Công Tước Đông Quốc
Bên ngoài lúc này truyền vào một âm thanh lạ, Thư Hạ không nghĩ gì nhiều liền mời người lạ mặt ấy vào. Khi cánh cửa vừa mở ra, cô thấy một người con trai với mái tóc đen bước vào, anh ta mặc bộ trang phục hiệp sĩ. Anh nhìn cô và Uyên Trinh bằng đôi mắt nghiêm nghị, Thư Hạ tỏ ra khó xử trước đôi mắt trắng.
"Thần là Phan Diệp Trung, con trai nhà hầu tước Phan. Rất vui được gặp người, thưa công chúa."
Thư Hạ choáng, cô chỉ nghĩ Đông Quốc sẽ gửi một ai đó từ đội cận vệ hoàng gia, nhưng thật không ngờ họ lại gửi hẳn con trai của gia đình hầu tước.
"Hầu tước Phan, ngài có phiền nếu ta nhờ ngài giúp không ?"
"Thần rất hân hạnh, thưa công chúa."
Thư Hạ mỉm cười nhẹ nhàng, "Ta nghĩ thay vì ngài bảo vệ ta, thì ngài có thể dạy ta kiếm thuật được không ?"
Diệp Trung sững người nhìn cô chằm chằm.
"Không cần phải bất ngờ như vậy đâu, ngài hãy nghĩ đơn giản rằng ta muốn học kiếm thuật để phòng vệ thôi."
Dường như mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi năm, tuyết đã bắt đầu rơi khi vào tháng 10, Thư Hạ thậm chí có thể thở ra khói, và bàn tay của cô đã đông cứng.
"Công chúa, xin người hãy điều chỉnh lại tư thế của mình."
Như yêu cầu trước đó của cô, Diệp Trung đã đồng ý dạy cô môn kiếm thuật. Mặc dù chỉ là những bước cơ bản, nhưng tất cả cũng là quá đủ đối với Thư Hạ. Nhờ có anh mà khả năng dùng kiếm của cô tốt hơn đáng kể.
"Thần nghĩ chúng ta nên dừng ở đây thôi, kỹ năng của cô đã tăng lên khá tốt."
"Đó là nhờ có ngài."
Sau đó, cô trở về cung điện hoàng gia và ngâm mình trong bồn nước nóng. Diệp Trung cũng đã thay một bộ y phục mới. Bất chấp các lễ nghi phong tục, Thư Hạ mời anh và Uyên Trinh cùng cô uống trà chiều. Ngoài kiếm thuật, Thư Hạ cũng bắt đầu học những thứ liên quan đến thánh nữ.
"Công chúa, hãy cẩn thận, có ai đó đang đến đây."
Diệp Trung đột nhiên đứng dậy, và nhìn xung quanh.
Uyên Trinh phản bác, "Nhưng nơi này gần cung điện hoàng gia cơ mà."
"Xin hãy lùi lại, thưa công chúa." Diệp Trung lại nói, "Ai đó, ra mặt đi."
Từ bụi cây gần đó xuất hiện một cô gái có mái tóc màu xanh ngọc, Thư Hạ nhanh chóng nhận ra cô ấy.
"Công tước Đông Quốc ? Sao con trai nhà công tước Đông Quốc lại xuất hiện ở đây."
"Ngài công tước, đây là đại công chúa của Nam Quốc, Kim Hạ Anh."
"Thần đã hiểu rồi, thưa công chúa." Diệp Trung nghe vậy liền cúi đầu bước sang một bên.
Thư Hạ mỉm cười, giọng nói ngọt ngào, "Đã lâu rồi không, công chúa."
"Cũng lâu lắm rồi."
"Ngọn gió nào khiến người đi một đoạn đường dài như vậy đến gặp ta. Ta nghĩ sau hôm ấy công chúa không muốn gặp ta nữa chứ."
"Thật ra, ta muốn đến đây xin lỗi cô vì thái độ kiêu ngạo lần trước."
Thư Hạ mở to mắt nhìn cô, Hạ Anh lại tiếp tục nói, "Nếu cô không để tâm đến lời nói hôm ấy của ta, thì liệu chúng ta có thể trở nên thân thiết hơn, được không ?"
Thư Hạ bật cười, cô vươn tay che lấy miệng và không ngừng cười.
"Có gì đáng cười à."
Uyên Trinh đưa tách trà lên gần miệng uống một ngụm, cô chậm rãi nói, "Công chúa đi xin lỗi người khác, lần đầu tiên ta thấy đấy."
Hạ Anh suy nghĩ một lát, rồi cũng bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro