Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAPTER 6

Thế nhưng, đến cận kề thời khắc giao thừa, Jung Eunbi lại phát sốt thêm một lần nữa. Không biết vì lí do gì, Kim Sojung đã gấp rút gọi Jung Yerin và Kim Yewon đến phòng Thiếu tướng để canh chừng cho cô bé một lát, còn mình thì vội vã chạy ra khu vực nơi các binh sĩ, các chỉ huy đang tề tựu tiệc tùng. Kim Sojung nói lời xin lỗi rằng giao thừa đêm nay sẽ không thể cùng mọi người đốt pháo được vì có một người bạn đang bị thương phải chăm sóc. Các binh sĩ đều cười phì khi nghe vị chỉ huy đáng kính của mình nói như vậy bởi vì từ trước đến giờ Thiếu tướng Kim ít khi đặc biệt tự tay chăm sóc và để tâm đến ai trừ những người chị em thân thiết của mình. Đằng này, Thiếu tướng Kim chỉ nhắc tới cô bé kia một cách mông lung khiến mọi người không khỏi thắc mắc. Kể cả Kim Il Sung cũng tò mò xem cháu gái của mình đã đặc biệt để ý đến ai. Kim Il Sung từ xưa đến giờ không còn lạ lùng gì chuyện Kim Yewon cùng Jung Yerin cấu kết với nhau gán ghép cô cháu gái trưởng Kim Sojung với hết người này đến người kia nhưng Sojung tuyệt nhiên không để mắt đến bất kỳ ai. Trong cơn hưng phấn, ông hỏi:

- Nào, cháu gái ta đã để mắt đến ai rồi sao?

- Không đâu, ông hiểu lầm rồi, cháu chỉ là...

- Ta... Đừng sợ, ta không cấm cản cháu vì ta hoàn toàn tin tưởng ở cháu, miễn là cháu phải luôn nhớ mình đang ở vị trí nào. Cháu như đóng vai trò của một chiếc đầu tàu hỏa, kéo cả con tàu đi theo. Và nhớ, đừng để cả con tàu đi chệch hướng!

- Cháu nhất định sẽ là một vị chỉ huy tốt, đoàn tàu của chúng ta sẽ luôn lăn bánh theo đúng những gì đã vạch ra!

Sau khi thấy Kim Il Sung gật gù hài lòng, cô quay sang các binh sĩ, nói tiếp:

- Các binh sĩ thân mến! Ta, Thiếu tướng Kim, cảm thấy thật tiếc nuối khi chẳng thể vui chơi cùng mọi người lâu! Đêm nay, ta có việc nên đành khất lại cuộc vui đốt pháo cùng mọi người, ta rất xin lỗi. Ta biết một câu giải thích rằng mình phải chăm sóc một người bị thương có thể rất vô lý, nhưng ta không muốn dùng bất cứ lý lẽ giả tạo nào để dối gạt anh chị em được. Nhân đây, ta muốn nhắc nhở rằng, các nam binh sĩ và y sĩ thân mến, đừng bao giờ cảm thấy thiệt thòi vì phải dùng PXT811, đó là một đặc ân, một đặc ân khi mọi người có thể sống lý trí, sống bằng những cảm xúc thật nhất, những cảm xúc thuần khiết không bị dục vọng chi phối. PXT811 còn là đặc ân, là món quà kì diệu làm mọi người tập trung và ưu tiên tình yêu tổ quốc, tình yêu hòa bình và con người lên trên tình cảm cá nhân. Còn các nữ binh sĩ và y sĩ, mọi người cũng đừng cảm thấy thiệt thòi khi chưa được tự do yêu đương tuổi trẻ. Trong quân ngũ, chúng ta dùng tình yêu để vun đắp lẫn nhau, tình yêu nước, tình yêu dân, tình yêu hòa bình, tình yêu đồng đội, tình yêu gia đình, tình yêu đôi lứa,... tất cả các vết thương chiến tranh đều sẽ được tình yêu chữa lành nếu như tình yêu ấy được vun vén hợp lý. Là người, chúng ta cần phân biệt các loại tình yêu và mỗi thời điểm, chúng ta cần biết đặt tình yêu này lên trên tình yêu khác. Phải có hòa bình, tình yêu cá nhân sau này mới được vun vén một cách toàn vẹn nhất. Ta mong rằng mọi người hiểu được điều này mà toàn tâm chiến đấu mà không cảm thấy bứt rứt, thiệt thòi! Nào, cạn chén vì một tương lai sống trong tự do, hòa bình và tình yêu thương! BẮC TRIỀU TIÊN MUÔN NĂMMMM!!! KIM SOJUNG YÊU MỌI NGƯỜI!

Các binh sĩ đột nhiên rưng rưng. Kim Sojung dưới ánh lửa phát ra từ đống lửa khổng lồ được đặt giữa sân có thể thấy được màn nước mỏng bao phủ lấy con ngươi đen láy của các chiến sĩ. Ông Kim Il Sung cũng hơi rưng rưng, mắt ông đỏ lên. "Cháu gái ta thật sự đã trưởng thành, từng câu từng lời đều luôn hướng đến mục đích chung, hướng về hòa bình, nhưng vẫn biết nghĩ cho cảm xúc riêng của từng người anh chị em đang phục vụ tại quân ngũ. Kim Il Sung ta phải thừa nhận rằng bản thân cảm thấy hổ thẹn vì sự độc đoán của mình mà không nghĩ được xa hơn, rộng hơn và chạm đến cảm xúc, nỗi lòng riêng của từng binh sĩ như vậy.", Kim Il Sung thầm nghĩ, lòng ông dâng lên một cảm xúc hạnh phúc khó tả. Ông hạnh phúc vì Kim Sojung của ông thật sự đã trưởng thành!

Sau khoảng lặng vài giây, mọi người bắt đầu nâng ly cạn chén và hò reo trước vị chỉ huy thấu tình đạt lý của mình. Kim Sojung cũng vậy mà yên tâm rút khỏi bữa tiệc tất niên cùng mọi người mà quay về phòng.

.
.
.

- PTX811 là gì mà lại có sức mạnh ghê gớm như vậy hả chị?

Jung Eunbi mắt nửa mở nửa nhắm, tò mò hỏi sau khi nghe Kim Sojung đang vừa bận rộn pha nước ấm trong một cái thau bằng đồng, vừa tường thuật lại câu chuyện ban nãy ở ngoài với các binh sĩ. Jung Yerin quay sang thì thấy Thiếu tướng Kim đang dùng một ngón tay của mình để thử nhiệt độ của thau nước vừa pha, Yerin giải thích hộ:

- Những viên thuốc do một thương lái vận chuyển từ một địa điểm bí ẩn từ biển sang có tên gọi là PXT811 ấy có công dụng làm cho những người đàn ông đang trong độ tuổi sinh sản bị mất đi khả năng sinh sản tạm thời trong vòng từ ba đến bảy năm tùy theo liều lượng dùng. PXT811 chỉ được sử dụng nhằm phục vụ cho việc huấn luyện binh sĩ trong quân ngũ, phục vụ công cuộc mang lại độc lập, bảo vệ vùng lãnh thổ nhằm loại trừ hết các khả năng gây rắc rối liên quan đến tình dục gây ảnh hưởng đến chất lượng đào tạo huấn luyện binh sĩ. Ngoài ra, PXT811 còn ngăn chặn được các khả năng làm suy đồi đạo đức của người binh sĩ, khi họ hoàn toàn bị dục vọng xâm chiếm lấy trí óc và gây thiệt hại cho các nữ binh sĩ, quân y, liên lạc,... cũng đang phục vụ trong quân đội. Đây là loại thuốc cấm, chỉ được sản xuất theo đơn đặt hàng từ người đứng đầu của một bộ máy chính trị, cụ thể là ông Kim Il Sung ở phía Bắc Triều Tiên và ông Lee Seungman ở phía Nam Triều Tiên.

- Có vẻ bí hiểm nhỉ?

- Đúng vậy! Loại thuốc này tuyệt nhiên sẽ là một bí mật được bán đảo Triều Tiên chôn vùi vào những tấc đất, sẽ được chôn vùi vào những trang sử sau này. Sẽ không một ai biết đến chúng, trừ những công dân tại bán đảo này. Rò rỉ thông tin đồng nghĩa với việc nhận ngay án tử từ đại pháp sư H, vị cha đẻ của loại thuốc kỳ lạ này. Đại diện hai phần bán đảo đã đồng ý thống nhất với nhau về điều khoản giữ bí mật này cho dù hai bên luôn ở trạng thái căng thẳng gay gắt. Không một ai tìm ra nơi cư trú cũng như danh tính đại pháp sư H, vì thế việc lên đơn đặt hàng mua thuốc cũng rất phức tạp. Khách hàng chỉ cần biết là sẽ có một người lái buôn vận chuyển hàng sang đường biển đến đất liền. Vì thế, dân tình nổi lên không ít suy đoán rằng đại pháp sư H ấy có thể sống ở một hòn đảo bí mật cách xa bờ, lênh đênh giữa biển... Mà này, sao em lại không biết chuyện này nhỉ, khi em cũng là một công dân trên bán đảo Triều Tiên? Mà thôi, bỏ qua đi cô gái ngây thơ, em nhắm mắt nghỉ ngơi một xíu đi, chị Thiếu tướng đằng kia sẽ giúp em hạ sốt.

Kim Sojung quay phắt lại lườm Jung Yerin tinh nghịch kia bằng đôi mắt sắc lẹm của mình. Thật là, mấy đứa em này chỉ giỏi gán ghép, chọc ghẹo cô thôi.

Jung Eunbi mỉm cười yếu ớt, hàng mi em khép hờ lại. Em lại hỏi:

- Em có thể đốt pháo cùng chị chứ?

- Nếu em thật sự khỏe.

Kim Sojung nhún vai. Cô nhẹ nhàng xoa đầu Eunbi. Kim Sojung không thể tin được rằng mình và cô gái nhỏ này đã có thể thoải mái hơn khi ở cạnh nhau trò chuyện chỉ trong một thời gian ngắn ngủi. Có lẽ một phần cô có được "kỳ tích" hiếm thấy trong cuốn sách lịch sử của chính mình nhờ vào hai người em có tâm Jung Yerin và Kim Yewon.

Kim Yewon nhìn chăm chăm vào gương mặt nghiêm túc nhưng lại dịu dàng của Kim Sojung khi cô chú tâm chăm sóc cô bé Eunbi kia, khuôn miệng tinh ranh của em không thể tiết chế được mà buông một câu châm chọc trúng ngay tim đen của chị gái:

- Chị nên cảm ơn tụi em đi Sojung! Về việc từ nay có thể dễ dàng nói chuyện với người ta hơn ấy...

- Thôi hai người hết bổn phận rồi về giùm tui một cái!

Kim Sojung vứt cái khăn vào thau nước một cách thô bỉ, cô đứng phắt dậy lôi hai con người đang cười ngặt nghẽo kia ra khỏi cửa phòng Thiếu tướng và nhẹ nhàng đóng cửa. Thiếu tướng Kim quay lại bên giường, cô ngồi xuống vắt chiếc khăn thấm nước ấm ấm mà ban nãy cô đã thô bỉ quăng lại vào thau, sau đó một tay vén mái cô bé lên rồi nhẹ nhàng chườm chiếc khăn vào. Kim Sojung di chuyển đến kệ sách, tay bâng quơ lôi ra một cuốn sách rồi lại đến bên giường ngồi giở từng trang sách. Tích tắc! Tích tắc! Tiếng kim giây lê từng nấc chậm chạp phát ra từ chiếc đồng hồ quả lắc kia làm cô không tài nào tập trung nổi vào cuốn sách. Kim Sojung gập cuốn sách lại, ngước nhìn đồng hồ. Thời khắc giao thừa đã cận kề, lòng cô nao nức hơn bao giờ hết. Đây không phải là năm đầu tiên cô đón giao thừa trong doanh trại ở thời chiến như thế này, nhưng cô vẫn cứ ngỡ như đó là năm đầu tiên. Kim Sojung tặc lưỡi, chút cảm giác tiếc nuối chạy ngang qua đầu cô như một dòng điện khi năm nay, không hiểu vì sao cô lại chọn ngồi đây chăm sóc một cô bé bị thương thay vì ra ngoài đốt pháo đón giao thừa cùng các đồng chí khác. Tuy nhiên, Kim Sojung nhanh chóng lắc đầu phủ nhận ý nghĩ này, tuy là con người thiên về lý trí, Kim Sojung cô cho phép bản thân thi thoảng tin vào linh tính mách bảo với những việc vặt vãnh như vậy.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro