Who knows?
Em chưa bao giờ hỏi anh, tại sao lại thích em. Em, một cô gái Nam Phi với làn da bánh mật, chiều cao quá khổ và mái tóc không mượt như những ả tóc vàng ở đất nước của anh. Em sở hữu chất giọng Anh lơ lớ, chẳng quyến rũ gì cả, và em cũng chẳng biết một thứ tiếng nào khác ngoài tiếng mẹ đẻ của mình. Em là một điển hình của người phụ nữ xấu, tại sao lại thích em?
Hôm nay, em quyết định đi hỏi anh.
Em lên xe bus, chọn một góc khuất trên tầng thứ hai, và nhẩm lời bài hát mà em rất thích: "What are words?" Anh biết không, nó rất hay, nó khiến em tin vào một tình yêu vĩnh hằng, nó khiến em được an ủi mỗi khi chúng ta cãi nhau. Bởi vì anh sẽ luôn bên em, anh sẽ luôn giữ lời. Chúng ta chưa bao giờ nói chia tay, và dù có giận nhau đến mấy, anh vẫn gọi điện hằng đêm để chúc em ngủ ngon. Anh biết không, em luôn tự hỏi, tại sao anh lại thích một người như em? Và, em nghĩ hôm nay em sẽ có câu trả lời.
Anh đã đến. Kayden của em, một người con trai lai giữa hai thứ máu. Một nửa trong anh là dòng máu Nam Phi của em, nửa còn lại là chất Anh thuần túy. Anh đẹp như một bức tượng tạc khiến em ngộp thở. Tựa như thần Ardonis, anh ngồi đấy, nhâm nhi ly Starbucks và chăm chú đọc một quyển sách, nhiêu đó thôi đã khiến em cảm thấy mình sao mà lép vế. Mái tóc vàng óng mượt được vuốt lên gọn gàng, đôi mắt xanh và sâu thẳm tựa nước hồ Windermere nổi bật trên gương mặt hoàn mĩ góc cạnh. Em đã ngắm nhìn gương mặt đó cả vài năm trời, vậy mà đến giờ phút này, em vẫn lóng ngóng tay chân, cảm giác như tâm hồn đã đi về một nơi xa xăm nào đó. Anh quá hoàn hảo, anh làm cho người phụ nữ đứng cạnh anh cảm thấy mình vừa may mắn vừa bất hạnh. Tại sao lại bất hạnh? Vì người ta không ngừng xăm soi em vì cho rằng em không xứng với anh, chính em còn cảm thấy vậy, nhất là cô bạn Lia Smith của anh ấy, nhưng em sẽ không nói với anh, bởi anh rất tôn trọng cô ấy. Em băn khoăn không biết có nên hỏi anh lí do anh thích em hay không, dù trước đó, em đã hừng hực khí thế đến mức nào.
Em quyết định sẽ hỏi anh.
Em hít một hơi thật sâu, rồi nhanh chóng bước sang đường. Hôm nay London vẫn giống như mọi ngày, vẫn khá tấp nập với đủ loại người khác nhau. Em vì quá vội vã đã va phải một người bạn châu Á khá xinh xắn, làm bạn ấy rơi đồ. Em lại luống cuống xin lỗi, đèn xanh chuẩn bị bật lên, và em lại gây chuyện mất rồi. Tự nhiên em lại thấy tự ti, phải, rất tự ti. Anh hiếm khi mắc lỗi, ít nhất là khi ở bên em. Trong khi đó, em luôn vụng về, nhiệt tình nhưng phá hoại. Và cuộc đời em cũng đen i như màu da của em vậy. Em khó khăn vào đại học, không xin được việc trong công ty nên phải làm việc ở quầy tạp hóa, 2 lần mất Hộ chiếu, 5 lần bị tịch thu bằng lái, vậy mà anh vẫn thích em, vẫn bảo vệ em khi em bị công kích. Anh, rốt cuộc là vì sao?
Người Anh các anh vẫn vô cùng bảo thủ, một số bạn bè của anh không thích làn da của em và cả quốc tịch của em nữa. Họ vẫn yêu quý anh vì anh có một nửa dòng máu Anh và anh là người da trắng, còn em, em có làm gì, thì làn da đen của em vẫn làm họ chướng mắt. Vậy mà tại sao người anh yêu vẫn là em?
Bố mẹ anh không có ý kiến về làn da của em, nhưng họ không ưng em cho lắm. Em không biết, em chỉ cảm thấy thế, vì ánh mắt xét nét của mẹ anh vẫn luôn đổ dồn lên em khi em lỡ đánh rơi chiếc bát làm nó vỡ tan tành hay lỡ làm xém miếng thịt. Mẹ anh là người Nam Phi, nhưng mẹ anh trắng, bà rất xinh đẹp, một vẻ đẹp quý phái quyền lực khác hẳn em. Có vẻ đó là lí do anh lịch lãm và cuốn hút như vậy. Quay trở lại những lần bẽ mặt đó, anh vẫn nắm lấy tay em, lo lắng em có bị đứt tay hay sợ hãi gì không, anh luống cuống tìm thuốc, tìm bông, khiến em bối rối, tại sao em vụng về hậu đậu như vậy, mà anh lại thích em?
- Hey, are you ok?
Cô gái châu Á nhìn em lo lắng. Hóa ra em đã đứng đơ ở đây được 5 phút rồi. May là em đã lên vỉa hè, nếu không, có khi em lại ngồi ở đồn cảnh sát vì gây rối trật tự giao thông.
- I'm OK. Sorry.
- No problem.
Tạm biệt cô gái ấy, em vội vã sang bên kia đường. Anh đã đợi em quá lâu rồi.
Đẩy cánh cửa Starbucks, em liền tới chỗ anh. Ly Latte anh gọi cho em đã nguội mất rồi, em biết là anh gọi cho em, bởi lần nào cũng thế. Anh biết em thích Latte. Anh ngẩng cao đầu, lại nụ cười quen thuộc, vẫn ánh mắt xanh sâu ấy, "Em đến muộn 30 phút, Andrea." Anh chẳng có vẻ gì là khó chịu, nụ cười anh vẫn ấm áp như thế, khiến em càng thấy mình có lỗi. Em lí nhí, "Tại sao anh lại thích em?" Đó là lí do em đến đây. Em nhắm mắt đợi câu trả lời. Trông em như một con thần kinh, em cho là vậy.
- Who knows?
Anh đã nói như thế.
Rồi anh đứng lên, khoác ba lô, rồi kéo em đi. Anh nắm lấy tay em, đan thật chặt. Em bối rối. Và em ngước lên nhìn anh. Em đã cao như vậy rồi, 1.80m, vậy mà anh vẫn hơn em một cái đầu. Con chúng ta sẽ cao lớn nhường nào đây? Nghĩ đến đó, em đỏ bừng mặt, muốn tự tát cho mình một phát. Nhưng anh sẽ không phát hiện ra đâu, người da trắng các anh đỏ mặt còn dễ nhận thấy, chứ da em đen như gấu ngựa, anh sẽ chẳng biết được em đang ngại thế nào đâu.
Đi miết, cuối cùng chúng ta đã dừng chân ở trước cổng Buckingham Palace. Anh nắm tay em chặt đến đau đớn, rồi chợt anh quỳ xuống, lấy từ trong túi áo một chiếc hộp nhỏ.
- Who knows why I love you, but it doesn't matter. Will you marry me?
Em thề là lúc ấy em đã khóc. Em bất ngờ, bất ngờ đến sợ, và em sợ em đã nghe nhầm.
- Nước Anh có nữ hoàng Elizabeth, còn anh có em. Em chính là nữ hoàng của anh. Và Andrea, nếu em đồng ý, anh sẽ là Buckingham Palace. Có nhiều người thích anh, nhưng anh sẽ chỉ che chở cho nữ hoàng của mình.
Anh đã nói những gì? Anh ấy chưa bao giờ lãng mạn như vậy. Kayden, liệu có phải anh, chàng trai lạnh lùng ngốc nghếch của em không?
Em không do dự, hay chính xác là không có cơ hội để do dự, và em đã quyết định.
- Em yêu anh. Em đồng ý.
Anh đã hạnh phúc ôm chặt lấy em. Em ngạt mất, ngạt trong sự sung sướng và nguyện chết giây phút này. Anh chính là mặt trời nhỏ trong những ngày tăm tối của em, anh là điều may mắn duy nhất em có được trong cuộc đời này. Who knows what will happen tomorrow, just live for today, keep calm and love.
Và Kayden, em đã biết nói một chút tiếng Pháp: "Je t'aime Buku"
Who knows. We don't know, they don't know.
Chúng ta gặp và rồi yêu, trân trọng từng khoảnh khắc, chẳng biết mai tỉnh dậy có phải mơ không, nhưng cứ yêu trước đã. Cứ yêu, yêu trọn từng phút giây, yêu không xấu hổ, yêu không tính toán. Và em đang yêu, yêu một người con trai hoàn hảo hơn em rất nhiều. Nhưng điều đó không có nghĩa em không hoàn hảo. Bởi vì em biết đối với anh, em đã vô cùng hoàn hảo rồi. Và anh biết không, chỉ cần em hoàn hảo trong mắt anh, vậy là đủ.
Who knows, who care, we've just got married.
#######
Nhảm quá nhảm quá :< Mọi người đọc có thấy chán không ạ? Lâu lắm em mới viết lại nên tay non quá hic. Mọi người thương cho em cái vote nè, thêm tí bình luận để em có tinh thần nữa nhé, love yewwww
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro