Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


Trên đời đúng là có những chuyện bi ai mà lại trùng hợp như thế, Yerin vốn chẳng định lấy lớp của Choi Yuna thế mà lại dở sống sở chết sao đấy chiếm được một chỗ cuối cùng, kết quả liền đột nhiên nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của Eunbi vang vọng khắp phòng máy tính, đáng sợ tới mức doạ những người đang chọn lớp nghĩ không hiểu cô nương này có phải bị cuộc chọn lớp kích thích đến điên rồi không.

"Yerin ah! Cậu nói xem sao tôi lại khổ đến vậy chứ! Ba học kỳ đều không lấy được lớp, thế này thật đúng là phải cùng họ với cậu mất thôi! Hơn nữa chờ đến lúc tôi lấy được lớp thì con của Choi Yuna cũng biết gọi mẹ mất rồi!"

" có cần khoa trương thế không?" Nghe Eunbi tưởng tượng vớ vẩn thế, Yerin thật ra lại kỳ quái cảm thấy từ khi nào mình lại may mắn thế, dĩ nhiên lại là học sinh cuối cùng được nhận vào, thật không biết trừ Eunbi ra, mình đã "giết chết" bao nhiêu trai lẫn gái si mê Choi Yuna nữa.

"Đúng rồi! Yerinnn!...Tôi có ý này!" Eunbi đột nhiên trở nên phong tình vạn chủng, ánh mắt ẩn tình, nũng nịu gọi tên Yerin, còn dùng điệp từ ghê tởm nữa, khiến Yerin sợ tới mức nổi da gà, kết luận rằng chắc chắn Eunbi lại có ý tưởng ngu ngốc gì đó.

"Đừng, kiềm chế chút đi, có chuyện gì thì đứng đắn nói, cậu như vậy khiến tôi sợ nửa đêm gặp ác mộng lắm!"

"Đồ đáng ghét, cậu nghĩ đi, giáo sư cũng không biết hai chúng ta là ai, vậy mình đổi lớp với nhau được không? Lớp tôi lấy cũng không tệ, cũng là mỹ nữ, dù sao cậu không có hứng thú, ai dạy đều như nhau cả, hơn nữa lại là khoá tự chọn, cuối kỳ cũng chỉ cần nộp một bài luận văn, cho dù thi cũng không cần xem thẻ sinh viên! Chúng ta diễn một vở 'ly miêu hoán thái tử' nhé?"

"Trời, thế cũng được hả?"

Vì được học lớp của Choi Yuna, Eunbi thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngay cả biện pháp này cũng đề ra. Bất quá Yerin nghĩ lại, như vậy hình như cũng có thể, trọng điểm là nhìn bộ dáng tích cực của Eunbi, hẳn là không cần lo tới việc chấm điểm chuyên cần, nhưng mà, một người luôn coi như quy củ là Yerin vẫn cứ cảm thấy có chút vấn đề.

"Yerinnn, cậu đồng ý đi mà! Cùng lắm thì, lần trước cậu nhìn trúng sợi dây chuyền kia, tôi mua cho cậu!" Eunbi lôi kéo tay Yerin làm nũng, lòng lại thầm chảy máu, cái vòng cổ kia cũng thật không rẻ gì, có điều vì Choi Yuna thì cũng bất chấp giá nào, không phải chỉ là siết chặt thắt lưng ít mua vài bộ quần áo thôi sao, nhịn!

"Đừng lắc nữa, não sắp rớt ra rồi này...Tôi sẽ nghĩ lại sẽ nghĩ lại." Kỳ thật trong lòng Yerin đã sớm đồng ý, chỉ là khi thấy vẻ mặt cô gái từ trước tới giờ chỉ biết bắt nạt mình giờ lại đầy lấy lòng cùng uỷ khuất với ánh nhìn trông mong thế liền nảy sinh hứng thú xấu xa, muốn trêu chọc một phen.

"Jung Yerin!!! Thứ nhất, tôi lắc tay cậu, nếu não cậu bị sao thì trừ phi óc cậu sinh ra trong lòng bàn tay. Thứ hai, thế này rồi còn gì phải nghĩ nữa? Tôi đã dùng đến cả đòn sát thủ rồi, chẳng lẽ cậu còn không mau mau thuận theo ý dân mà đầu hàng sao? Tình bạn cùng phòng của chúng ta sâu đậm như vậy cơ mà!" 

Công phu miệng lợi của Eunbi rất lợi hại, Yerin đương nhiên không cãi lại cô, nhưng mà tóm lấy lời uy hiếp của Eunbi, Yerin cũng không phải đồ ngốc, thấy tốt hãy nhận, dù sao mình cũng không mệt, nói không chừng còn có thể nhận được danh hiệu chuyên cần, cớ sao lại không làm.

"Được rồi được rồi, Eunbi, trêu cậu chút thôi, vậy đổi đi! Có điều cậu phải hứa chắc chắn sẽ không bị người ta phát hiện!"

"Yes, madam! Yerin, cậu tốt nhất! Muah ~" Thấy nguyện vọng của mình trở thành sự thật, Eunbi cao hứng ôm Yerin hung hăng hôn một cái, nhất thời nỗi đau cắt da cắt thịt vì tốn tiền cho cái dây chuyền kia cũng bị quẳng qua một bên trước. 

"Nước miếng nước miếng! Ghê quá đi!" Yerin ngăn cản Eunbi đã hoàn toàn hưng phấn đến điên rồi tiến thêm một bước làm ra hành động thân mật gì đó, thực ra không phải cảm thấy nước miếng của Eunbi ghê tởm, chỉ là Yerin không quen tiếp xúc tay chân với người khác, ngay cả cha mẹ cũng cực hiếm khi ôm, hôn hai má, mà những hành vi này cũng đều thuộc loại chỉ có lúc sinh nhật một năm một lần bắt đầu từ sau mười lăm tuổi mới có. Cho nên, ôm cùng nắm tay Eunbi đã là giới hạn lớn nhất của nàng, với người khác thì đừng nói là nắm tay, cho dù đến gần một chút thì Yerin cũng đã cảm thấy hít thở không thông.

"Được rồi, Yerin thân yêu của mình, chúng ta về đi! Tôi hát cho cậu nghe!"

"Cậu cứ như thường đi, đừng gọi ghê tởm như thế, tôi sắp phun cả cơm ra rồi đây này, hơn nữa tôi mệt chết mất, cậu để cho tôi ngủ đi!"

" không lảm nhảm với cậu nữa, tôi cũng muốn nghỉ ngơi, còn phải trang điểm cẩn thận, nghĩ lại xem phải làm cách nào mới 'tóm' được Choi Yuna!"

" thì ra là cậu có ý đồ với Choi Yuna? Sao chưa từng nghe cậu nói tới?"

Yerin bị lời nói rành mạch của Eunbi doạ nhảy dựng, đồng tính luyến lái lại còn cô trò yêu nhau, Eunbi là muốn thăng cấp tình yêu cấm kỵ càng thêm cấm kỵ nữa đây mà!

"Nói với cậu thì có ích gì! Cái tên Choi Yuna đã nói tới mấy trăm lần với cậu rồi, tối còn không phải hỏi tôi người đó là ai sao! Tôi cũng không rảnh cứ giải thích đi giải thích lại với một bà già trí nhớ kém!"

"Thế đến lúc đó đừng đâm phải núi băng nhé, giống tàu Titanic chìm luôn ấy!" Yerin vẻ mặt khinh thường nhìn Eunbi. 

Kỳ thật nàng cũng có tư tâm, nàng thật sự coi Eunbi là bạn bè nên mới có thể nói như vậy, dù sao qua lời Eunbi nói, Choi Yuna cũng không phải một giáo sư bình dị gần gũi, ngược lại tính cách có chỗ giống mình, cũng chính là dạng "băng sơn" như tục ngữ nói. Eunbi rất khá, nhưng nếu Choi Yuna không thích con gái, không cách nào nảy sinh tình yêu với Eunbi, nhiều nhất chỉ là khen ngợi cùng yêu thích thì có cố gắng thế nào cũng đều vô dụng. Yerin thực lòng không muốn Eunbi bị tổn thương.

Thời gian qua mau như nước chảy. Eunbi bận rộn công việc của hội học sinh, chào đón tân sinh viên năm nhất đến tiệc tối cùng chiêu sinh thành viên mới vào hội, đồng thời cũng lòng tràn đầy chờ mong đợi nhập học. 

Yerin tự nhiên ngủ sớm dậy sớm thân thể khoẻ mạnh, trừ ngẫu nhiên gọi cho cha mẹ ra thì chính là bị Eunbi ép đi tới hội học sinh làm cu li miễn phí. Thật ra phần lớn thời gian là đi ra mặt tiền chỗ Eunbi, chỉ cần ngồi ở vị trí cố vấn là được. Án theo lời Eunbi nói, bộ dáng loli như thế mà không hấp dẫn được vài tên nam sinh trào dâng ý muốn bảo vệ thì quả thực phải giậm chân giận dữ.

Không ngoài dự liệu, mị lực của Yerin và Eunbi quả thực rất lớn, khoa Tuyên Truyền gần như trở thành ngành được báo danh nhiều nhất, hai đại mỹ nữ thay phiên nhau ngồi đó, hấp dẫn không ít đàn em tới, mấy nam sinh bị phái đi trông coi ngành của mình cũng đều rục rịch, nếu không phải có nhiệm vụ thì khẳng định đã xông tới tiếp cận các nàng trước tiên. Mà ngay lúc còn cách ngày chấm dứt tuyển tân sinh viên một ngày, Eunbi đáng lẽ bận chết được dĩ nhiên ngồi trong phòng, còn nhìn gương chậm rãi vẽ mi!

Việc này ở trong mắt Yerin có một vẻ quỷ dị nói không nên lời. Nếu không biết buổi tối còn phải đến lớp của Choi Yuna, nàng nhất định cho rằng Eunbi bị quỷ nhập thân, bởi nàng biết Eunbi giống mình, đều thích mặt mộc. Trang điểm này nọ, bình thường rất tốn thời gian không nói, đó cũng là một chuyện có tính phiêu lưu cao nữa. 

Có một lần trên đường nhìn thấy một nữ sinh đánh phấn màu khói, khiến Eunbi cùng Yerin cười suốt một ngày, bởi vì các nàng cảm thấy nữ sinh kia nhìn qua rất giống như mới chạy trốn từ hiện trường đánh bom ra. Cho nên tình hình chung là nếu không phải lên sân khấu biểu diễn thì hai người đều không trang điểm, nhiều nhất chính là mùa hè thoa kem chống nắng, mùa đông bôi kem dưỡng da gì đó. Mà càng như thế, làn da hai người lại đều căng mềm đến sắp chảy nước. Nếu biết hai người không dùng mỹ phẩm gì cũng có thể mịn màng như tuyết vậy thì những cô gái ngày ngày trát lên mặt mấy tầng son phấn thật sự sẽ bị tức chết mất.

"Yerin, nhìn giúp tôi xem, mắt thế nào?"

"Yerin, cậu cảm thấy quần áo và giày của tôi trông hợp không?"

"Yerin......"

"Yerin......"

"Bà cô của tôi, cậu đây là muốn chọc tôi điên hả? Hôm nay cậu đã hỏi tôi tới mười tám lần rồi đó! Nói thật, giờ cậu mặc thế này ra ngoài, lập tức sẽ có nam sinh phun máu mũi, cậu tin không? Không tin cậu có thể ra ngoài thử xem. Từ khi nào lại trở nên mất tự tin vậy, cậu nhìn mình trong gương kìa, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, quả thực chính là bế nguyệt tu hoa, chim sa cá lặn. Cậu còn khẩn trương cái gì nữa hả?" Yerin thật sự chịu không nổi bộ dáng cứ chốc lại đột ngột hỏi thế của Eunbi, liền nói thật lòng. 

Mắt liếc nhìn bộ dáng Eunbi trang điểm trang nhã, liền ngay cả người băng sơn tâm như chỉ thuỷ như Yerin đều cảm thấy kinh diễm.

"Được rồi, nếu cậu đã nói tốt thì cứ vậy đi. Tôi đi đây." Nghe được Yerin đánh giá, Eunbi yên tâm, thực ra không phải không tự tin với bộ dáng của mình, chỉ là vì muốn lưu lại một ấn tượng hoàn mỹ cho Choi Yuna mà thôi, không phải nói ấn tượng đầu tiên rất quan trọng sao!

Eunbi đi tới lớp sớm, chọn một vị trí gần cửa sổ, như thế không ngại nàng mê gái ngắm Choi Yuna thì cũng sẽ không quá rõ ràng, thế hẳn có thể lưu lại một ấn tượng tốt. Vì có thể đạt được hảo cảm của Choi Yuna, Eunbi đã lo lắng chu toàn mọi mặt.

Chán chết không có gì làm, cô bắt đầu ngẩn người với bảng đen, đột nhiên nhớ tới lần đó tình cờ gặp gỡ Choi Yuna.

Đó là một lần Eunbi nhớ tới lần đầu gặp Choi Yuna. Lần đó Eunbi xuống căn- tin mua cơm, gọi xong định rút thẻ ăn ra thì mới biết mình quên mang, đang loay hoay không biết làm thế nào thì đằng sau có tiếng nói lạnh lùng phát ra.

" Dùng thẻ của tôi đi "

Eunbi quay lại đằng sau thì thấy một cô gái xinh đẹp. Đang không biết làm thế nào thì bác bán hàng hối, đành lùi ra cảm ơn người đó, rồi nhường chỗ cho cô ấy gọi đồ.

" Làm phiền cho một quả trứng chiên, một ly sữa, cảm ơn." Cô gái kia cũng không để ý tới cô, cứ thế đi tới chỗ bác gái kia, rất lễ phép lại không chút tình cảm gọi một phần điểm tâm.

Ngày nào Eunbi cũng mơ mộng có thể gặp được một nữ nhân xứng với hai từ "ngự tỷ", giờ người đó lại rõ ràng đứng trước mặt cô, khiến cô tạm thời mất năng lực tự hỏi, chỉ nhìn không chuyển mắt, vẻ mặt si tình nhìn trước mặt.

Đợi đến khi cháo trên tay nóng đến nỗi sắp cầm không nổi, thế này Eunbi mới phát hiện trước mắt đâu còn bóng dáng cô gái kia nữa. Cô liền vội vàng tìm một vị trí gần nhất, đặt bát xuống, phóng như bay ra ngoài.

Eunbi thuộc phái hành động, phải cảm ơn người ta thật tử tế, tốt nhất là có thể dựa vào việc trả lại tiền mà lấy được cách liên lạc với nàng. Chạy vội tới cửa căn tin, hết nhìn đông lại nhìn tây, cũng thất vọng phát hiện đâu còn bóng hình xinh đẹp kia nữa, đây đang là thời gian đi học, trên đường ngay cả một bóng người cũng đều không thấy.

Eunbi ủ rũ trở lại căn tin, không lấy được cách liên lạc không nói, thậm chí ngay cả người ta tên gì cũng không biết, rõ ràng bỏ lỡ khiến Eunbi cảm thấy điểm tâm đưa đến bên miệng cũng trở nên khó ăn, một chút khẩu vị cũng không khơi lên nổi.

Eunbi không ngốc, nhớ tới quần áo của cô gái kia cùng hình dạng của thẻ cơm trong trí nhớ lúc nãy, cô cảm thấy cô gái ấy hẳn là giáo sư tại chức của đại học Buddy, nhưng tên là gì, dạy môn gì thì cô đều không biết, mà khiến cô cảm thấy ảo não là, mình dĩ nhiên lại để mặt mũi thế này và dưới một tình huống như vậy gặp gỡ người ta lần đầu, lại còn thiếu nợ 4 đồng 5.

Nhưng mà sự tình lại tình cờ như vậy, bóng dáng vẫn còn sống động trong đầu dĩ nhiên lại xuất hiện ngay trước mắt cô, đi ra từ cửa siêu thị ở cách đó không xa.

Eunbi dụi dụi mắt, phát hiện cô gái trước mặt rõ ràng khắc lên thuỷ tinh thể của mình, nương theo thần kinh thị giác, nhắn lên trung khu thị giác trên đại não rằng đây tuyệt đối không phải ảo giác.

Thân ảnh thong dong kia không thể nghi ngờ hấp dẫn mọi sự chú ý của Eunbi. Dáng người yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp, dĩ nhiên chỉ nhìn từ xa vậy đã có thể khiến hô hấp cùng nhịp tim của Eunbi nhanh hơn.

 Lúc này cô không thất thố cùng ngốc ngếch ngẩn người với không khí như lúc nãy nữa, cũng không lựa chọn trực tiếp đi qua nói chuyện với người kia, chỉ len lén tới gần, vụng trộm đi theo sau. Làm như vậy, chủ yếu bởi vì cô sợ nếu mình tiến lại, nói muốn trả lại tiền, cô gái kia chắc chắn sẽ nói quên đi, không cần trả, vậy cô không còn cớ để tiếp tục trò chuyện, càng đừng nói tới cách liên lạc gì, mà ngược lại lén đi theo nói không chừng còn có thể tìm được căn cứ của nàng, về sau thường xuyên ở nơi đó giả vờ tình cờ gặp thì tốt rồi. Có một khắc Eunbi đột nhiên cảm thấy mình rất giống một kẻ háo sắc có ý đồ quấy rồi, thực sự đáng khinh. Đương nhiên, trừ việc giới tính ngoài ý muốn là nữ ra.

Lần đầu tiên theo dõi một người, Eunbi không chút kinh nghiệm nào, tránh trái tránh phải, như một con sóc, vừa thấy liền biết đang theo dõi người ta, lộ liễu đến mức chỉ còn thiếu điều không dán hẳn lên trán hai chữ đó. Nhưng trái lại cô gái kia hình như đã từng bị nhiều người theo dõi, cho nên còn chưa đi xa vài bước nàng đã tóm được Eunbi.

"Cô muốn gì?"

"Tôi...tôi chỉ muốn trả lại cô tiền!"

"Ồ, không cần, cũng xin đừng theo dõi tôi nữa." Cô gái kia rất nề nếp nói, ánh mắt sắc bén dần dần thu hồi, ngược lại biến thành đạm mạc như thể chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Quả nhiên, y như Eunbi đoán trước, cô gái này ít nói như vàng, thậm chí ngay cả một nụ cười lấy lệ cũng không bố thí.

Cuối cùng, cô gái kia lại một lần xoay người, bỏ lại bóng dáng hoa lệ, đạp giày cao gót mà đi.
Nàng đi xa rồi, nhưng ánh mắt trong trẻo ấy vẫn khắc trong lòng Eunbi, điều duy nhất Eunbi có thể làm chính là yên lặng nhìn bóng dáng khiến mình động tâm kia chậm rãi biến mất trước mặt, dần dần hoà hợp thành một thể với đường chân trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro