1 point
Wonwoo vô tình bị kéo vào một cuộc thi giao lưu chào mừng tân sinh viên của câu lạc bộ bóng rổ. Trong khi anh còn chả biết tí gì về luật chơi hay cách ném bóng. Thằng nhóc Seokmin lớp dưới lôi xềnh xệch anh vào sân, mồm liên tục trấn an bảo nào là vào cho đủ đội hình, nào là anh chỉ cần giả bộ chạy tới chạy lui chứ không cần đụng tới bóng. Nhưng Wonwoo cứ cảm thấy bất ổn thế nào ấy...
"Bên kia có Kwon Soonyoung đấy, mấy ông thua chắc rồi!"
Wonwoo nhìn người đang đứng phía bên trái sân, cậu ta có vẻ là trọng tài, vì chiếc còi đen đang liên tục đung đưa đeo trên cổ. Seokmin nhận thấy ánh mắt tò mò của Wonwoo, ghé tai giải thích cho ông anh:
"Tên kia là Mingyu - trưởng câu lạc bộ em đó anh, đáng lẽ hôm nay nó mới là người chơi. Ai bảo cái đứa trọng tài kia tự nhiên nghỉ ốm, nếu không em cũng không lôi anh vào đâu."
Wonwoo gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng ngay sau đó, sự chú ý của Wonwoo đã lướt qua Mingyu và đáp ngay ngắn xuống cái tên vừa được nhắc tới.
"Vậy còn Kwon Soongyoung? Cậu ta chơi bóng giỏi lắm à?"
"Haha anh là tờ giấy trắng có khác, trong đây không ai là không biết 'niềm tự hào của câu lạc bộ bóng rổ' Kwon Soonyoung cả! Nhưng mà anh đừng lo, hôm qua em mới hối lộ ổng hai túi kimchi rồi, bọn mình sẽ thua không quá khó coi đâu."
Seokmin cười khà khà, Wonwoo không hiểu sao thằng nhóc này biết đội mình sẽ thua mà còn vui vẻ được như thế. Đúng lúc đó, hai mảnh ghép cuối cùng của đội bạn đã ra sân. Seokmin nhanh chóng kéo Wonwoo lại gần, chỉ tay vào một trong hai người vừa xuất hiện, chính xác là người thấp hơn.
"Đó đó anh thấy không, Kwon Soonyoung kia kìa."
Wonwoo dõi mắt nhìn theo. Người kia mặc áo ba lỗ màu đỏ mang số 5, nước da trắng nổi bật giữa đám con trai da rám nắng. Gương mặt tròn tròn, cậu ta đang cười, nên má nâng cao, hai mắt híp lại hợp thành một đường chỉ. Trông cũng đáng yêu đấy chứ, Wonwoo đã nghĩ như thế.
Nhưng đáng yêu thì không có nghĩa là không đáng sợ, Wonwoo rùng mình khi nhớ đến anh chàng bác sĩ ở phòng y tế của trường. Người nhìn thì có vẻ đẹp trai, dịu dàng đấy nhưng tới lúc phải còng lưng ra giải quyết hậu quả cho mấy pha nghịch ngu của lũ sinh viên thì anh ta đáng sợ hẳn. Như nhóc Seokmin lỡ ham hố thử bằng được cái ván trượt gỗ nên bị ngã gãy tay phải băng bó, Wonwoo chỉ tình cờ đi ngang qua mà bị tiếng hét thất thanh của nó làm giật cả mình, xíu nữa thì điếc luôn. Đúng là không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, không nên vì thấy cậu ta đáng yêu mà chủ quan.
Nghĩ lại thì việc dè chừng Soonyoung là của những người chơi khác chứ liên quan gì đến Wonwoo đâu. Chỉ tại câu nói của Mingyu lúc nãy, với một người có thành tích học tập luôn ở mức xuất sắc như Wonwoo, thì việc bị cho là kém cỏi hơn ai đó quả là khó chịu. Có thể là do bản tính anh vốn hiếu thắng, dù là ở bất kỳ lĩnh vực nào, kể cả những thứ chưa từng tiếp xúc qua. Trong lòng Wonwoo dường như đang nhen nhóm một ngọn lửa, nó thôi thúc anh phải làm gì đó để đạp lên lời tuyên bố của Mingyu, giành chiến thắng trước 'niềm tự hào của câu lạc bộ bóng rổ' Kwon Soonyoung. Nhưng đời có khi nào như mơ?
Tuýttttt
Tiếng còi kéo dài vang khắp sân đấu, cuộc thi sắp bắt đầu. Người chơi của hai đội vẫn đang tranh thủ khởi động, giãn cơ các thứ trong khi Wonwoo thì lóng ngóng đi qua đi lại. Những suy nghĩ xa vời trước đó bị sự thiếu chuyên nghiệp của anh hiện tại đánh bay cả rồi. Đúng là buồn cười mà, anh đã nghĩ một người như Soonyoung có thể bị một tay mơ, là anh, hạ gục cơ đấy?
Đương lúc Wonwoo đang tự giễu, mọi người đã lần lượt xếp thành hai hàng ngay ngắn ở giữa sân, Wonwoo lại bị Seokmin kéo lại.
"Anh có ổn không thế? Em thấy anh cứ như đang trên mây ấy, đang lo hả?"
"Anh mày thì lo cái gì được?" Wonwoo tặc lưỡi, nối liền hàng người đang đứng cùng Seokmin. Nhóc con kia nghe xong thì gật gật đầu, lẩm bẩm: cũng phải ha.
Trước khi bắt đầu, Mingyu yêu cầu mọi người bắt tay hữu nghị một cái. Từng người tiến tới bắt tay qua loa với anh, Wonwoo cũng không quá để ý, chỉ là khi đến người cuối cùng bỗng nhiên anh có dự cảm lạ. Wonwoo nhanh chóng ngẩng đầu lên, quả nhiên, Soonyoung đang đứng trước mặt anh, chìa tay ra với một nụ cười khẩy.
Cười khẩy?
Wonwoo, vẫn với gương mặt đầy dấu hỏi chấm, quay sang nhờ tới sự trợ giúp của Seokmin. Bộ cái tên này có rada dò ra anh là con tốt thế mạng nên đến khinh bỉ anh đấy à? Hay là cậu ta biết đọc suy nghĩ? Nhưng thằng nhỏ Seokmin lại chạy đi đâu mất rồi, chậc, quay qua quay lại thì thấy nó đang chành choẹ với cái cậu Mingyu kia, ới lại thì không ổn, thôi vậy. Wonwoo thở dài, gương mặt cố kéo ra một nụ cười trông chẳng khác gì đang nhếch mép, đây gọi là có qua có lại được chưa? Đồng thời, tay phải anh cũng đưa lên, bắt lấy bàn tay đang lơ lửng nãy giờ.
Những tưởng bắt tay cái rồi thôi, ai ngờ lúc anh định rút tay ra thì năm ngón tay của người kia vẫn quấn chặt không buông. Trên trời có ngàn vạn vì sao, trong đầu Wonwoo cũng có ngàn vạn câu hỏi đây. Rốt cuộc cậu ta muốn gì vậy?
"Nhóc là người mới hả? Anh chưa thấy nhóc bao giờ, tân sinh viên năm nay nhiều người có tiềm năng đấy. Cao thế này cơ mà."
Nói rồi, Soongyoung lắc lắc nắm tay, còn tiện thể vỗ cái bộp vào bắp tay Wonwoo, mỉm cười nghe vẻ thích thú lắm. Khỏi phải nói giờ mặt Wonwoo đã đen như đít nồi rồi, ra là cậu ta không những biết anh là gà mới mà còn nghĩ anh là "nhóc con" nhỏ hơn cậu ta nữa. Nhìn cậu mới giống "nhóc" đấy!
"Ừ mình là người mới, nhưng không phải tân sinh viên. Chúng ta bằng tuổi."
Không nên so đo với người khác, người không biết thì không có tội, Wonwoo tự nhủ. Lee Seokmin - kho tàng thông tin biết đi đã phổ cập đầy đủ những điều cơ bản về Soonyoung cho anh từ lúc nãy, cũng nhờ vậy anh mới biết hoá ra cậu ta là bạn đồng niên, học cùng khoa với Seokmin.
"A vậy sao, chào mừng cậu đến với câu lạc bộ bóng rổ, sau này có gì cần giúp cứ tới tìm tớ. Phục vụ 24/24 trừ thứ bảy, chủ nhật nhé!"
Wonwoo còn định giải thích rằng mình chỉ đến thay người thôi nhưng chưa kịp mở miệng thì bộ đôi Gyu Seok đã "cãi nhau" xong, Mingyu ra hiệu chuẩn bị bắt đầu lần nữa, Soonyoung đại diện đội bên tiến tới vòng tròn giữa sân nhảy tranh bóng. Wonwoo đành từ bỏ, đứng vào vị trí Seokmin chỉ cho. Trước lúc về chỗ của mình, Seokmin không quên dặn lại:
"Anh nhớ là phải theo sát mọi người đấy, giả bộ chạy qua chạy lại là được. Nếu mà may mắn bắt được bóng thì cứ ném vào rổ, cho anh thử chút cảm giác ha ha."
"Cảm giác làm một chú gà hay gì..."
Tuýt!
Lại một tiếng còi vang lên, Mingyu đứng giữa đường thẳng chia cách hai bên sân đấu, tung bóng lên cao. Quả bóng bay lên không trung được một khoảng thì rơi xuống, ngay lúc đó hai người tranh bóng đồng thời nhảy bật lên. Nhưng một bàn tay đã vươn cao hơn, chạm vào rồi ném bóng về phía sân đối thủ.
Thật sự bắt đầu rồi.
---
Thật sự xin lỗi mn vì cái tính dở dở ương ương của mình 😭 mình chuyển nhà mới cho 10 points, sẽ cố ra chap mới coi như quà mừng
('°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro