Chương 8
Chi không ngừng tò mò về lời hứa giữa Phong và Nhi. Sau giờ học, Chi chạy đến tìm Phong để hỏi về lời hứa đó. Phong ngồi trên thành hồ bơi, Chi ngồi trên chiếc ghế nhỏ. Phong bắt đầu kể...
*****
Năm năm trước, khi Phong giành được huy chương vàng trong cuộc thi của tỉnh, Nhi hỏi:
- Cậu cho tớ cái này được không? – Nhi chỉ vào chiếc huy chương của Phong.
Phong lắc đầu rồi nói:
- Không được. Sau này tớ sẽ tặng cậu chiếc huy chương đầu tiên tớ nhận khi tham gia thi toàn quốc.
Nhi đưa tay ra nói:
- Cậu hứa nhé.
- Tớ hứa.
Cả hai móc tay với nhau để chứng minh đã hứa.
*****
Chi gật đầu, Phong đứng dậy hất nước vào chân Chi rồi chạy ra xa vì sợ bị Chi đánh. Nhưng sự thật không giống quá khứ, Chi đứng dậy lấy chân hất nước vào người Phong rồi nói:
- Ya, sao lại hất nước chứ?
Phong hất lại rồi nói:
- Sao? Cậu cũng vậy mà.
Chi chạy ra xa hơn rồi nói:
- Không chơi nữa, tớ về đây.
Phong nhanh chóng nhảy lên rồi nói:
- Đợi tớ đi.
Chi quay mặt đi giả vờ không quan tâm, Phong giả bộ làm bộ mặt đáng yêu làm Chi bật cười rồi chạy lại, kiễng chân và đưa tay lên xoa đầu Phong:
- Aigo, aigo... ai mà dễ thương quá ta.
Phong định cốc vào đầu Chi nhưng lại thôi vì sợ cốc vào vết thương trên đầu Chi. Đưa tay xoa đầu Chi rồi chạy đi thay đồ. Cả hai cùng tung tăng chạy ra bắt xe buýt để về nhà.
22 giờ 30 phút.
Phong đứng trước cổng nhà Chi và gọi điện cho Chi:
“Đi ăn gì không?”
“Ừ. Đợi tớ một lát.”
Chi tắt máy, đi thay quần áo rồi lén lút chạy ra ngoài vì sợ mẹ phát hiện. Phong ngồi xuống, đợi Chi mở cửa liền đứng dậy òa làm Chi giật mình hét toáng lên. Chi đánh vào vai Phong rồi nói:
- Ya, cậu muốn chết à?
Phong lắc đầu rồi khoác vai Chi đi. Nam đứng sau nhìn hai người rồi quay người đi hướng ngược lại. Đi được một đoạn, Chi thấy có hàng kem liền chỉ vào và nói:
- Tớ muốn ăn.
Nhưng chưa kịp hỏi, bác bán kem đã nói:
- Chỉ còn một que sô cô la thôi.
Một que cũng lấy nhưng lúc ăn lại không ai muốn nhường ai hết, Phong nói:
- Không phải cậu chỉ thích kem hạnh nhân thôi sao? Cái này để tớ ăn.
Thấy Phong cho kem lên miệng, Chi nói:
- Aigo, aigo... cậu ăn tham không kìa.
Sau đó làm mặt giận đi trước, Phong chạy theo, vừa ăn vừa khen kem ngon để trêu Chi. Chi làm mặt giận rồi quay đi, Phong đưa que kem đến trước miệng Chi và nói:
- Ăn không?
Chi gật đầu nhưng vừa há miệng, Phong đã đưa kem lên miệng Phong rồi. Chi bắt đầu chiến đấu giành lại que kem, nhưng vì chiều cao có hạn nên không thể với tới que kem được. Những cặp tình nhân đi qua cũng phải thừa nhận họ đẹp đôi và hạnh phúc. Kết quả của cuộc giằng co là kem rơi xuống đất. Chi mở to mắt nhìn kem rồi lại nhìn Phong, còn Phong nhún vai cười. Chi khoanh tay trước ngực rồi nhìn que kem với vẻ nuối tiếc. Phong bỗng nửa ngồi nửa quỳ trước Chi làm Chi nghĩ Phong sẽ nhặt que kem nên nhưng thật ra là buộc lại dây giầy bị tuột của Chi. Sau khi buộc xong, Phong so bắp tay mình với chân Chi làm Chi giật mình:
- Ya, cậu làm gì vậy?
- Chân cậu không cả to bằng bắp tay tớ. – Phong ngẩng đầu nên nói.
Chân Chi tự động lùi về phía sau, dù sao Chi cũng đang mặc váy mà. Phong đứng dậy khoác vai Chi đi và nói:
- Cậu gầy quá, mau đi ăn để tẩm bổ nào.
Đến một quán phở quen thuộc của cả Nhi với Phong. Phong cười nói:
- Đây là chỗ ăn đêm quen thuộc của chúng ta.
Nghe hai từ "chúng ta" làm Chi thấy buồn buồn vì Chi biết "chúng ta" là Nhi và Phong, Chi cười rồi nói:
- Ừ, vậy sao?
Chủ quán mang phở lên, Chi ngồi nhặt từng cái hành ra một, Phong nhíu mày hỏi:
- Cậu kén ăn từ bao giờ vậy?
- Hả? – Chi nhìn Phong, trong lòng hoang mang không biết nên trả lời thế nào.
Phong giúp Chi nhặt hành rồi nói:
- Mau ăn đi.
Ngày hôm sau, Phong đang chuẩn bị đến phòng tập bỗng bị Nam chặn trước cửa vào khu P. Nam nói:
- Chúng ta thi bóng rổ đi.
- Bây giờ tôi đang bận tập luyện cho cuộc thi.
Nghe Phong nói vậy, Nam nghĩ Phong sợ thua nên không dám chơi. Theo Nam nghĩ, Phong chỉ giỏi bơi thôi, những môn thể thao khác chắc là tầm thường thôi. Phong vỗ vai Nam:
- Ok. Thi ở giờ thể dục.
Sau đó Phong đi vào bên trong, Nam nhảy cẫng lên vì nghĩ có thể làm bẽ mặt Phong. Đến giờ thể dục, đến cả giáo viên cũng bất ngờ khi cả Nam và Phong đều tham gia giờ học thể dục. Thầy giáo cho lớp tự tập nên con gái ngồi hết ra chỗ nghỉ để xem con trai chơi bóng rổ. Lúc chuẩn bị phát bóng, huấn luyện viên của club bơi đến gọi Phong đi tập. Phong nhún vai nhìn Nam:
- Hẹn dịp khác vậy.
- Ok. – Nam vênh mặt lên nói.
Trước khi đi Phong quay lại nháy mắt với Chi làm cho Yến với Nam tức xì khói. Đến giờ về, Ánh quay xuống nói:
- Cuối tuần này đi chơi chứ?
Nga nhìn Ánh:
- Cậu có bị sao không? Hôm nay mới thứ ba thôi, đợi đến cuối tuần rồi nói.
Chi đứng dậy:
- Tớ về trước nhé.
Nói xong Chi chạy xuống sân trước nhà P đợi Phong. Ngoài Chi ra, cũng có một người khác đang đợi Phong ở chỗ ghế ngồi sân vận động chờ Phong. Và cũng có một người trên sân thượng chờ Chi nhưng Chi không hay biết vì điện thoại Chi hết pin, không nhận được tin nhắn của người đó. Nhìn thấy Phong đeo headphone chụp tai giống của những người chơi DJ, Chi rón rén lại gần định òa Phong nhưng lại bị Phong òa lại. Chi giật mình nói:
- Cậu không giả vờ giật mình được à?
- Cậu đi lại để tớ giả vờ.
Chi cong môi lên nói:
- Không cần, lúc nãy muốn xem cậu chơi bóng nhưng cậu lại không chơi.
Phong gật đầu, lúc trước Phong với Nhi cũng hay đi chơi bóng rổ với nhau nhưng đa số là Phong chơi còn Nhi ngồi đọc sách. Phong bỏ headphone ra cho vào túi thể thao rồi choàng qua cổ Chi:
- Đi thôi, mình sẽ chơi cho cậu xem.
Chi gật đầu rồi kêu:
- Aigo, sao túi cậu nặng thế?
Phong búng nhẹ vào trán Chi rồi lấy lại túi nói:
- Có gì đâu mà nặng.
Yến thấy Phong đi ra cùng Chi liền tìm một chỗ khuất để đứng. Vứt túi xuống đất, Phong hỏi Chi:
- Có muốn chơi không?
Chi cúi xuống nhìn trang phục rồi nghĩ đến chiều cao của mình rồi nói:
- Tớ đang mặc váy?
Phong chống tay vào hông rồi cúi xuống nhìn Chi, sau đó ghé sát tai Chi nói:
- Váy không ngắn lắm, hơn nữa cậu mặc quần sooc bên trong mà.
Chi ngượng ngùng hỏi:
- Sao cậu biết?
- Chúng ta chơi với nhau từ bé mà.
Phong tự hào nói rồi véo má Chi. Chi cúi đầu nói:
- Cậu còn hiểu tớ hơn cả tớ.
- Chứ sao? Nếu cậu nhớ ra điều gì hay xảy ra chuyện gì, nhất định phải báo với tớ nhé.
Gật đầu sau đó móc tay với Phong, Chi nói:
- Ừ. Tớ hứa.
Sau đó cả hai bắt đầu chạy ra chơi bóng, dù có cố gắng thế nào Chi cũng không cho được bóng vào rổ, còn Phong chỉ cần nhảy nhẹ lên là được. Không những vậy, Chi còn liên tục bị Phong cướp bóng nữa chứ. Chỉ chạy theo Phong để lấy lại bóng đã thấy không được rồi, hết cho bóng lên cao, Phong lại luồn bóng ra sau, nhìn động tác của Phong rất là chuyên nghiệp. Và rồi quả bóng được di chuyển ra sau lưng Chi, hiện tại người Chi đang bị kẹt tứ phía: hai bên là hai tay Phong, phía trước là Phong, phía sau là quả bóng. Chi ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Phong. Bốn ánh mắt nhìn nhau không rời, hai trái tim hòa cùng nhịp đập. Thấy vậy, Nam đá chân vào lan can rồi ôm chân vì đau, ánh mắt buồn bã quay đi. Chi cũng cúi đầu xuống rồi quay ngược người lại, cầm quả bóng rồi lùi ra xa. Phong ngồi xuống sân rồi nói bắt trước Chi mỗi lần than thở hay nói gì đó:
- Aigo, mệt quá đi.
Chi ngồi xuống cạnh Phong rồi cởi áo khoác ra nói:
- Aigo, nóng quá đi.
Phong cười ranh mãnh rồi chạy ra phía vòi nước, mở vòi cho nước phun về phía Chi. Chi đứng dậy chạy đến chỗ Phong lấy một cái vòi khác để trả thù. Cả hai chiến đấu lấy vòi nước là vũ khí, cười đùa loạn hết cả sân bóng. Đến lúc ướt như chuột lột mới chịu dừng lại. Chi hiện giờ đang mặc áo trắng, lại dính nước nên có thể nhìn thấy bên trong, Phong ho nhẹ rồi cởi áo khoác choàng lên người Chi, Chi xấu hổ nói:
- Tớ cũng có áo.
Phong cầm hai ống tay áo khoác rồi kéo Chi đi:
- Mau đi thay bộ thể dục đi, áo khoác của cậu đang khô mà.
Yến nhìn theo hai người rồi siết chặt tay, sau đó quay đi rồi nói với chính mình: Mày chỉ là kẻ thua cuộc thôi, tao sẽ không để mày có được điều gì hay cướp thứ gì của tao đâu.
Sau khi thay đồ xong, Phong thay miếng băng gâu khác cho Chi rồi cầm luôn cặp sách của cả hai. Phong đưa Chi về nhà Phong vì Chi nói muốn đến đó. Vừa bước vào, Chi đưa tay lên xoa bụng nói:
- Aigo, đói quá.
Phong chào ba rồi kéo Chi ra bàn nói:
- Cậu muốn ăn gì?
Ba Phong mang bánh ngọt ra cho Chi rồi nói:
- Bác thấy mẹ con hay đến mua bánh này, có phải mua cho con không Hà Nhi?
Chi nhìn Phong rồi gật đầu, Phong ngừng cười trong lòng có gì đó tò mò hỏi:
- Cậu thích ăn bánh ngọt từ lúc nào vậy?
- Hả, à... chỉ mới đây thôi. Ya, hay cậu sợ tớ ăn hết bánh nhà cậu hả? – Chi đang nhỏ giọng bỗng quát lên làm bao nhiêu người nhìn.
Ba Phong cười nói:
- Hai cái đứa này, muốn ăn bao nhiêu cũng được. Bác có bán mỗi bánh không đâu mà, còn bao nhiêu đồ ăn nữa kìa.
Phong đi lên phòng cất túi thể thao rồi đứng suy nghĩ gì đó một lúc mới xuống. Chi đang ăn nhìn thấy cây đàn piano liền đi đến đó. Đã lâu rồi Chi không được chơi đàn. Những ngón tay Chi lướt nhẹ trên phím đàn làm bao người đang ăn phải ngừng lại quay ra nhìn và cảm nhận tiếng đàn. Chân Phong khựng lại khi nghe tiếng đàn phát ra. Nó làm Phong nhớ đến lần đi đến ngoại ô tìm Nhi, lúc đi qua nhà thờ, Phong cũng nghe thấy tiếng piano bài này. Một bản nhạc sâu lắng, chứa đựng cảm xúc của người chơi. Phong đi đến rồi ngồi xuống cạnh Chi, tay Phong cũng bắt đầu lướt trên phím đàn để đánh cùng Chi. Cả hai như đang tỏa sáng giữa căn phòng vậy. Đến khi bản nhạc kết thúc, mọi người thi nhau vỗ tay khen ngợi. Ba Phong đi đến đặt tay lên vai Phong và Chi nói:
- Lần đầu thấy hai đứa kết hợp đánh đàn đó. Hay lắm.
Phong gật đầu, cười như không cười rồi quay sang nhìn Chi:
- Tớ đưa cậu về.
- Ừ. – Chi đứng dậy lấy túi xách rồi cúi đầu chào ba Phong. – Con chào bác, lần sau con sẽ đến chơi nha bác.
Trên đường về, không còn tiếng cười đùa như mọi ngày, thay vào đó là sự im lặng của cả hai. Thỉnh thoảng Chi lại quay sang nhìn Phong, thấy Phong có vẻ có tâm sự, Chi hỏi:
- Cậu có chuyện gì à?
Phong lắc đầu rồi hỏi:
- Ăn kem không?
Chi gật đầu, Phong chạy đến quán kem mua hai que ốc quế, đưa cho Chi một que và nói:
- Mau ăn đi.
Sáng hôm sau, Chi vừa vào chỗ ngồi, Yến đi xuống nói:
- Lên sân thượng đi.
Mặt Chi không cảm xúc rồi đứng dậy, Nam định đi theo nhưng bị Phong giữ lại. Yến giơ tờ giấy giám định ADN lên nói:
- Tôi đã nói là sẽ cho cậu bằng chứng mà.
Không một chút sợ hãi, Chi cười nhếch mép nói:
- Cậu cứ cho tất cả mọi người cùng biết đi, sau đó hãy chứng minh cái chết của Trần Hà Nhi không liên quan tới cậu.
Lần đầu tiên Yến nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ này của Chi, Chi đẩy mạnh tay Yến rồi quay người đi. Chi ngồi ở cầu thang thoát hiểm trên sân thượng, để mạnh mẽ được như lúc nãy Chi đã phải cố gắng rất nhiều. Cả người Chi hầu như không còn chút sức nào, nếu mọi chuyện lộ ra, Chi sẽ chẳng có được lòng tin của mọi người, sau đó Chi sẽ lại bị xa lánh tiếp sao? Chi không muốn vậy đâu.
Hết hai tiết học rồi vẫn chưa thấy Chi quay lại lớp học, Nam lôi Yến lên sân thượng rồi nói:
- Cậu ấy đâu?
- Ai? - Yến vờ ngạc nhiên – Hà Chi à?
Nam siết chặt vai Yến, nghiến răng nói:
- Cậu đã làm gì hả?
Yến cười khinh bỉ rồi đẩy Nam ra nói:
- Chắc kẻ thua cuộc đó sợ bỏ trốn rồi, tôi mới chỉ đưa cho cậu ta bằng chứng chứng minh cậu ta không phải là Hà Nhi thôi mà. Cậu có muốn xem không?
Nói xong Yến lấy trong túi áo khoác một tờ giấy được gấp cẩn thận đưa cho Nam. Không nhìn Yến lấy một giây, Nam nhanh chóng mở ra xem, cậu không có gì bất ngờ lắm vì đã biết trước rồi. Nam xé tờ giấy rồi ném vào mặt Yến:
- Nếu cậu dám đụng đến cậu ấy, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.
- Cậu uy hiếp tôi sao?
- Không hề. Chỉ là cảnh báo cậu thôi.
Nam cười rồi chạy vào chỗ cầu thang thoát hiểm. Thấy Chi đang ngồi đó, Nam liền kéo Chi đi. Chi im lặng không nói lời nào cho đến lúc lên xe buýt. Trên đường xuống phòng tập, Phong thấy Nam kéo Chi chạy đi đâu đó liền chạy theo nhưng chậm hơn Nam một bước vì để xe chạy mất. Chi quay sang hỏi Nam:
- Cậu đưa tớ đi đâu vậy? Đang trong giờ học mà.
- Nghỉ đi. – Nam tựa đầu vào ghế nói.
Điểm đến của hai người là công viên Sun (tên bịa đó ạ). Nam kéo Chi ra chỗ ghế dưới giàn hoa giấy nói:
- Cậu hãy nhớ bây giờ cậu là Trần Hà Nhi.
Chi gật đầu rồi bất ngờ nhìn Nam với ánh mắt ngạc nhiên:
- Cậu biết rồi sao?
Nam gật đầu rồi đặt tay lên vai Chi:
- Cậu định sẽ mãi làm kẻ thua cuộc hay sao?
Chi lắc đầu, Nam vỗ tay một cái rồi dí đầu Chi:
- Vậy thì phải mạnh mẽ lên, đừng có lúc nào cũng yếu đuối như thế. Cậu phải đứng lên để chứng minh cho con nhỏ kia biết, cậu là người thắng cuộc.
- Cảm ơn. – Chi nói.
Nam nhìn xung quanh rồi nói:
- Tớ không nhận lời cảm ơn suông đâu, đi chơi thôi.
Vừa nói Nam vừa kéo tay Chi đi ra chỗ khu vui chơi. Cả hai như được trở về với tuổi thơ vậy, hết chơi bập bênh lại chơi cầu trượt. Lên nhà phao chơi loạn quá còn bị đuổi xuống nữa nhưng hai đứa lầy đến mức không xuống mà vẫn chơi tiếp. Vì là khu vui chơi giành cho trẻ em nên đa số đi đâu cũng bị đuổi. Lúc này, Chi cảm thấy rất thoải mái vì được sống thật với chính mình. Hai đứa chơi hết chỗ này đến chỗ khác đến tối mới về. Về gần đến nhà rồi vẫn không ngừng cười đùa, Phong thấy cảnh này mà muốn đấm cho Nam vài cú. Chi thấy Phong đứng đó liền hỏi:
- Cậu đợi tớ lâu chưa?
- Cậu vào nhà đi. – Phong hất đầu về phía nhà Chi rồi nói.
Chi gật đầu, chào tạm biệt Nam rồi đi vào nhưng chợt nhớ ra chưa hỏi Phong đến đây làm gì dù đã nhìn thấy balo trên tay Phong rồi. Phong nhìn Nam:
- Tránh xa Nhi ra.
Nam cười rồi nói:
- Cậu là gì mà bắt tôi tránh xa cậu ấy.
Ngoài là thanh mai trúc mã ra, hai người chẳng là gì khác nữa cả. Cả hai cứ đứng nhìn nhau với ánh mắt giết người. Chi bật cười nói:
- Aigo, hai cậu không cần nhìn nhau với ánh mắt yêu thương như vậy đâu. Hai cậu giống đang yêu nhau lắm đấy.
Vừa đặt dấu chấm hết cho câu nói, Chi liền bị hai cái cốc vào đầu và nhận thêm câu nói:
- Nhảm nhí.
Đưa tay lên xoa đầu rồi nói tiếp:
- Aigo, lại còn hợp nhau đến thế cơ.
Phong búng vào trán Chi rồi ném balo cho Chi nói:
- Về đây.
Nam cũng chạy theo Phong làm Chi càng buồn cười hơn. Nam chạy theo chỉ để nói một câu: Cậu đừng nghĩ cậu hiểu cậu ấy bằng tôi. Câu nói đó càng làm Phong thêm nghi ngờ về thân phận của Chi, nhưng cuối cùng Phong gạt bỏ cái suy nghĩ ấy đi vì Phong không muốn biết sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro