7.
Jinwoo trở mình ngồi dậy và xới tung phần mái ở trước trán, mảnh chăn dày theo chuyển động của anh mà trượt xuống đến bụng. Lặng thinh cúi đầu nhìn xuống vùng bụng phẳng lì đang phập phồng của mình, xuống người anh em đang khiêm nhường nép dưới chăn, anh chán nản nằm ngã phịch trở lại xuống giường, phồng má buông lơi tiếng thở dài thườn thượt.
"Đã tự tay cởi đồ ra cho tôi, còn ôm tôi vào đến tận giường, thế mà cuối cùng vẫn chẳng có manh động gì hết... Thực sự sẽ không dễ bị rù quyến?"
Jinwoo nheo mắt tự độc thoại, anh vẫn còn nhớ man mác chuyện được Seunghoon nhẹ nhàng tắm rửa bằng nước ấm. Hắn đã lau khô tóc cho anh, ủ anh trong khăn tắm, bế vào đến tận giường, rồi còn chu đáo đắp chăn cho anh nữa.
Nằm ngoan ngoãn tựa đầu vào bờ ngực của Seunghoon, Jinwoo đã thấy lớp áo sơ mi của hắn thấm đẫm nước, dính bẩn vết máu, thấy góc mặt nhìn từ phía dưới lên của hắn thật quyến rũ, thật lạnh lùng, khiến anh cứ muốn được Seunghoon bế mãi mà chẳng chịu rời xa.
Thế nên lúc hắn đặt anh nằm xuống giường, Jinwoo đã lim dim đôi mắt và mỉm cười ngây dại, chào mời hắn, chờ đợi động tĩnh tiếp theo từ hắn, vậy mà Seunghoon dường như chẳng chịu đáp ứng cho anh thêm gì cả, hoặc ít ra thì đấy là những gì Jinwoo vẫn còn nhớ, trước khi cảm giác êm ái và sảng khoái cuốn anh vào giấc ngủ.
Jinwoo nâng tay chạm lên khóe môi của chính mình, ngắm nghía thử hai cổ tay còn hơi sưng đỏ vì bị trói, anh cảm thấy chẳng còn đau mấy, mà ngay từ đầu cũng đã chẳng đau mấy, anh cảm thấy những loại thương tích kiểu này cũng xoàng thôi. Vậy mà tại sao lúc nằm mơ màng nhìn Seunghoon chăm chú thoa thuốc cho mình, nét mặt của hắn trông rất là khó coi, cứ hễ mỗi lần năm đầu ngón tay của hắn chạm lên những vết thương trên cơ thể anh, hắn lại thở ra nặng nề, trong ánh mắt chứa đầy vẻ sầu não.
"Thằng nhóc này... thú vị thật."
Jinwoo thích thú phì cười giữa dòng hồi tưởng, rồi tốc chăn lên để xuống khỏi giường, thế nhưng khi chân vừa chạm đất, anh đã lại một lần nữa cảm thấy khó di chuyển, liền tức tối buông vài tiếng chửi rủa tên thủ phạm đã gây nên vụ này, trước khi quấn tạm chăn quanh người và bước chậm chạp ra khỏi phòng.
"Chào cậu! Tôi đã nấu xong xuôi bữa sáng, và chuẩn bị cả quần áo mới luôn rồi ạ!"
Jinwoo ngơ ngác nhìn sang một chị giúp việc vừa trông thấy anh đã nhanh nhẹn chạy đến cung kính chào cùng với bộ quần áo được gấp lại ngay ngắn ở trên tay.
"Chưa cần đâu, tôi sẽ mặc vào sau."
"Nhưng cậu không thể cứ choàng chăn như vậy mà đi lòng vòng trong nhà được đâu ạ!"
"Sao vậy? Người bệnh phải được ưu tiên chứ..."
Jinwoo biếng nhác chớp mắt, bĩu môi, làm nũng với bà chị gái vẫn đang kiên trì bước theo anh.
"Seunghoon đâu rồi chị?"
"Cậu chủ đã phải rời khỏi nhà từ sớm để giải quyết công việc khẩn rồi ạ, cậu ấy có nhắn lại là cậu có muốn yêu cầu gì thì cứ việc nói tôi đi thực hiện!"
"Vậy đừng nhắc tôi mặc quần áo nữa có được không?"
"A, về chuyện đó..."
"Phòng của cậu ta ở đây hả?"
"Không, đây là phòng làm việc, phòng của cậu chủ... tối hôm qua... đã nhường lại cho cậu..."
Jinwoo tò mò quay sang thăm dò thái độ của chị giúp việc, anh chưa rõ chuyện mình được Seunghoon nhường phòng có gì khó nói mà khiến chị ấy phản ứng ấp úng như thế kia, chứ anh không hề nhận ra chuyện đối với chị giúp việc, với những gia nhân trong ngôi nhà này, những người đã được ông bà chủ gửi gắm sang để tiện bề giúp đỡ cho Seunghoon kể từ lúc hắn mới dọn ra ở riêng, những người đã biết về Seunghoon lâu hơn hẳn Jinwoo, thì việc đột nhiên chứng kiến hắn có những hành động như tắm rửa cho một chàng trai khác, rồi còn để cho người đó được nằm ngủ trên giường của mình, đều là những cảnh tượng lạ lùng mới lần đầu tiên trông thấy.
"Tôi vào chút được không?"
"Không có sự cho phép của cậu chủ thì không ai được tùy tiện bước vào đây đâu ạ!"
Chị giúp việc hấp tấp giữ cánh cửa phòng lại ngay khi Jinwoo vừa đẩy nó hé mở.
"Nhưng tôi thực sự thấy tò mò... Chị này, nếu chị không nói thì cậu ta làm sao biết được nhỉ? Tôi sẽ chỉ vào xem chốc lát rồi ra ngay. Đổi lại, tôi sẽ tặng cho chị một set nước hoa Chanel phiên bản giới hạn mà tôi đang làm đại diện nhé??"
"Nhưng... phòng làm việc là nơi tôi muốn dọn dẹp cũng phải hỏi ý trước..."
"Hai set! Thỏa thuận vậy đi nhé? Cảm ơn chị!"
Jinwoo nháy mắt dụ dỗ bà chị gái đang khó nhọc cân nhắc rồi tranh thủ chớp lấy thời cơ đẩy cửa bước vào phòng.
"Ơ nhưng mà cậu phải hứa là sẽ không chạm vào đồ đạc nha??"
"Xem này, bằng khen, bằng khen, bằng khen... Ôi, cái tên nghiện thành tích."
"Ấy! Xin cậu đừng tùy tiện mở hộc tủ ra như thế!"
"Chị đừng lo, nó không khóa."
Chị giúp việc cười khổ sắp xếp gọn gàng lại hàng bằng khen được đóng khung đặt nằm trong hộc tủ dưới bàn làm việc của Seunghoon, thật không dám hình dung tới phản ứng của cậu chủ nếu như biết chuyện chị ấy đã để người ngoài đi lại lung tung trong phòng như thế này, nhưng muốn cấm cản chàng trai tên Jinwoo kia thật không dễ.
"Ảnh tốt nghiệp này. Chị, đây là bố mẹ của Seunghoon hả?"
"Vâng, là ông bà chủ..."
"Chà, thật đáng ganh tị quá, có cha mẹ đến dự lễ tốt nghiệp của mình như thế này."
"Cậu Jinwoo, làm ơn trả lại tôi bức ảnh, chúng ta phải để nó trở về đúng vị trí trên bàn làm việc."
"Mọi thứ đâu phải lúc nào cũng cần ở đúng vị trí."
Jinwoo thờ ơ trả lại bức ảnh được đóng khung chỉnh tề lại cho chị giúp việc rồi xoay người đúng một vòng để ngắm nghía bao quát hết căn phòng.
"Ủa... Bức tranh ấy..."
Chợt có một thứ bất ngờ lọt vào tầm mắt của Jinwoo, một thứ đang được treo ở ngay trên bức tường đối diện bàn làm việc.
"Đấy là bức tranh mà cậu chủ rất quý. Ngay từ những ngày đầu mới dọn về đây, cậu ấy đã cho treo nó lên đó rồi. Là thứ không thể lấy xuống được đâu ạ!"
"Hê, thế còn trước khi dọn về đây thì cậu ta cất giữ nó ở đâu?"
"Cậu chủ luôn treo nó trong phòng riêng ạ."
Jinwoo nhoẻn miệng cười kinh ngạc, trong đôi mắt ngời sáng vẻ hoài niệm. Thật chẳng ngờ rằng Seunghoon là người đã bỏ tiền ra mua nó, bức tranh suýt thì đoạt giải nhất của anh...
Còn nhớ vào thời điểm đó, Jinwoo đã cao hứng đi đăng ký tham gia một cuộc thi vẽ tranh được tổ chức trên toàn quốc, với mục tiêu là số tiền thưởng mà anh muốn dùng để quyên góp cho bọn trẻ nghèo ở lớp mỹ thuật tự phát trong khu vực, là nơi anh đã được sinh ra và lớn lên.
Jinwoo đã hạ quyết tâm phải giành cho bằng được giải nhất, và rồi anh suýt thì giành được giải nhất thật. Nếu không phải vì chuyện anh từng chơi cửa sau với con trai của một trong mấy lão già nằm trong hội đồng chấm điểm bị lộ, lão ta cứ đổ cho Jinwoo tội bẻ cong thằng con quý tử của mình, nên đã thẳng tay hủy bỏ kết quả dự thi của anh.
Tuy rằng cũng có thấy tiếc nuối món tiền thưởng, nhưng Jinwoo đã rất nhanh để cho phiền muộn ấy qua đi. Anh chẳng lưu tâm mấy, Jinwoo vốn chưa bao giờ cần sự công nhận từ người khác để biết được rằng mình giỏi hay dở làm chuyện gì, nhận xét của Jinwoo về mọi tiềm năng của bản thân luôn có xuất phát từ cảm tính của chính anh. Vậy nên dù vẫn thường bị nhiều tai tiếng và thị phi che lấp đi thực tài, Jinwoo lại chưa từng mảy may cân nhắc tới chuyện thay đổi bản chất thật của chính mình để mong nhận được sự cảm thông từ người khác.
"Khoan đã... nếu như cậu ta là cái tên fan cuồng quái gở đó. Vậy thì..."
Jinwoo cúi đầu rà soát kỹ càng hơn những vật dụng có thể được dùng để làm nơi cất giấu đồ đạc trong phòng của Seunghoon, anh còn nhớ lúc mình đem rao bán bức tranh kia và một vài món đồ cá nhân có giá trị khác ở hội chợ để tìm cách kiếm tiền về cho lũ trẻ, tình hình chẳng khả quan chút nào hết vì sở thích sưu tầm của Jinwoo khá lập dị, kể cả khi anh đã tận dụng cả ngoại hình của mình để thu hút sự chú ý.
Thế rồi đột nhiên lại từ đâu xuất hiện một tên thanh niên tự nhận là người hâm mộ trung thành của Jinwoo, cậu ta đã bỏ tiền ra mua hết những món đồ anh đang rao bán, dù cho Jinwoo có thử ra giá cao hơn, khiến anh bỗng dưng thu về được một khoản lợi nhuận ngoài mong đợi.
Jinwoo đã ngồi sáng mắt đếm tiền, sung sướng tới độ quên bẳn mất việc cảm ơn tên thanh niên đó, kẻ đã biến mất cùng với những món đồ của anh và chẳng bao giờ còn thấy xuất hiện nữa. Thế nên kể từ đấy đám bạn của Jinwoo đã chọn gọi trêu tên đó là fan cuồng quái gở, bởi vì chỉ có là fan cuồng quái gở lắm thì mới mù quáng bỏ ra ngần ấy tiền đi mua lại những món đồ kỳ quặc kia vì thần tượng của mình thôi.
Hôm nay thì vui rồi, Jinwoo rốt cuộc cũng đã có dịp được cảm ơn tên đó. À không phải, là cảm ơn người đã trả tiền thuê tên đó.
"Hừm, cậu ta giấu chúng ở đâu nhỉ..."
"Xin cậu đấy Jinwoo à! Làm ơn đừng tùy tiện lục lọi đồ của cậu chủ nữa mà..."
"Tôi từng đem bán một thứ mà tôi rất là quý, bởi vì cho rằng nó rất có giá trị. Hi vọng Seunghoon vẫn còn giữ lại nó..."
"Cho dù vậy, cậu cũng không thể xới tung phòng làm việc của cậu chủ lên như thế được... Tôi sẽ bị đuổi việc mất..."
"Thôi được rồi, được rồi. Tôi sẽ không lục lọi nữa, sẽ dọn dẹp đống bừa bộn này ngay."
"Cậu nói thật chứ?"
"Với một điều kiện. Chị à, chị ra ngoài mua giúp tôi vài thứ nha!!"
"Nếu... nếu tôi đi mua chúng về thì cậu sẽ để đồ đạc gọn gàng lại như cũ chứ?"
"Mọi thứ sẽ được trả về đúng với vị trí ban đầu của nó. Tôi xin hứa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro