Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

Khi Seunghoon trở về được tới nhà và nằm ngã phịch xuống giường, thì đồng hồ cũng đã điểm gần mười một giờ đêm. Hắn nằm buông xuôi cả hai tay, mắt chớp chớp nhìn lên trần nhà, dù không muốn cũng không thể ngừng nhớ về những thân mật ban nãy giữa Taehyun và Jinwoo, rồi bất giác nở một nụ cười cay đắng.

Seunghoon không biết hai người đó quen nhau từ lúc nào, cũng có thể chỉ mới mấy ngày nay, vì Jinwoo vẫn luôn có thể dễ dàng đi cặp kè và gần gũi được với một người mới quen trong thời gian ngắn kia mà. Như thể chuyện hẹn hò nghiêm túc hoặc gắn bó lâu dài với ai đấy chẳng hề mang chút nghĩa lý gì với anh ta.

Dễ dàng và nhanh chóng hệt như cái lúc anh ta rời khỏi hắn để đến ôm hôn một người đàn ông khác...

Seunghoon vẫn còn nhớ nụ cười bẽ bàng tiếp nối sau ánh mắt kinh ngạc của mình, khi hắn tận mắt chứng kiến cảnh tượng Jinwoo đang buông thả cơ thể, nép cả người anh vào trong vòng tay của một chàng trai khác, một chàng trai mang khuôn mặt mà Seunghoon không tài nào xác định được khi hắn đứng từ ngoài cửa nhìn vào bên trong hội trường.

Seunghoon chỉ có thể trông thấy hai người đó đang áp sát vào nhau mà đung đưa nhẹ nhàng theo điệu nhạc, Jinwoo không chút phản kháng gục đầu lên vai chàng trai đó và mặc nhiên để cho gã ta rải những nụ hôn lên vùng cổ trắng ngần của anh, hai cánh tay anh choàng quanh cổ gã ta, hoàn toàn trông như thể không muốn chừa ra một chút không gian riêng tư nào giữa hai người họ.

Một nét buồn thoáng xuất hiện trên khuôn mặt của Seunghoon khi hắn nhớ về những gì mình và Jinwoo vừa có được với nhau ban nãy, hoặc rất có thể đấy chỉ là những rung động và sự ngộ nhận xuất phát từ mỗi phía của hắn mà thôi.

Seunghoon đã rất lo lắng khi Jinwoo đột nhiên biến mất sau khi hắn quay lưng đi để trả lời điện thoại của Seungyoon, hắn đã lập tức rảo bước đi tìm anh với hi vọng rằng vẫn còn kịp để thổ lộ cho anh biết những tâm tư mà hắn rất muốn được thổ lộ ngay lúc này, như thể có cảm giác rằng nếu không phải trong tối nay, thì Seunghoon sẽ chẳng bao giờ còn có thể bộc bạch những chuyện ấy ra trước Jinwoo được nữa.

Thật ngu ngốc và thảm hại! Seunghoon tức giận buông lời tự chế nhạo chính mình. Hắn đã thiết tha điều gì chứ? Tiếc nuối chuyện gì chứ? Với Kim Jinwoo ư? Hắn tại sao lại có thể nuôi những ảo tưởng hão huyền đó với một người như Kim Jinwoo được?? Thật là thiếu thực tế! Thật là không giống với hắn mà!

Lẽ nào hắn đã từng yêu anh nhiều tới mức đánh mất cả chính bản thân mình?


--------------

And I know this much is true. Baby, you, have become my addiction. I'm so strung out on you. I can barely move, but I like it. So, then it's all because of you.

--------------


"Anh đợi ở đây một lát nhé Jinwoo. Taehyun, đi họp thôi."

Minho đập bảng báo cáo lên đùi của người đang ngồi ngã ngớn trên ghế bành.

"Họp gì vào giờ này?"

"Hôm nay tâm tình của Lee tổng có vẻ không được vui nên đã yêu cầu dời lịch báo cáo buổi chiều lên thành buổi sáng rồi."

"Oáp, phiền phức vồn. Jinwoo, anh có dư cọng thun nào không?"

Taehyun vươn vai ngáp dài rồi chìa tay ra xin Jinwoo một cọng thun để cột tóc.

"Liệu có phải tổng giám đốc của em đang bực vì chuyện tối hôm qua không nhỉ? Cậu ấy đã bỏ về bất thình lình còn gì."

"Chẳng biết nữa, nhưng em khoái ngắm cái bản mặt cáu bẳn của anh ta lắm, càng có chuyện thú vị để tranh cãi."

"Em với Seunghoon khắc khẩu tới vậy à?"

"Ôi hai bên cứ châm chọc nhau suốt ý mà. Thế nhưng hầu hết mọi người trong công ty đều bảo tính cách của em giống hắn ta. Hê, phải là tính cách của hắn ta giống em mới đúng! Thôi cưng cố đợi thêm xíu nữa nhá!"

Taehyun vui vẻ bẹo má Jinwoo một cái rồi cũng đứng bật dậy nối gót theo Minho bước vào trong thang máy. Phòng họp chỉ cách căn phòng mà Jinwoo đang ngồi chờ một tầng lầu, và vì đang không có việc gì khác để giết thời gian nên anh đã lên đấy đứng xem các nhân viên luân phiên nhau báo cáo. Từ vị trí anh đang đứng, Jinwoo có thể nhìn thấy trực diện khuôn mặt của Seunghoon, hắn đang chăm chú nghe báo cáo nên chưa hề phát giác ra sự xuất hiện của anh, tổng biên tập Nam ngồi ở ngay bên phía tay phải của hắn.

Nhìn thấy nét mặt Seunghoon tập trung và nghiêm túc như thế kia, chợt khiến Jinwoo nhớ về lần đầu tiên anh trông thấy hắn, thuở hắn còn là một tên sinh viên khóa dưới, kẻ đã hiên ngang đứng dậy để thẳng thừng chất vấn hội trưởng hội học sinh về một chiến dịch mà anh ta đang kêu gọi quỹ tài trợ.

Vào thời điểm đó, hầu hết bạn bè xung quanh Jinwoo đều bật cười chế nhạo cuộc tranh luận đang mỗi lúc một trở nên gay gắt hơn giữa Seunghoon và tên hội trưởng kia, chính Jinwoo cũng không có phản ứng gì khác. Nhưng phải công nhận rằng ấn tượng của anh dành cho Seunghoon vào lúc đó khá đặc biệt, phong thái của hắn khi ấy cũng hệt như bây giờ, từ đầu xuống chân đều như thể toát ra khí thế muốn gây ức chế và áp đảo đối phương, không hề thuyên giảm, chỉ có quyền lực hơn.

Là phong thái của một nhà lãnh đạo, một người đàn ông biết rõ ưu nhược của chính mình.

Và đấy cũng là lần đầu tiên Jinwoo nhìn thấy Seunghoon.


--------------

You look so fine. I want to break your heart. And give you mine. You're taking me over. It's so insane. You've got me tethered and chained. I hear your name. And I'm falling over.

--------------



"Còn ai muốn đóng góp gì nữa không?"

Seunghoon lướt mắt nhìn một vòng khắp phòng họp, và bỗng phát hiện ra ánh mắt của Jinwoo đang hướng về phía hắn, tầm mắt Seunghoon lập tức xuất hiện sự thiếu ổn định, hắn không biết anh đã đứng ở đó từ bao giờ và đã nhìn hắn như vậy được bao lâu rồi.

"Lee tổng, thế còn nhân vật chủ đề cho ấn phẩm tháng sau?"

Seunghoon thoáng đưa mắt nhìn người vừa lên tiếng là Minho, rồi lại liếc nhìn sang Taehyun trong vài giây, nét mặt Taehyun rõ ràng là đang có ý muốn phản đối quyết định sắp đưa ra của hắn.

Seunghoon cũng đã định sẽ làm đúng theo suy đoán của cậu ta, dù hắn đang không có nhã hứng muốn đôi co, hắn vốn luôn rất ghét đôi co với những ai đang làm hắn cảm thấy chướng mắt. Thế nhưng trong khoảnh khắc khi tầm mắt của Seunghoon lại tình cờ bắt gặp Jinwoo đang đứng ở bên ngoài, dùng một nụ cười hoài niệm hướng về phía hắn, Seunghoon chợt không còn kiểm soát được lời nói của chính mình nữa.

"Kim Jinwoo."


--------------

Knocked down. Cried out. Been down just to find out. I'm through. Bleeding for you.

---------------


Seunghoon cầm bản phác thảo đang đặt sẵn trên mặt bàn nằm bên dưới hắn lên, thôi không còn trầm ngâm quan sát Minho đang chụp ảnh cho Jinwoo bên trong studio nữa. Trên bản phác thảo là những tóm tắt sơ lược cho buổi chụp ảnh sáng hôm nay, bao gồm cả ý tưởng chủ đề mà Taehyun đã bảo rằng cậu ta muốn để cho Jinwoo được toàn quyền lựa chọn, cùng vài dòng lời tựa mà có lẽ cũng là do Jinwoo nghĩ ra nốt, bởi vì bên dưới chúng là chữ ký của anh.

- BE NATURAL : Một thế giới như tôi đây, với ánh mắt và nụ cười này, ngập tràn bao điều bí ẩn tựa những trang nhật ký. Giấc mơ của bạn giờ đã hóa thực tại, tôi trong mơ cũng đã hóa thần tiên.

Seunghoon bật ra một tiếng phì cười rồi thả bản phác thảo trở lại xuống bàn, giấc mơ của hắn ư? Một giấc mơ đáng lẽ ra đã phải tiêu tan từ bốn năm về trước, vào đúng cái ngày hắn chuẩn bị lên máy bay đến Mỹ rồi...

Ngày anh nhẫn tâm giẫm nát trái tim và lòng tự tôn của một thằng đàn ông đang yêu anh say đắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro