Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4: Đau quá vợ ơi

ep 15 ngol quá các nàng ạ, tôi có hứng update chap lại rồi =)))
.
.
.

Winny vùi đầu vào bát ăn cơm, có món gì ngon trên bàn ăn đều dùng tay bốc thứ đó thả vào chén cơm của Satang, dùng cái miệng dính đầy cơm quanh mép, cười hề hề nói.

"Đồ ngon đều cho vợ."

Mặc dù con người này tuy rằng có ngốc thật, nhưng ngược lại thương ai hoặc mến người nào đều thể hiện tình cảm rất rõ ràng, hành động ngây thơ khiến người ta không thể nào giận dỗi anh quá lâu mà.

Satang nhìn trong chén mình toàn thức ăn, khó chịu ban nãy khi bị ai kia cướp nụ hôn đầu đời cũng không còn nữa.

Không những thế, cậu còn ở trước mặt ba người kia, nhẹ nhàng giúp anh lấy đi vài hạt cơm xuống.

"Cậu chủ, đừng ăn vội... Miệng đều lắm lem cả rồi kìa."

Winny chu chu cái miệng còn dính đầy mỡ đáp.

"Được! Đều nghe lời vợ dễ thương."

Satang cũng gật đầu đồng ý, coi như là đáp ứng lời của anh, bầu không khí trên bàn ăn hôm đó lại vô cùng yên bình.

.
.
.

Đồng hồ vừa điểm tám giờ tối, cậu cũng vừa hay chuẩn bị xong bồn nước ấm cho Winny, đưa một bàn tay vào thử độ ấm của nước, sau khi kiểm tra chắc chắn nhiệt độ không quá nóng, mới từ nhà vệ sinh bước ra.

Đi đến chỗ của anh đang ngồi chơi với vài còn mô hình siêu nhân, thái độ ôn hòa nói.

"Cậu chủ, đến giờ đi tắm rồi. Mau cởi đồ ra, tôi giúp cậu tắm."

Ban nãy miệng còn giả vờ phát ra âm thanh tiếng súng bằng bằng, chíu chíu thế mà bây giờ vừa nghe Satang bảo đi tắm, anh liền đứng lên bước xuống giường, sau đó đáp.

"Vợ, em cứ ngồi đây đi, anh tự tắm được."

Hả? Người này có chắc là tự tắm được không vậy?

Nhìn khuôn mặt ngốc ấy là biết không làm nên cơm cháo gì rồi.

Satang hoàn toàn không tin tưởng trả lời.

"Không cần phải như vậy, đây chỉ là trách nhiệm thôi mà. Nào, mau vào trong tôi giúp cậu."

Winny vùng vẫy, dùng tay vỗ vào lòng ngực mình khẳng định.

"Anh là chồng em, chuyện này chắc chắn có thể làm được."

Sau khi nói xong liền vội vàng chạy vào phòng tắm, khóa trái cửa lại. Bắt đầu tự vệ sinh thân thể.

Để mặc Satang ở bên ngoài kêu gọi như thế nào thì cũng nhất quyết không chịu mở ra.

Tiếng vòi nước đã bắt đầu phát ra, cậu nhìn tình hình liền biết cậu chủ ngốc nhất quyết muốn tự làm mọi việc. Cho nên chỉ có thể đành bất lực ngồi ở ngồi trên giường chờ.

Trong lòng thầm nghĩ.

'Một lát nữa mình mang cậu chủ vào vào tắm lại là được rồi.'

15 phút trôi qua, Winny dùng khăn lau sơ qua đầu mình, cúc áo của bộ đồ pijama cũng bị anh gài không ngay ngắn theo thứ tự.

Nhưng mà đây là lần đầu tiên bản thân có thể tự tắm, cho nên lòng tràn đầy phấn khởi mà lạch bạch chạy ra ngoài hòng khoe với "bà xã" của mình.

Nhưng mà ngờ đâu, khoảnh khắc Winny để chân trần mở cửa chạy ra. Sàn nhà vẫn còn nước, lại thêm anh không cẩn thận. Cho nên liền bị sượt chân ngã thật mạnh xuống sàn.

Bịch!

"U... hu hu vợ ơi, cứu anh... Hức hức đau quá đi!"

Satang đang ngồi trên giường vừa nghe tiếng vật gì đó nặng nề rơi xuống sàn, theo sau tiếng động đó còn có cả tiếng khóc kinh thiên động địa của cậu chủ khiến cậu sợ đến hoảng hồn.

Vội vã phóng thẳng đến phòng tắm, chỉ thấy ai kia nằm bẹp dưới sàn nhà ôm đầu khóc thê thảm.

"Cậu chủ... Làm sao vậy?"

Đầu bị nện xuống đau đến nổi muốn nổ đom đóm, lại thấy nghe thấy giọng điệu lo lắng của cậu cất lên, anh liền như trúng vụ mùa mà khóc to hơn.

"Đau lắm... Hức... Hức vợ ơi, đau chết anh rồi... Đầu bị đập xuống muốn vỡ ra luôn huhu."

Satang giật mình, trong lòng thầm nghĩ.

Hóa ra tiếng động ban nãy là do cái đầu của Winny tạo ra, cũng may không vỡ đầu hoặc cắn lưỡi.

Nếu không ba người kia sau khi đi dự tiệc về liền cho mình một trận, sau đó thì vứt mình ra ngoài đường vì cái tội không cẩn thận chăm sóc người này nữa.

Nghĩ đến thảm cảnh vào buổi đêm tối thế này, bị người ta đá văng ra khỏi cửa nhà, phải tiếp tục đi lang thang khiến cậu không khỏi ớn lạnh.

Đại não phản ứng tuy có hơi chậm nhưng cậu vẫn rất khôn khéo chạy đến, nâng đầu Winny vào ngực mình, sau đó dùng tay khẽ nhẹ nhàng xen vài mái tóc ướt đẫm kia, dịu giọng vỗ về.

"Cậu chủ ngoan đừng khóc, tôi đưa cậu về giường rồi xoa xoa đầu cho hết đau nhé?"

Cơn đau đã vơi đi một chút, Winny giành lại thế lợi, một tay ôm eo ai kia, quần áo tuy dính nước nhưng vẫn không làm anh khó chịu. Một đại nam nhân to lớn ấy thế mà lại thút thít nói.

"Vợ... Hức hức... Có phải anh đã ngốc rồi bây giờ đập đầu mạnh như vậy có phải sẽ ngu luôn không?"

Khóe miệng Satang chợt co rút khi nghe anh hỏi vậy, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy đúng nha, giờ coi chừng Winny lại ngốc hơn nữa.

Không biết bệnh ngốc sẽ nặng đến mức độ nào đây?

Cậu giữ hai tay con người đang ôm chặt vòng eo của mình ra, sau đó dỗ dành anh đi về phía giường ngồi. Đầu óc tính toán.

'Phải tìm cách dụ dỗ cậu chủ không khai ra chuyện này mới được. Bằng không chỉ sợ rằng ba người kia vừa biết "con cưng" nhà mình vừa bị thương. Không khéo mình đến cái xương cũng không có để chôn mất.'

Đưa Winny đến giường ngồi xong, Satang lại chạy vội xuống lầu lấy lên một túi đá chườm, chuẩn bị một cái khăn ấm cùng bộ đồ ngủ khác, lúc này cậu lại khẩn trương quay trở lại chỗ nam nhân đang thút thít vì đau kia, đứng sát mép giường, cúi lưng xuống một chút, lấy tay chạm vào má anh, dùng giọng điệu để dỗ trẻ con nói.

"Cậu chủ ngoan nín đi nào, để Satang thay đồ rồi chườm đá cho cậu nhé!"

Winny mang theo một trí não của trẻ con, người khác dỗ dành thì được nước lấn tới, hai tay vòng đến cổ của Satang, kéo cậu vào lòng mình... Tiếp tục oa oa khóc to.

"Hu hu hu... Lần sau sẽ không tắm nữa đâu... Hu hu vợ ơi...."

Cậu ở trong lòng anh không dám nhúc nhích, chỉ có thể thuận theo tự nhiên đưa tay ra đằng sau vỗ về nhẹ nhàng.

"Cậu chủ ngoan nín nín đi nào, Satang thương cậu."

Winny vừa nghe đến câu cuối cùng bỗng dưng ngưng khóc thật, hít hít nước mũi đang chảy ra.

Anh nghẹn ngào hỏi lại lần nữa.

"Có thật là anh hết khóc em sẽ thương anh hay không?"

Khóe môi co rút, này là từ ngữ để dỗ con nít mà.

Khi cậu vừa tròn mười tuổi, lúc còn ở quê, mỗi lần em trai khóc vì đau đớn hoặc bị người ta bắt nạt, cậu đều dỗ dành muốn khô cả lời nào là "ngoan ngoan anh hai thương em", thêm ít câu từ dụ dỗ như là "em trai anh giỏi lắm, không khóc nữa thì anh mua kẹo đường cho em ăn."

Quả thật chỉ vài câu đó thôi thì thằng nhóc ấy nín thật.

Bây giờ đến con người này, tuy rằng không còn khóc nữa, nhưng mà hỏi rằng mình có thương hắn thật không?

Biết trả lời như thế nào bây giờ?

Nhìn nhị thiếu gia Winny đây ngốc ngốc thế thôi, chứ anh mà để ý đến cái gì thì khó mà có lối thoát.

Winny thút thít mãi vẫn không nghe được câu trả lời từ cậu. Miệng lại một lần nữa gào to.

"Vợ! Em dám nói dối... Cha bảo nói dối là người xấu, vợ hư quá... Hu hu đầu đau.."

"Ấy... Ấy tôi thương cậu thật mà, thương cậu nhất trong nhà này luôn..."

Tiếng khóc cũng giọng nói đầy oán trách vừa cất lên khiến Satang thừa nhận một cách mù quáng.

Nghe được câu trả lời đúng ý mình, anh lập tức ngưng khóc.

"Vợ, anh nín rồi đây, em có thấy giỏi không?"

Khóe miệng co giật liên hồi, Satang chỉ có thể cười cười gật đầu đồng ý, hai người ngồi ở trên giường một lúc, cậu tiếp tục nói.

"Cậu chủ, quần áo ướt cả rồi. Mau đứng lên tôi giúp cậu thay đồ. Rồi còn phải chườm đá nữa."

Anh rất nghe lời, sau khi buông người kia ra thì định đứng lên.

Nào ngờ như nhớ ra có chuyện quan trọng, cậu kéo tay anh lại, tạo ra khuôn mặt dễ thương nhất có thể sáp lại gần, âm thanh thành khẩn phát ra.

"Cậu chủ à ~ tôi biết anh là một người rất tốt, cho nên... cho nên chuyện anh bị ngã đập đầu xuống đất. Có thể đừng nói cho ông chủ, bà chủ và cậu hai được không?"

Anh nghiêng đầu sang một bên, miệng chu chu ra khó hiểu hỏi lại.

"Anh hai từng dặn nếu bị gì phải nói ngay cho người nhà biết. Tại sao em lại muốn giấu?"

Satang bắt đầu giải thích từng chút một.

"Ban nãy bọn họ bảo tôi tắm cho cậu, không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này. Nếu lỡ cậu nói ra, chỉ sợ tôi sẽ bị đuổi ra đường mất."

"Hả? Cha sẽ đuổi em sao? Không được, anh không chịu đâu. Em là vợ anh, không cho đi đâu cả. Em phải ở lại đây... Anh không nói, không nói đâu."

"Đúng vậy, tôi mà bị đuổi đi sẽ khổ cực lắm đó. Cho nên mong cậu giấu chuyện này đi được không. Coi như cầu xin cậu chủ đó."

Winny tuy có ngốc, nhưng có lẽ là vì dòng máu di truyền của Pholcharoenrat gia chảy trong người, cho nên nhất định sẽ không để bản thân bị thiệt thòi, nảy ra được một ý nghĩ, anh vui vẻ hướng Satang cười cười.

"Vì vợ anh sẽ giấu chuyện này, nhưng có điều em phải hứa với anh."

Cậu nghe đến anh chịu giúp mình che giấu bí mật, cho nên bây giờ anh có nói gì cũng đồng ý ngay.

"Được được... Cậu cứ nói đi."

"Vợ phải gọi anh là ông xã. Còn... còn phải ngủ chung với anh nữa!"

"..."

Cái điều quái quỷ gì thế này?

Cậu là trai thẳng một đường mà phải gọi nam nhân khác là ông xã à?

Còn phải ngủ chung giường với tên này nữa.

Có đùa không chứ?

Satang vừa nghĩ đến mình một tiếng phải gọi chồng, tiếng thứ hai đã ở trên giường cùng người khác khiến cậu đau đầu vô cùng.

Vội vã từ chối.

"Không được... Chuyện này không thể được."

Winny bĩu bĩu môi, buồn bã nói nhỏ vừa đủ cho hai người nghe.

"Đầu thật đau, ôi đau đầu quá đi thôi. Rõ ràng là vợ không thương mình mà, không được rồi phải gọi cha mẹ về đưa đi bệnh viện mới được."

Nhìn anh bộ dáng như muốn đi tìm điện thoại thật, khiến hồn vía của cậu sợ đến lên mây, vội vã phóng xuống dưới giường, nắm lấy tay người kia hấp tấp nói.

"Đừng... Đừng tôi đồng ý mà... Tôi sẽ gọi anh là ông xã. Hai ta cùng ngủ chung nhé."

Winny chẳng tin lời cậu, vùng vẫy thoát ra, ấm ức đáp.

"Vợ không thương anh, cái gì cũng chần chừ hết, ngay cả điều kiện còn không đồng ý mà. Ôi anh buồn đến nỗi đầu đau rồi."

Cậu bị đánh một đòn phũ đầu đầy đau đớn, cho nên chỉ có thể chấp nhận số phận, nhắm mắt thở dài phát ra hai từ.

"Ông xã..."

________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #winnysatang