Chương 46
Thời gian của Yerin thật sự rất eo hẹp, luôn ngựa không dừng vó từ thành phố này chạy tới thành phố khác, xuất hiện ở một kênh này, lại xuất hiện trên một biển quảng cáo. Nhưng chỉ cần có thời gian rảnh nàng sẽ cùng Sowon đi dạo vườn trường, tâm sự, tận lực để có thể gặp mặt Sowon nhiều hơn. Cho dù chỉ mang tiếng là "bạn bè", nàng vẫn sẽ mỗi ngày không nghỉ gọi cho Sowon.
Điều đó như hạnh phúc lén trộm được. Có một người vướng bận trong lòng, lại không cảm thấy phiền chút nào. Tuy thái độ của Sowon vẫn lãnh đạm trước sau như một, khi đối mặt với Sowon, Yerin sẽ không tự chủ được giúp đỡ cô, lại mỗi lần đều chọc giận Sowon. Đôi khi Yerin phi thường uể oải khó hiểu.
Nhưng từ khi có một lần bảo mẫu của Sowon nói cho nàng biết, kỳ thật mỗi tiết mục của nàng Sowon đều chăm chú nghe, ngay cả quảng cáo không quan trọng cũng không bỏ sót. Thế này Yerin mới hiểu, không phải chị ấy không cần mình, mà rất để ý cho nên mới không thoát được ra khỏi cơn ác mộng của bản thân, mới sợ đem khó khăn đến cho mình. Cho nên nàng càng phải kiên trì tin tưởng. Lần này, sẽ không buông tay.
Yerin biết ba mẹ mình và người nhà họ Kim khẳng định biết mình lại liên lạc với Sowon. Bởi vì nàng thường xuyên ra vào biệt viện mà Kim gia chuẩn bị cho Sowon, có một lần còn chạm mặt Kim Jae Min, anh ta suy sút rất nhiều, nàng cũng suýt nữa không nhận ra. Nhưng kỳ quái là mọi người giống nhau đều làm bộ như không biết.
Tập thể giả ngu, Yerin cũng vui vẻ khỏi cần giải thích, càng đến thường xuyên, cũng càng tự nhiên. Nàng hy vọng biết bao mình có thể bù đắp lại hai năm mình rời đi. Cho dù có ngăn cách, có thống khổ lẫn uỷ khuất, Yerin cũng biết, những chuyện đó so với Sowob đều nhỏ bé không đáng kể.
Nàng nghĩ kỹ rồi, cuối tuần sẽ dẫn Sowon đi nghe một buổi hoà nhạc. Nhạc trưởng đẳng cấp thế giới cùng dàn nhạc hàng đầu, cơ hội này trong nước cũng không phải có thể thường xuyên gặp được, thường thường không mua được vé. Hơn nữa, không làm tổn thương lòng tự trọng của Sowon, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Thuận tiện còn có thể kéo theo Eunbi và Yuna đang trong trạng thái mất tự nhiên. Nghĩ đến Eunbi bị một cô gái tây tên cái gì mà Linda dây dưa, liền thổn thức một trận, quả nhiên là chị em khó khăn giống nhau. Nghĩ rằng đây sẽ là một cơ hội, cho nên nàng nhờ trợ lý đi đến trung tâm bán vé đặt vé, lại còn vận dụng một chút quan hệ mới lấy được vé, thành công rồi nhắn một tin cho Eunbi.
*******
Để nước lạnh thấu xương rửa sạch nỗi đau đớn, lại không mang đi được trái tim vỡ nát của Eunbi. Khi cô cầm lấy di động, đọc tin nhắn của Yerin, nụ cười chua xót hiện lên gương mặt còn ướt hơi nước. Cái tên Choi Yuna này chỉ sợ sẽ không còn liên quan gì tới mình nữa. Lòng Eunbi bị suy đoán này biến thành âm ỷ đau đớn.
Eunbi suy nghĩ, liền hỏi Linda có muốn đi nghe không, kết quả đương nhiên chắc chắn mời thành công. Tuy Linda không đi hội chùa, không có hứng thú đi mấy hoạt động du sơn này nọ đặc sắc của Hàn Quốc, nhưng vẫn rất cao hứng, nhập gia tuỳ tục mà thôi.
Hôm đó, Eunbi cùng Linda đã sớm đến ghế lô chờ, bởi vì Yerin hoàn thành công việc rồi còn muốn đi đón Sowon, cho nên sẽ đến chậm. Hai người bọn họ mặc không tính là quá trang trọng, cũng không đơn giản xuề xoà quá, chẳng qua màu sắc phối hợp nhìn qua rất giống đồ tình nhân, lại làm nổi bật khí chất hai người, chọc cho nhân viên phục vụ bưng trà đưa nước đều nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
Bởi vì Yerin đặt là ghế dài khu ghế VIP, cho nên đến lúc đi vào cũng không cần xếp hàng soát vé, mà trực tiếp đi đường riêng. Cho nên mặc dù sắp đến giờ khai mạc chỉ còn nửa tiếng, Yerin cũng không sốt ruột. Nàng ôn nhu lại cẩn thận che chở Sowon, tuy chị ấy không muốn để mình đỡ, nhưng ít ra chấp nhận đến, Yerin cũng rất vui vẻ.
Từ bãi đỗ xe đến rạp hát vẫn còn một khoảng cách. May mắn Yerin mắt sắc, không biết là ai để lộ tin tức, trước cửa rạp hát thế nhưng lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều fan, ngó nghiêng khắp nơi xem có thân ảnh của Yerin không.
Thần kinh của Yerin căng thẳng, bởi vì hôm nay nàng cũng không mang theo vệ sĩ, rạp hát cũng không chuẩn bị bảo vệ.
"Mọi người nhìn người đó kìa! WonRin ở đó!!!"
Đột nhiên có một cô bé hét lên. Nhiều người như vậy, luôn luôn có một người có thể ở giữa đám đông phát hiện ra Yerin đang muốn lén trở về. Cô bé kia cực kỳ hưng phấn, thanh âm có lực xuyên thấu làm cho ánh mắt của mọi người đều theo tay nàng chỉ nhìn lại.
Yerin giật mình ngẩn ra, nhìn đám người đông nghìn nghịt tập thể lao tới, toàn bộ tế bào trong não đều đình chỉ.
Trong tầm mắt Sowon là bóng tối, nhưng theo tiếng gọi thưa thớt chung quanh dần biến thành tiếng gào đinh tai nhức óc, cô cũng biết sự tình đã cực kỳ bất ổn không bình thường. Có lẽ sau khi mất đi thị lực, con người sẽ trở nên không có cảm giác an toàn lạ thường. Sowon không biết chung quanh đã xảy ra chuyện gì, chỉ là tiếng gào thét chói tai liên tiếp phát ra ngày càng gần.
"Đừng sợ." Yerin vội vàng nói với Sowon.
Yerin bình tĩnh nhìn thoáng qua nét mặt mờ mịt lại tràn ngập lo lắng của Sowon, theo bản năng muốn ôm cổ cô, ngăn trở mọi người lao tới. Nhưng sau nghĩ lại thấy không ổn, làm thế vẫn có khả năng bị thương, mà quan trọng hơn mục tiêu của họ là mình, cũng không phải Sowon. Xem ra cũng chỉ có thể làm vậy.
"Tự ôm mình, chờ em!" Yerin nói với Sowon, nhét chìa khoá xe vào tay cô. Hít sâu một hơi, nhanh chóng cởi giày cao gót cao tám phân dưới chân ra, ném qua một bên, để chân trần đột nhiên vọt tới trước.
Hành động này làm cho đám đông hơi sửng sốt. Trong phút chốc đó, khoảnh khắc sắp lao tới chỗ họ, Yerin đột nhiên chuyển hướng liều mạng chạy như điên về phía sườn tây của quảng trường, vừa chạy vừa lấy di động trong túi ra.
"Eunbi, tôi ở quảng trường bị fan nhận ra, cậu mau đến đây đưa Sowon đi đi. Tôi đang ở phía tây, chạy trên con đường bên sườn tây." Yerin không kịp thở nói một hơi.
"Được, tôi lập tức đi ngay, cậu kiên trì một chút, tôi sẽ đi đón cậu." Eunbi bị lời Yerin nói doạ cho giật thót, vội vàng nói một tiếng với Linda, để nàng ngồi chờ, bỏ chạy ra ngoài. Cô không chú ý tới có một ánh mắt rất đỗi quen thuộc, cũng đã rất lâu không liên lạc đầy thâm ý nhìn theo mình. Cô đi thẳng xuống lầu, chạy tới quảng trường.
Sowon ngơ ngác đứng đó, bị nỗi bất lực đầy trời che phủ. Thính giác nhạy bén làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy kinh hoảng. Rốt cuộc Yerin muốn làm gì? Khi cô theo bản năng cảm giác được Yerin muốn bỏ lại mình để đi làm một chuyện nguy hiểm, cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có nảy lên trong lòng.
"Yennie?" Cô cảm giác được Yerin nói xong câu kia liền không biết chạy đi đâu, bên người lập tức trống không.
Hình như có vô số người lao về phía mình, nhưng thực rõ ràng mục tiêu không phải mình. Cô đột nhiên nghĩ ra, không phải lại Yerin bị người ta nhận ra đấy chứ?! Sowon vốn tưởng sẽ bị chen lấn lôi kéo đùn đẩy, nhưng thần kỳ là tiếng ồn ào đó thế nhưng chỉ nửa phút sau lại chuyển qua hướng khác, càng ngày càng xa.
Giờ khắc này, cô cho tới giờ cũng không ngờ quảng trường trống trơn rộng lớn có thể làm mình rét lạnh như thế. Cô đơn đứng đó, mỗi một phút một giây đều bị kéo dài vô hạn. Cô lo lắng cho Yerin, lo lắng nhiều người như thế sẽ chẳng may bị thương.
Yerin đi nơi nào, sẽ ra nào, cô không thể tưởng tượng, cảm xúc bất an nhanh chóng lan tràn. Cô đột nhiên hận mình vì cái gì lại mù. Bị mù đã lấy đi mọi tự tin cùng kiêu ngạo của cô, cũng mang đi mất tình yêu và lòng can đảm được yêu. Cơn gió đêm đượm rét lạnh tận xương gào thét bên tai, sau đó từng đợt từng đợt tiếng vang tịch liêu, phóng đại tiếng tim đập lo lắng bồn chồn của mình.
Cảm giác này thật giống như bị mất một thứ quan trọng. Trong tay gắt gao siết chặt chiếc chìa khoá Yerin để lại, gót chân như bị đóng đinh, không thể cử động.
Eunbi vừa ra khỏi cừa liền thấy Sowon một mình thực bất lực đứng đó, giống một pho tượng không thể di chuyển, run rẩy trong gió lạnh.
"Giáo....Kim Sowon." Eunbi vốn định kêu "giáo sư Kim", lại phát hiện toàn bộ tình huống thật sự có chút cảnh còn người mất, gọi thế cũng không phù hợp nữa rồi, cho nên mới cứng rắn ngừng lại, gọi tên đầy đủ của Sowon: "Tôi là Eunbi, Yerin nhờ tôi tới đưa chị đi."
"Em ấy sao rồi??? Đang ở đâu???" Sowon dựa vào nơi phát ra âm thanh, như muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng, túm lấy Eunbi, lo lắng hỏi.
"Chúng ta hiện tại đi đón cậu ấy." Eunbi nhìn Sowon cau mày, ánh mắt trống rỗng yên lặng nhìn phương xa, biểu tình đó không thể nào là giả. Vừa nghĩ đến quan hệ kỳ quái của hai người, theo bản năng thở dài. Cô đỡ Sowon, nói một câu trấn an. Chẳng qua nói thật, cô cũng không biết Yerin sao rồi, mà có lo lắng cũng tuyệt đối không để Sowon biết.
Eunbi vốn không biết nên dùng phương tiện giao thông gì, thẳng đến khi Sowon cầm chìa khoá đặt lên tay mình mới đột nhiên bội phục Yerin, trong lúc nguy nan như vậy còn có thể nghĩ chu đáo thế. Eunbi cũng không bận tâm mình không có bằng lái trong nước, trực tiếp nổ máy, đỡ Sowon lên xe, hoả tốc lái về hướng Yerin đã đi qua.
"Yerin, giờ cậu đang ở chỗ nào?" Eunbi thấy di động gọi được, cũng thoáng yên lòng.
"Không biết nữa, đi lòng vòng vào một ngõ nhỏ, bọn họ không tìm được tôi. Đón được Wonie chưa? Chị ấy không sao chứ?"
"Đón được bảo bối của cậu rồi. Lo cho mình trước đi." Eunbi cố ý nói lớn, để Sowon nghe được.
Yerin đỡ tường, nghe Eunbi nói Sowon không có việc gì, cũng yên tâm. Chẳng qua đá vụn cắt qua lòng bàn chân, lúc chạy không phát hiện, giờ thấy đau thấu tim. Ngẩng đầu nhìn xem, ngõ nhỏ tối thui, chính mình cũng không biết chạy vào từ lúc nào, rẽ trái rẽ phải, cũng không biết chạy tới đây kiểu gì. Nơi này ngay cả đèn đường cũng không có, chỉ thấp thoáng ánh đèn loé ra từ cửa sổ. Vừa mới đầu còn không sợ hãi, hiện tại cũng bắt đầu run rẩy.
"Bây giờ cậu đi ra sẽ bị phát hiện phải không?"
"Không biết nữa, quan trọng là tôi không biết đường ra. Có nhiều ngã rẽ lắm, ngay cả người để hỏi đường cũng không có." Yerin lẩm bẩm: "Cậu chờ chút, lát tôi gọi cậu. Trước mắt không xảy ra chuyện gì, cậu đi đến con đường phía tây trước đi."
Yerin cúp máy, gom một chút can đảm, chuẩn bị tốt tâm lý rồi hô lớn với cửa sổ của một hộ gia đình: "Có ai không???" Tuy rằng Yerin rất muốn tìm một cái bao che mặt mình lại.
Qua nửa phút, một bác gái trung niên trên đầu có lô cuốn tóc, một tay cầm hạt dưa, tay kia đỡ bệ cửa sổ nhô đầu ra: "Cô kia, có chuyện gì thế?" Khẩu khí của bác gái đó không tốt lắm, tám phần là coi Yerin trở thành người làm ngành nghề đặc thù nào đó.
Đặc biệt Yerin mặc một thân quần áo lộn xộn ngổn ngang trên người, hoàn toàn không phù hợp với không khí trong con hẻm này, muốn bao nhiêu chật vật là có bấy nhiêu chật vật.
"Chị gái xinh đẹp, ngại quá cho hỏi một chút, làm cách nào để đi ra đường lớn ạ?" Yerin nhìn bác gái kia, vì đi ra ngoài, đành cười bồi.
"À, đi tới trước rẽ trái, đến khúc quanh thứ hai thì rẽ trái tiếp, đến giao lộ tiếp theo rẽ phải là được." Bác gái kia thấy Yerin gọi êm tai, cũng không so đo với nàng. Chẳng qua trong lòng khó hiểu, sao người này nhìn giống cô diễn viên diễn nữ nhân vật khổ vì tình trong TV thế nhỉ. Chẳng qua nghĩ thế thôi chứ chắc mình nhìn lầm rồi, ngôi sao như thế nào có khả năng tối rồi còn bộ dạng nghèo túng đi lạc đường trong hẻm nhỏ này, chuyện đó rất không đáng tin.
Yerin cảm ơn một câu, gọi cho Eunbi, trong lòng âm thầm thề, về sau đi ra ngoài nhất định phải mang theo vệ sĩ, chuyện hỏng bét như thế nàng cũng không muốn lặp lại lần thứ hai. Nàng vịn vách tường, đi từng bước ra ngoài. Đi cả buổi mới thấy khúc quanh thứ hai thì ra xa đến thế, vậy mới biết, vừa rồi mình chạy một quãng đường rất xa.
Vừa qua ngã rẽ liền thấy xe Eunbi đỗ ở cửa, hạ cửa kính xe xuống, lo lắng nhìn lại. Eunbi thấy Yerin để chân trần, trọng tâm cả người cũng không đúng, liền vội vàng mở cửa xe, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Thế nào rồi?" Sowon cảm giác được động tĩnh của Eunbi, lo lắng hỏi.
"Yerin hình như bị thương."
Một câu của Eunbi làm cho trái tim Sowon như vọt lên, nhưng cô lại không làm gì được, chỉ có thể chờ.
Eunbi một đường đỡ Yerin ra khỏi con hẻm nhỏ: "Cậu, bị thương nghiêm trọng lắm à?"
"Đau chết tôi, chân liền với tim biết không? Cái này tắm cũng không cần, trực tiếp đả thông nhâm đốc nhị mạch." Yerin nhe răng trợn mắt. Eunbi không nói thì thôi, nói ra rồi nghe càng thấy đau hơn.
"Cậu còn có tâm tư nói giỡn nữa, lần sau mang theo vệ sĩ cho tôi. Đại minh tinh còn không biết tự giác như thế!" Eunbi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Yerin, thật tươi sống bị nàng làm tức chết.
"Được rồi được rồi, mẹ trẻ Jung!" Yerin đáp.
Lên xe, nhìn bàn chân chảy máu đầm đìa của nàng, Eunbi vừa định tiếp tục mở miệng đã bị Yerin dùng ánh mắt ngăn lại. Nàng khoát tay áo, ý bảo Eunbi thôi đi, nàng không muốn Sowon lo lắng, cũng không muốn cô ấy lại phải chịu đựng thêm gì. Tuy chảy chút máu, chẳng qua so với thương tích mình phải chịu khi ở trường quay thì cũng chỉ coi như một bữa sáng. Mà quan trọng nhất là nàng không muốn Sowon phải lo.
"Cậu thế này chắc chắn không đi nghe nhạc hội được, tốt hơn vẫn nên đi khử trùng trước đi, nhìn xem có cái gì ghim sâu vào không." Eunbi bất đắc dĩ nhìn Yerin vẫn còn muốn giấu diếm, cuối cùng vẫn nói ra, dù sao vết thương ở chân này thoạt nhìn không dễ xử lý. Đá vụn này nọ rất dơ, nếu có vi khuẩn gì bị lẫn vào, thật sự sẽ doạ chết người.
"Ừ, để tôi gọi trợ lý tới đón, hai người tiếp tục đi nghe nhạc đi." Yerin ngồi ở ghế sau, nhìn chân mình, ngẫm lại lời Eunbi nói cũng đúng, liền lấy di động ra, bắt đầu lời ít mà ý nhiều tóm tắt tình huống ngoài ý muốn của mình. Trợ lý thật ra đã chuẩn bị tâm lý, vừa nghe Yerin mở miệng là biết tổ tông này lại rước hoạ lớn gì đó cho mình.
Sowon ngồi ở ghế phó lái, nghe hai người nói, biết Yerin bị thương không nhẹ, trong lòng âm ỷ đau nhức. Cô không giúp được gì cho Yerin, thậm chí ngay cả nàng bị thương nặng nhẹ thế nào cũng không biết. Cô biết rõ Yerin là vì mình mới lựa chọn chạy đi, rất rõ Yerin vì bảo hộ mình cho nên mới dẫn fan đi hết.
Cũng bởi vì thế, phòng tuyến trong lòng cũng buông lỏng một chút, cảm động, lại khắc chế. Giờ này, ý nghĩ mình là một phế vật trong nháy mắt bao phủ đại não Sowon, làm cho cô chỉ hận không thể bật khóc lớn một hồi.
"Em, bị thương thế nào?" Ánh mắt Sowon không nhìn được Yerin, nghe hai người nói cũng không biết nàng đang ở đâu.
"Không sao cả, chỉ là chân bị đá cắt phải thôi, đừng lo." Yerin cười cười với Sowon, hoàn toàn không cảm thấy cô căn bản không nhìn thấy.
Qua hơn hai mươi mấy phút, trợ lý lái xe lại đây, nhìn bộ dáng Yerin một bộ bại trận, trong lòng vừa kỳ quái lại bất đắc dĩ. Thế này làm sao báo cáo với cấp trên đây, tiêu đề trên báo ngày mai suýt chút nữa thành "Ngôi sao nổi tiếng bị fan điên cuồng truy đuổi đến tàn phế."
"Đi bệnh viện à?"
"Đương nhiên không thể tới bệnh viện, tôi cũng không muốn lại bị vây xem." Yerin nhớ tới lần trước phát sốt bốn mươi độ phải tới bệnh viện, kết quả vừa khỏi bệnh, không ít người đến xin chữ ký.
"Mấy vết thương nho nhỏ này, tôi tìm bác sĩ Choi là được rồi." Yerin cảm thấy mình cũng không bị bệnh nặng gì, còn không bằng tìm bác sĩ riêng của nhà.
"Để tôi đưa em đi." Sowon rốt cục mở miệng, tuy cô không giúp được gì, nhưng cô thật sự lo lắng cho thương thế của Yerin, huống chi bây giờ cô cũng đâu còn tâm tư đi nghe hoà nhạc. Cô không thể phủ nhận, mình rất muốn ngồi cạnh Yerin, trái tim vì em ấy mà bồn chồn lo lắng căn bản không có chỗ nương tựa, chỉ có thể tận lực ở bên cạnh Yerin, hấp thu hơi thở đặc trưng của người đó mới có thể an tĩnh.
Lời này vừa thốt lên, Yerin bất ngờ, giống như một niềm kinh hổ đột ngột đến, nụ cười sáng lạn tình chân ý thiết lần đầu tiên không chút giấu diếm lộ ra trên mặt. Lời Sowon như một dòng nước ấm tiến vào lòng mình, nàng đột nhiên cảm thấy đây là, trong hoạ có phúc, chịu chút thương tích cũng không phải không thể.
Eunbi nhìn Yerin ngây ngô cười, gật gật đầu, ý bảo nàng tiếp tục cố lên. Nhưng nhớ ra Linda còn ở trong hội trường, cho nên cô đành phải trở lại.
Nhìn ba người bọn họ bình yên vô sự ngồi vào xe rời khỏi, thế này Eunbi mới đột nhiên nhớ ra mình phải lái xe về. Trời ạ, lần thứ hai lái xe không có bằng. Eunbi thầm cầu xin trong lòng, trăm ngàn lần đừng gặp phải cảnh sát, cô cũng không muốn mới về đã bị bắt vào đồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro