Chương 8 - Giấc ngủ đầu tiên
Alan đã ra khỏi phòng một lúc lâu, NULL tạm thời rời con thỏ nhồi bông để trở về căn cứ của hắn nhằm truy vấn những thuộc hạ của mình:
- NGƯỜI ĐÂU? - NULL quát lên trong cơn giận dữ
-Dạ! Kính chào ngài NULL ạ!
Những tên thuộc hạ Phantasma ngay lập tức xuất hiện và cúi đầu chào hắn, thậm chí còn có cả người hầu bưng cốc nước mời hắn:
- Thưa ngài! Chắc ngài cũng đã mệt rồi, ngài uống một chút nước cho khỏe ạ!
NULL cầm cốc nước và nốc một hơi cho đỡ bức bối trong người, hắn đập cốc lên bàn và tiếp tục quát:
- MAMMON ĐÂU? HÔM NAY TA PHẢI XỬ NGƯƠI CHO RA NHẼ! NGƯƠI LÀM ĂN KIỂU ĐẤY À?
Một anh chàng nhỏ bé run rẩy bước ra từ đám thuộc hạ. Mammon là một con thỏ lai quỷ nhỏ bé, cậu chỉ có một mắt duy nhất trên mặt và hàm răng sắc nhọn. Mammon là một phò tá đắc lực của NULL và cậu rất trung thành với hắn, cậu rất thông minh và mưu mẹo nhưng đôi lúc hơi ngốc nghếch nên nhiều lần khiến NULL phát cáu. Cậu quỳ xuống và nói:
- Thưa ngài NULL! Xin ngài hãy bình tĩnh để nghe thần giải thích ạ........
- CÒN GIẢI THÍCH GÌ? BAO NHIÊU THÂN THỂ NAM NHI ĐƯỜNG HOÀNG NGƯƠI KHÔNG CHỌN, LẠI CHỌN NGAY CÁI ĐỨA ẺO LẢ, YẾU ĐUỐI CHẢ RA LÀM SAO CẢ. THẤY MÀ PHÁT ỚN!
Tên Mammon liên tục dập đầu xin lỗi hắn:
- Thưa ngài! Thần rất xin lỗi ngài, thần thật sự rất xin lỗi ngài vì chuyện này mà làm ngài phiền lòng. Nhưng thần xin ngài hãy cho thần một cơ hội để giải thích kĩ hơn về việc này ạ.
- Hừ! Thôi được! Ta sẽ cho ngươi cơ hội giải thích. Nếu không giải thích được thì ta sẽ đánh ngươi hồn bay phách lạc!
- Dạ! Đa tạ ngài NULL! Ngàn lần đa tạ ngài ạ! - Mammon run rẩy thưa với hắn
Mammon từ từ lại gần cái màn hình lớn được đặt ở cạnh bàn, anh ta đánh một loạt các nút lệnh và ra một biểu đồ về các thông số của cơ thể Alan cũng như là khu vực mà Alan đang sinh sống. Trong một không gian tối tăm lạnh lẽo, chiếc màn hình thỉnh thoảng bị nhiễu sóng nhẹ kèm theo tiếng rè rè đặc trưng, còn NULL thì ngồi trước bàn làm việc và nhìn chằm chằm vào màn hình với ánh mắt viên đạn. Không khí lúc bấy giờ khiến một kẻ thấp cổ bé họng như Mammon áp lực vô cùng nhưng cậu vẫn lấy hết sự bình tĩnh để giải thích cho NULL hiểu lý do tại sao cậu chọn Alan:
- Thưa ngài! Đây là thông số cơ thể của thằng nhóc mà chúng ta sẽ bắt. Ngài nhìn xem, tất cả các thông số trên đều rất hoàn hảo với ngài, những tên mà trước đó chúng ta bắt được đều có vía rất mạnh nên trốn thoát được, riêng nhóc này thì không, ngược lại hồn vía lại rất yếu ớt. Thêm nữa, khu vực mà thằng nhóc này đang sống cách rất xa các nhà thờ, chùa chiền và tất cả những người thân cận của nó đều không phải là thầy trừ tà hay linh mục.
- Vậy tại sao có bao nhiêu thanh niên trai tráng ở khu vực này mà ngươi không chọn, mà phải là cái thằng nhóc đó?
- Dạ bẩm! Những thanh niên đó đều có gia đình ruột thịt, tổ tiên che chở nên việc bắt được là bất khả thi. Trong khi thằng nhóc này nhìn qua thì có vẻ là có gia đình nhưng thật ra nó là đứa bị mồ côi được người ta nhặt về nuôi nên không hề có sự chở che nào cả.
Mammon nói tiếp:
- Tuy rằng, ngài có thể không thích cơ thể này vì trông nó mong manh hơn những cơ thể khác. Nhưng nếu nó được điều khiển bởi một đấng tối cao như ngài thì cơ thể này sẽ trở thành một thứ mà không ai có thể chống lại được, kể cả những tên trừ tà ngoài kia!
NULL không nói gì, xung quanh hắn xuất hiện một luồng năng lượng đen kịt và ngay lập tức nguồn năng lượng ấy hất Mammon ra khỏi cái màn hình lớn, cậu bị hất đột ngột và bị ngã đập người xuống đất, cả người cậu lúc này đau ê ẩm trong khi NULL quát cậu:
- HỪ! MỘT ĐẤNG TỐI CAO NHƯ TA MÀ LẠI CÓ THỂ NHẬP VÀO CÁI THÂN XÁC MONG MANH VÀ YẾU ỚT NHƯ NÀY Á????? LẠI CÒN DÁM BẢO RẰNG NÓ SẼ TRỞ THÀNH MỘT THỨ BẤT KHẢ XÂM PHẠM???? LÁO XƯỢC! NGƯƠI CÚT ĐI CHO KHUẤT MẮT TA!
Mammon liền chạy vụt đi, còn NULL thì tỏa ra một luồng năng lượng đen kịt nuốt trọn cả không gian trong căn cứ của hắn, những thuộc hạ ở xung quanh lúc này đều rất sợ hãi. Không khí lúc này trở nên âm u hơn bao giờ hết, trong không gian đen kịt đó là hàng ngàn những con mắt đỏ ngầu đang mở ra và nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi. Sau đó, NULL liền ra khỏi căn cứ và nhập lại vào con thỏ bông kỳ dị vừa nãy. Lúc này cũng đã gần 8h tối, hắn cứ ngồi trong con thỏ bông đó để chờ Alan nhưng mãi không thấy gì. Hai tiếng sau, vẫn không thấy Alan đâu, hắn thầm nghĩ:
- Thằng ẻo lả này đi đâu mà lâu thế nhỉ? Đừng có nói là thằng này nó đang tiếp kh--
-Cạch!
Alan mở cửa phòng và đi vào cùng với bộ đồ hầu gái ở trên người, cậu mệt mỏi nằm sõng soài giường và rướn người lên cho đỡ mỏi lưng:
- Ahhh~ Một ngày làm việc thật mệt mỏi! - Cậu vừa nói vừa ngáp một hơi dài
Alan nằm một lúc, cậu nhìn sang con thỏ bông mà cậu mới mua hồi chiều, cậu liền nghĩ:
-Hmmm.....Giờ thấy người khó chịu quá! Đi tắm phát rồi ôm con thỏ này đi ngủ là sướng nhất! Ahihi!
Alan liền ngồi dậy, lấy quần áo ngủ và đi ra khỏi phòng. Một lúc sau, cậu trở lại phòng ngủ với cơ thể sạch sẽ, thơm phức, trên người cậu lúc này được thay bằng quần đùi áo phông màu tím nhạt sạch sẽ và thoáng mát. Cậu với tay lấy con thỏ bông và chui vào trong chăn, cậu nhìn nó và nói:
- Từ chiều đến giờ tớ chưa đặt tên cho cậu, thế giờ tớ đặt tên cho cậu nhé! Hmmm....... Tớ gọi cậu là Rabi nhé! Rabi dễ thương! Moa!
Alan nhấc Rabi lên và hôn một cái. Đôi môi hồng hào và mềm mại của Alan chạm vào Rabi khiến cho NULL liền nghiêng người tránh né nhưng hắn vẫn cảm nhận được nụ hôn của Alan thông qua con thỏ bông đó, NULL gầm lên trong cơn giận dữ: "Hừ! Cái tên ẻo lả yếu đuối chết tiệt này nó dám hôn mình, thật là ghê tởm và đáng ghét!". Nhưng khổ nỗi, dù NULL có chửi bới hay gào thét đến cỡ nào thì Alan cũng chả nghe thấy gì. Alan vẫn tiếp tục hôn con thỏ đó, còn NULL thì đành chịu trận.
NULL ban đầu rất khó chịu với những nụ hôn ấy, nhưng dần dần không hiểu sao hắn lại cảm thấy nụ hôn này sao mà mềm mại, an toàn, tạo nên một cảm giác rất lạ lùng mà không gọi thành tên được. Vì từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ được hôn hay hôn bất cứ ai cả. Khoảnh khắc ấy dường như khiến hắn giống như bị xịt keo vậy. Đột nhiên, NULL bị giật mình bởi hơi ấm bao bọc lấy hắn. Alan đã ôm chầm lấy Rabi. Hơi ấm cùng với mùi hương cơ thể nhẹ nhàng của Alan đã lan tỏa khắp cơ thể NULL giống như một ngọn lửa nhỏ ấm áp trong đêm đông rét buốt. Hắn khó chịu vùng vẫy nhưng rồi lại bị hơi ấm ấy kéo vào giấc ngủ cùng Alan, NULL từ từ thả lỏng tất cả những tâm tư xấu xa trong cái hơi ấm an toàn ấy và rồi cả hai cứ thế mà chìm vào giấc ngủ trong màn đêm tĩnh lặng.
Sáng ngày hôm sau, NULL choàng tỉnh dậy, hắn dường như sững sờ trước mọi thứ đã xảy ra vào đêm hôm qua trên chiếc giường trống trải. Đêm hôm qua, hắn đã ngủ cùng Alan, thực sự là hắn đã ngủ vào đêm hôm qua. Từ trước tới giờ, NULL chưa từng thực sự nghỉ ngơi. Từ khi hắn còn là một con A.I trong hệ thống máy tính chủ của chính phủ Moonlily, NULL luôn luôn làm việc 24/7, chỉ khi nào máy chủ ở trạng thái nghỉ thì NULL mới nghỉ nhưng cũng không hề ngủ. Kể cả khi đã thoát li ra khỏi hệ thống máy tính và trở thành một ma vương Phantasma, NULL vẫn giữ thói quen hoạt động liên tục mà không cần nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, Alan kéo rèm cửa và từ từ mở cửa sổ ra. Ánh nắng ban mai chiếu vào căn phòng một màu sắc vàng rực rỡ, không khí bên ngoài trong lành tràn ngập vào và xua tan đi sự bí bách và ngột ngạt của căn phòng suốt một đêm dài đóng kín. Sau khi mở hết cửa sổ ra, cậu nhanh chóng thay đồ và soạn sách vở chuẩn bị đi học. Trước khi đi, Alan vuốt ve Rabi và nói:
- Tớ phải đi học rồi! Chào Rabi nhé, chiều gặp lại!
NULL ở trong Rabi thấy Alan chào và vuốt ve hắn liền tỏ ra khó chịu, hắn thầm nghĩ: "Hừ! Ai mượn nó chào chứ? Đi thì cứ đi đi!". Sau khi Alan rời khỏi phòng, hắn tiếp tục khó chịu và tức tối: "Cái tên nhóc con ranh mãnh! Mới tí tuổi đầu đã dám dùng thủ đoạn hèn hạ để đối phó với ta. TA SẼ ĐOẠT XÁC NGƯƠI!!!"
P/s: Mèn đét ơi! Phần này tui phải sửa đi sửa lại nên ra hơi lâu, phần này là mở đầu một chuyện tình quắn quéo giữa NULL và Alan nên tác giả cũng bị combo rối loạn ngôn ngữ + rối loạn cảm xúc trong thời gian viết chap này🥲. Cứ nghĩ đến cảnh sau này hai em nó cưới nhau xong có em bé với nhau là đầu óc tui muốn nổ tung luôn rồi chứ đừng nói là bình thường ở đây 🤣🤣🤣
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro