫn thẳng, chấp nhận không có nghĩa là Wonwoo đã cong, suy cho cùng có rất nhiều cách để buông thả, cũng không nhất định yêu cầu tiếp xúc ở phương diện kia mới có được tâm lý thỏa mãn khi ở trên cơ người khác.
Cậu có nên đi ra ngoài nói cho Wonwoo biết người mà mình thích thật ra là cậu ấy không?
Sau đó mọi thứ đều mông lung, Wonwoo sẽ trực tiếp nhận định rằng họ đều có tình cảm với đối phương, có thể lập tức trở thành người yêu.
Nhưng trên thực tế hắn vẫn chưa phân rõ được đâu là tình yêu đâu là tình bạn, liệu Wonwoo có thể chịu đựng được việc ghê tởm khi tiếp xúc thân mật với gay không, ai mà biết được chứ?
Soonyoung nhìn bức tường trắng trước mắt, mặt tường trắng xóa như đầu óc của cậu bây giờ.
Nếu thời gian ngưng đọng ở khắc này thì tốt rồi, Soonyoung nghĩ.
Thế nhưng thời gian vẫn tiếp tục trôi đi, Soonyoung nghe thấy giọng của Wonwoo.
Wonwoo cười nhạo một tiếng: "Thích diễn như vậy thì chuyển qua khoa diễn xuất sớm một chút, khoa tài chính không xứng để có được một nhân tài như cậu."
"Cậu ấy thuộc về tôi, tôi cũng thuộc về cậu ấy. Cút đi, đừng có đứng đây mà diễn hề nữa, ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi lắm."
Trong không gian yên tĩnh, sau đó nghe được tiếng bước chân.
Soonyoung đụng phải người chạy ra ngoài, cậu và cậu ta nhìn nhau, Soonyoung không nghĩ gì cả, nhưng khóe môi lại cong cong. Nụ cười này khiến cho nam sinh kia càng thêm tức giận, nhưng không dám động tay động chân, nhanh chóng rời đi.
Wonwoo đang thắc mắc cậu ta đụng ai nên đi ra nhìn thử, thấy cậu hắn liền hoảng sợ, vội vã kéo cậu lại kiểm tra.
"Nó có đụng vào người cậu không?" Wonwoo lo lắng hỏi.
Loáng thoáng nghe được câu này, tên nam sinh kia tức giận chạy nhanh hơn.
Soonyoung bị Wonwoo kéo về kiểm tra, tinh thần còn có chút hoảng hốt.
Wonwoo từ chối.
Câu trả lời của Wonwoo... thể hiện tính chiếm hữu mãnh liệt.
Đến nỗi không còn thích hợp với mối quan hệ bạn bè nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro