Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

hai.

tinh mơ sáng hôm sau, trong lòng như có cái gì đó thôi thúc khiến em nhanh chân rời khỏi nơi khoang thuyền ấm áp mà chạy lên boong tàu. đang sắp vào đông, lại vừa sau cơn mưa nên boong tàu lúc này mang một màu sắc vô cùng ảm đạm. trên sàn vẫn còn thấy lấm tấm vài hạt mưa rơi. mưa rơi tí tách cùng với tiếng bước chân, tiếng kéo lê thùng gỗ và tiếng con tàu rít lên vang vọng giữa mặt biển rộng lớn như một cổ máy khổng lồ.

winter bồn chồn, em nhìn qua các khe hở mui thuyền thấy xa xa thấp thoáng mấy ngôi nhà cổ kính nằm dưới mái vòm trời u ám. không nén được, lòng em se lại. đây thật sự có phải thị trấn cũ mà suốt hơn hai năm trời em hằng vẽ lại trong ký ức? bức tranh vẽ thị trấn trong em hẳn là đẹp như thế này. nhưng nếu phải nói rõ là đẹp như thế nào, đẹp ở chỗ nào thì thật là không có hình ảnh hay ngôn từ nào có thể miêu tả được. ánh mắt em phảng phất cái nhìn thê lương về thị trấn newhaven. chẳng qua là tâm hồn em nay đã đổi khác, không còn là một đứa trẻ sẽ cảm thấy vui mừng mỗi khi về lại nơi chốn cũ. bởi, cái chuyến về thăm quê bất đất dĩ này lòng em vốn đã không vui rồi.

"thuyền mình sẽ ở cảng newhaven trong một tháng rồi rời bến để đi thụy sĩ. ai có nhà ở đây thì cứ về..." giọng nói shaun vang lên, anh ngừng một chút thì nói tiếp, "còn nếu không muốn về nhà thì cứ ở lại trên thuyền" nói rồi thì shaun nhìn sang em.

em hẳn biết rằng anh nhìn em như thế là có đại ý gì. đôi mắt em chùng xuống nhìn đáy đại dương vô tận. vài hạt mưa li ti rơi xuống trên khắp mặt biển, theo sóng biển dâng trào, những bọt biển hiện lên ấm áp cũng từng chút một vỗ vào hai bên mạn thuyền.

nàng từ xa đi đến, ghì chặt đôi vai của em vào lòng. nàng thỏ thẻ, "mình cùng về nhà thôi"

em không đáp lại, chỉ yên lặng nhìn con thuyền cập bến.

tàu viễn dương rackham quay lại nơi xuất phát điểm của nó lúc chín giờ sáng. khi thuyền em cập bến, sóng đánh từng đợt lên thành bờ như thể là một hồi chuông để thông báo cho cảng newhaven rằng thuyền em đã về nhà.

những buổi sáng ở thị trấn cảng newhaven thường rất nhộn nhịp. từng đàn hải âu cánh trắng bay lượn lờ trong sáng sớm, chốc chốc chúng lại xà xuống mặt biển để đớp mồi. ngay khi em và nàng bước lên bờ, ánh nắng mặt trời chiếu xuống làm tan vỡ cái màu ảm đạm của vòm trời. đợt nắng đẹp cuối cùng của mùa thu dịu dàng trải trên mặt nước.

em nắm tay nàng đi qua từng gian hàng ở chợ cảng. thi thoảng còn có mấy người quen đã lâu không gặp chào hỏi em. bọn em vô tình đi qua quán rượu của dì elia, trùng hợp thay ngày thuyền em về là ngày nghỉ, người dân không ra khơi đánh bắt nên quán hôm nay lại được phần náo nhiệt. quán cũng đơn giản lắm, chỉ là một căn nhà nhỏ đã được tu sửa lại cùng với mấy bộ bàn ghế gỗ. nhưng cái điều để nó luôn hút khách đó là vì cái tình, tình nghĩa giữa những người trong thị trấn với nhau, lúc nào cũng ủng hộ nhau. thế mới thấy, newhaven tràn ngập tình yêu vô cùng.

em đứng trước cửa quán, đôi chân chần chừ không muốn bước vào. đến lúc em định rời đi thì có âm thanh từ phía sau truyền tới.

"karina?"

"đã lâu không gặp, sharon hendrix"

em đương nhiên là biết người trước mặt. vốn là khách quen ở quán rượu này nên em thường xuyên nhìn thấy sharon lui tới. sharon là một cô gái trẻ trung nhưng vô công rỗi nghề, hình như ả ta chỉ lớn hơn em có một năm tuổi. sharon mang vẻ đẹp quyến rũ đến lạ. mái tóc dài đen nhánh, xoăn nhẹ cùng đôi mắt màu xanh lá khiến ả ta trông hệt như một con cáo đen. ả bước về phía em và nàng ngày một gần. em cảm nhận cái mùi hương rượu vang đặc trưng trên cơ thể ả vừa mạnh mẽ nhưng lại mềm mỏng, trong hương lại có vị chát nhưng đầy quý phái. với cái vẻ ngoài như thế thôi cũng đủ khiến cánh đàn ông say mê ả ta như điếu đổ. em không biết phải diễn tả như thế nào cho đủ về cái sự nổi tiếng của sharon trong thị trấn. cứ mỗi bước chân ả ta đi tới đâu thì ắt hẳn đám đàn ông cũng phải thèm thuồng nhìn theo.

sharon chỉ liếc nhìn em đúng một cái, căn bản là không để những lời em nói vào tai. sharon hướng về phía karina mà mỉm cười. em tin chắc là ả đã quen biết nàng từ trước đó.

"bất ngờ đấy... đây là tình mới sau khi vứt bỏ tôi sao? chị cũng gan thật..."

đôi môi đầy đặn lúc nào cũng mang một màu đỏ của quả mọng ấy mấp máy. cái giọng điệu trầm ấm nhưng mang đầy vẻ mỉa mai của ả dành cho nàng, song, trong cái giọng điệu ấy lại đánh rơi vài nhịp não nề. cái thái độ khinh khỉnh đó khiến em ngày càng có thêm lý do để không thích sharon. em theo hướng mắt của ả ta nhìn về phía nàng, nếu như ánh nhìn của ả mang đầy vẻ mỉa mai, giễu cợt thì trong đôi mắt em lại hiện lên vẻ ngờ vực khó hiểu.

em vốn đã không ưa gì sharon từ những ngày còn ở thị trấn. ả ta là một kẻ ích kỷ, hám lợi, luôn chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. sharon lợi dụng cái vẻ ngoài bắt mắt ấy để câu những con mồi ngon về phía mình, bất kể cho dù là đối phương đã có gia đình đi chăng nữa. em cực ghét những người phá hoại hạnh phúc gia đình người khác như thế. em chỉ không dám tin rằng nàng lại từng dây dưa với một người như sharon, một người đã qua tay biết bao nhiêu nam nhân khác?

"tôi sẽ giải thích với em sau. bây giờ chúng ta đi đến nơi này trước đã nhé" nàng nói với em.

em thừa biết nàng là đang trốn tránh, nàng là đang kéo dài thì giờ để chọn cho mình một lý do phù hợp để lấp liếm chuyện này. chuyện giữa nàng và sharon, em tuy là không thể chấp nhận được, nhưng đó cũng là quá khứ của nàng. chuyện cũ của nàng ra sao, em cũng không có quyền gì để mà phán xét.

"đi đâu?" em hỏi.

nàng im lặng, bàn tay vẫn nắm chặt đôi tay em. nàng kéo em ra khỏi khu chợ cảng, khi hai người vừa rời khỏi em vẫn nghe tiếng sharon vang vọng lên.

"karina, chị vẫn có thể tìm đến tôi nếu như cô ta không đáp ứng đủ nhu cầu của chị, chị biết rõ tôi có nhiều kinh nghiệm lẫn kỹ năng trong việc đó mà"

em thầm mắng, cái ả phụ nữ đó đúng là không biết liêm sỉ là gì, ban ngày ban mặt đứng giữa chốn đông người nhắc đến chuyện này, ả ta không cảm thấy ngại ngùng chút nào sao? ả ta đúng là đáng bị khinh thường. em nhìn bàn tay nàng đang nắm chặt tay em, bỗng chốc trong đâu em lại suy nghĩ tới cảnh tượng nàng cùng với sharon... em không thể nghĩ tiếp được nữa, em lắc nhẹ đầu mình để gió cuốn dòng suy nghĩ em đi mất.

hai người tiến đến một con đường mòn ngay phía sau nhà thờ trắng. con đường này dẫn đến ngọn đồi walton nổi tiếng ở newhaven. phía xa xa chỗ em và nàng còn có một cái bậc thang đã sớm bị đám cỏ dại xung quanh che phủ, nếu đi thẳng theo con đường này thì chẳng mấy chốc sẽ đến được đỉnh đồi. nhưng em lẫn nàng đều chọn con đường vòng quanh sườn đồi. sườn cỏ rất dốc, nó khiến em bất cẩn mà suýt nữa té ngã, nhưng rất may đã là có nàng ở bên cạnh níu em lại.

"cẩn thận"

em và nàng, đôi người đứng trên đỉnh đồi lộng gió. một đồng cỏ xanh mướt mát không một bóng người hiện ra trong ánh mắt em. trên đồi cỏ trong bao la thị trấn, nơi khoảnh khắc giữa tâm hồn ta và sự sống tràn đầy niềm tin dường như chỉ là một ngọn cỏ mong manh. em như đứa trẻ được về với nơi tâm hồn được chữa lành, để hồn em được chạy đua cùng gió trên đồi cỏ trong thị trấn ban mai. em say mê cái cảm giác yên bình lúc này. từ đỉnh đồi có thể dễ dàng quan sát được cả thị trấn. newhaven dường như đã hóa thành một bức tranh đầy màu sắc trong mắt em. mấy ngôi nhà cổ kính, đặc sệt cái chất cổ điển thường thấy ở luân đôn. em ngồi xuống thảm cỏ xanh mượt mà được điểm xuyến vài màu vàng nhạt của hoa dại, phía dưới chân đồi tràn ngập một màu tím thủy chung của cánh đồng hoa lavender. hương hoa nhẹ nhàng theo gió mà đến cạnh em, lòng em lại thấy nhẹ nhõm. em đưa bàn tay nhỏ nhắn để từng ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua từng kẽ tay. nàng ngồi xuống bên cạnh, bắt lấy bàn tay em mà dịu dàng đan chặt.

"tôi ước gì mình là nắng, để có thể trải mình trên người em mỗi ngày" giọng nàng khe khẽ bên tai em như ngọn gió chạm đầu cỏ xanh.

"chị không thể là nắng, nhưng vẫn trải mình trên người tôi mỗi ngày đấy thôi"

nàng mỉm cười nhìn em với đôi mắt híp lại tựa như mảnh trăng cuối trời, nàng nói rằng, "xin hãy nghe lời tôi, bất cứ điều gì tôi làm cũng đều muốn tốt cho em cả"

em khó hiểu nhìn nàng. em không đoán được cái cảm xúc đang hiện hữu trong nàng ngay lúc này. những lời nàng nói, em không biết rằng nàng là đang muốn nói về việc gì. cái bầu không khí lúc này chỉ khiến em muốn ôm nàng vào lòng mà xoa dịu. em ôm nàng, chỉ ôm thôi.

"chị nói gì tôi cũng nghe, tôi tin tưởng chị tuyệt đối"

đúng thế, em hoàn toàn tin tưởng nàng, thậm chí tin tưởng đến mức có thể giao cả tính mạng của mình cho nàng. tin tưởng nàng vì nàng luôn đem lại cảm giác an tâm cho em mỗi khi em ở cùng nàng. tin tưởng nàng vì đó đơn giản là nàng.

nàng nhìn em một lúc. cả gương mặt em ngay giây phút này đây bị một hương thơm quen thuộc bao phủ. hương thơm quen thuộc này có vị ngọt, nhàn nhã, thuần hậu nhưng lại quyến rũ giống như là mùi cánh hoa hồng. đôi môi nàng mềm mại và tinh tế. nhưng cũng như hoa hồng, nó có gai. nàng đột nhiên cắn nhẹ vào môi dưới của em. cái hành động này làm em phát điên, nàng làm sao có thể dễ dàng điều khiển tâm trí em như thế. nàng thở gấp nhìn em, rõ ràng chỉ là một hơi thở nhưng em lại muốn nó vô cùng. em như muốn đem hai hơi thở này nhập thành một, để chúng mãi mãi không thể tách rời. nhưng em đang làm cái gì thế này?

"chúng ta được phép làm như thế sao? chúa sẽ không phạt ta chứ?"

em tràn đầy nghi vấn đối với việc này. điều này là làm trái với những gì em được dạy khi còn ở nhà. trong kinh thánh mà em từng đọc có nói rằng hành vi mà em sắp làm là trái với luật tự nhiên. em là một con chiên của chúa, em tin tưởng và làm theo lời chúa dạy nhưng hiện tại em lại yêu thích cái khoái cảm đầy tội lỗi này không thôi.

"chúa sẽ không phạt bất kì ai chỉ bởi vì tình yêu họ dành cho nhau cả"

tình yêu? nàng là đang nói đến tình yêu sao? nàng rõ ràng cũng như em, cũng đều trao tình cảm cho đối phương nhưng lại chọn cách không nói ra. em biết rõ điều này, bởi vì giọng nói nghiêm túc đấy, nàng chưa từng đem em ra làm trò hề. em yêu nàng, ngay từ khoảnh khắc nàng cùng em nói về đại dương bao la thì đã yêu rồi.

một loại tình cảm không tên nào đó khiến karina đẩy em ngã xuống thảm cỏ mà không tốn một chút sức, nàng nắm lấy tay em, sau đó nghiêng qua gò má mà hôn khẽ một cái lên tai. em ở dưới thân thể nàng theo động tác đó mà co rúm lại. từ trong ánh mắt đó, em có cảm nhận được một sự mãnh liệt đến vô tận, dường như giờ đây chẳng gì có thể ngăn nàng lại. em thuận theo tình ý của nàng, nghiêng đầu hôn lên đôi môi như mật ngọt mà lúc nào em cũng nghĩ tới ấy. mọi hành động của em đối với nàng cũng chỉ như thêu hoa trên gấm, nàng không cảm thấy đủ. môi cùng môi dây dưa với nhau, nàng muốn chạm vào đầu lưỡi em, em ngoan ngoãn mở rộng khoang miệng để nàng tiến vào. hai đầu lưỡi gặp nhau như cá gặp nước, vừa mới đó mà đã quấn lấy nhau không rời, nàng điều chỉnh nhịp độ, lúc nhanh lúc chậm. như một chuyến thám hiểm nơi khoang miệng ẩm ướt, đầu lưỡi nàng lướt nhẹ lướt nhanh qua từng chỗ. đến khi nàng cảm nhận được thân thể em run lên vì thích thú thì cuộc chơi mới thật sự bắt đầu. nàng cho đầu lưỡi dạo chơi khắp khoang miệng em rồi đến đôi môi, đi từ trong ra ngoài. nó không khiến em cảm thấy nhàm chán chút nào. cuộc chơi đang lến lúc cao trào thì nàng bỗng ngừng lại, dùng đôi mắt đã sớm bị che mờ bởi một tầng sương tình nhìn em. đôi môi cả hai đỏ ngần, sợi tơ bạc liên kết giữa hai đầu khuôn miệng cũng chưa đứt đoạn. nàng đột nhiên ngừng lại khiến tâm tình em cảm thấy hụt hẫng và thất vọng.

"nhà thám hiểm chỉ muốn khám phá tới đây thôi à?" trong say sưa, em bảo nàng rằng.

một cuộc vui nửa chừng, em không thích vậy. nơi đầu lưỡi này được hòa quyện với đầu lưỡi khác đê mê đến nỗi vẫn còn thấy luyến tiếc khi dứt ra. chết tiệt, em lại phát điên vì nàng mất thôi. nàng trao em cái hôn cuồng nhiệt đó rồi lại vô tình rời đi như thể chẳng có chuyện gì. thật đáng ghét, cả người em hiện giờ nóng như lửa đốt, cần đôi tay lạnh lẽo của nàng bên cạnh. em nghiêng mình để cổ áo trượt xuống bả vai làm lộ ra một bên xương đòn đầy gợi cảm. em dính lấy nàng, dùng ánh mắt gợi tình nhất mà câu dẫn, em liên tục mân mê từng ngón tay của nàng.

karina cười khẩy, nàng chẳng qua là muốn trêu đùa đôi môi em một chút, không ngờ cô gái trước mắt đây đã sớm bị dục vọng xâm chiếm, toàn thân em làm ra bộ dạng muốn mời gọi nàng. karina không phải thánh thần nên không thể không động tình trước em. mỡ dâng miệng mèo, mèo không đớp là mèo ngu. xem ra lần này nàng đi quá xa rồi, khiến cho cả em lẫn bản thân điều rơi vào cấm địa.

"ai nói với em như thế, cơ thể em vẫn còn nhiều chỗ để tôi khai phá."

"nhưng tôi nghĩ làm ở chỗ này thì có hơi..." đôi mắt nàng đảo dọc xung quanh dò xét.

"đằng đó có đài quan sát đấy, tôi nghĩ là sẽ đủ chỗ cho hai người" em hướng mắt về phía đài quan sát đằng sau người nàng mà gợi ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro