Chap 79. Dẫn dụ
Quả thật kể từ hôm đó không ai còn thấy Park phu nhân đâu nữa, Minjeong cũng không có ý định tiếp tục tin tưởng vị thấy giải bùa ngãi đó của bà ta. Vì thế nàng cũng không cần phải liên lạc với người đàn bà này, nhưng vào buổi chiều ngày thứ hai đột nhiên Minjeong nhận được một cuộc gọi từ ông Park. Địa điểm gặp mặt của họ là một quán cafe ngay trên sân thượng của tập đoàn Park gia, lúc này Taeyang không yên tâm để cho Minjeong đi một mình vì thế cùng nàng đến đó. Về phần của Jimin vẫn đi làm ở aespa, có lắm lúc khi Minjeong hỏi có còn đau đầu nữa hay không? Cô chỉ trả lời là không còn hề hấn gì nữa, nhưng thực ra không biết đã có bao nhiêu liều thuốc giảm đau giúp cô trót lọt lời nói dối này.
"Ông Park không biết ông muốn gặp con là có chuyện gì?" Nàng rất nhanh đi đến vấn đề của cuộc hẹn này, thời gian của nàng hiện tại không thể dư dả nữa, nàng còn phải tìm người đến giải thứ hương xông đó cho cô.
"Minjeong nếu như ta nói muốn bán tập đoàn này cho cô, cô có muốn thu lại nó hay không?" Ông Park nhàn nhã nhâm nhi một tách cà phê, lời nói ra không có chút nửa phần đùa cợt.
"Đây là tâm huyết cả đời của ông, làm sao lại có thể dễ dàng bán đi như vậy. Còn nữa hiện tại con cũng không có đủ số tiền để thu mua nó, từ trước đến giờ chỉ có một công ty con muốn tiếp quản, đó chính là SM."
"SM bây giờ dưới tay của Kim Dae Hyun chỉ còn một từ nát, cô còn muốn quay về đó làm gì? Hơn nữa đại tiểu thư của Kim Gia nói không có tiền thu mua Park Gia, ta có phần không tin đó Minjeong, haha."
Phải, nếu như là ngày trước nàng nói muốn thu mua Park Gia làm sao tiền bạc lại trở thành vấn đề kia chứ. Nhưng hiện tại đâu phải nàng không nhớ rõ thân phận của mình, đại tiểu thư cái gì đó bây giờ thực chất cũng chỉ là một cô gái bình thường. Nàng cũng chẳng phải một doanh nhân trước đây muốn gì là phải có cho được, nếu như lúc trước thu mua được Park Gia sẽ là một chiến tích khiến người khác nể phục. Còn bây giờ tất cả những thứ đó cũng đã không còn gì quan trọng...
"Có lẽ Park lão gia quên mất con đã bị tống khỏi Kim Gia rồi, nếu như không có anh ba thu nhận con, bây giờ con vẫn chỉ đang phục vụ ở một quán cafe thôi."
"Minjeong, em cần gì phải như vậy? Số tiền của ông nội cho em hoàn toàn có thể..."
Đúng như Taeyang nói, 80% số tài sản của ông nội di chúc cho Minjeong thật sự muốn mua bao nhiêu cái tập đoàn như họ Park cũng được. Nhưng kể từ ngày luật sư toàn quyền trao cho Kim Minjeong sỡ hữu nó theo như quy ước ban đầu, đứa em gái ngốc nghếch này một đồng một cắc cũng không hề nhận. Chỉ nói rằng đó là tiền của ông nội cho cháu gái cưng của mình, còn nàng thì không phải...
"Xin lỗi ông Park, nhưng con không đủ khả năng thật sự. Con biết ông và Aeri - Tổng giám đốc của aespa từng có quen biết. Chị ấy là một Tổng giám đốc đa tài, nếu như ông muốn Park Gia tiếp tục có mặt trên thương trường, thì cứ chuyển nhượng cho chị ấy."
"Minjeong..."
"Được rồi anh ba, em có việc phải đi. Ông Park xin phép..."
Khi Minjeong xin phép cáo biệt thì Taeyang cũng theo đó đi ra không quên quay lại chào ông một cái, Park lão gia không được như mong đợi một chút phản ứng mất mát cũng không có. Bởi vì ông biết Park phu nhân từng khiến cho hai người bọn họ phải khổ sở đến như vậy, họ Park mà nói đối với Kim Minjeong vẫn không sao xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra được.
"Minjeong, em không tiếp nhận Park Gia có phải bởi vì Park phu nhân không?" Đuổi được đến nhà xe bên dưới cuối cùng cũng nắm lại được cổ tay của nàng, anh ấy vẫn không hiểu tại sao nàng lại từ chối lần thu mua béo bở thế này.
"Nếu như là em của trước đây, em sẽ ngay lập tức thu mua Park Gia để bà ta phải tức đến chết. Nhưng là em của hiện tại, không hề có hứng thú trở thành Tổng giám đốc của Park Gia."
"Anh nghĩ trên thương trường chỉ duy nhất một mình em không thích điều này..."
"Anh ba, cả đời này của em nếu như làm Tổng giám đốc, chỉ làm của SM."
Dĩ nhiên Taeyang không hiểu SM thì có gì sánh được với Park Gia, SM của bây giờ dưới tay của anh hai càng không đáng nói tới. Mà chẳng phải trước đây khi ba giao SM cho em ấy, em ấy cũng chỉ muốn làm ở đó ba năm liền rời khỏi hay sao? Rốt cuộc tại sao bây giờ lại mong muốn quay trở về đó, còn một mực chỉ làm Tổng giám đốc của nó thôi.
...
"Bảo Bối từ đâu về vậy?" Jimin mỗi một ngày chỉ bị cơn đau đầu đó hành hạ nhiều nhất là ba lần, có đôi khi cô không cần thuốc vẫn có thể tỉnh táo như vậy.
"Vừa ở tập đoàn Park Gia về."
"Bà ta lại muốn làm khó dễ gì chị vậy?"
Cô trên tay cầm mấy thứ đồ làm bếp, vừa nghe nói đến như vậy liền buông bỏ tất cả đi lại hướng sofa nàng vẫn đang ngồi tựa vào đó. Còn đưa hai tay lên phía trước ghì lấy nàng ngã về sau, cầm lúc này chính xác là đang tựa vào hõm vài của người phía trước.
"Là ông Park, ông ấy muốn bán tập đoàn của mình lại cho chị."
"Em biết ông ấy không đạt được mong muốn rồi, Bảo Bối sau này em giàu có lên rồi, em mua lại SM cho chị có được không?" Người khác có thể không biết lý dó nàng thích nó, nhưng người trong cuộc như cô lý nào không biết đây.
"Đợi em giàu có lên đi rồi tính, bây giờ chị đói đến muốn xỉu mất rồi."
"Được, ngồi nghỉ một lát, rất nhanh sẽ đem ra cho chị."
Cô đặt Minjeong nằm xuống một bên ghế sofa, dạo gần đây xem ra cô nuôi nàng cũng tốt lắm. Béo ú lên một chút rồi này, cái được gọi là béo ú đó của cô chỉ là Minjeong tăng lên chưa tới 1kg, nhưng trong mắt của Jimin thì đã gọi là nuôi nấng thành công rồi.
"Bảo Bối, em đã nói chị đi ra cho em làm mà." Chưa đến mười phút sau đã nghe thấy tiếng Jimin inh ỏi trong bếp, tình huống chính xác là tiểu sủng vật của cô cứ bu lấy người cô từ phía sau.
"Không thương chị?" Minjeong dạo gần đây hay sử dụng câu này uy hiếp cô, mặc kệ dù gì ai kêu lúc trước là em đối xử không tốt với chị.
"Thương, nhưng mà chị như vậy thật sự sẽ đói chết đấy. Ngoan nào..."
"Bảo Bối......."
Bữa cơm rất nhanh chóng lại diễn ra, cũng chỉ là có một mình cô động đũa. Không phải đại bảo bối của cô không ăn, chỉ là cô giống như bảo mẫu cứ từng muỗng một bón cho người ta mà thôi. Lúc cô ở dưới bếp pha lên cho nàng một ly sữa, nhìn thấy Minjeong có vẻ rất bận rộn bên cạnh laptop của mình, dường như là chuyện của công ty anh ba làm cho chị ấy nhíu mày suy nghĩ.
"Có chuyện gì vậy? Gặp phải trục trặc sao?" Cô đặt ly sữa xuống bên cạnh của nàng, còn cố tình đưa ngón tay của mình khẽ vuốt lấy nếp nhăn đang hằn lên vì nhíu chặt.
"Mấy hôm nay chị không có chuyên tâm giải quyết công việc, giao cho người khác làm quả thật là có chút không hài lòng."
Dạo trước là cô mê muội bị người ta dẫn dắt không làm chủ được mình, Bảo Bối của cô còn có thể chuyên tâm đi làm như bao người khác hay sao? Nhưng bây giờ mọi chuyện đã không còn gì đáng ngại nữa, cô không muốn nàng cứ tiếp tục phải vì chuyện của cô làm trì trệ công việc của mình. Hơn ai hết cô biết Minjeong đối với công việc yêu cầu rất cao, đưa vào tay người khác làm không vừa ý nàng sẽ vô cùng khó chịu.
"Bảo Bối, đừng biến em thành gánh nặng của chị. Quả thật dạo gần đây đầu của em không còn đau nhiều nữa, em nghĩ qua một thời gian nó nhất định sẽ hết thôi."
"Đừng suy nghĩ lung tung, không phải tại em." Minjeong nghe thấy chất giọng của Jimin có một chút tự trách mình, nàng rất nhanh liền gấp lại chiếc laptop vẫn còn làm dang dở đó lại cố gắng bình tâm lại giúp cô.
"Mai chị đi làm lại đi, đừng khiến anh ba của chị nói chị lười biến đó."
"Thật ra chị sắp phải có một chuyến công tác cùng anh ấy ra khu đảo đó lần nữa, nhưng mà..."
Nàng không phải lo sợ cô lại ghen tuông gì với Taeyang, chỉ là làm sao nàng lại không biết chứng đau đầu đó vẫn thường hành hạ lấy bạn nhỏ của mình. Nhất định nàng phải tìm ra được thầy giải bùa khác, mới có thể an tâm đi làm tròn bổn phận đi làm cho người khác.
"Em không sao? Em sẽ lại nhờ con Heejin nó qua ở cùng, chị muốn biết em có nói dối chị hay không chỉ cần hỏi nó."
"Được, khi em đau nhất định phải nói cho Heejin biết đấy."
"Ừm."
...
Trước ngày Minjeong đi công tác cùng với Taeyang, Wonyoung có hẹn nàng ra ngoài gặp mặt. Nói rằng muốn hỏi thăm tình hình dạo này của Jimin, còn hỏi Minjeong chị của mình bây giờ đã có thể bình ổn lại hay chưa?
"Em ấy tuy bề ngoài luôn nói hết đau rồi, nhưng chị biết chỉ là cố tình giấu đi chị."
Ly cà phê đó của nàng đã bỏ đến gần năm muỗng đường, đủ để cho người đối diện biết nàng cũng chỉ là bề ngoài tỏ ra bình thường, thật tâm vẫn là không sao thôi gợn sóng. Wonyoung quan sát thấy hành động của nàng như vậy, cũng biết luôn câu trả lời cho tình cảnh của Minjeong lúc bấy giờ.
"Chị tư, nhớ lại trước đây có một bệnh nhân đến tìm em, nói là đầu của mình cũng đau nhức vô cùng. Em cho cô ấy chụp CT hay đo điện não đều không có dấu hiệu bất thường, qua thăm khám cũng như vậy."
"Có khi nào?"
"Cô ấy cứ luôn mắng chửi em là tắc trách, không chịu thăm khám nữa. Sau đó một thời gian khi gặp lại cô ấy, người này đã hoàn toàn bình phục. Khi em hỏi đến, cô ấy nói chính là nhờ người ta giải bùa ngãi cho mình. Lúc đó em còn nói cô ấy mê tín dị đoan, bây giờ nhớ lại quả thật là..."
"Người đó ở đâu? Chị cần tìm vị thầy đó."
Nàng không phải chưa từng tìm qua những vị thầy giải bùa từ rất nhiều người chỉ dẫn, nhưng bọn họ đa số đều nói không biết được thành phần loại bùa đó là gì nên giải không được. Lại nói đến quán trà trá hình đó sau khi Park phu nhân sự thật bại lộ, bọn họ liền giống như biết thuật biến hình, trong một đêm đã dọn đi không còn một kẻ.
"Em không biết bà ta ở đâu, nhưng em biết địa chỉ của bệnh nhân này. Chị đến đó tìm thử..."
"Được."
Bởi vì ngày mai nàng phải lên đường đi công tác, muốn trong hôm nay tìm được người thầy đó sớm nhất có thể. Wonyoung nói rằng nhất thời không nhớ được chính xác địa chỉ nhà của cô ấy, phải quay về xem lại bệnh án mới có thể nói cho nàng biết. Minjeong vì thế cả ngày hôm đó chỉ có thể để đầu óc vào lời nói của Wonyoung, cho dù người khác có muốn nói chuyện với nàng cũng phải gọi đến ba lần. Thậm chí là cả cô, trong một đêm khi cô có nói thứ gì, nàng cũng chỉ ậm ừ cho qua bởi vì thật sự nàng không nghe rõ.
"Bảo Bối, hành lý của chị em đều để sẵn hết cả rồi. Ăn xong ngủ sớm một chút, để ngày mai còn phải ra sân bay sớm."
"..."
"Bảo Bối?"
"Chị có điện thoại, chị nghe một chút."
Chén cơm dở dang phân nửa bị nàng nhanh chóng đặt xuống khi nhận được điện thoại của Wonyoung, nhưng Jimin lại không biết là ai gọi cho nàng. Trước giờ chưa khi nào Minjeong phải đi đến chỗ khác nghe điện thoại khi có mặt của cô, đằng này nàng lại rất nhanh di chuyển ra lối cầu thang lên lầu, giống như thật sự không muốn cô nghe thấy.
"Sao rồi?"
"Chị tư, địa chỉ của cô ấy em sẽ gởi qua tin nhắn cho chị, hơi khó tìm một chút. Tiếc quá em không thể đi cùng với chị, hiện giờ em có một ca mổ quan trọng không thể trì trệ được." Chất giọng của Wonyoung cố tình làm cho giống như thở không thông, ra vẻ vô cùng gấp gáp vẫn không quên gọi cho nàng.
"Không sao chị có thể đến đó một mình."
"Không được, bây giờ đã khuya như vậy, hơn nửa con hẻm đó rất vắng. Chị gọi anh ba đi với chị đi, như vậy em mới có thể yên tâm."
Jimin không phải cố tình nghe lén cuộc gọi của nàng, nhưng là lo sợ nàng có chuyện gì đó muốn giấu mình nên phải theo nàng nhỏ nhẹ đi từng bước lên lầu. Nhưng khi cô lên đến lại để cuộc gọi kia ngắt máy rồi, thật sự vẫn không nghe được gì.
"Em lên đây làm gì?"
Nàng nhìn thấy cô ở ngay sau lưng mình liền hoảng hốt, thật ra chuyện này nàng không có dự định sẽ nói cho cô biết sớm như vậy. Bởi vì trước đây từng đi rất nhiều thầy bùa ngãi, đều có chung một kết cục chỉ khiến bản thân cô đau đớn thêm, không giúp ích được gì. Nàng lo sợ khi nghe đến việc này, cô sẽ lại càng thêm tức giận mà chống đối.
"Chỉ muốn khuyên chị nên ngủ sớm một chút, cần gì phải sợ như vậy?"
"Wonyoung hẹn chị ra ngoài có chút chuyện, em ngủ trước đi."
Nàng còn chưa nói với cô hết một câu đã có tin nhắn gởi đến, giống như chỉ trông chờ có vậy liền không chờ sự đồng ý của cô ngay lập tức lấy áo khoác mở cửa bước ra ngoài. Cô thoáng nhìn thấy trên gương mặt của nàng là một tia vui vẻ, không có biểu hiện gì của việc có chuyện quan trọng không thể chờ được nữa.
"Để em đưa chị đi, bên ngoài trời đã tối đến như vậy?"
"Wonyoung nói là muốn có chuyện riêng nói với chị, được rồi chị chỉ đi một chút thôi."
Cô không kịp nói với Minjeong tiếng thứ hai đã để nàng đi khỏi, quả thật cô không nhìn thấy sự lo lắng từ trên gương mặt của Minjeong nên cũng có một chút yên tâm. Quay trở lại phòng ngủ của mình tiếp tục làm việc, còn cứ cách một chút lại gọi cho nàng hỏi có ổn không? Đều nhận được tin nhắn trả lời của Minjeong rằng: "Chị không sao mà."
Cho đến khi hơn bốn mươi phút sau, cô nhận được một cuộc gọi vang lên liên tục từ dưới nhà. Chính xác là điện thoại bàn hiển thị một số máy vô cùng lạ lẫm, người đang gọi đến cho cô thì ra chính là em gái của Kim Minjeong.
"Chị là Jimin có đúng không? Cho hỏi chị tư của em đã đi chưa vậy?" Wonyoung thật ra chẳng có một cuộc phẫu thuật nào cần làm cả, chẳng qua chỉ là canh chuẩn xác thời gian liền gọi đến số máy nhà của chị mình, hòng muốn gặp Yu Jimin.
"Chị ấy đã đi hơn bốn mươi phút rồi, còn chưa đến chỗ của cô sao?"
"Em đâu có đi cùng chị ấy chứ, chẳng lẽ chị ấy đến đó một mình."
"Là ở đâu vậy? Mau nói cho tôi biết đi."
Wonyoung sau khi nói cho Jimin biết địa chỉ đó xong liền nhận thấy cô vội vã cúp máy, cô ta cũng không màng cầm điện thoại trên tay mình nữa quăng sang một góc. Chính chị tư của cô ta nói rằng không để cho Yu Jimin biết nàng đi tìm thầy bùa ngãi, nên sau này có cớ gì hỏi tội cô được chứ.
Căn nhà đó nằm trong một con hẻm phức tạp vô cùng, tệ nạn lại nhiều đến như vậy. Vị bệnh nhân của cô ta thật sự có tồn tại, nhưng nơi ở của cô ấy lại không có đàng hoàng gì cho lắm. Một nam một nữ đi vào đó trong đêm hôm khuya khoắt, để cho người khác bắt gặp, lại ở trong bộ dạng lén la lén lút như vậy, chuyện vui gì mà không thể cùng liên tưởng?
____________
Trùm cuối sắp lộ diện!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro