CHƯƠNG 7
Gió lạnh thổi qua khuôn viên trường, những chiếc lá rơi rụng khô quẹt vào nhau như những bàn tay vô hình đang vỗ về trong đêm tối. Jimin vẫn đứng đấy, mắt mở to nhìn theo bóng dáng của Peter khuất dần trong màn đêm. Cảm giác bất an không buông tha cậu, giống như có một thứ gì đó đang bám theo, không rời.
Cậu bước vào thư viện, đôi tay run rẩy vội vã mở một cuốn sách để trấn an bản thân. Những con chữ trên trang sách mờ nhạt như không thể xua đi cơn sợ hãi đang bao trùm. Những vụ án, những cái chết kỳ lạ trong trường, và những lời nói ám ảnh của Peter không ngừng lặp lại trong đầu cậu. Làm sao tất cả lại liên quan đến cậu? Cậu chỉ là một học sinh bình thường, không có gì đặc biệt.
Cả thư viện im lặng đến rợn người. Những ánh đèn vàng mờ ảo phản chiếu lên từng chiếc bàn, từng kệ sách, làm không gian càng thêm mờ ảo và lạnh lẽo. Đột nhiên, một tiếng động vang lên từ phía cuối thư viện – tiếng sách bị rơi xuống đất. Jimin quay phắt lại, ánh mắt hoảng loạn.
Trong bóng tối, một bóng người lặng lẽ di chuyển, không một tiếng động. Jimin nín thở, cảm giác có ai đó đang theo dõi mình. Tim cậu đập nhanh hơn. Cậu cắn chặt môi, không dám phát ra tiếng động.
"Có ai ở đó không?" Jimin gọi khẽ, giọng nghẹn lại trong cổ họng.
Không ai trả lời. Bóng người kia dường như không hề nghe thấy. Cái bóng ấy càng lúc càng tiến gần hơn, và Jimin cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
Một bàn tay lạnh ngắt chạm vào vai cậu. Jimin hét lên một tiếng rồi quay lại, nhưng không ai đứng đó cả. Thư viện vẫn như cũ, vắng lặng, chỉ có tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực cậu. Cậu đứng như chết lặng, cơ thể run rẩy, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một tiếng động nhẹ từ phía sau làm cậu giật mình quay lại.
Trên bàn, một cuốn sách dày cộp mở ra, trang giấy trắng tinh, nhưng trên đó có một dòng chữ đỏ như máu:
"Cậu không thể trốn khỏi sự thật, Jimin."
Chữ viết này không phải từ bất kỳ cuốn sách nào. Nó là một thông điệp rõ ràng, trực tiếp, như thể ai đó đã viết lên đó trong khi cậu không để ý.
"Không..." Jimin lắp bắp, người cậu bắt đầu mướt mồ hôi lạnh. Cậu không thể chịu đựng được nữa. Đột nhiên, một hình ảnh vụt qua đầu cậu – hình ảnh của Peter. Cậu nhớ lại câu nói của hắn trong thư viện: "Cậu là người duy nhất có thể kết nối tất cả những mảnh ghép này."
Câu nói ấy, bây giờ như một câu đố không thể giải đáp. Nhưng có một điều cậu chắc chắn – Peter không phải là người duy nhất có liên quan đến những cái chết này.
Bất chợt, một cái bóng vụt qua cửa sổ thư viện, như một bóng ma lướt nhẹ qua, nhanh đến mức mắt thường không thể kịp nhận ra. Jimin lập tức lao ra ngoài, không suy nghĩ gì thêm. Cậu phải đi tìm sự thật, dù có là gì đi chăng nữa.
Cùng lúc đó, trong phòng của nhóm bạn, những người còn lại đang họp lại để bàn về những sự kiện kỳ lạ gần đây. Jungkook đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt vẫn đắm chìm trong bóng đêm, lòng trĩu nặng. Những gì đã xảy ra khiến cậu cảm thấy có thứ gì đó mờ ám, những âm mưu đang dần vén màn lên.
"Jimin có lẽ biết nhiều hơn những gì chúng ta tưởng," Yoongi lên tiếng, mắt không rời khỏi cuốn sổ trong tay. "Cậu ấy không thể chỉ là một người vô tình liên quan đến tất cả những chuyện này."
"Cậu ấy đang tìm hiểu về những vụ án đó, phải không?" Hoseok nhíu mày. "Nhưng tại sao cậu ấy không nói với chúng ta? Có phải cậu ấy bị đe dọa không?"
Kim Seokjin im lặng, khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm, nhưng trong ánh mắt của anh ta, có gì đó đang dâng lên. "Mình cảm thấy có cái gì đó không đúng. Cậu ấy đang bị theo dõi. Và không phải chỉ bởi Peter đâu."
Cả phòng lặng đi, ai cũng cảm thấy điều gì đó thật sự không ổn. Những lời của Seokjin khiến Jungkook đột nhiên nhớ lại những lần cậu thấy Jimin nhìn ra ngoài cửa sổ vào ban đêm, những cơn run rẩy không rõ lý do, và cái nhìn đầy sợ hãi mỗi khi nhắc đến cái tên Peter.
"Thật sự là... Jimin không thể cứ tiếp tục giấu chúng ta như vậy," Jungkook nói, nhưng trong giọng nói của cậu có một chút gì đó lo lắng. "Chúng ta phải làm gì đó trước khi quá muộn."
Khi Jimin bước ra khỏi khu thư viện, mọi thứ trở nên mờ mịt. Cảm giác như có ai đó đang dõi theo cậu từng bước chân. Bất chợt, một giọng nói vang lên từ phía sau.
"Cậu không thể trốn thoát, Jimin."
Cậu quay lại, mặt tái xanh khi thấy Peter đứng đó, không một chút biểu cảm. "Cậu ta... cậu ta biết tất cả." Giọng nói của Jimin run rẩy, từng từ thoát ra như một lời tiên tri.
Peter mỉm cười một cách lạnh lùng, rồi chậm rãi tiến đến gần hơn. "Cậu là chìa khóa cho mọi thứ. Và khi cậu biết sự thật, mọi chuyện sẽ bắt đầu. Cậu là người duy nhất có thể ngừng tất cả những cái chết này. Nhưng cậu sẽ phải trả giá."
Jimin nhìn hắn, cảm thấy cả thế giới đang sụp đổ trước mắt. Cậu không thể thoát được nữa, và cũng không biết phải làm gì.
Nhưng có một điều cậu biết – tất cả những gì xảy ra, tất cả những cái chết, đều có liên quan đến một bí mật khủng khiếp mà cậu chưa từng hiểu.
Và bí mật đó có thể đang dần được hé lộ trong đêm tối này...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro