his lover
Hoseok ôm cậu bé nhỏ hơn vào lòng
Tựa như ôm cả biển trời mênh mông
Ừ, chính thế, cậu là cả thế giới!
Anh sống sao nếu để cậu xa rời?
Hoseok nâng niu cậu như nâng trứng mỏng
Âu yếm, nhủ thầm cậu đẹp tựa một đóa hoa
Anh hôn lên mắt, lên môi, rồi hôn má
Âu yếm, nhủ thầm cậu là cả nhân gian
Changkyun khép mắt chìm vào khoảng mê man
Phút chốc cậu muốn ngủ quên mãi mãi
Giấc ngủ yên bình trong vòng tay êm ái
Chỉ cần như thế, cả đời chẳng bi ai
Điện thoại réo rắt bản nhạc quen
Chuông tin nhắn nghe đến thuộc cả lời
Changkyun xoay người, bừng tỉnh
Hoseok đã rời đi, rời khỏi cậu nhân tình
Ba giờ sáng, làm sao lại không ngủ?
Nhớ người, nhớ cảnh hay nhớ yêu thương
Yêu đấy, thương đấy, hóa ra lại không đủ
Là do mình hay do người tham lam?
Dẫu thế nào, ngày mai anh lại đến
Dẫu ra sao, ngày mai lại bình yên
Mắt lệ nhòa lại được anh lau sạch
Bằng dối gian, đường mật, môi hôn
Cậu nhân tình của anh
Tựa cánh hoa mỏng manh
Nhỏ bé trong lòng anh
Chẳng thể nào xa anh
Anh tình nhân của cậu
Lại chẳng của riêng cậu
Vội vàng, hối hả, và
Cứ thế mình xa nhau.
20170724.
Theight.
For WonKyun.
Viết vào một buổi trưa cúp điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro