Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ĐỒI LỘNG GIÓ

Chương 1: Ngày Bão Tố

Tiếng đồng hồ treo tường trong lớp học vang lên đều đặn như giọng nói của thời gian đang chậm rãi lê bước. Tích tắc. Tích tắc. Âm thanh đó, cùng với mùi phấn trắng thoang thoảng, hòa vào hơi ẩm bốc lên từ bức tường cũ kỹ khiến không khí trở nên ngột ngạt. Nắng cuối ngày rọi vào ô cửa sổ phía sau, vẽ nên những vệt sáng mờ nhạt trên sàn gạch.

Một cô gái ngồi lặng lẽ ở gần cuối lớp, tựa má vào bàn tay mảnh khảnh. Đôi mắt cô, một màu đỏ nhạt như ánh hoàng hôn sắp tàn, khẽ nheo lại khi nhìn ra ngoài khung cửa sổ mở hé. Những tia nắng đùa giỡn trên tấm rèm mỏng, vờn quanh như những sợi khói mờ. Gió len lỏi vào phòng, mang theo hương cỏ dại và chút mùi khói từ xa.

Ngoài kia, nơi xa hơn những bức tường bê tông và hàng cây xanh của sân trường, ngọn đồi quen thuộc vươn cao trên nền trời. Cô đã đến đó nhiều lần - một nơi yên bình, cách xa tất cả những rắc rối của thế giới. Cây cổ thụ đứng sừng sững như một nhân chứng im lặng của thời gian, tán lá rộng phủ kín bầu trời, từng chiếc lá xanh sẫm rung rinh trong gió như những bàn tay nhỏ vẫy gọi.

Cô lơ đãng dõi theo ngọn đồi, như thể tâm hồn mình đang bay xa khỏi những bức tường tù túng này. Một cảm giác mơ màng len lỏi trong cô, làm nhòe đi ranh giới giữa thực tại và giấc mộng.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Tiếng thầy giáo vang lên, sắc như tiếng chuông ngân trong không gian yên lặng. Cô gái giật mình. Lưng cô cứng đờ, đôi mắt chớp liên hồi như cố tỉnh giấc.

"Em có thể cho chúng tôi biết điều gì thú vị đang diễn ra ngoài cửa sổ không?" Thầy nhướng mày, tay cầm viên phấn trắng như một thanh gươm nhỏ.

Không ai trong lớp cười thành tiếng, nhưng những ánh mắt thì thầm thay cho những tràng cười thầm lặng.

Cô cúi đầu, cảm giác má mình nóng bừng lên. "Em xin lỗi, thưa thầy."

"Đứng ra ngoài."

Cô lặng lẽ đứng suốt nửa giờ cuối của tiết học, không nghe thấy những lời giảng về toán học, cũng chẳng cảm nhận được cái lạnh của nền gạch nơi chân chạm. Trong đầu cô, chỉ có những tiếng vang lặp đi lặp lại của lời trách móc.

Con đường về nhà dường như dài hơn mọi ngày. Gió khẽ thổi qua hàng cây, lá phong vàng rơi lả tả, tạo thành những vệt màu trên con đường lát đá. Tiếng bước chân của cô lạc lõng trong không gian. Những ánh đèn đường bật lên từng cái một, như những vì sao bị nhốt trong lồng kính, nhưng cô chẳng buồn ngước nhìn.

Cánh cửa nhà mở ra, để lộ một căn phòng khách nhỏ, nơi những bức tường trưng đầy ảnh gia đình và chiếc đồng hồ quả lắc cũ kỹ vẫn đang tích tắc đều đặn. Mùi thức ăn quen thuộc bay từ bếp vào - cá kho, canh cải, và cơm nóng.

"Con về rồi đấy à?" Giọng mẹ cô cất lên từ bếp, không cần nhìn cũng biết bà đang bận rộn dọn dẹp.

Cô đáp lại bằng một tiếng ừ khẽ.

"Lại bị thầy gọi ra đứng phải không?" Bà ngừng tay, quay đầu lại. Đôi mắt bà sắc lạnh, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.

Cô cảm thấy lồng ngực mình thắt lại. "Không phải chuyện lớn đâu mà..."

"Không phải chuyện lớn?" Giọng bà cao hẳn lên. "Cứ thế này rồi con sẽ làm được gì? Lúc nào cũng mơ mộng. Con không thể sống bằng giấc mơ đâu!"

Những lời đó như vết cắt sâu vào lòng tự tôn của cô.

"Con đã cố gắng rồi," cô thốt lên, giọng lạc đi.

"Cố gắng thế nào mà lần nào cũng bị phàn nàn?" Giọng cha cô vang lên từ phía bàn ăn, bình thản nhưng đầy trọng lượng. "Cả nhà này ai cũng làm việc vất vả. Con là người duy nhất được hưởng thụ. Con nghĩ chỉ cần cố gắng một chút là đủ sao?"

Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí nặng nề. Tiếng đũa chạm bát vang lên lạnh lẽo. Cô cắm cúi ăn, đôi tay run rẩy nắm chặt đôi đũa như bám víu lấy điều gì đó. Cha mẹ cô tiếp tục nói chuyện với nhau bằng những câu ngắn ngủi, nhưng mọi lời đều như mũi dao nhắm thẳng vào cô.

"Điểm số lại tụt nữa rồi."

"Đến khi nào con mới biết suy nghĩ?"

Cô siết chặt đũa hơn nữa.

"Con ăn xong rồi." Cô đứng dậy.

"Ngồi xuống!"

Khi cuối cùng, cô không thể chịu đựng thêm được nữa, cô bật ra khỏi nhà như một ngọn lửa bùng lên trong cơn gió lớn. Gió lạnh táp vào mặt, nhưng không làm nguội đi cơn giận trong lòng. Chân cô dẫm mạnh trên mặt đường lát đá, mỗi bước như đạp vỡ tất cả những gì đang dồn nén trong tim.

Cô chạy xuyên qua những con phố tối, để lại sau lưng những ngọn đèn mờ nhạt và tiếng xe lướt qua như những bóng ma. Mùi đất ẩm và cỏ đêm bám đầy trong không khí, những tán cây bên đường khẽ lay động khi cô lướt qua.

Ngọn đồi mở ra trước mắt cô, cao lớn và tĩnh lặng như một vùng đất cổ tích. Bầu trời đầy sao, và cây cổ thụ đứng lặng lẽ, tỏa bóng mờ dưới ánh trăng. Rễ cây cuốn quanh mặt đất như những con rồng ngủ quên.

Chương 2: Cánh Cửa Dẫn Đến Những Điều Không Tưởng

Ánh trăng đổ xuống mặt đất như lớp sương mỏng, bàng bạc và dịu dàng, trải khắp ngọn đồi. Gió khẽ thổi qua tán lá cổ thụ, tạo nên âm thanh như tiếng thì thầm của những linh hồn cổ xưa. Cô gái, với mái tóc đen dài buộc hai bên bằng dải ruy băng đỏ, bước chậm rãi về phía cây. Mùi nhựa cây ngai ngái và mùi cỏ tươi quyện lại, đưa cô trở về những kỷ niệm ngày xưa - những ngày còn vô tư ngồi dưới gốc cây này, lắng nghe gió hát và ngắm những đám mây lững lờ trôi.

Nhưng hôm nay có điều gì đó khác lạ.

Vòng rễ cây lớn như những chiếc móng vuốt khổng lồ, ngoằn ngoèo ôm lấy mặt đất. Ở trung tâm, ngay nơi thân cây cắm sâu xuống lòng đất, một luồng sáng xanh lục tỏa ra khe khẽ. Ánh sáng đó không mạnh, nhưng rực rỡ một cách kỳ dị, như thể bên trong có một thế giới khác đang vẫy gọi.

Cô nín thở, bước thêm một bước.

Lòng bàn chân cô chạm vào nền cỏ mịn, nhưng dường như cũng cảm nhận được một thứ xung động nhè nhẹ từ mặt đất, như tiếng thì thầm từ sâu thẳm. Cô quỳ xuống, đưa bàn tay nhỏ nhắn chạm vào luồng sáng. Ánh sáng tràn qua những kẽ ngón tay cô, ấm áp như hơi thở. Trái tim cô đập nhanh, những ngón tay run rẩy như chạm vào điều gì cấm kỵ.

Cô không thể cưỡng lại.

Khi cô rướn người, thân mình trượt sâu hơn vào vòng rễ, thế giới bỗng bồng bềnh như nước. Ánh sáng xanh cuộn lấy cô, và mọi thứ xung quanh xoay tròn như cơn gió lốc. Tiếng xào xạc của lá cây biến thành tiếng gió rít, âm thanh của thế giới cũ tan biến trong một khoảnh khắc bất tận.

Cô rơi.

Gió mơn man trên mặt cô như những dải lụa mềm, mùi hương kỳ lạ của những loài hoa chưa từng biết đến tràn vào mũi. Khi cô mở mắt, trước mắt cô là một khu rừng ngập tràn ánh sáng xanh huyền bí. Những cây cao chót vót, với những chiếc lá khổng lồ lấp lánh như được dệt bằng ánh sao. Hàng ngàn bông hoa nhỏ li ti bay lơ lửng như những con đom đóm phát sáng, tạo thành những vệt sáng nhảy múa quanh thân cây.

Không khí mát lạnh, thoảng mùi gió và hương của những cánh hoa dại.

Trái tim cô đập loạn nhịp, mắt mở to trong sự kinh ngạc.

Tiếng xào xạc vang lên bên trái.

Cô quay đầu, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Một hình thù quái dị bước ra từ bóng tối - cao bằng hai người đàn ông, với đôi mắt đỏ rực như lửa, hàm răng sắc nhọn lộ ra sau cặp môi nhăn nhúm. Nó có đôi cánh dơi lớn, vỗ mạnh làm lá cây tung bay khắp nơi.

Cô cắn môi đến bật máu, cảm giác sợ hãi chạy dọc sống lưng như luồng điện. Chân cô khựng lại, nhưng bản năng bảo cô phải chạy.

Sinh vật đó gầm lên, tiếng gầm như đá va vào đá, rồi lao về phía cô với tốc độ của cơn bão.

Cô quay đầu bỏ chạy.

Tiếng thở gấp của cô hòa vào tiếng gió. Tim cô đập thình thịch, vang vọng trong đầu như những hồi trống chiến trận. Những cành cây quất vào tay chân, để lại những vết xước bỏng rát. Mùi máu tanh từ miệng con quái vật xộc vào mũi cô khi nó rượt sát phía sau.

Ngay khi hơi thở của con quái như chạm vào gáy, một cơn gió mạnh từ hư không cuốn tới.

Một người đàn ông xuất hiện.

Tóc anh dài, màu xanh lá cây đậm, buông xõa như dòng thác uốn quanh vai. Gương mặt anh góc cạnh, đôi mắt mang màu xanh của rừng sâu và ẩn chứa một nỗi buồn tĩnh lặng như dòng sông chảy qua nghìn năm. Trên trán, một lọn tóc rủ xuống, làm tăng thêm vẻ lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt, có điều gì đó dịu dàng như hơi thở của đất trời.

Anh đưa tay lên.

Gió xoáy mạnh quanh người anh, cuốn lên những chiếc lá và cành cây khô thành một vòng xoáy lớn, tỏa ra luồng khí sắc lạnh như dao cắt. Sinh vật quái dị bị hất văng ra xa, đâm sầm vào thân cây rồi nằm bất động.

"Em ổn chứ?" Giọng anh trầm ấm, nhưng đượm chút ưu tư.

Cô đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt đỏ nhạt mở to. Cổ họng cô khô khốc, nhưng cô gắng sức lên tiếng:

"...Anh là ai?"

Anh im lặng nhìn cô, ánh mắt dịu lại như một cơn gió vừa đi qua.

"Fujin."

Cô khẽ thở ra, cảm giác gánh nặng trong lòng giảm đi đôi chút.

"Còn em là..." Cô dừng lại, ánh mắt nhìn xuống bàn tay mình, như thể tìm kiếm chính mình trong giây phút đó. "Yume," cô nói khẽ, lần đầu tiên xưng tên mình. "Yume... Hoshino."

Một cơn gió khác thổi qua, làm cành lá xào xạc và mang theo tiếng thì thầm của thế giới đầy bí ẩn này.

Chương 3: Nơi Mà Gió Chẳng Bao Giờ Ngủ Yên

"Đây là đâu?" Cô gái khẽ hỏi, giọng nói vẫn còn run rẩy. Đôi tay cô siết chặt gấu váy, như muốn tự trấn an mình rằng mọi thứ trước mắt không phải một cơn mơ. "Tôi... tôi đã đi vào một cái cây, nhưng giờ lại..."

Cô ngước nhìn xung quanh lần nữa. Ánh sáng xanh kỳ ảo tỏa ra từ những thân cây khổng lồ, những cành lá đan vào nhau thành một mái vòm thiên nhiên tráng lệ. Không gian này như thuộc về một thế giới khác - đẹp đến lạ lùng nhưng cũng khiến lòng người ta run rẩy vì sự xa lạ.

Mùi hương của rừng - hương lá mục, cỏ non, và gió thoảng qua những bông hoa dại - khiến hơi thở của cô chùng xuống. Gió ở đây không giống gió mà cô từng biết. Nó không chỉ thoảng qua rồi tan biến, mà như một thực thể sống, len lỏi, vuốt ve và thầm thì trong không khí.

"Em không thuộc về nơi này," người đàn ông nói. Anh đưa mắt nhìn khắp khu rừng, như thể luôn cảnh giác với những bóng tối ẩn mình.

Cô nhìn lại anh - một người đàn ông cao lớn, với mái tóc dài màu xanh lá chạm tới ngang lưng. Tóc anh bay nhẹ trong gió, như những dải lụa được trời đất tạo nên. Gương mặt anh cứng cáp, với những đường nét sắc sảo như khắc từ đá, nhưng ánh mắt lại đượm buồn - một nỗi buồn sâu thẳm như đã khắc vào linh hồn từ hàng nghìn năm trước.

"Vậy... đây là đâu?" Giọng cô nhỏ dần, nhưng không giấu được vẻ tò mò xen lẫn sợ hãi.

"Em đang đứng giữa Cánh Rừng Vĩnh Cửu, nơi gió chẳng bao giờ ngủ yên." Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn như đọc được mọi ngóc ngách trong tâm hồn. "Đây là một thế giới khác - nơi mà những giấc mơ lạc lối hoặc bị lãng quên đều tụ lại."

"Cánh Rừng Vĩnh Cửu?" Cô thì thầm, cảm giác như chính những từ ngữ này cũng mang theo sức nặng của bí mật.

Anh gật đầu, một thoáng gió lại vờn qua mái tóc anh. "Ta là Aokaze Fujin." Anh khẽ nghiêng đầu. "Gió xanh, thần phong. Tên của ta mang ý nghĩa ấy."

Cô nhíu mày, lời nói của anh như vang vọng từ một câu chuyện cổ xưa. "Fujin... anh là thần gió sao?"

"Không," anh đáp, giọng anh chùng xuống. "Ta là một kẻ bị nguyền rủa."

Cô im lặng. Những âm thanh của khu rừng - tiếng xào xạc của lá, tiếng côn trùng rả rích, và tiếng gió - như tan biến. Chỉ còn lại hai người họ và những bí mật chưa được kể.

"Còn em..." Anh bước một bước về phía cô. "Yume, phải không?"

Cô khẽ gật đầu, cảm thấy một cơn gió nhẹ lướt qua má khi anh nói tên mình.

"Yume," anh lặp lại, ánh mắt dịu đi như tiếng thì thầm của gió. "Giấc mơ giữa cánh đồng sao. Cái tên ấy... rất đẹp."

Cô cảm thấy một cơn ấm áp kỳ lạ dâng lên trong lòng, như thể chỉ nhờ việc ai đó nói tên mình, cô đã tìm lại được một phần nhỏ bé nào đó đã từng lạc mất.

Nhưng cô chưa kịp hỏi gì thêm thì bóng tối lại động đậy, và một luồng khí lạnh tràn ngập không gian như hơi thở của cơn bão đang đến...

Chương 4: Khi Cơn Gió Thét Gào

Bóng tối trườn tới như một thực thể sống, uốn lượn giữa những gốc cây và quấn quanh những tán lá khổng lồ, làm ánh sáng từ các ngọn hoa nhỏ li ti cũng dần tắt. Không khí trở nên lạnh buốt, mang theo mùi hương hắc nồng của sự mục ruỗng và tàn lụi.

Fujin đột nhiên xoay người, mái tóc xanh dài của anh bay mạnh theo vòng chuyển động, ánh mắt sắc bén như một thanh kiếm rút ra khỏi vỏ. Ngọn gió vốn chỉ vờn quanh bây giờ trở nên mạnh mẽ, làm lá cây cuộn xoáy thành những vòng tròn sắc nhọn.

"Tránh xa ra!" Fujin nói, giọng anh thấp nhưng vang như tiếng sấm giữa lòng ngực của đất trời.

"Cái gì... là thứ đó?" Yume lùi lại vài bước, đôi mắt mở lớn. Nhịp tim cô đập loạn xạ, cảm giác như từng mạch máu đều bị đông cứng bởi nỗi sợ.

Từ trong bóng tối, một sinh vật khác xuất hiện - không còn hình dạng như lần trước. Thân hình nó vặn vẹo, phủ kín bởi những chiếc gai dài, mỗi bước đi làm phát ra tiếng động như xương gãy. Đôi mắt nó đỏ rực, đầy giận dữ và đói khát, nhìn chằm chằm vào Yume như kẻ đi săn tìm được con mồi yếu ớt.

Sinh vật gầm lên, tiếng gầm như xé rách không gian. Yume bịt chặt tai, nhưng tiếng vọng vẫn chui sâu vào đầu cô, làm cô choáng váng và đầu gối khuỵu xuống đất. Cô cảm nhận được lòng bàn tay mình chạm vào đất ẩm, nơi hơi lạnh như điều gì chết chóc đang len lỏi qua từng kẽ ngón tay.

Fujin bước tới một bước, giang rộng hai tay. Cánh tay anh dài và mạnh mẽ, và khi anh siết bàn tay lại, gió quanh họ gào thét như bầy sói.

"Trở lại bóng tối của ngươi!" Anh hét lớn.

Gió xoáy mạnh thành cơn lốc hình trụ, cuốn tung những mảnh lá và đá sỏi. Sinh vật quằn quại, rít lên từng hồi, nhưng vẫn trụ lại được giữa cơn lốc. Yume trân trối nhìn những chiếc gai nhọn trên người nó sáng lên, như thể hấp thụ bản chất của cơn gió để trở nên mạnh hơn.

Fujin thoáng khựng lại. Ánh mắt anh trở nên nghiêm trọng, nhưng không có chút gì bối rối hay sợ hãi. Anh bước lên một bước nữa, vòng xoáy của cơn gió dần thay đổi, từ xoay cuộn thành một đường kiếm sắc bén, chém ngang qua không gian như ánh chớp xanh.

Sinh vật thét lên đau đớn, thân thể của nó bị cắt đôi, từng mảnh tan vào bóng tối như bị nuốt chửng bởi chính những điều đã tạo nên nó.

Khi tiếng gầm cuối cùng tan biến, cơn lốc dần lặng xuống. Fujin đứng im, hơi thở đều đặn như dòng sông chảy sâu trong núi. Ánh mắt anh vẫn sáng lên ánh thép, nhưng bàn tay đã thả lỏng.

Yume há miệng thở dốc, đôi chân cô như không còn sức đứng vững. Cô nhìn lên anh, trong mắt cô là một cơn bão của cảm xúc - nỗi sợ hãi, kinh ngạc, và một chút gì đó như... niềm tin.

"Cái gì..." Cô nuốt khan. "Cái gì vừa xảy ra vậy?"

"Bóng tối ở đây không bao giờ ngủ," Fujin nói, giọng anh trầm lắng như tiếng thì thầm của gió. "Chúng tồn tại để nhắc nhở rằng, dù em có mơ đẹp đến đâu, thì ác mộng luôn rình rập."

Cô hít vào một hơi sâu, cố gắng kiểm soát nhịp tim mình. "Vậy... tôi sẽ gặp những thứ đó bao nhiêu lần nữa?"

Anh nhướng một bên mày, đôi mắt mang theo một nụ cười mờ nhạt nhưng không ấm áp. "Bao nhiêu lần em sẵn sàng dấn thân."

Chương 5: Những Cánh Gió Đưa Lối

Fujin đứng thẳng người, đôi mắt sắc lạnh quét qua bóng tối còn sót lại giữa những tán cây. Không khí dần dịu lại, nhưng làn gió quanh anh vẫn chưa ngừng chuyển động - như thể chúng đang bảo vệ chủ nhân của mình. Anh nâng bàn tay lên và đặt ngón cái vào miệng, rít lên một tiếng sáo dài.

Âm thanh của nó vang vọng, len lỏi qua từng nhánh cây, chạm vào những ngôi sao trên cao, khiến chúng dường như cũng rung động. Bầu trời, đen như tấm lụa của vũ trụ, sáng lên với hàng triệu ánh sáng nhỏ khi gió cuốn lấy tiếng sáo và đưa nó đi xa.

Yume ngước nhìn lên, tim vẫn còn đập nhanh trong lồng ngực, nhưng ánh mắt dần hiện lên vẻ kinh ngạc. Từ phía xa, một bóng đen khổng lồ rẽ qua bầu trời, đôi cánh xòe rộng như muốn che phủ cả những vì sao. Cô nín thở khi nhận ra đó là một con chim - nhưng không phải một loài chim bình thường.

Nó đáp xuống như một cơn lốc quật tung đất đá, làm lá cây bay cuộn thành vòng xoáy quanh đôi chân khổng lồ. Bộ lông đen bóng như màn đêm, mắt đỏ như than hồng, và mỗi sải cánh tựa như có thể chia đôi bầu trời. Con chim cúi thấp đầu, đôi mắt đầy uy nghiêm nhưng không thiếu phần dịu dàng, hướng về Fujin.

"Ta sẽ đưa em ra khỏi đây," Fujin nói, giọng anh đều đều, nhưng mang theo sự chắc chắn như lời của gió. Anh quay lại, ánh mắt xanh như rừng sâu chăm chú nhìn cô. "Nơi này không an toàn khi em còn chưa hiểu được nó."

Cô lùi lại một bước, ngần ngại trước kích thước đồ sộ của con chim. "Anh... định đưa tôi đi bằng cách nào?"

"Lên đi," anh đáp, bước về phía con chim và nhẹ nhàng đặt tay lên lớp lông mượt mà của nó. Gió lại nổi lên, nâng Fujin như thể anh là một phần của trời đất, rồi anh chìa tay về phía cô. "Ta sẽ không để em ngã."

Yume ngập ngừng, nhưng ánh mắt của anh không hề dao động, như một lời hứa không thể phá vỡ. Cô hít sâu một hơi, cảm nhận mùi nhựa cây thoảng qua, và đặt tay mình vào tay anh. Fujin kéo cô lên với sức mạnh nhẹ nhàng nhưng vững chãi.

Họ bay lên giữa bầu trời đầy sao, nơi gió không còn thì thầm mà hát vang những khúc ca tự do. Dưới họ, khu rừng trải dài như một đại dương xanh, với những dòng sông lấp lánh ánh bạc len lỏi qua từng thung lũng.

"Thế giới này... là gì vậy?" Cô lên tiếng, mắt vẫn mở to vì kinh ngạc, cảm nhận rõ ràng hơi lạnh của gió trên mặt và trong những sợi tóc.

Fujin không nhìn cô, ánh mắt anh dõi về phía xa, nơi đường chân trời như tan vào vô tận. "Đây là Eien no Mori - Cánh Rừng Vĩnh Cửu. Nó là một phần của Yume no Sekai - thế giới của những giấc mơ lạc lối."

"Yume no Sekai..." Cô thì thầm, cái tên ấy như một bản nhạc cũ vừa chạm vào ký ức mà cô chưa từng biết mình có. "Vậy còn cách trở về thế giới của tôi? Có cách nào không?"

Fujin im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi đáp, "Có. Nhưng những con đường dẫn từ thế giới này sang thế giới khác luôn ẩn mình và không ai biết chúng nằm ở đâu." Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. "Nếu em muốn tìm ra con đường ấy, em cần học cách nhìn thấy những gì mà mắt thường không thể thấy."

"Vậy... làm thế nào để nhìn thấy chúng?"

"Bằng cách tin tưởng vào điều không thể giải thích," anh đáp, giọng anh như tiếng gió nhẹ lướt qua bãi cỏ. "Và bằng cách học cách trân trọng những gì trước mắt."

Cô không nói gì, nhưng ánh mắt cô dần trở nên trầm lặng, như những làn sóng đang tìm cách xoa dịu chính mình. Con chim khổng lồ chở họ bay về phía một vùng ánh sáng mờ mờ, nơi một ngôi nhà được bao phủ bởi những dây leo và hoa dại dần hiện ra trong bóng tối.

Chương 6: Nơi Cánh Gió Tìm Về

Bầu trời lặng gió, nhưng không gian vẫn rì rào như tiếng thì thầm của hàng vạn lá cây. Trăng lên cao, một chiếc đĩa bạc treo giữa đại dương đen thẳm, và ánh sáng của nó chiếu xuống ngôi nhà ẩn mình trong lòng thiên nhiên.

Khi con chim khổng lồ hạ cánh, đôi cánh rộng như vòng tay ôm trọn màn đêm vỗ mạnh một lần cuối trước khi nó cúi đầu và lặng lẽ tan vào bóng tối, để lại Fujin và cô gái đứng trước một cây cổ thụ khổng lồ.

Yume ngước lên, và hơi thở cô như bị đánh cắp.

Cây cổ thụ ấy cao đến mức ngọn của nó chạm vào bầu trời, rễ của nó trải dài như những con sông vĩ đại ăn sâu vào lòng đất, và thân cây to lớn đến nỗi cô cảm giác có thể chứa trọn cả một thế giới bên trong. Những ngọn đèn mờ ảo, xanh lơ như ánh sáng của linh hồn, đung đưa giữa những dây leo. Chúng phát sáng nhè nhẹ, soi rõ từng chi tiết trên thân cây - vết nứt và những đường vân chằng chịt như mạch máu, nhưng thay vì chết chóc, chúng mang đến cảm giác của sự sống mãnh liệt và trường tồn.

"Đây là..." Cô thì thầm, đôi mắt mở lớn, lòng ngực căng tràn cảm giác kinh ngạc và ngưỡng mộ.

"Nhà của ta," Fujin nói, giọng anh nhẹ như hơi thở của gió. Anh bước về phía trước, mỗi bước chân anh đều khiến mặt đất dưới chân rung lên nhè nhẹ, như thể nơi này sống động và cảm nhận được sự hiện diện của anh.

Cánh cửa xuất hiện từ một kẽ nứt trong thân cây, mở ra một cách chậm rãi và đầy tôn kính, như thể chính cây cổ thụ đang chào đón người chủ của nó trở về. Bên trong, ánh sáng từ những chiếc đèn nhỏ như các vì tinh tú tỏa ra, làm không gian bên trong trông như một bầu trời thu nhỏ đầy những vì sao.

Khi bước vào trong, Yume cảm nhận được sự ấm áp quấn lấy cô. Mùi của gỗ và nhựa cây thoảng qua, mang theo chút gì đó như cỏ dại và gió mát. Đom đóm bay quanh, ánh sáng của chúng nhảy múa trên các bức tường làm bằng gỗ sống, nơi những chiếc rễ cuộn lại như bức rèm thiên nhiên, buông rũ xuống nền đất.

"Đây là... thật sự là một ngôi nhà sao?" Yume xoay người, ánh mắt cô không giấu được sự tò mò lẫn ngỡ ngàng.

Fujin bước vào trong, đôi giày của anh gần như không để lại dấu vết trên mặt đất đầy rêu xanh. "Nhà không phải là một nơi, mà là một cảm giác, và nơi đây chính là nhà của ta." Anh vung tay nhẹ, và gió cuốn quanh những chiếc đèn treo trên các nhánh rễ, khiến chúng phát sáng rực rỡ hơn.

Bên ngoài cửa sổ - nếu có thể gọi đó là cửa sổ - ánh trăng chiếu qua những khe hở trong thân cây, làm cả căn phòng ngập trong ánh sáng dịu dàng. Từng con vật nhỏ, những sinh vật kỳ ảo hiền lành, bắt đầu xuất hiện từ các góc khuất: những chú bướm phát sáng, một con thỏ với đôi tai dài hơn bình thường, và cả một sinh vật nhỏ như con sóc nhưng đôi mắt nó lấp lánh như đá quý.

Yume cúi người xuống, ánh mắt cô rực sáng như một đứa trẻ lần đầu tiên bước vào thế giới cổ tích. Cô đưa tay về phía con vật nhỏ, nhưng nó chỉ nhướng mắt nhìn cô rồi chạy lướt qua với một cái vẫy đuôi tinh nghịch, để lại phía sau một vệt sáng bạc như đuôi sao băng.

"Chúng thân thiện," Fujin nói, bước tới ngồi xuống bên cạnh một gốc cây lớn mọc ngay giữa căn phòng, tay khẽ vuốt ve bề mặt nhẵn bóng của rễ cây. "Nhưng không phải tất cả sinh vật ở đây đều hiền lành như vậy."

"Vậy... chúng ta có an toàn không?" Cô hỏi, giọng cô vẫn còn vương chút run rẩy sau cuộc tấn công vừa rồi.

"Ở đây, em an toàn. Nhưng chỉ khi em biết tôn trọng những gì mình không hiểu." Fujin nhìn cô, ánh mắt như ánh sáng của ngọn đèn hắt qua bóng tối. "Thế giới này không phải để thống trị. Nó là để em học cách cùng sống với nó."

Yume im lặng, lòng cô như mặt nước vừa bị khuấy động bởi những con sóng ngầm. Trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu rằng điều gì đó lớn lao hơn chính mình đang chờ đợi cô phía trước.

Chương 7: Lời Nguyền và Con Đường Mờ Sương

Fujin đứng im một lúc lâu trước khi quay sang nhìn cô gái. Đôi mắt anh, sâu thẳm như rừng già mãi không có điểm dừng, ánh lên thứ ánh sáng mang nặng những cơn gió của ký ức.

"Ta sẽ giúp em tìm đường về," anh nói, giọng trầm nhưng rõ ràng, "nhưng để làm được điều đó, em sẽ phải đi qua những con đường mà người phàm không thể đi được. Và trước khi nghĩ đến chuyện rời khỏi thế giới này, em cần hiểu rõ nơi đây là gì."

Yume nghiêng đầu, đôi mắt đỏ nhạt khẽ chớp, không giấu được vẻ tò mò. "Thế giới này... là gì?"

Fujin đưa tay về phía một nhánh rễ cuộn lại thành hình chiếc ghế, anh ngồi xuống với vẻ mệt mỏi, như thể gánh nặng hàng nghìn năm đang đè lên vai mình. Gió lướt qua, đùa nghịch với mái tóc dài màu xanh lá của anh, khiến nó bay như những nhánh liễu rủ trong ánh trăng.

"Đây là Yume no Sekai - thế giới của những giấc mơ lạc lối. Mọi thứ ở đây đều là phản chiếu từ những điều con người quên lãng hoặc không dám đối mặt. Cây cối, gió, và sinh vật nơi đây đều mang trong mình những câu chuyện cũ, nhưng không ai nhớ rõ chúng bắt đầu từ đâu." Anh nhìn cô, ánh mắt buồn bã nhưng không mất đi sự mạnh mẽ. "Chúng tồn tại giữa những kẽ nứt của thực tại - nơi giấc mơ và hiện thực giao thoa."

"Như vậy..." Yume ngập ngừng, đôi tay nhỏ nhắn siết lại. "Tôi cũng là một giấc mơ lạc lối sao?"

"Không phải giấc mơ, mà là người đi lạc trong nó." Fujin đứng dậy, những bước chân anh gần như không phát ra tiếng động khi đi về phía một cánh cửa nhỏ được giấu sau những dây leo. Anh nhẹ nhàng vén những chiếc lá sang một bên, để lộ ra một căn phòng mà thời gian dường như đã ngừng chảy từ rất lâu.

Cánh cửa mở ra, và Yume bước vào với một cảm giác kỳ lạ như thể cô đang đi sâu vào một bí mật.

Căn phòng nhỏ, nhưng ấm áp, với những bức tường bằng rễ cây uốn lượn như những bức tranh chạm khắc tự nhiên. Một chiếc giường gỗ kê sát tường, phủ một lớp vải lụa xanh nhạt mềm mại. Trên bậu cửa sổ, một chậu hoa nhỏ đang nở những bông hoa phát sáng như ánh trăng, tỏa ra mùi thơm dịu ngọt.

Nhưng điều khiến cô chú ý hơn cả là những thứ xếp đặt trên kệ gỗ bên cạnh: một chiếc lược bằng ngà, một chiếc trâm gắn viên đá xanh, và một cuốn sách đã cũ, bìa sách nứt nẻ như đã từng được mở ra hàng trăm lần.

Fujin đứng yên, bóng dáng cao lớn của anh đổ dài dưới ánh đèn, và khi anh nhìn căn phòng, ánh mắt anh trở nên đượm buồn như cơn gió thoảng qua những cánh đồng hoang vắng.

"Em sẽ ngủ ở đây," anh nói, giọng nhẹ như lời thì thầm của gió.

Yume ngước lên, đôi mắt cô đầy những câu hỏi chưa kịp thốt ra. Cô cảm nhận được, ngay cả khi không biết câu chuyện đầy đủ, rằng đây từng là nơi ở của ai đó rất quan trọng với Fujin.

"Căn phòng này..." cô lên tiếng, giọng khẽ khàng. "Đã có người từng sống ở đây phải không?"

Anh im lặng một lúc lâu, rồi gật đầu, rất khẽ. "Phải."

"Là ai?"

"Người ta đã mất từ lâu rồi." Fujin quay mặt đi, nhưng không đủ nhanh để che giấu ánh mắt anh, nơi cơn bão của những cảm xúc vẫn đang cuồn cuộn. "Đừng hỏi thêm. Quá khứ đã qua, nhưng gió vẫn còn thổi. Và ta, cũng giống như gió - không bao giờ ngừng đi tới."

Yume cảm thấy lòng ngực mình siết chặt, như thể cô vừa chạm vào nỗi đau mà không ai có thể xoa dịu. Cô muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ khẽ cúi đầu, để gió mang theo những lời chưa thành tiếng.

Fujin khép cánh cửa lại sau lưng cô, để lại Yume một mình trong căn phòng mang hơi thở của thời gian và ký ức. Cô bước chậm rãi đến bên cửa sổ, đặt tay lên thành gỗ, ngước nhìn bầu trời qua những khe lá.

Ánh trăng vẫn sáng, và gió vẫn thổi. Nhưng giờ đây, gió mang theo một lời hứa của một hành trình chưa định rõ hồi kết - nơi cả cô và Fujin đều đang tìm kiếm thứ mà họ chưa biết mình có thể chạm tới hay không.

Chương 8: Đêm Tĩnh Lặng và Những Suy Tưởng Lạc Lối

Căn phòng đêm đó, với ánh trăng chiếu qua khe lá, dường như tĩnh lặng đến lạ kỳ. Không có tiếng động nào ngoài tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua những tán cây ngoài cửa sổ, và đôi khi, là tiếng xào xạc của cánh lá rung rinh.

Yume ngồi trên chiếc giường nhỏ, bàn tay vẫn vương vết bụi của thế giới bên ngoài, mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng nhạt nhòa từ mặt trăng lướt qua những đám mây trôi dạt. Cảm giác kỳ lạ từ khi bước vào thế giới này vẫn không thôi đeo bám cô.

Ngày hôm nay... mọi thứ quá khác thường, quá không thể tin nổi. Cô vẫn không thể hoàn toàn tin rằng mình đang ở đây, ở một thế giới lạ lùng như thế này, nơi mà cây cối biết thở và sinh vật có thể phát sáng như những vì sao. Cô nhớ nhà, nhớ những ngày bình yên, dù nó thường bị giông bão bởi những cãi vã với bố mẹ, nhưng ít ra mọi thứ đều là thực, là quen thuộc.

Bây giờ, chẳng có gì là quen thuộc nữa. Mọi thứ dường như được xếp đặt từ một giấc mơ, một giấc mơ không thể tỉnh dậy. Cô không thể hiểu hết những gì đang xảy ra, và cảm giác lo lắng bất an cứ quẩn quanh trong lòng. Cô nghĩ về gia đình, về những lời cãi vã, về bố mẹ, và về lý do mình chạy trốn. Đôi khi, trong những khoảnh khắc lặng thinh, cô cảm thấy mình đã phạm phải một sai lầm lớn. Nhưng cùng lúc đó, lại có một làn sóng tò mò thích thú dâng lên trong cô. Cái thế giới này có gì kỳ diệu, có gì chờ đợi cô phía trước? Cô không thể dừng lại được cảm giác mình là một phần của một câu chuyện lớn hơn, một hành trình đầy sóng gió và khám phá.

Cô khẽ quay lại, nhìn quanh căn phòng. Ánh sáng từ những chiếc đèn nhỏ vẫn nhấp nháy, tạo ra những bóng hình lung linh trên các bức tường làm từ những nhánh rễ cây, vừa thực vừa ảo, như thể căn phòng này là một phần của cả rừng cây sống động bên ngoài. Mùi gỗ nồng nhẹ, mùi của thảo mộc và hoa dại thơm ngát, khiến cho không gian như được bao bọc trong một lớp sương mỏng. Cảm giác yên tĩnh của đêm thật dễ chịu, nhưng cũng không kém phần u ám, như thể trong lòng cô có một thứ gì đó còn chưa thể thoát ra được.

Yume nhẹ nhàng hạ tay xuống giường, đứng dậy. Từng bước đi nhỏ nhẹ, không muốn làm phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm, cô bước về phía cửa sổ, để đôi mắt chìm đắm trong vẻ huyền bí của bầu trời. Gió đêm thổi vào, mát lạnh nhưng không lạnh lẽo, mang theo hơi ẩm của đất và cỏ. Cô đưa tay vén bức rèm nhẹ nhàng, nhìn ra ngoài. Những ngôi sao trên bầu trời lấp lánh, như những viên ngọc rải rác trên nền vải đen, và dưới chân cô, rừng cây nhấp nhô, những ngọn cây cao vút vươn lên, hòa vào ánh trăng. Mọi thứ như chìm trong một giấc mơ kỳ ảo, vừa đẹp đẽ nhưng cũng đầy ma mị.

Cô muốn hỏi Fujin về tất cả những điều này, về thế giới này, về lý do anh lại bị lời nguyền bất tử, và về cách cô có thể trở về nhà. Nhưng rồi cô lại tự hỏi mình, liệu khi về nhà, mình có còn cảm thấy như trước đây không? Cảm giác bị kìm kẹp, bị gò bó trong những nguyên tắc và kỳ vọng của gia đình. Cô không thể quên những lần mình cảm thấy không thể thở nổi vì những điều mà người khác mong đợi ở mình.

Trong khoảnh khắc ấy, Yume tự hỏi liệu cô có thể thay đổi, liệu thế giới này có thể giúp cô hiểu rõ hơn về chính mình, liệu những điều mình đang trải qua sẽ đưa cô đến đâu. Cô không thể trả lời ngay, nhưng một điều rõ ràng là cô đã bước ra khỏi thế giới mình quen thuộc. Và giờ đây, cô không thể quay lại nữa. Cô đã ở đây, trong một thế giới mà cô chưa hiểu hết, nhưng nó có thể là cơ hội để tìm thấy bản thân mình.

Cô lại nhìn ra ngoài, lòng tràn đầy sự tò mò không thể kiềm chế. Lúc này, ánh trăng sáng hơn, chiếu rọi xuống những ngọn cây, như một lời thì thầm: "Hãy đi tiếp, Yume. Hành trình của em mới chỉ bắt đầu."

Cô hít một hơi thật sâu, và rồi quyết định sẽ tiếp tục. Bất kể mọi thứ có lạ lẫm đến đâu, cô biết mình phải tiến bước, phải khám phá, và có thể, tìm thấy những gì đã mất.

Chương 9: Mặt Dây Chuyền Của Ký Ức

Sáng hôm sau, Yume thức dậy với cảm giác kỳ lạ, như thể đêm qua chỉ là một cơn ác mộng mờ ảo, nhưng khi mở mắt ra, cô nhận ra rằng mình vẫn ở trong căn phòng nhỏ, với ánh sáng ban mai lọt qua khe cửa sổ. Cô vươn vai, một cảm giác thư thái lan tỏa trong cơ thể sau giấc ngủ sâu. Những ngọn đèn nhỏ vẫn còn sáng mờ nhạt, nhưng mọi thứ xung quanh cô đều im lặng, như thể đang chờ đợi một điều gì đó sắp xảy ra.

Yume đứng dậy, nhìn qua cửa sổ. Ánh sáng ban ngày đang chiếu xuống, làm mọi vật trong khu vườn ngoài cửa sổ trở nên sống động, như một bức tranh động không có khung. Gió nhẹ nhàng thổi qua những tán lá, làm cho không gian này càng thêm yên bình. Nhưng khi cô quay lại, một âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ phía ngoài, khiến cô chú ý.

Cô bước ra khỏi căn phòng, đi về phía khu vườn mà Fujin đã dẫn cô qua đêm qua. Mùi thơm của cỏ mới mọc và hoa dại khiến không khí xung quanh thêm dễ chịu, như thể thiên nhiên đang ôm lấy từng bước chân của cô. Những cây cối ở đây không giống như những cây trong thế giới cô biết, chúng cao vút, tán lá rộng và dày đặc, dường như có sức sống vô tận.

Fujin đang chăm sóc khu vườn, đứng cạnh một chiếc bàn đá nhỏ, tay anh nhẹ nhàng cắt tỉa những cành cây, miệng thì lẩm nhẩm vài câu gì đó. Anh không nhìn thấy Yume, nhưng Yume không vội lên tiếng. Cô đứng đó một lúc, ngắm nhìn sự tỉ mỉ của anh trong từng động tác. Anh đối xử với khu vườn này như thể đó là một phần không thể tách rời của bản thân, như thể đây là thế giới nhỏ của anh, nơi anh có thể tìm thấy sự bình yên giữa những cuồng bão của thời gian.

"Anh chăm sóc khu vườn này như là... một phần của cuộc sống anh, phải không?" Yume hỏi, bước đến gần anh.

Fujin ngẩng đầu lên, ánh mắt anh thoáng qua một chút bất ngờ, nhưng rồi lại nhanh chóng trở lại vẻ bình thản. "Phải. Đây là nơi tôi cảm thấy an yên nhất, nơi mà gió và cây cối không nói gì, chỉ lắng nghe." Anh mỉm cười nhẹ nhàng. "Em thấy thích không? Đây là khu vườn của ký ức."

Yume nhìn quanh, đôi mắt cô bị cuốn hút bởi vẻ đẹp hoang sơ nhưng lại rất gần gũi của khu vườn này. Mỗi loài hoa, mỗi chiếc lá như mang trong mình một câu chuyện riêng. Nhưng khi cô đi sâu hơn vào vườn, một cảnh tượng khác đã thu hút sự chú ý của cô.

Sâu trong vườn, nơi những cây cổ thụ rợp bóng, có một ngôi mộ nhỏ. Nó đã cũ, với vỏ mòn của đá và moss phủ đầy trên bề mặt, nhưng điều kỳ lạ là ở trên ngôi mộ ấy có một mặt dây chuyền bằng bạc, lấp lánh một cách huyền bí dưới ánh sáng mặt trời. Mặt dây chuyền này có hình một chiếc lá vỡ, với một viên ngọc nhỏ khảm vào chính giữa, tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng. Yume cảm thấy một sự bất an lạ lùng khi nhìn thấy món đồ đó, như thể nó gợi nhớ một ký ức sâu kín, có liên quan đến cả ngôi mộ kia.

"Fujin..." Yume nhẹ nhàng hỏi, không rời mắt khỏi mặt dây chuyền. "Đây là gì vậy?"

Fujin không trả lời ngay lập tức. Anh đi đến gần ngôi mộ, cúi xuống và nhẹ nhàng lấy mặt dây chuyền trong tay. Anh nhìn nó một cách trầm tư, đôi mắt anh ánh lên nỗi buồn sâu sắc, như thể anh đang nhớ về một điều gì đó xa xăm, một thứ gì đó anh không thể với tới.

"Đây là món quà cuối cùng mà cô ấy để lại cho tôi," anh nói, giọng trầm lắng. "Cô ấy là người đã cùng tôi chia sẻ những năm tháng... trước khi tôi bị lời nguyền này." Anh ngừng lại, nhìn mặt dây chuyền trong tay, như thể cảm nhận được hơi thở của một quá khứ đã mất. "Cô ấy là người tôi yêu, và cũng là người đã mất. Cô ấy đã không thể sống cùng tôi, vì cô ấy không bất tử."

Yume đứng lặng, lắng nghe câu chuyện mà mình chưa được biết. Những lời nói của Fujin như gió thổi qua, mang theo nỗi đau và ký ức. Cô hiểu rằng, ngôi mộ này, và mặt dây chuyền kia, là những bằng chứng không thể xóa nhòa về một tình yêu đã mất đi vì sự bất tử của anh.

Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng, như thể cây cối cũng đang lắng nghe câu chuyện này. Yume cảm thấy trái tim mình trĩu nặng, nhưng cô không biết nói gì. Cô chỉ đứng đó, để cảm xúc lắng đọng, đồng cảm với sự mất mát mà Fujin đã phải chịu đựng trong suốt hàng nghìn năm qua.

Sau một lúc lâu, Fujin đặt mặt dây chuyền lên ngôi mộ, rồi đứng dậy. "Đây là những gì tôi có thể làm. Cô ấy sẽ không bao giờ quay lại, nhưng tôi sẽ luôn nhớ cô ấy."

Yume gật đầu, hiểu rằng những gì cô vừa nghe thấy là một phần trong hành trình tìm lại chính mình của Fujin. Và có lẽ, hành trình của cô, cùng với anh, cũng sẽ dạy cô về những sự mất mát và tình yêu đích thực.

Cảnh vật dần chìm vào yên lặng, nhưng những suy nghĩ trong lòng Yume lại bắt đầu quay cuồng. Cô không thể không thắc mắc, nếu như cô cũng tìm thấy một ký ức quan trọng như vậy trong hành trình của mình, liệu cô sẽ làm gì?

Chương 10: Bữa Ăn Đầu Tiên

Sau khi câu chuyện về mặt dây chuyền và ngôi mộ kết thúc, không khí trở lại im lặng. Yume cảm thấy một phần trong mình vẫn chưa thể nắm bắt hết mọi thứ, nhưng rồi, cái cảm giác nhẹ nhàng mà Fujin mang lại khiến cô tạm quên đi những thắc mắc trong lòng.

Fujin đứng dậy, phủi tay sạch sẽ và nhẹ nhàng nói: "Chắc hẳn em đói rồi, đi theo anh. Anh sẽ chuẩn bị bữa ăn cho em."

Yume gật đầu, theo anh vào trong một khu vực khác của căn nhà, nơi có một bếp lửa nhỏ được tạo nên từ những viên đá lớn, xung quanh là những chiếc giỏ tre đựng rau củ tươi, và các loại thảo mộc đầy màu sắc. Không khí trong bếp ấm áp và dễ chịu, mùi thơm của thảo mộc bay khắp nơi, làm Yume cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Anh bắt đầu chuẩn bị bữa ăn, cẩn thận chọn lựa từng nguyên liệu. Tay anh thoăn thoắt, những động tác rất điêu luyện, như thể anh đã nấu ăn hàng nghìn lần trong suốt cuộc sống của mình. Nhưng điều khiến Yume chú ý nhất chính là mùi thơm ngào ngạt từ các nguyên liệu tươi ngon trong bếp, khiến cô cảm thấy như lạc vào một không gian khác, một nơi hoàn toàn khác biệt so với thế giới mà cô đã biết.

Fujin cho vài lá húng quế tươi vào chảo dầu nóng, một làn khói mỏng bay lên, kèm theo mùi thơm cay nồng dễ chịu. Tiếp theo, anh thả vào những miếng thịt nhỏ, khiến chúng vàng giòn một cách hoàn hảo. Mùi hương của thịt nướng hòa quyện với mùi thảo mộc tạo thành một hỗn hợp mùi hương đầy mê hoặc.

"Anh nấu những món này từ khi nào vậy?" Yume không thể không lên tiếng, cô đứng cạnh anh, đôi mắt mở to vì sự tò mò. "Món ăn có mùi thơm tuyệt vời."

Fujin nhìn cô mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng vẫn tiếp tục công việc của mình. "Món ăn này là một phần trong ký ức của tôi, một ký ức từ rất lâu rồi. Mỗi lần làm những món này, tôi cảm thấy như mình đang tiếp tục một truyền thống nào đó."

Yume gật gù, đôi mắt sáng lên vì sự thú vị trong từng động tác của anh. Cô chưa bao giờ thấy ai có thể nấu ăn một cách tỉ mỉ và đầy đam mê như vậy. Mỗi bước đi của Fujin đều toát lên một sự trân trọng với những món ăn mà anh chuẩn bị, giống như anh đang chế tác một tác phẩm nghệ thuật chứ không chỉ đơn thuần là nấu ăn.

Khi bữa ăn đã xong, Fujin mời Yume ngồi xuống một chiếc bàn gỗ tròn gần cửa sổ. Trên bàn là những món ăn trông rất lạ mắt đối với cô, nhưng lại có vẻ rất ngon miệng. Một bát canh thơm phức, bên cạnh là những miếng bánh mỳ nướng với lớp bơ mịn màng và một ít trái cây tươi.

Yume nhìn đĩa đồ ăn với đôi mắt lấp lánh, không giấu nổi sự thích thú. "Cảm ơn anh, tôi chưa bao giờ được ăn những món như thế này. Thật tuyệt vời."

Fujin chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Anh ngồi xuống đối diện với cô và bắt đầu dùng bữa. Cảnh vật xung quanh vẫn bình yên như mọi khi, chỉ có tiếng muỗng đụng vào đĩa và âm thanh của ngọn gió nhẹ thổi qua tán lá tạo thành bản nhạc nền thanh bình.

Yume thưởng thức món ăn, cảm nhận hương vị lạ lùng nhưng lại rất gần gũi, vừa mới lạ lại vừa quen thuộc. Cô nhắm mắt lại, mùi vị đó như dẫn cô về một nơi rất xa, một nơi mà cô chưa bao giờ biết đến. Mỗi miếng ăn, mỗi hớp canh đều là một trải nghiệm mới lạ, như thể cô đang được khám phá một thế giới chưa từng được biết tới.

Trong lúc ăn, cô không thể không cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô đã từng nghĩ mình chỉ là một cô gái bị lạc đường, nhưng giờ đây, trong không gian này, với món ăn này, cô cảm thấy mình đã tìm thấy một nơi thuộc về mình.

Sau khi bữa ăn kết thúc, Fujin lau tay và đứng dậy, nói nhẹ nhàng: "Em có muốn đi dạo trong khu vườn một chút không? Đây là nơi tôi tìm thấy sự yên bình."

Yume gật đầu, cảm thấy như mình đã thực sự lạc vào một thế giới khác. Một thế giới không có lời nguyền, không có nỗi đau; nơi chỉ có những thứ đẹp đẽ, trong sáng, và một cuộc sống tươi mới.

Cô đứng lên, đi theo Fujin ra ngoài. Cảm giác yên bình bao trùm lấy mọi thứ, như thể mọi lo âu của thế giới cũ đã tan biến hết. Chỉ còn lại một cô gái đang tận hưởng từng khoảnh khắc trong thế giới kỳ diệu này.

Tiếng chim hót vang vọng trên bầu trời cao, cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, và gió thổi qua những tán lá làm mọi thứ trở nên hoàn hảo. Yume không nói gì thêm, chỉ đứng im, hít thở sâu và cảm nhận từng giây phút của sự yên bình này. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, vào lúc này, cô có thể trân trọng những gì mình đang có.

Chương 11: Vùng Ký Ức

Sau khi dạo một vòng trong khu vườn nhỏ, Fujin dẫn Yume ra ngoài, nơi bầu trời chiều đã bắt đầu thay đổi sắc vàng cam, ánh sáng mềm mại và ấm áp bao phủ mọi thứ. Bất chợt, một tiếng rít lên nhẹ vang vọng trong không trung. Yume quay lại, nhìn thấy Fujin đang đứng thẳng, ánh mắt anh trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết.

"Chúng ta phải đi rồi," anh nói nhẹ nhàng, "Tôi sẽ đưa em đến một nơi, nơi chúng ta có thể tìm kiếm một phần chìa khóa để giải quyết vấn đề của em, cũng như của tôi."

Yume ngơ ngác nhìn anh, nhưng không hỏi thêm lời nào. Cảm giác như có một sự chuyển giao trong không khí, có một điều gì đó sắp xảy ra mà cô không thể đoán trước được.

Fujin giơ tay lên, chỉ vào bầu trời. "Chúng ta sẽ cần sự giúp đỡ từ nó," anh nói. Anh thổi một tiếng sáo nhẹ, âm thanh vang vọng, khẽ xuyên qua không gian tĩnh lặng của khu vườn, rồi lại bay vào khoảng không rộng lớn phía trên.

Đột nhiên, một cánh chim khổng lồ với bộ lông màu bạc óng ánh từ trên cao lao xuống, vỗ cánh mạnh mẽ như thể muốn tạo ra một cơn lốc gió. Chim bay một vòng quanh họ rồi hạ cánh nhẹ nhàng xuống, đôi mắt sáng lấp lánh như những ngôi sao.

Chim vỗ cánh một cách nhẹ nhàng, như thể đang đợi lệnh từ Fujin. Anh bước tới, vỗ về thân chim, rồi quay lại nhìn Yume với ánh mắt trầm lắng.

"Đây là Kaze," anh nói, "Một sinh vật cổ xưa, gắn liền với tôi từ rất lâu. Kaze sẽ giúp chúng ta đến Vùng Ký Ức. Tại đó, có thể chúng ta sẽ tìm được những câu trả lời về lời nguyền của tôi, cũng như một cách để đưa em trở lại thế giới cũ của mình."

Yume cảm thấy tim mình đập mạnh hơn, không phải vì sợ hãi mà vì sự hào hứng, một cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong cô. Cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết về thế giới này, nhưng cảm giác lạc lối lúc trước giờ đã thay đổi. Đây là một hành trình mà cô không thể bỏ qua.

"Lên đi," Fujin mỉm cười, "Vùng Ký Ức không dễ tìm, nhưng tôi tin rằng đây là con đường mà chúng ta phải đi."

Yume không ngần ngại bước lên, tay đặt nhẹ lên lưng của Kaze. Cảm giác mềm mại của bộ lông chim khiến cô cảm thấy an tâm. Fujin ngồi xuống phía sau cô, tay nắm chắc lấy cánh chim. Một cú vỗ mạnh và cả ba bay lên trời.

Vẫn là bầu trời đầy sao, nhưng giờ đây, những vì sao dường như sáng rực hơn, chúng như mở ra một cánh cổng dẫn lối về nơi tương lai và cả quá khứ. Cơn gió nhẹ thổi qua, tóc Yume bay phấp phới trong gió. Cô nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc này, cảm nhận sự tự do, một cảm giác mà cô đã lâu không có.

Kaze bay với tốc độ nhanh, xuyên qua đám mây mỏng manh, lên cao rồi vọt xuống. Dưới chân họ, một cánh rừng tối om hiện lên mờ ảo, với những cây cổ thụ lớn mọc rải rác, những nhánh cây chằng chịt như thể những tay quái vật khổng lồ đang vươn ra. Nhưng không có gì có thể làm Yume sợ hãi lúc này. Cô biết rằng có một bí mật đang đợi phía trước.

Cuối cùng, họ hạ cánh trong một khu rừng nhỏ. Không gian ở đây thật kỳ lạ, như thể thời gian ở đây không bao giờ trôi đi. Những cây cối xung quanh cao vút, nhưng điều khiến Yume chú ý nhất chính là một cánh cổng lớn bằng đá nằm giữa những bụi cây um tùm, như thể nó đã tồn tại hàng nghìn năm nay. Cánh cổng được chạm khắc với những hình ảnh kỳ lạ, những mảng màu tối hiện lên một cách huyền bí.

Fujin bước tới, ánh mắt anh trở nên thâm trầm. "Đây là cánh cổng dẫn vào Vùng Ký Ức," anh nói. "Cổng này sẽ cho phép chúng ta nhìn thấy một phần quá khứ, những ký ức mà tôi và những người đi trước đã để lại. Nếu may mắn, chúng ta có thể tìm thấy cách hóa giải lời nguyền của tôi."

Yume nhìn cánh cổng một cách chăm chú. Cô cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ trong lòng, như thể đây chính là chìa khóa giúp cô giải mã tất cả những bí ẩn đang vây quanh mình.

Fujin bước tới cánh cổng, tay đặt lên những biểu tượng chạm khắc, khẽ vặn một vòng. Cánh cổng phát ra tiếng động nhỏ, những mảng đá vỡ ra, rồi từ từ mở ra. Cánh cửa khổng lồ chậm rãi mở ra, bên trong là một không gian hoàn toàn khác biệt. Một không gian tối mờ ảo, như thể những mảnh ký ức đang dần hiện lên giữa không gian ấy.

Yume cảm thấy hơi thở của mình trở nên gấp gáp hơn. Liệu đây có phải là bước ngoặt mà cô đã tìm kiếm bấy lâu? Cô không thể nói được gì, chỉ có thể đi theo Fujin, cùng anh bước qua cánh cổng và bước vào Vùng Ký Ức...

Tiếng gió thổi vù vù, không gian bắt đầu trở nên hỗn loạn, như thể cả thế giới đang xoay chuyển cùng những bí ẩn chưa được giải đáp.

Chương 12: Phiến Đá và Lời Giải

Khi cánh cổng khổng lồ mở ra, Yume ngỡ ngàng khi nhìn thấy một không gian kỳ lạ phía sau đó. Cảnh vật không như những gì cô tưởng tượng. Không có ánh sáng sáng chói hay cảnh tượng kỳ vĩ như trong các câu chuyện cổ tích. Mọi thứ dường như chìm trong một làn sương mờ ảo, không khí có chút u ám nhưng lại vô cùng yên tĩnh, như thể thời gian không thể khuấy động được không gian này. Những cánh hoa nhỏ bay nhẹ trong gió, nhưng chẳng có âm thanh nào vang vọng. Đến cả tiếng bước chân của họ cũng bị nuốt chửng trong tĩnh mịch.

Fujin dừng lại, ánh mắt anh dán chặt vào những phiến đá khổng lồ xung quanh. Chúng được chạm khắc bằng những hình ảnh kỳ lạ, những biểu tượng không thể hiểu nổi. Mỗi phiến đá đều có một dấu hiệu đặc biệt, nhưng dường như chúng đang im lìm và không thể truyền đạt gì.

"Không... không phải thế này," Fujin thì thầm, đôi mắt anh trở nên đăm chiêu, đầy vẻ lo lắng. Anh lùi lại một bước và đặt tay lên một trong những phiến đá. Ánh sáng yếu ớt từ những ký tự chạm khắc trên đó dần dần lấp lánh. Nhưng chúng vẫn không phát ra bất kỳ dấu hiệu nào về ký ức hay cánh cổng có thể mở ra.

Yume đứng bên cạnh, cảm thấy ngỡ ngàng. Cô chưa từng thấy Fujin bối rối như thế này. Anh là người luôn trầm tĩnh và bình thản, vậy mà giờ đây anh lại có vẻ hoang mang trước những phiến đá cứng ngắc này.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" cô hỏi, giọng lộ rõ sự tò mò nhưng cũng có phần lo lắng.

Fujin không trả lời ngay lập tức. Anh chỉ đứng đó, mắt lướt qua từng ký tự trên đá. Thở dài một hơi, anh rút từ trong túi một quyển sổ dày cộp, có vẻ rất cũ và đã bạc màu theo thời gian. Bìa của quyển sổ đã sờn, những trang giấy bên trong cũng ngả vàng, nhưng nó vẫn mang đến một cảm giác từ lâu đã bị bỏ quên. Anh mở quyển sổ ra, lật từng trang, ánh mắt anh chăm chú vào những ký tự ghi trong đó, tựa như đang tìm kiếm điều gì đó quan trọng.

"Đây là cuốn sổ ghi lại tất cả những ký ức và bí mật mà tôi đã thu thập trong suốt những năm tháng sống dưới lời nguyền," anh giải thích, giọng trầm lắng. "Tôi nghĩ mình đã hiểu rồi. Để xem lại ký ức của mình, tôi cần giải mã những phiến đá này. Mỗi ký tự trên đá chính là một câu đố, một phần câu trả lời mà tôi phải tìm ra."

Anh dừng lại, nhíu mày nhìn vào những ký tự khắc trên phiến đá.

"Nhưng... làm thế nào tôi có thể giải mã được đây?" Anh lẩm bẩm, vẻ mặt đầy tự trách. "Cuốn sổ này có những ghi chép, nhưng không phải lúc nào tôi cũng hiểu hết được chúng. Những ký tự này, chúng có liên quan đến quá khứ của tôi, những ký ức đã bị chôn vùi trong suốt bao nhiêu năm."

Yume không thể không cảm thấy lo lắng. Cô nhìn vào khuôn mặt anh, thấu hiểu phần nào sự dằn vặt trong mắt anh. Dù không nói ra, nhưng cô cảm nhận được những năm tháng dài đằng đẵng mà anh đã trải qua. Quá khứ của anh dường như mang trong mình một gánh nặng vô hình mà anh chưa thể giải quyết.

"Có cách nào giúp anh không?" Yume hỏi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng cũng đầy tự tin.

Fujin quay lại nhìn cô, đôi mắt anh dịu lại một chút. "Em đã giúp tôi rất nhiều rồi, Yume," anh nói. "Giờ đây, tôi phải tự mình tìm ra cách để phá giải lời nguyền này. Chỉ có tôi mới có thể hiểu được những gì cuốn sổ này viết. Những ký tự này là một phần của ký ức tôi, và tôi phải kết nối chúng lại với nhau."

Yume gật đầu, dù vẫn chưa hiểu hết những gì anh nói, nhưng cô có thể cảm nhận được sự quyết tâm trong từng lời anh nói. Cô không muốn làm anh thất vọng. Cô không phải là người có thể giúp anh giải mã những câu đố này, nhưng cô có thể ở bên cạnh anh, giúp anh vượt qua những khoảng khắc khó khăn này.

Fujin lại tiếp tục lật những trang trong cuốn sổ. Cuối cùng, ánh mắt anh sáng lên khi anh tìm thấy một đoạn ghi chép mà có vẻ quan trọng. Anh nhẩm lại những từ trong đó, rồi quay lại nhìn vào phiến đá.

"Đây rồi!" anh nói, giọng đầy hào hứng, nhưng vẫn có chút lo lắng. "Có lẽ tôi đã hiểu được phần nào."

Anh lại bước tới phiến đá, đặt tay lên đó lần nữa, rồi hít một hơi sâu. Những ký tự trên phiến đá bắt đầu sáng lên, phát ra một thứ ánh sáng yếu ớt, như thể chúng đang chờ đợi lời giải. Fujin cúi đầu, mắt anh khép lại, và một âm thanh kỳ lạ, như tiếng gió thổi nhẹ, vọng lên từ đáy lòng.

"Chúng ta cần phải giải câu đố này, để cánh cổng mở ra," anh nói. "Chỉ khi làm được điều đó, tôi mới có thể tiếp tục hành trình và tìm ra cách giải thoát cho chính mình."

Yume đứng nhìn, cảm thấy thời gian như trôi chậm lại. Cô không biết mình có thể làm gì để giúp đỡ, nhưng cô sẽ không rời xa anh. Cô biết rằng cùng nhau, họ sẽ tìm được con đường đi đúng, và bí mật về lời nguyền sẽ dần được hé lộ.

Câu đố được khắc trên phiến đá, tuy đơn giản nhưng lại chứa đựng một bài học sâu sắc về cuộc sống, về cách trân trọng quá khứ dù có vui hay buồn.

Câu đố:

"Có một con đường dài và đầy bụi bặm, đi qua nhiều ngày mưa gió, và những lúc mặt trời rực rỡ. Trên con đường ấy, từng bước chân in dấu, những kỷ niệm xưa cũ. Nhưng khi bước qua, liệu bạn có quay lại để nhìn những dấu vết ấy, hay chỉ tiếp tục bước tới mà không hề ngoái lại?
Vậy thì, bạn sẽ đi tiếp thế nào khi không biết mình đang mang theo gì?"

Giải mã câu đố:

Câu đố này như một câu hỏi về quá khứ. Đó là sự lựa chọn giữa việc trân trọng những ký ức - dù chúng tốt hay xấu, hay chỉ đơn giản là quên đi để tiếp tục hành trình mà không nhìn lại. Nó khuyến khích con người hãy đối diện với những kỷ niệm đã qua, để hiểu rằng mỗi bước đi trong cuộc sống đều mang theo những bài học, dù chúng có thể làm ta đau đớn hay mang lại niềm vui.

Fujin đọc câu đố này và im lặng một lúc, những lời trong đó như vang vọng trong tâm trí anh. Anh thở dài, nhưng không phải vì sự mệt mỏi, mà vì một sự thấu hiểu nào đó đang dần hình thành trong anh.

Fujin: "Câu đố này... chính là những gì tôi đã và đang tìm kiếm. Đúng vậy, quá khứ của tôi, dù đau đớn hay vui vẻ, đều là một phần của tôi. Mỗi ký ức, dù là xấu hay tốt, đều góp phần tạo nên tôi hôm nay. Nếu không biết trân trọng chúng, tôi sẽ không thể hiểu được ý nghĩa của hiện tại."

Yume lắng nghe và cũng cảm nhận được những gì anh đang trải qua. Cô nhìn vào phiến đá, rồi quay lại nhìn anh, dường như đã hiểu phần nào những điều anh muốn nói.

Yume: "Vậy chúng ta không thể quên đi những ký ức xấu, đúng không? Vì chúng giúp chúng ta trưởng thành hơn?"

Fujin: "Đúng vậy, Yume. Quá khứ là một phần không thể tách rời khỏi chúng ta. Những gì đã qua là những gì chúng ta đã học được, và mỗi bước đi đều có lý do của nó. Chúng ta phải học cách trân trọng chúng, bởi vì chính những ký ức đó giúp chúng ta tìm ra con đường đi tiếp."

Ánh sáng trên phiến đá dần dần sáng lên mạnh mẽ hơn, như thể câu đố đã được giải mã, và chiếc cánh cổng phía trước họ bắt đầu hé mở, để lộ ra con đường tiếp theo trong hành trình của họ.

Chương 15: Những Ký Ức Chìm Sâu

Khi cánh cổng mở ra, một làn sương mờ ảo bao quanh hai người, nhấn chìm họ vào một không gian hoàn toàn khác biệt. Yume ngỡ ngàng trước cảnh vật kỳ ảo xung quanh mình. Mặt đất dường như là một loại thảm mềm mại, có màu sắc thay đổi liên tục, từ vàng sáng đến tím nhạt, cứ như thể toàn bộ không gian này được vẽ lên bằng những sắc màu mộng mơ. Những bong bóng to như những quả cầu thủy tinh bay lơ lửng trong không gian, trong mỗi bóng bóng là một cảnh tượng khác nhau - những ký ức của cô.

Yume bất giác đưa tay ra, một quả bóng gần đó bay về phía cô, và khi cô chạm tay vào, một hình ảnh bỗng nhiên hiện ra. Cảnh tượng ấy như một hồi ức quay lại từ rất xa xôi - cô là một đứa trẻ nhỏ, vui vẻ chạy chơi trong khu vườn nhỏ của gia đình mình. Bố mẹ cô đang ngồi trên chiếc ghế dài, cười đùa với nhau, thỉnh thoảng nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương. Cô bé Yume chạy đến ôm lấy mẹ, cả gia đình cười vang trong sự ấm áp và hạnh phúc.

Một cảm giác ấm áp và nhẹ nhàng trào dâng trong lòng Yume khi cô nhìn lại ký ức đó. Tuy nhiên, cô không thể phủ nhận một phần trong cô cảm thấy luyến tiếc những ngày tháng giản dị và hạnh phúc ấy. Cô ngậm ngùi, nhưng không thể nói ra cảm xúc của mình.

Lướt qua những bóng bóng ký ức của mình, Yume nhìn thấy Fujin cũng đứng giữa không gian kỳ ảo này. Anh đang lạc vào một không gian riêng biệt, nơi những bóng bóng ký ức xuất hiện xung quanh anh. Những ký ức này rõ ràng là về quá khứ của anh, nhưng không phải là những hình ảnh vui vẻ như của Yume. Những bóng bóng trong không gian của anh mờ mịt, không rõ ràng.

Khi một quả bóng gần Fujin vỡ ra, hình ảnh một người phụ nữ hiện lên trong mắt Yume. Cô gái có mái tóc ngắn, màu xám bạc, mặc một chiếc váy dài đơn giản, đứng giữa khu vườn quen thuộc của gia đình Fujin. Cô đang chăm sóc những cây hoa, cẩn thận tưới nước cho chúng. Nhưng Yume không thể thấy rõ mặt của người phụ nữ đó - dường như ký ức của Fujin đã quá lâu rồi, khiến hình ảnh ấy trở nên mờ nhạt và không trọn vẹn.

Fujin đứng im lặng, đôi mắt anh như đang chìm vào một nỗi nhớ sâu thẳm, không lời. Khi Yume quay lại nhìn anh, cô nhận ra có gì đó khác lạ trong cách anh nhìn vào những ký ức ấy. Một vẻ đau đớn thoáng qua trong đôi mắt anh, và một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má anh, mà không hề có bất kỳ dấu hiệu nào của sự khuất phục.

Yume ngạc nhiên, nhưng không dám nói gì. Cô chỉ đứng im nhìn, thấu hiểu rằng những ký ức này có lẽ là những khoảnh khắc hạnh phúc của Fujin, những khoảnh khắc mà anh chưa bao giờ quên, dù chúng đã quá xa xôi.

Chỉ một lát sau, Fujin quay người, vội vã lau vội những giọt nước mắt trên mặt, cố gắng giữ vẻ trầm tĩnh như mọi khi. Anh thở dài một hơi, cố gắng gượng cười.

Fujin: "Hôm nay, đến đây thôi. Chúng ta về thôi, Yume."

Anh quay lại, không muốn Yume nhìn thấy những gì vừa diễn ra trong lòng anh. Đôi mắt anh vẫn ánh lên một sự từ chối, như thể anh không muốn ai biết mình vẫn đang đau đớn vì những ký ức này.

Yume đứng lặng người một lúc, đôi mắt đầy suy tư. Cô cảm nhận được sự thầm kín trong lời nói của anh, và mặc dù không thể hiểu hết mọi điều về quá khứ của Fujin, cô cảm thấy có một chút gì đó cảm động khi chứng kiến anh cố gắng giấu đi cảm xúc thật của mình.

Cô không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ bước theo anh khi anh dẫn cô quay về hướng cánh cổng. Trái tim cô cũng có chút luyến tiếc, nhưng cô không muốn làm anh khó xử. Cô biết, như mọi khi, Fujin cần thời gian để đối diện với quá khứ của mình, và cô không thể vội vàng ép anh phải giải quyết những nỗi đau chưa thể nguôi ngoai.

Cả hai cùng quay lại con đường đã đi, cánh cổng dần dần khép lại phía sau họ. Yume có chút nhớ nhà, nhưng cô không thể giải thích nổi vì sao, bởi vì cô vẫn còn ở trong một nơi rất kỳ lạ, đầy mới mẻ và không xác định. Cảm giác ấm áp từ những ký ức gia đình cứ như một phần của mình, nhưng cô hiểu rằng, dù ở đâu, cô vẫn có thể trân trọng những gì mình đã có.

Cảnh vật ngoài kia mờ dần khi cánh cổng khép lại, nhưng cảm giác trong lòng Yume lại lắng đọng hơn bao giờ hết. Cô không biết những gì đang chờ đợi phía trước, nhưng cô đã học được một điều quan trọng từ hành trình này: dù ký ức có đau đớn hay ngọt ngào, chúng đều là một phần không thể thiếu trong việc trân trọng hiện tại.

Chương 16: Đối Mặt Với Đau Đớn

Bầu trời xanh ngắt, nhưng không một chút vui vẻ nào trong tâm trí Yume. Cô đã lạc vào một thế giới hoàn toàn khác, nơi sự kỳ bí và nguy hiểm hiện hữu mọi lúc. Nhưng hiện tại, mối nguy hiểm đang đến gần, và Yume cảm thấy không còn thời gian để lưỡng lự.

Con rồng khổng lồ đột ngột xuất hiện, khiến bầu không khí xung quanh căng thẳng đến mức khó thở. Nó rít lên một tiếng thét đầy thù hận, khiến cả không gian rung chuyển. Yume lùi lại, đôi tay cô run rẩy trong khi cô nhìn chằm chằm vào con quái thú trước mắt. Nó có đôi mắt đỏ rực như lửa, đôi cánh vĩ đại như những cơn bão, và chiếc mỏ sắc nhọn như lưỡi dao sắc bén.

Fujin đứng trước mặt cô, như một tấm khiên chắn, ánh mắt anh đầy quyết tâm và đau khổ. Anh giơ tay lên, ra lệnh cho những cơn gió đang vờn quanh. Một cơn lốc gió dữ dội bùng lên, đẩy con rồng lùi lại một chút. Nhưng con quái vật không hề chùn bước. Nó gầm lên, lao về phía Fujin với một lực mạnh mẽ, như muốn nghiền nát tất cả.

"Yume, chạy đi!" - Fujin hét lên, giọng anh nghẹn ngào. Anh không còn đủ sức để chống lại con rồng. "Chạy đi, không thì sẽ quá muộn!"

Yume không thể cử động, chân cô nặng trĩu như bị ghim chặt xuống đất. Cô nhìn vào đôi mắt của Fujin, thấy được sự kiệt sức, sự đau đớn ẩn sâu trong đó. Mắt anh bắt đầu mờ đi, vết thương trên cơ thể anh chảy máu không ngừng. Mồ hôi ướt đẫm trên trán anh, nhưng anh vẫn gồng mình chống lại con rồng.

Con rồng không dừng lại. Nó lao vút về phía Fujin, há miệng phun một làn lửa đỏ. Fujin nhanh chóng tạo ra một bức tường gió, nhưng cơn lửa mạnh mẽ vẫn xuyên qua, thiêu cháy mọi thứ trên đường đi. Những cơn gió rít lên mạnh mẽ, nhưng chúng không thể ngăn cản sức mạnh của ngọn lửa.

Fujin bị đẩy lùi một bước, và rồi ngã khuỵu xuống đất, máu rỉ ra từ vết thương trên bụng anh. Anh thở hổn hển, nhưng không thể đứng dậy được nữa. Yume nhìn thấy anh, lòng như nghẹn lại. Cô cảm thấy mình hoàn toàn bất lực. Mọi thứ quá nhanh, quá mạnh mẽ, và cô không thể làm gì để giúp anh.

Con rồng lại chuẩn bị tấn công, nhưng lần này, Yume không còn dừng lại nữa. Cô gạt nước mắt, hít một hơi thật sâu, và đột nhiên quyết định: phải chạy. Cô quay lại, lao về phía con chim Kaze, kéo lấy dây cương. Cô phải làm gì đó. Cô không thể để Fujin chịu đựng thêm nữa.

Con chim Kaze xuất hiện ngay lập tức, đôi cánh mạnh mẽ vươn ra, như hiểu được sự cấp bách. Yume nhảy lên, vội vã kéo dây cương. "Đi!" - Cô hét lên, mặc dù không biết liệu con chim có nghe lời cô không.

Chim Kaze bay lên nhanh chóng, nhưng Yume vẫn cảm nhận rõ sự lo lắng trong lòng. Cô vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm thét của con rồng phía sau, vẫn cảm thấy từng cơn gió mạnh mẽ quật vào người mình. Tốc độ bay nhanh nhưng trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: liệu cô có làm đúng?

Cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng, nhưng Yume không thể quay lại. Cô không thể cứu Fujin ngay lúc này, vì cô không biết làm gì. Cô chỉ có thể chạy.

Trong khoảnh khắc, cô cảm nhận rõ ràng như thể một cơn gió lạnh lướt qua tay mình, làm da cô nổi gai ốc. Nỗi sợ hãi đã chiếm lấy cô, nhưng sự lo lắng cho Fujin lại càng sâu sắc hơn.

Chim Kaze vỗ cánh mạnh mẽ, lao nhanh về phía trước, nhưng Yume chỉ cảm nhận thấy sự trống rỗng trong lòng. Những câu hỏi không có lời giải cứ dồn dập trong tâm trí cô. Làm sao để giúp Fujin? Làm sao để giúp cả mình thoát khỏi mớ hỗn độn này?

Cảm giác cô đơn bắt đầu bao trùm, như thể cô đang chạy trốn không chỉ khỏi con rồng mà còn khỏi chính cảm giác sợ hãi, bất lực trong lòng.

Và rồi, giữa không gian tĩnh lặng, cô nhận ra một điều quan trọng hơn cả: cô không thể tiếp tục như thế này. Cô không thể cứ chạy trốn mãi.

Chương 17: Hy Vọng Giữa Đau Thương

Khi chim Kaze hạ cánh xuống gần căn nhà ẩn trong cây cổ thụ, Yume không thể ngừng run rẩy. Cô vội vã nhảy xuống, không thèm nhìn cảnh vật xung quanh, chỉ tập trung duy nhất vào Fujin, người đang ngồi gục xuống, thở dốc. Máu vẫn rỉ ra từ những vết thương trên người anh, và sự kiệt sức rõ rệt trên khuôn mặt anh khiến trái tim Yume như bị bóp nghẹt.

Fujin nhìn cô với ánh mắt yếu ớt, miệng anh khẽ mỉm cười, nhưng Yume không thể hiểu nổi cái cảm giác gì đó trong ánh mắt anh - phải chăng là sự chấp nhận, hay chỉ là sự mệt mỏi của một người đã quá lâu sống trong đau đớn?

"Anh... anh không sao chứ?" Yume lắp bắp, những ngón tay cô run lên khi tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể giúp anh. Cô không hiểu hết về sức mạnh của thế giới này, nhưng sự bất lực đang đè nặng lên cô như một tảng đá khổng lồ.

Fujin nhẹ nhàng xua tay. "Không sao đâu, đừng lo..." - giọng anh khàn đặc, đau đớn. "Anh đã quen với... những vết thương như thế này rồi."

Nhưng Yume không thể để anh như vậy. Cô lắc đầu, không thể để anh ra đi như thế. Mặc dù không biết phải làm gì, cô vẫn cẩn thận kéo anh vào trong căn nhà, vào một căn phòng nhỏ ấm cúng mà cô đã thấy hôm qua.

Trong căn phòng ấy, ánh sáng dịu nhẹ từ những ngọn đèn kỳ ảo bao quanh, tạo nên một không gian vừa ấm áp vừa kỳ lạ. Nhưng Yume không chú ý đến nó. Cô chỉ nhìn vào Fujin, người đang cố giữ bình tĩnh mặc dù cơ thể anh đang rỉ máu.

"Anh sẽ không chết đâu, đúng không?" - Yume hỏi, giọng cô yếu ớt. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng thực sự trong lòng cô đang trào dâng cảm giác sợ hãi và bất lực không thể kiềm chế.

Fujin mỉm cười khẽ, đôi mắt anh nhìn xa xăm như đang nhớ về một điều gì đó. "Không... anh không thể chết. Nhưng... không có nghĩa là anh không đau..." - anh nói, giọng lạc lõng, như thể anh đang nói về điều gì đó rất xa vời.

Yume cảm thấy như có một lưỡi dao vô hình cắt vào tim mình. Cô không muốn nghe anh nói như vậy, không muốn cảm thấy anh đang tuyệt vọng.

Cô lấy một số lá cây và thảo dược mà cô đã thấy trong khu vườn trước, cố gắng tìm cách sơ cứu cho anh. Nhưng ngay khi cô chạm vào vết thương của anh, Fujin lại hít một hơi, rõ ràng là đau đớn. Yume nhăn mặt, nhưng không ngừng lại. Cô tìm một chiếc khăn vải, cẩn thận lau đi vết máu trên cơ thể anh và dùng lá cây để cầm máu, dù cô không biết liệu có hiệu quả hay không.

Cứ như vậy, từng bước một, cô băng bó cho anh, từng vết thương được xử lý một cách vội vã nhưng chắc chắn. Cảm giác đau đớn trong tim cô càng lúc càng sâu sắc hơn khi cô thấy anh không thể đứng vững.

Cuối cùng, khi cô hoàn thành xong việc băng bó, cô ngồi xuống cạnh anh, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng cô, cảm giác bất an không bao giờ nguôi ngoai. Cô vẫn có quá nhiều câu hỏi chưa có lời giải, và cô không thể ngừng nghĩ về chuyện xảy ra tiếp theo.

"Anh không nên hành động như vậy," Yume nói, giọng cô kiên quyết, nhưng lại có một chút sợ hãi. "Anh không thể cứ luôn tự gánh mọi thứ một mình. Đừng hy sinh bản thân vì tôi như vậy."

Fujin im lặng một lúc, đôi mắt anh không còn ánh nhìn buồn bã nữa mà là sự chăm sóc nhẹ nhàng. Anh nhìn Yume, như thể đang suy nghĩ về những gì cô vừa nói. Cuối cùng, anh nhẹ nhàng nói:

"Có lẽ... em nói đúng." - giọng anh khẽ vỡ, lộ ra sự yếu ớt mà anh chưa bao giờ để lộ ra trước. "Nhưng... đôi khi, những điều chúng ta đã làm... là không thể quay lại."

Yume không biết phải đáp lại thế nào. Cô chỉ cảm thấy lạ lẫm khi nghe những lời này từ anh. Nhưng lúc này, cô không thể nghĩ đến những điều phức tạp đó. Cô chỉ muốn giúp anh ổn định lại, giúp anh tiếp tục sống.

Cô ngồi bên cạnh anh một lúc lâu, im lặng. Và dù trong lòng có quá nhiều lo lắng, cô lại cảm thấy một điều gì đó đặc biệt. Có thể là hy vọng. Cô đã tìm thấy hy vọng ở một nơi mà cô chưa từng nghĩ đến.

Yume biết rằng, không phải tất cả những gì xảy ra sẽ có đáp án ngay lập tức. Nhưng trong khoảnh khắc này, cô hiểu rằng, bất kể cuộc hành trình có khó khăn đến đâu, cô và Fujin vẫn sẽ luôn đi cùng nhau.

Dưới đây là đoạn mới, chỉ tập trung vào việc Yume bắt đầu nấu ăn và chăm sóc vườn:

Chương 19: Chăm Sóc Vườn và Nấu Ăn

Vài ngày sau cuộc chiến với con rồng, khi Fujin đã hồi phục phần nào, Yume bắt đầu quen với nhịp sống mới trong thế giới này. Mỗi sáng, cô dậy sớm, làm vệ sinh rồi ra ngoài chăm sóc khu vườn mà Fujin đã xây dựng rất lâu trước đây. Cảm giác cầm những chiếc cuốc nhỏ, xẻ đất, vun xới từng gốc cây khiến cô cảm thấy như mình đang làm một điều gì đó có ý nghĩa, một cách nhỏ bé nhưng đầy trân trọng.

Những ngọn cây trong vườn phát triển mạnh mẽ dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của cô. Mỗi ngày, cô đều thay nhau chăm sóc các loài hoa, cây cối, và thu thập những trái cây nở ra từ những cây ăn quả. Vườn cây không chỉ là nơi duy trì sự sống, mà cũng là nơi cô tìm thấy sự bình yên và sự kết nối với thiên nhiên, mà trước đây cô chưa bao giờ cảm nhận được.

Fujin, mặc dù ít khi tham gia vào công việc vặt vãnh của khu vườn, nhưng anh vẫn không khỏi dành sự quan tâm đến những gì Yume làm. Anh chỉ đứng nhìn từ xa, đôi mắt sáng lên với sự trân trọng khi thấy cô chăm sóc từng gốc cây, từng bông hoa. Anh biết rằng đó là cách cô bắt đầu tìm lại bản thân trong thế giới này.

Một buổi sáng, khi những tia nắng đầu tiên vừa chiếu xuống mặt đất, Yume quyết định thử nấu một bữa sáng cho cả hai. Cô không quen với việc nấu ăn, nhưng lại thấy một sự thôi thúc trong lòng mình. Cô muốn thử làm một món ăn thật ngon cho Fujin, như một cách cảm ơn vì đã giúp cô, và cũng vì cô muốn cảm nhận rõ hơn về cuộc sống ở đây.

Yume bước vào bếp, lòng đầy háo hức nhưng cũng không thiếu phần lo lắng. Cô nhìn quanh, mọi thứ đều khác lạ so với những gì cô biết trước đây. Cô bắt đầu học hỏi, thử nấu những món ăn đơn giản, bắt đầu từ những nguyên liệu mà Fujin đã có sẵn trong nhà. Mùi hương của món ăn lan tỏa khắp gian bếp, khiến cô cảm thấy thật hào hứng khi nhìn thấy thành quả của mình.

Khi bữa ăn đã chuẩn bị xong, Yume cẩn thận mang đĩa thức ăn đến phòng ăn. Fujin, như thường lệ, vẫn đang ngồi một mình, nhìn ra cửa sổ, như thể suy nghĩ về điều gì đó. Cô đặt đĩa thức ăn xuống bàn và ngồi xuống đối diện anh.

Fujin nhìn cô một lúc rồi khẽ mỉm cười. "Hôm nay em làm gì vậy?"

Yume cười ngượng ngùng, nhưng cũng rất vui. "Em... em thử nấu một bữa sáng cho chúng ta. Hy vọng là anh sẽ thích."

Fujin không trả lời ngay lập tức. Anh cầm đũa lên và thử món ăn. Một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên khuôn mặt anh. "Không tồi, em làm rất tốt."

Yume cảm thấy một niềm vui nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng. Cảm giác đó như thể cô đang dần tìm thấy nơi mình thuộc về, không chỉ trong công việc chăm sóc vườn, mà còn trong mối quan hệ giữa cô và Fujin. Cô cảm nhận được sự trưởng thành của bản thân qua từng hành động nhỏ như thế này, từ những món ăn đơn giản đến sự quan tâm, chăm sóc cho người khác.

Chương 20: Ngôi Làng Quen Thuộc

Ánh sáng ấm áp của mặt trời chiếu xuyên qua những tán lá, rải những vệt vàng ươm xuống mặt đất. Bầu không khí trong lành của buổi sáng nhẹ nhàng len lỏi qua khu rừng dày đặc, khiến không gian trở nên tĩnh lặng mà thanh bình. Yume đang chăm sóc khu vườn nhỏ của mình, nhưng hôm nay, có điều gì đó khiến cô cảm thấy bồn chồn.

Kể từ khi Fujin hoàn toàn hồi phục, không khí trong nhà anh trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn. Yume cảm nhận được rằng, Fujin giờ đây không còn mang trong mình vết thương nặng nề của quá khứ, dù những dấu vết ấy vẫn chưa hoàn toàn phai mờ trong ánh mắt anh. Hôm nay, Fujin đã chuẩn bị cho một hành trình mới, một nơi mà anh từng gọi là nhà - một ngôi làng nơi anh đã sống từ lâu, nơi anh hy vọng có thể tìm được thêm manh mối về lời nguyền của mình.

"Em đã sẵn sàng chưa?" Fujin hỏi, bước đến gần Yume, giọng anh trầm nhưng đầy sự kiên định.

Yume gật đầu. Cô cảm nhận được một sự thay đổi rõ rệt trong Fujin kể từ khi anh hồi phục. Dù anh vẫn có phần lạnh lùng, nhưng ít nhất, cô không còn thấy sự nặng nề trong đôi mắt anh mỗi khi anh nhìn vào không gian.

Bước ra khỏi ngôi nhà trong cây, cả hai bắt đầu hành trình của mình. Cảm giác êm đềm, thanh thản bao quanh họ khi đi qua con đường mòn dẫn vào ngôi làng của Fujin. Trên đường đi, Yume không khỏi tò mò. Cô chưa bao giờ nghe anh nhắc đến ngôi làng này, và cô tự hỏi liệu đây có phải là một phần quan trọng trong quá khứ của anh.

Sau một lúc di chuyển, ngôi làng hiện ra trước mắt họ. Làng nằm giữa những cánh đồng xanh tươi, những mái nhà nhỏ xinh ẩn mình dưới những tán cây cổ thụ, như thể nơi này vẫn giữ được nét đẹp nguyên sơ của thiên nhiên. Đường xá sạch sẽ, những ngôi nhà bằng gỗ đơn sơ nhưng đầy ấm cúng. Những ngọn đèn lồng treo trên dây thừng nhấp nháy trong gió, tạo nên một không gian rất đỗi bình yên và gần gũi.

Yume quan sát xung quanh, cảm nhận được sự ấm áp và yên tĩnh của ngôi làng này, nhưng lại cũng có chút gì đó lạ lùng. Mặc dù nhìn vào, ngôi làng này rất tươi đẹp, nhưng cô lại cảm thấy dường như nó có một sự cô đơn sâu thẳm. Những ngôi nhà tuy đẹp nhưng lại thiếu đi những tiếng cười, những cuộc trò chuyện sôi nổi. Tất cả có vẻ như đang ngủ quên trong một giấc mơ lặng lẽ.

Khi bước vào làng, Yume để ý thấy người dân nơi đây đều có một dáng vẻ kỳ lạ. Họ nhìn anh với ánh mắt lạ lùng, dường như họ nhận ra một điều gì đó đặc biệt về Fujin, nhưng lại không nói ra. Họ cúi đầu chào anh, nhưng không ai dám tiến lại gần, cũng không ai dám nói chuyện nhiều với anh.

Fujin dẫn Yume đến một ngôi nhà gỗ nằm ở một góc làng. Cánh cửa mở ra, bên trong là một không gian đơn giản nhưng rất ấm cúng, với những bức tranh treo trên tường, những cây cỏ được chăm sóc tỉ mỉ. Trong căn phòng có một người phụ nữ trung niên, bà có làn da sáng mịn, tóc bạc phơ và đôi mắt đen láy đầy sắc sảo. Khi bà nhìn thấy Fujin, ánh mắt bà bỗng sáng lên, đôi tay run rẩy như thể không thể tin vào mắt mình.

"Fujin... Cậu... cậu đã trở về rồi sao?" Bà nói, giọng nghẹn ngào.

Fujin mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt anh lại đượm buồn. "Vâng, tôi đã về." Anh quay sang Yume. "Đây là bà ấy, người đã chứng kiến câu chuyện của tôi qua nhiều thế hệ, bà ấy sẽ hiểu những gì tôi đang tìm kiếm."

Yume cúi đầu chào bà. "Rất vui được gặp bà."

Bà mỉm cười hiền hậu, mắt bà ánh lên sự ấm áp nhưng cũng có chút nỗi buồn. "Cậu ấy đã phải chịu đựng quá nhiều, Yume à. Thế giới này... nó không phải lúc nào cũng tươi đẹp như chúng ta thấy."

Fujin im lặng, như thể những lời nói của bà vừa khiến anh thêm nặng lòng. Anh ngồi xuống gần bà, ánh mắt nhìn xa xăm.

Bà bắt đầu kể cho họ về quá khứ của Fujin, về những sự kiện đã diễn ra trong làng này từ nhiều thế kỷ trước. "Cậu ấy, Fujin, đã sống rất lâu rồi, rất lâu trước khi lời nguyền của cậu ấy bắt đầu. Cậu ấy không phải con người bình thường. Cậu ấy từng là một người mang trong mình sức mạnh của gió, và một cuộc tình lãng mạn đã khiến cậu ấy rơi vào lời nguyền bất tử."

"Nhưng tôi không nhớ rõ ràng," Fujin cắt lời bà, "Tôi đã phải sống trong vô số thế kỷ mà không thể tìm ra cách để hóa giải nó."

Bà thở dài, ánh mắt đầy tiếc nuối. "Câu chuyện này đã được kể qua nhiều thế hệ, nhưng chỉ có cậu ấy mới biết rõ cách thoát khỏi lời nguyền này."

Yume cảm thấy mình như lạc vào một thế giới quá khứ xa xôi. Cô nhận ra rằng câu chuyện của Fujin không chỉ là một lời nguyền, mà còn là một câu chuyện tình yêu, sự mất mát và hy vọng không thể dập tắt.

"Cậu phải tìm lại ký ức của mình, Fujin. Chỉ khi làm được điều đó, cậu mới có thể giải thoát cho chính mình," bà nói, giọng trầm xuống.

Fujin gật đầu, ánh mắt anh hiện lên sự quyết tâm mạnh mẽ. Yume cảm thấy mình như bị cuốn vào câu chuyện này, và trong lòng cô dâng lên một cảm giác thương cảm và đồng cảm sâu sắc đối với Fujin.

Chuyến hành trình của họ vẫn chưa kết thúc. Những thử thách tiếp theo vẫn đang đợi họ phía trước.

Chương 20: Truyền Thuyết Của Ngôi Làng

Bà ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ, đôi tay già nua run rẩy nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời với những ký ức xa xôi. Căn phòng đầy ánh nến mờ ảo, không gian yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng gió rì rào bên ngoài, như muốn lắng nghe câu chuyện mà bà sắp kể.

Fujin ngồi cạnh, ánh mắt anh đượm buồn, nhưng vẫn không thể nào rời mắt khỏi bà. Yume đứng lặng lẽ, cảm nhận sự huyền bí trong không khí khi bà bắt đầu kể.

"Ngày xưa, trong ngôi làng này, có một câu chuyện mà người dân vẫn truyền miệng qua nhiều thế hệ. Đó là câu chuyện về một cô phù thủy - người con gái của thiên nhiên, yêu say đắm đứa con của thần gió," bà bắt đầu, giọng bà nhẹ nhàng, như thể câu chuyện này là một phần của linh hồn bà.

"Cô ấy, một phù thủy mạnh mẽ, đã dành bao nhiêu năm trời sống cùng gió và mây. Tuy nhiên, trong trái tim cô, không có gì ngoài nỗi khát khao yêu đương. Cô yêu thần gió, nhưng lòng cô tràn đầy nỗi buồn vì thần gió không thể yêu cô, bởi ngài đã có một tình yêu khác. Một tình yêu mà cô không thể chạm tới. Ngài yêu một cô gái loài người."

Bà ngừng lại, ánh mắt rơi vào khoảng không gian xa xôi, như thể những ký ức đau buồn ấy vẫn còn vương vấn trong bà.

"Vào một ngày nọ, một cô bé loài người đã lạc vào ngôi làng này," bà tiếp tục, ánh mắt bà dừng lại nhìn vào Fujin, như thể bà đang kể câu chuyện của chính anh. "Cô bé ấy, một đứa trẻ đơn giản, nhưng khi cô ta nhìn vào mắt đứa con của thần gió, cả hai đã hiểu rằng tình yêu của họ là không thể cưỡng lại. Một tình yêu của gió và đất, của tự nhiên và con người."

Yume đứng yên lặng, mắt mở rộng, cô không thể không cảm nhận được sức mạnh của tình yêu đã từng tồn tại trong ngôi làng này.

"Nhưng," bà thở dài, "khi trái tim của thần gió và cô gái ấy giao hòa, cô phù thủy ghen tuông đến mức không thể chịu đựng được. Cô ta, trong cơn giận dữ, đã tìm ra cách yểm một lời nguyền lên đứa con của thần gió. Lời nguyền bất tử - khiến anh ta phải sống mãi mãi, không thể chết, không thể quên đi nỗi đau tình yêu đã mất."

Yume cảm thấy một nỗi chua xót dâng lên trong lòng khi nghe câu chuyện này. Cô nhìn về phía Fujin, nhận ra rằng những điều bà kể không chỉ là câu chuyện cổ tích, mà có lẽ là chính quá khứ của anh.

"Nhưng cô phù thủy ấy không biết, rằng cái giá của lời nguyền này sẽ là sự mất mát vĩnh viễn. Cô ấy đã biến mình thành một cây cổ thụ, bất tử như lời nguyền của chính mình. Cô ta không thể chết, không thể thoát khỏi cái cây đã gắn liền với linh hồn mình, sống mãi trong sự cô đơn và ghen tuông."

Fujin im lặng, mắt anh ánh lên một sự buồn bã. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe bà kể tiếp câu chuyện của mình.

"Và đó là câu chuyện đã được kể qua nhiều thế hệ," bà kết thúc câu chuyện bằng một giọng trầm, "Một lời nguyền không thể phá vỡ, một tình yêu không thể trọn vẹn. Và một cô gái, một phù thủy, đã phải trả giá vì ghen tuông và lòng ích kỷ."

Yume cảm thấy nỗi đau trong câu chuyện này như đã được thấm vào từng tế bào trong người mình. Cô không thể không cảm thấy thương cho Fujin - một người đàn ông bất tử, vĩnh viễn mang theo ký ức về tình yêu đã mất, và vĩnh viễn không thể có được sự giải thoát.

"Vậy, anh là..." Yume bắt đầu, nhưng ngừng lại, cô chưa dám nói ra câu hỏi của mình.

Fujin quay mặt đi, ánh mắt anh đầy mờ mịt. "Vâng, tôi là đứa con của thần gió. Lời nguyền đó là của tôi."

Bà nhìn anh, đôi mắt dịu dàng nhưng đầy sự thông cảm. "Cậu ấy đã sống trong nỗi cô đơn dài đằng đẵng. Tìm cách phá giải lời nguyền không phải là điều dễ dàng. Nhưng nếu cậu ấy có thể đối mặt với những ký ức này, với chính quá khứ của mình, có thể một ngày nào đó lời nguyền sẽ tự tan biến."

Yume cảm nhận được một điều gì đó trong câu chuyện, một cảm giác sâu sắc về sự bất tử và giá trị của ký ức. Cô không biết liệu cô có thể giúp gì cho Fujin, nhưng cô đã sẵn sàng cùng anh đối mặt với những thử thách phía trước.

Chương 21: Một Năm Sau

Một năm đã trôi qua kể từ khi Yume và Fujin bắt đầu hành trình tìm kiếm cây cổ thụ bí ẩn, một năm đầy thử thách, khó khăn nhưng cũng không thiếu những khoảnh khắc lặng lẽ và cảm động. Trong suốt thời gian qua, cả hai đã cùng nhau vượt qua không ít hiểm nguy, đối mặt với những sự thật đau lòng, và dần dần hiểu nhau hơn. Không chỉ là những người bạn đồng hành, họ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau, giúp đỡ nhau trưởng thành từng ngày.

Ngày hôm đó, khi ánh nắng buổi chiều nhẹ nhàng chiếu xuống khu vườn bên ngoài, Yume ngồi trên bậc thềm, mắt hướng về xa xăm. Những cơn gió mát rượi thổi qua khiến mái tóc cô bay nhẹ nhàng. Yume đang suy nghĩ về những điều đã xảy ra, những ký ức về gia đình, về cuộc sống trước đây, và những thay đổi trong suốt quãng thời gian ở cùng Fujin. Một câu hỏi bất chợt xuất hiện trong đầu cô, và cô không thể không hỏi.

"Fujin," Yume lên tiếng, đôi mắt sáng ngời, "nếu một ngày nào đó, anh gặp lại cô ấy, người phụ nữ mà anh yêu, anh sẽ nói gì với cô ấy?"

Fujin dừng lại một chút, đôi mắt anh thoáng sự bối rối. Anh quay lại nhìn Yume, không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô. Không gian xung quanh lặng im, chỉ có tiếng gió thổi qua và tiếng lá cây xào xạc.

Yume vẫn tiếp tục nhìn anh, đôi mắt cô chờ đợi một câu trả lời. Fujin, với đôi mắt đượm buồn của một người đã sống quá lâu, không biết phải nói gì. Câu hỏi này thật sự quá khó, khó đến mức anh chưa bao giờ nghĩ về nó trong suốt 3.000 năm.

Nhưng rồi, một nụ cười nhỏ mỉm trên môi anh, như thể tìm được chút gì đó ấm áp giữa những nỗi đau quá khứ.

"Yume," anh cất giọng trầm ấm, "Anh đã sống 3.000 năm rồi. Trong suốt thời gian đó, có bao nhiêu điều đã thay đổi, có bao nhiêu lần anh nghĩ mình đã đi đến cuối con đường, nhưng rồi lại phải bước tiếp. Nếu gặp lại cô ấy, anh không biết phải nói gì. Nhưng... nếu anh có thể nói điều gì đó, có lẽ sẽ là câu mà em chắc cũng đã nghe qua ở thế giới của em."

Anh ngừng lại một chút, như thể đang cân nhắc từng lời, rồi tiếp tục, giọng anh khẽ ấm lên:

"I love you 3000." Anh bật cười nhẹ, giọng có phần nghẹn ngào. "Haha, đúng vậy, đó là câu mà anh sẽ nói."

Yume nhìn anh, ánh mắt cô lấp lánh, không hiểu sao nhưng trái tim cô bỗng cảm thấy ấm áp. Đó không chỉ là một câu nói, mà là một cảm xúc chân thật, giản dị mà sâu sắc. Cô bật cười cùng anh, không khí xung quanh họ trở nên nhẹ nhàng hơn.

Fujin nhìn Yume, đôi mắt anh hiện lên một chút gì đó, một cảm giác yên bình mà lâu lắm rồi anh không có. Anh nghĩ, nếu có một điều gì đó có thể khiến anh cảm thấy hạnh phúc trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng này, có lẽ đó chính là khoảnh khắc này - khi anh có thể chia sẻ những cảm xúc ấy với Yume.

Yume cười nhìn Fujin, nhẹ nhàng hỏi lại, "Anh nghĩ cô ấy có nghe thấy không?"

Fujin im lặng một lúc, rồi trả lời, "Có lẽ vậy. Nếu cô ấy còn ở đâu đó, chắc chắn sẽ nghe được." Anh quay đầu, đôi mắt anh ngước lên trời, như thể nhìn vào những đám mây xa xăm. "Nhưng dù sao, lời nói này không chỉ dành cho cô ấy. Đôi khi, chúng ta cũng cần nói những lời này với chính mình."

Yume không nói gì, chỉ cảm nhận được một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô biết, những gì Fujin vừa nói không chỉ là những lời nói suông, mà chứa đựng cả một hành trình dài mà anh đã đi qua, những ký ức, những tình cảm chưa bao giờ được bộc lộ.

Cả hai im lặng một lúc lâu, chỉ còn lại tiếng gió và ánh sáng của hoàng hôn đang dần tắt. Dù không ai nói thêm gì, nhưng sự thấu hiểu giữa họ đã dần được xây dựng vững chắc hơn.

Chương 22: Đoạn Cuối Bắt Đầu

Cảm giác bình yên mà họ vừa chia sẻ dường như không kéo dài lâu. Trong suốt một năm qua, những thử thách và nguy hiểm đã giúp cả hai trưởng thành hơn, nhưng đồng thời cũng khiến cho họ không thể không lo lắng về những điều sắp tới. Đã đến lúc hành trình của họ đi đến điểm kết thúc gần hơn.

Trên bầu trời, những đám mây dần tan đi, ánh sáng buổi chiều đang dịu dần. Fujin và Yume ngồi trên lưng con chim khổng lồ, tiếp tục bay về phía trước. Gió thổi qua tóc họ, mang theo hơi lạnh của những cơn gió từ các vùng đất xa lạ. Yume ngồi sát bên Fujin, cảm nhận được không khí thay đổi. Cảm giác này rất khác so với những ngày trước, như thể có một điều gì đó đặc biệt đang chờ đợi họ.

Đột nhiên, Fujin ngừng lại một chút, đôi mắt anh hướng về phía xa. Cảm giác quen thuộc, một cảm giác mà anh chưa từng có trong suốt nhiều năm qua, lại bắt đầu xuất hiện. Đó là một dấu hiệu mà anh không thể nào bỏ qua.

"Yume," Fujin lên tiếng, giọng trầm và có chút lo lắng, "Chúng ta sắp đến nơi rồi."

Yume nhìn anh, nhận thấy sự thay đổi trong anh. Cô im lặng, không hỏi gì thêm, chỉ gật đầu, vì cô cảm nhận được rằng có điều gì đó lớn lao đang chờ đợi họ.

Con chim khổng lồ tiếp tục bay về phía trước, và càng bay gần, khung cảnh xung quanh càng trở nên kỳ lạ. Mặt đất dường như thay đổi, từ những ngọn đồi xanh tươi đến những cánh đồng trống trải, rồi dần dần xuất hiện những cánh rừng tối tăm, với những cây cổ thụ lớn và huyền bí.

Khi đến gần một vùng đất hoang sơ, Fujin đột nhiên cảm thấy một cơn sóng lớn trong tim. Đúng, nơi đây chính là vùng đất mà anh đã tìm kiếm từ lâu - nơi có thể có cây cổ thụ mà anh và Yume đang tìm kiếm. Không khí nơi đây đầy tĩnh mịch, giống như một thế giới riêng biệt, không có bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng gió thổi qua cành lá.

Con chim khổng lồ hạ cánh nhẹ nhàng xuống mặt đất, và Fujin bước xuống trước. Yume cũng theo sau, cảm giác lòng mình nặng trĩu nhưng cũng đầy hy vọng. Cô cảm nhận được sự kỳ bí của nơi này.

Fujin nhìn về phía trước, nơi một cây cổ thụ khổng lồ dần dần hiện ra giữa những cây cối khác. Cây cổ thụ đó không giống bất kỳ cây nào anh đã thấy trong suốt cuộc hành trình. Nó cao lớn, tỏa bóng râm rộng, những nhánh cây khẽ lay động dù không có gió. Ánh sáng từ mặt trời chiều chiếu vào, tạo nên những bóng đen huyền bí quanh gốc cây.

"Chúng ta đã đến," Fujin thì thầm.

Yume nhìn cây cổ thụ, cảm giác có điều gì đó rất mạnh mẽ đang chờ đợi họ ở đây. Cô không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng mình, nhưng một phần nào đó trong cô cảm thấy như đã hoàn thành một phần của hành trình dài.

Fujin bước về phía cây cổ thụ, đôi mắt anh đầy quyết tâm và cũng có phần gì đó nghiêm túc. "Cây cổ thụ này... chính là điểm cuối của hành trình này," anh nói.

Yume không hỏi thêm, cô chỉ đứng yên và quan sát, cảm nhận sự yên bình lạ thường mà cây cổ thụ tỏa ra. Một cảm giác như thể họ đã đến một nơi thiêng liêng, nơi tất cả mọi chuyện sẽ được hé lộ.

Cây cổ thụ này không phải chỉ là một cây bình thường. Nó mang trong mình những ký ức, những câu chuyện đã qua, những lời nguyền và những hy vọng chưa thể thành hiện thực. Fujin biết rằng chính tại đây, anh sẽ tìm được lời giải cho tất cả những câu hỏi về số phận của mình. Cây cổ thụ này sẽ không chỉ giúp anh giải mã lời nguyền bất tử, mà còn giúp anh đối diện với quá khứ đã lâu không thể thoát ra.

Giữa không gian im lặng, Fujin tiến lên gần cây cổ thụ. Một tia sáng mờ ảo bỗng xuất hiện, chiếu từ trên cao xuống, tạo thành một vầng sáng bao quanh anh. Cả không gian như ngừng lại, không có tiếng động, chỉ còn lại những ánh sáng mờ nhạt xung quanh cây.

"Đây là lúc," Fujin nói, giọng anh có chút nghẹn lại.

Yume đứng đằng sau anh, nhìn anh với ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng tràn đầy hy vọng. Cô không thể biết được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng cô biết, đây chính là thời điểm quan trọng nhất trong hành trình của họ.

Fujin hít một hơi thật sâu, như để chuẩn bị cho một quyết định lớn, rồi anh đặt tay lên vỏ cây. Cả không gian bỗng sáng lên rực rỡ, và trong chớp mắt, một luồng ánh sáng mạnh mẽ xộc thẳng vào người anh.

Yume nhìn Fujin, ánh mắt cô ngập tràn lo lắng và không biết làm sao để thốt lên được hết những cảm xúc đang bủa vây. Cô không muốn anh phải chết. Cô không muốn mất anh. Và trong giây phút ấy, cảm giác sợ hãi chiếm lấy cô, không chỉ là cái chết của anh, mà còn là sự mất mát sẽ kéo theo. Yume ngập ngừng, giọng nói cô run rẩy.

"Anh... liệu anh có bắt buộc phải chết không? Hay là sống cũng được? Em có thể sống ở đây cùng anh... em không muốn anh biến mất."

Fujin ngạc nhiên, nhìn vào đôi mắt tràn đầy lo lắng của cô. Lúc này, anh không thể trả lời ngay lập tức. Trong suốt hàng nghìn năm qua, anh đã sống với niềm hy vọng rằng lời nguyền của mình sẽ một ngày được hóa giải, nhưng giờ đây, khi nhìn vào Yume, anh chợt nhận ra mình đã bắt đầu muốn sống. Anh đã không muốn chết nữa, nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng. Anh ngập ngừng, một phần vì chính bản thân anh chưa rõ tương lai sẽ ra sao.

Nhưng trước khi Fujin kịp lên tiếng, một ánh sáng chói lòa bất ngờ lóe lên từ phía xa. Một luồng sáng mạnh mẽ khiến không gian xung quanh họ bỗng chốc thay đổi, như thể thế giới này bị xé toạc một lần nữa. Yume giật mình, quay lại nhìn, và chỉ trong một khoảnh khắc, một hình bóng quen thuộc xuất hiện. Cô phù thủy - người đã bị lời nguyền biến thành cây cổ thụ - giờ đây đã được giải thoát. Và bà ta, không còn vẻ điềm tĩnh như xưa, giờ chỉ còn sự điên loạn trong ánh mắt.

Cái giá của lời nguyền đã biến bà thành một sinh vật đáng sợ, tràn đầy sự giận dữ. Đôi mắt bà ta bừng sáng, nụ cười méo mó xuất hiện trên khuôn mặt, và chỉ trong một khoảnh khắc, bà ta lao về phía Yume, ánh sáng xung quanh bà lấp lánh như những tia sét.

"Không... không có cách nào để cô sống!" Mụ phù thủy gầm lên, giọng nói khô khốc và đầy căm hận. "Cô sẽ phải chịu đựng cùng với hắn ta trong cái kiếp bất tử này!"

Fujin ngay lập tức lao tới, chắn trước Yume, nhưng cơ thể anh yếu ớt, vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Một ánh sáng mạnh mẽ từ mụ phù thủy vụt qua, tấn công mạnh vào anh, khiến anh loạng choạng lùi lại.

"Yume, chạy đi!" Fujin gầm lên, cố gắng đứng vững dù cơ thể vẫn còn đau đớn. Nhưng Yume không thể chỉ đứng yên nhìn anh như vậy.

Cô thấy rõ nỗi tuyệt vọng trong mắt anh, và trong khoảnh khắc đó, một quyết định được đưa ra trong lòng cô. Cô không thể để anh phải một mình đối mặt với mụ phù thủy điên loạn này. Cô sẽ không để anh hy sinh thêm nữa.

Yume lao vào, lấy hết sức bình sinh để kéo Fujin ra khỏi đòn tấn công tiếp theo của mụ phù thủy. Nhưng mụ ta vẫn không ngừng tấn công, những đòn phép thuật dữ dội khiến không khí vặn vẹo, xé toạc từng mảng không gian. Mỗi lần bà ta ra tay, một cơn gió mạnh mẽ cuốn đi tất cả, tạo ra những vết nứt khổng lồ trong mặt đất.

Fujin, dù có sức mạnh điều khiển gió, nhưng không thể hoàn toàn chống lại sức mạnh của mụ phù thủy khi bà ta đã được giải thoát khỏi lời nguyền. Yume cảm thấy nỗi sợ hãi dâng lên, nhưng cô không thể lùi bước. Cô quay lại, nhìn vào ánh mắt của Fujin.

"Chúng ta không thể thua!" Cô hét lên, cố gắng lấy lại tinh thần.

Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng từ phép thuật của mụ phù thủy lại lóe lên, và cuộc chiến càng trở nên căng thẳng. Yume và Fujin sẽ phải chiến đấu để bảo vệ tương lai của họ. Nhưng cái giá phải trả sẽ là gì?

Chương 23: Cuộc Đối Mặt Quyết Định

Ánh sáng chói lòa từ mụ phù thủy khiến không gian xung quanh như sụp đổ. Yume cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không khí, cảm giác như từng mảng đất dưới chân cô đang dần bị xé toạc. Tiếng gió rít lên, vang vọng trong không gian tăm tối, không gian bị bủa vây bởi những sợi tơ sáng lóa từ phép thuật của mụ phù thủy. Mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.

Mụ phù thủy, sau khi được giải lời nguyền, trông không còn giống như một con người bình thường nữa. Mái tóc dài xám bạc của bà ta bay phần phật trong cơn gió mạnh, khuôn mặt bà ta méo mó vì cơn giận dữ. Ánh mắt sáng rực căm thù, bà ta gầm lên đầy tức giận:

"Đã quá muộn rồi! Tất cả những gì các ngươi hy vọng đã kết thúc. Các ngươi không thể thay đổi số phận của hắn. Cái giá của lời nguyền này sẽ không bao giờ được xóa bỏ!"

Yume hoảng hốt, nhưng cô biết mình không thể chạy trốn. Fujin, người đứng cạnh cô, đang cố gắng đứng vững dù cơ thể anh đã yếu đi sau những trận chiến và những vết thương chưa lành. Ánh mắt anh đầy lo lắng khi nhìn về phía Yume, nhưng đồng thời, trong sâu thẳm ánh mắt đó, cô cũng thấy một sự quyết tâm không thể thay đổi.

"Chạy đi, Yume!" Fujin gầm lên, cản cô lại. "Đây không phải là cuộc chiến của em."

Nhưng Yume không thể làm vậy. Mọi thứ trong lòng cô đều chỉ có một suy nghĩ duy nhất: cô sẽ không để anh một mình chiến đấu. Cô không thể để anh phải đối mặt với cơn giận dữ của mụ phù thủy một mình. Cô đã học được rằng không có gì quan trọng hơn những người mà ta yêu quý, và nếu có thể giúp anh, cô sẽ không bao giờ từ bỏ.

Đột nhiên, mụ phù thủy giơ tay lên, và từ lòng bàn tay của bà ta, một luồng sáng mạnh mẽ lao về phía họ. Fujin không kịp phản ứng ngay lập tức. Yume nhìn thấy ánh sáng đó đến gần, và sự hoảng loạn trong lòng cô dâng lên. Cô không biết làm gì để ngăn chặn nó, không có sức mạnh nào để đối phó.

Ngay khi ánh sáng đó chỉ còn cách họ vài mét, Fujin lao về phía trước, tạo ra một cơn gió mạnh để chắn trước Yume, nhưng sức mạnh của mụ phù thủy quá lớn. Fujin bị hất văng ra xa, lăn trên mặt đất với những vết thương đau đớn, cơ thể anh run rẩy.

"Fujin!" Yume kêu lên, tim như bị bóp nghẹt. Cô lao đến bên anh, nhưng không biết làm gì ngoài việc cố gắng kéo anh đứng dậy.

Mụ phù thủy, thấy sự yếu đuối của Fujin, cười vang lên đầy nham hiểm. Bà ta tiếp tục tiến lại gần, ánh mắt rực lửa thù hận.

Yume cảm thấy bất lực. Cô không có sức mạnh, không có khả năng chiến đấu. Nhưng trong khoảnh khắc này, một cảm giác khác lạ dâng lên trong lòng cô. Một cảm giác mà cô chưa từng cảm nhận được trước đây. Đó là một niềm tin mạnh mẽ vào Fujin và vào chính mình. Cô không thể để anh phải chịu đựng thêm nữa. Cô không thể bỏ mặc anh.

Giữa lúc đó, cô chợt nhớ lại những gì Fujin đã dạy cô trong suốt hành trình: "Đôi khi, không phải sức mạnh lớn lao hay phép thuật sẽ giúp ta vượt qua khó khăn, mà chính là sự kiên trì và lòng tin."

Cô không có sức mạnh như anh, nhưng cô có thể giúp anh bằng cách không bao giờ từ bỏ. Yume nắm chặt tay Fujin, kiên quyết đứng lên dù cơ thể cô run rẩy, mắt cô đầy nước mắt nhưng đầy quyết tâm.

"Chúng ta sẽ không thua!" Yume hét lên, nhưng lời nói của cô yếu ớt, không đủ sức mạnh để chống lại phép thuật của mụ phù thủy. Nhưng trong lòng cô, có điều gì đó đang thay đổi.

Fujin, dù mệt mỏi và kiệt sức, cảm nhận được sự kiên cường trong Yume. Anh nhìn cô, đôi mắt anh không còn đầy nỗi lo lắng mà thay vào đó là một sự đồng cảm và tình cảm sâu sắc. Anh biết, dù không có phép thuật mạnh mẽ, nhưng Yume là nguồn sức mạnh lớn nhất đối với anh.

Cả hai nhìn mụ phù thủy, mặc dù không thể làm gì, nhưng họ đã quyết định rằng sẽ chiến đấu đến cùng.

Mụ phù thủy chuẩn bị một đòn cuối cùng. Nhưng ngay khi bà ta giơ tay lên để tấn công, một làn gió mạnh mẽ bất ngờ xuất hiện, mạnh đến mức cuốn phăng mọi thứ xung quanh. Fujin, với tất cả sức mạnh còn lại, đã tạo ra một cơn gió bảo vệ, nhưng anh không thể chống lại mụ phù thủy mãi được.

Đúng lúc đó, một ánh sáng từ phía Yume bùng lên, sáng rực cả không gian. Không phải từ phép thuật, mà từ lòng dũng cảm và tình yêu mà cô dành cho Fujin. Một sức mạnh khác lạ đã bùng nổ trong cô, và mặc dù cô không thể điều khiển nó, nhưng điều đó đã đủ để làm mụ phù thủy chùn bước. Bà ta ngừng lại, nhìn chằm chằm vào Yume, như thể bà ta chưa bao giờ thấy một sức mạnh như vậy.
Kết thúc rồi
Cảm ơn bạn đã làm rõ ý! Dưới đây là đoạn nói chuyện cuối cùng giữa Fujin và Yume, với tình tiết thay đổi để phù hợp với câu chuyện:

Fujin: (Ánh sáng bắt đầu bao phủ cơ thể anh, đôi mắt của anh lấp lánh như có một thứ gì đó đang dần tắt đi, nhưng trong giọng nói lại lộ rõ sự dịu dàng)
"Yume... Cảm ơn em. Cảm ơn vì đã luôn ở bên cạnh tôi, dù tôi chỉ là một kẻ bị lời nguyền ràng buộc, một bóng ma giữa thế gian này."

Yume: (Cô nghẹn ngào, không thể ngừng rơi nước mắt)
"Fujin... Anh không được đi. Em không muốn mất anh..."

Fujin: (Anh nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương và kiên nhẫn)
"Đừng buồn, Yume. Đây là điều tôi phải làm từ lâu rồi. Để được tự do. Để có thể sống như một người thật sự, không phải là một bóng ma không thể chết, không thể sống. Nhưng em đã giúp tôi hiểu rằng cuộc sống vẫn luôn có giá trị, dù nó ngắn hay dài."

Yume: (Vội vã nắm lấy tay anh, cảm giác như anh đang dần biến mất khỏi tầm tay cô)
"Em không biết phải làm sao. Em không muốn anh biến mất, Fujin... Anh là người bạn duy nhất em có..."

Fujin: (Giọng anh nhẹ nhàng, đầy sự bình thản, như thể đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này từ lâu)
"Em sẽ ổn. Em sẽ tìm thấy con đường của mình. Đừng lo lắng cho tôi. Hãy sống thật, trân trọng mọi khoảnh khắc mình có, và đừng để quá khứ cản trở em."

Yume: (Cô nghẹn ngào, nhưng trái tim cô vẫn không ngừng đau đớn. Cô chỉ có thể thốt ra một câu cuối cùng)
"Em không muốn anh biến mất..."

Fujin: (Nhìn cô lần cuối, giọng anh giờ đã trở nên rất nhẹ, như một lời thì thầm)
"Tạm biệt, Yume. Hãy sống thật. Đừng để nỗi buồn giam cầm em. Tôi sẽ không thể ở bên em nữa, nhưng những gì em đã làm cho tôi, sẽ luôn ở lại với tôi."

Ánh sáng bao phủ cơ thể anh một lần nữa, và trong một khoảnh khắc cuối cùng, anh biến mất, hòa vào gió. Yume đứng lại, đôi mắt mờ đi vì nước mắt, cảm thấy như mình vừa mất đi một phần của chính mình. Cô đứng đó, lặng lẽ, không còn gì ngoài sự im lặng bao quanh và những kí ức không thể xóa nhòa.

Với sự điều chỉnh này, câu chuyện vẫn giữ được cảm xúc mạnh mẽ, nhưng sự chia ly không mang yếu tố tình yêu mà là tình bạn và sự trưởng thành của nhân vật Yume.

.Xin lỗi về sự thiếu sót trước đó! Dưới đây là phiên bản có thêm lời thoại cảm xúc giữa Fujin và Yume trước khi anh biến mất.

Chương 24: Giây Phút Cuối Cùng

Sau khi chiến đấu với mụ phù thủy, mọi thứ dần trở nên yên tĩnh. Yume đứng thẫn thờ giữa không gian hoang vắng, ánh sáng từ trận chiến đã tắt lịm, để lại một khoảng lặng trong không khí. Những món đồ còn sót lại của Fujin nằm trong tay cô - chiếc áo choàng cũ, chiếc vòng tay bạc mòn, và chiếc dây chuyền bạc mà anh đã mang suốt hành trình dài. Từng món đồ ấy không chỉ là vật dụng, mà là những ký ức, là dấu ấn của một người đã sống qua ba nghìn năm dài.

Fujin đã hy sinh, biến mất cùng với lời nguyền. Anh không còn là người anh từng là, nhưng sự hi sinh của anh lại là kết quả của tình yêu và sự giải thoát khỏi lời nguyền mà anh mang theo suốt bao thế kỷ.

Cánh cổng về thế giới của Yume dần mở ra. Cô đứng đó, chưa thể bước qua. Mọi thứ xung quanh cô đang mờ nhạt dần vào quá khứ. Không gian xung quanh như đang co lại, nhưng Yume không thể bỏ đi vội vàng. Cô không thể buông tay ngay lúc này.

Yume nhìn vào những món đồ của Fujin, không biết phải làm gì. Đó là tất cả những gì còn lại của anh.

Yume quay lại, tiến về ngôi mộ, nơi cô đã nhìn thấy trong những giấc mơ. Bước chân của cô nhẹ nhàng, cảm giác như đất dưới chân cô cũng nghẹn ngào. Cô đặt những món đồ ấy lên cạnh ngôi mộ, trong khi đầu óc cô lặp lại những câu hỏi không thể trả lời. Cô không muốn quên anh, không muốn anh biến mất. Cô không thể để anh bị quên lãng trong một nơi nào đó trong thế giới này.

Khi Yume đặt chiếc dây chuyền bạc xuống, ánh sáng nhẹ nhàng lóe lên. Đột ngột, một hình ảnh hiện ra trước mắt cô - một người phụ nữ tóc ngắn, ánh mắt dịu dàng nhưng đượm buồn, nở nụ cười nhẹ. Cô ấy đang ngồi bên khu vườn nhỏ, chăm sóc từng cây cỏ. Mặc dù không thể nhìn rõ mặt cô ấy, Yume nhận ra ngay - đó chính là người phụ nữ trong ký ức của Fujin, vợ anh.

Yume đứng thẫn thờ, nhìn người phụ nữ ấy. Đột nhiên, cô cảm thấy như thể một phần trong cô vỡ ra, trái tim nặng trĩu. Cô không thể nói gì, chỉ đứng đó, đắm chìm trong cảm giác mất mát. Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, mờ nhạt và vô thức. Cô tự hỏi, liệu Fujin có hạnh phúc khi cuối cùng cũng giải thoát được khỏi lời nguyền? Và liệu anh có thể tìm thấy yên bình bên cạnh người anh yêu?

Khi cô cúi đầu, chợt nhớ lại những lời anh đã nói với cô, những lời cuối cùng trước khi anh biến mất:

"Yume... Đừng quên những gì em đã học từ tôi. Trân trọng mọi khoảnh khắc. Hãy sống thật, và đừng bao giờ để nỗi sợ hãi ngăn cản em. Dù tôi không còn nữa, nhưng trái tim tôi sẽ luôn ở bên em."

Yume đưa tay lên ngực, cảm nhận trái tim mình đập mạnh. "Em sẽ không quên anh, Fujin. Em hứa."

Cô quay lại nhìn ngôi mộ, nhìn những món đồ của anh bên cạnh. Một phần ký ức của Fujin, một phần trái tim anh, giờ đây sẽ được cô giữ gìn mãi mãi.

Cô hít một hơi thật sâu, quay người bước về phía cánh cổng. Nhưng trước khi bước qua, cô dừng lại, quay lại lần cuối nhìn về nơi ngôi mộ của Fujin. Những ký ức, tình yêu và hy sinh của anh sẽ luôn ở lại trong trái tim cô.

"Vĩnh biệt, Fujin," cô thì thầm.

Cô bước vào cánh cổng, nhưng trong lòng cô, Fujin sẽ luôn ở đó, mãi mãi không phai mờ.

Đây là một kết thúc đầy cảm xúc, với sự chia ly, nhưng cũng là sự khẳng định rằng những gì họ đã trải qua sẽ không bao giờ biến mất.

Chương Cuối: Trở Về

Sau khi bước ra khỏi cánh cổng, Yume cảm thấy thời gian như đứng lại. Mọi thứ quanh cô vẫn như thế, như chưa từng có sự thay đổi nào. Cô không thể tin vào mắt mình khi nhìn lại những con phố quen thuộc, ngôi nhà nơi cô từng sống, những ngọn đồi mà cô đã từng chạy đến trong lúc giận dữ. Thế giới này không khác gì một giấc mơ, và cô cảm giác mình như vừa thức dậy từ một cuộc hành trình dài.

Cô thẫn thờ bước về nhà, trái tim vẫn nặng trĩu. Mọi thứ xung quanh vẫn như cũ, nhưng Yume biết rằng cô đã khác. Đã qua một thời gian dài đầy thử thách, cô đã trưởng thành, đã hiểu được giá trị của những gì mình có, và giờ đây, không còn cảm giác giận dỗi hay oán trách nữa.

Vừa bước vào nhà, cô thấy bố mẹ đang ngồi ăn cơm, như mọi ngày. Cảm giác quen thuộc dâng trào trong lòng, nhưng giờ đây, cô nhìn họ với đôi mắt khác, đôi mắt đầy sự hiểu biết và yêu thương.

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đến gần, rồi đột ngột ôm chầm lấy họ. Mọi cảm xúc, những cảm giác chất chứa bấy lâu nay, những giọt nước mắt, tất cả ùa về. Cô khóc thật to, như thể mọi nỗi đau trong quá khứ, những giận dỗi, những tổn thương, đều được giải tỏa trong khoảnh khắc này.

Bố mẹ cô ngạc nhiên, nhưng họ không hỏi gì, chỉ ôm lại cô, cảm nhận được rằng cô đã trưởng thành, đã hiểu được giá trị của tình yêu thương trong gia đình. Đó là sự trưởng thành mà cô chưa từng có trước đây.

3 Năm Sau

Ba năm đã trôi qua, và Yume giờ đây đã là học sinh lớp 12, đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối cấp. Cô đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, nơi những cánh đồng xanh tươi, nơi ngọn đồi quen thuộc vẫn vươn lên trong ánh chiều tà. Mọi thứ vẫn như thế, nhưng Yume biết rằng mình đã khác. Cô không còn giận dỗi, không còn bốc đồng như trước nữa. Cô đã hiểu rằng cuộc sống này không phải chỉ là những gì mình muốn, mà là những gì mình đang có, và trân trọng từng khoảnh khắc.

Cô mở cuốn vở của mình, nơi những hình vẽ ngôi nhà cũ và ngọn đồi vẫn còn được vẽ lại, như một ký ức không thể phai mờ. Những hình vẽ ấy là một phần của cô, là những gì cô sẽ giữ mãi trong lòng, dù thời gian có trôi đi như thế nào.

Cô không cần phải nhìn ngọn đồi nữa để nhớ về những điều đã qua, vì trái tim cô đã đầy ắp những bài học mà cô học được trong cuộc hành trình. Một hành trình mà không chỉ thay đổi cô, mà còn thay đổi cách cô nhìn nhận về gia đình, về tình yêu, về sự trưởng thành.

Lời Kết

Ngọn đồi vẫn đứng đó, nhưng Yume đã không còn chạy đến đó để trốn tránh. Cô đứng vững ở đây, trong cuộc sống của mình, với một trái tim bình yên, không còn giận dỗi, không còn đau đớn. Mọi thứ đều có lý do của nó, và cô đã học cách để trân trọng những khoảnh khắc hiện tại, dù đẹp hay buồn, vì tất cả đều là một phần của cuộc sống.

Chap Bonus: "Vĩnh Cửu và Mặt Trời Mới"

Sau khi Fujin biến mất, không gian xung quanh anh trở nên yên tĩnh, tĩnh lặng như thể mọi thứ xung quanh đã ngừng lại. Anh thấy mình không còn đứng trên đất của thế giới mà anh đã quen thuộc. Thay vào đó, anh đang ở một khu vườn xanh mướt, nơi những bông hoa khoe sắc trong ánh sáng dịu dàng của hoàng hôn.

Từng chiếc lá rung rinh trong gió nhẹ, hương thơm của đất và hoa lan tỏa khắp không gian, quen thuộc đến nỗi làm anh có cảm giác như mình chưa bao giờ rời đi. Khu vườn này chính là nơi anh đã sống những năm tháng êm đềm bên cạnh cô.

Đột nhiên, một bóng hình mờ ảo xuất hiện, nhẹ nhàng như sương mù, dần dần rõ nét hơn. Một cô gái, mái tóc dài màu xám bạc nhẹ nhàng xõa xuống vai, đôi mắt đầy dịu dàng nhìn anh. Cô mỉm cười, nụ cười mà anh đã tưởng như không bao giờ được nhìn thấy nữa.

"Tamae..." Fujin thì thầm, giọng nghẹn ngào. Anh không thể tin vào mắt mình. Đã bao lâu rồi? Bao lâu anh đã bị mắc kẹt, chạy trốn khỏi chính bản thân mình, tìm kiếm một cách giải thoát mà không nhận ra rằng chính tình yêu đã là câu trả lời.

Cô gái ấy, Tamae Tsukihime, chỉ đứng đó, ánh mắt nhìn anh với sự dịu dàng quen thuộc. Những năm tháng xa cách, những đau khổ không thể nào xóa nhòa trong lòng, giờ đây lại tụ về trong một khoảnh khắc này. Anh bước lại gần cô, đôi mắt đỏ hoe, không kiềm chế được sự xúc động.

Đột nhiên, một cảm giác trào dâng trong anh, là sự giải thoát, là sự đoàn tụ sau bao năm tháng xa cách.

Anh nắm lấy tay cô, rồi, như một phản xạ tự nhiên, anh cười nghẹn ngào, vừa khóc vừa nói lắp, "I... I love you 3000."

Từng từ, từng lời của anh dường như là sự kết nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa nỗi đau và niềm vui, giữa những khao khát không thể thành lời.

Cô gái ấy mỉm cười, ánh mắt ngập tràn tình yêu thương. Và ngay sau khoảnh khắc đó, họ biến mất trong một luồng ánh sáng ấm áp, không còn đau khổ, không còn chia ly. Hai người đã cùng nhau tan vào trong vĩnh cửu, tìm thấy hạnh phúc mãi mãi.

Trong khu vườn, chỉ còn lại những đám hoa đang lay động trong gió, như một minh chứng cho tình yêu bất diệt, vĩnh hằng, không bao giờ tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #good