white flag
White flag…
By Victoria
Khi viết bài này chẳng biết tag kiểu gì, chẳng lẽ lại…, nên thôi tag tất nhé. Bạn thông cảm nếu không hiểu note của tôi, coi như là thư giãn nhé. Còn nếu là BẠN, yên tâm vì bạn sẽ nhận ra mình .
Ngày… tháng… năm…
…Dành cho những người tôi yêu mến, song nhất là dành cho tôi và bạn…
Người bạn của tôi. Tôi đã gặp bạn ở đâu nhỉ? Ở đó, nơi mà chúng ta đều từng thuộc về. Trong chúng ta, ai là người bắt chuyện trước nhỉ? Tôi không nhớ. Từ ngày tháng năm nào mà chúng ta lúc nào cũng cạnh nhau như hình với bóng ấy nhỉ? Tôi cũng chịu thôi. Vào ngày nào mà chúng ta nấu cháo điện thoại cả tiếng đến nỗi bị bố mẹ mắng nhỉ? Từ lúc nào chúng ta viết chữ BFF đầu tiên? Từ lúc nào chúng ta cãi nhau lần đầu tiên? Hay từ khoảnh khắc vu vơ nào mà tôi biết được bạn là một phần của tôi ?
If I don’t say it, well I still have fell it…
Giá như tôi trả lời được hết những câu hỏi ấy nhỉ? Song không, bởi cũng như bạn, tôi quên nhiều lắm rồi. Mỗi ngày trôi qua, trong đầu chúng ta lại có thêm biết bao điều cần nhớ. Cho nên những điều của ngày hôm nay, dù không chủ định quên, cũng mờ dần đi trong ký ức như những ngôi sao đêm chìm dần vào ánh bình minh rực rỡ. Chỉ khác một điều duy nhất là: Những ngôi sao của hôm nay đến đêm hôm sau hay sau sau nữa vẫn điềm nhiên tỏa sáng vẹn nguyên như chưa hề mờ đi trước đó, còn với ngày hôm nay của con người thì không vậy. Nó bị lãng quên, hay chí ít bị tạm gác sang bên nhường chỗ cho những gì mới hơn, vừa vô tình lại vừa hữu ý. Nhưng khi “ngày hôm nay” đã trở thành “ngày hôm đó”, con người, vô tình hay hữu ý, không bao giờ muốn thừa nhận điều đó, vì thế tự bao h nó đã mang một cái tên mới: Kỷ Niệm.
Cái tên này, thật kỳ lạ, nó vừa trang trọng vừa giản dị, vừa nhẹ nhàng lại vừa nặng trĩu. Nó mang lại nụ cười trong sáng nguyên sơ như nét bút nắn nót đầu tiên trên trang vở ô ly, mà cũng có thể mang đến những giọt nước mắt mặn đắng khiến trái tim ta thắt lại. Nó có thể là những giấc mơ đẹp, mà cũng có thể là điều ám ảnh có thể đánh bại ta bằng một ánh mắt, giết chết ta bằng một cử chỉ? Nó đặc biệt thế đấy, bạn nhỉ?
Tôi không biết được liệu ngày sau tôi có còn nhớ được những gì cuả bây giờ không. Hay là mỗi ngày qua đi, tôi lại vô tình đánh rơi mất một đường nét trên khuôn mặt bạn, nụ cười của bạn, nét chữ của bạn, dáng vẻ của bạn, hay tệ hơn là chính bạn? Tôi sợ một ngày nào đó những tiếng cười của chúng ta, những lần cãi nhau tóe khói của chúng ta, những lần cháo điện thoại của chúng ta, những lúc trêu chọc nhau, hay những bộ phim cùng xem với nhau, chỉ còn là những mảnh ghép mờ nhạt. Đừng vội nói là không thể bạn nhé, vì điều đó đang diễn ra, bạn ạ. Dù tôi có kém tinh tế hay thiếu nhạy cảm đến đâu cũng không thể không nhận ra, cả bạn cũng vậy phải không? Có thể cảm giác đó nơi bạn không mạnh mẽ như lúc này nơi tôi nhưng nó có thật, bạn nhỉ?
U don’t say it, I still have felt it, where the sense in that?
Đó thậm chí không phải là một điều có thể quy lỗi cho bất cứ ai. Thế nên chắc là nó hoàn toàn tự nhiên cũng như lúc bạn nhận ra bạn không thể đeo vừa chiếc nhẫn đầu tiên bé tí xíu mẹ mua tặng hồi lớp một. Một niềm nuối tiếc nhè nhẹ len lỏi vào trong bạn khi bạn bỏ nó vào hộp, cho đến khi bạn tìm thấy một chiếc nhẫn mới thật đẹp và không thể hợp hơn với bạn, thì chiếc nhẫn đầu tiên kia nằm ở đáy hộp cùng với những món đồ chơi cũ bị lãng quên. Niềm vui thích trẻ con khi lần đầu tiên đeo một món đồ “trang sức”, nụ cười toe toét mà chẳng có cái răng nào, cảm giác mãn nguyện khi ngắm nhìn chiếc nhẫn vừa vặn trong tay như thể nó được làm riêng cho mình,… tất cả trôi qua trong đầu bạn và tôi như một làn mây bông bềnh xa lạ bị làn gió mới thổi bay đi khỏi bầu trời của nó.
Một lần tôi vô tình lục lại những món đồ cũ, và tôi nhình thấy nó: chiếc nhẫn ngày xưa. Vừa đúng lúc có đứa em họ học lớp hai lên chơi, nó cứ năn nỉ tôi cho nó chiếc nhẫn ấy. Khi con bé luồn chiếc nhẫn vào tay, thì như có phép màu, nó vừa như in. Và nó nhìn tôi cười toe, khoe hàm răng sún gần hết. Và tôi nhìn thấy mình. Và tôi cũng cười theo. Một cảm giác ấm áp như ly sữa nóng buổi sáng len vào bên trong tôi… Hình như đó cũng là kết thúc của Toy story 3, phải không nhỉ? Andy trao lại những món đồ chơi của mình cho em bé. Song tiếc thay có những thứ cũng nằm ở đáy hộp mà không trao đi được, và cũng không muốn trao, đành để nó nằm lại đấy, như Kỷ Niệm chẳng hạn…
All that was there, will be there still
I ll let pass, and hold my tongue…
Thôi tôi nói lan man quá phải không, song hi vọng bạn có kiên nhẫn đọc thêm vài dòng nữa, vì chỉ còn một điều t muốn nói vs bạn thôi. Nếu có lúc nào trong đời bạn quay mình nhìn lại, thì bạn sẽ thấy một đôi mắt dõi theo bạn. Nếu bạn đến gần nó, bạn sẽ thấy nó mỉm cười. Nếu bạn không, nó sẽ vẫn mỉm cười với bạn, và chúc cho bạn luôn đi về phía trước. Nếu có một ngày bạn muốn tìm đến nó, đương nhiên nó sẽ không ở nguyên bến đỗ cũ, nhưng tôi chắc chắn rằng bạn vẫn sẽ luôn tìm thấy, vì nó sẽ luôn đợi bạn ở đâu đó, trên con đường của nó.
There will be no white flag on my door
Im in love, and ALWAYS WILL BE!
Ước gì có một cái máy ảnh, một cái máy ghi âm tự động có thể ghi lại vô hạn mà không phải dừng lại để sạc pin, để ghi lại mọi khoảnh khắc trong cuộc đời nhỉ. Như thế thì sẽ không bao giờ quên được cái gì, đúng không? Nhưng không, rất tiếc là không có một chiếc máy như thế, mà nếu có thì ta cũng chẳng thể xem hết được, hoặc là sẽ mất thêm số năm bằng chính tuổi đời của ta, đó là còn chưa kể thời gian ăn uống nghỉ ngơi chứ. Thế nên máy ảnh và máy ghi âm mới như thế này, và ký ức của chúng ta cũng như thế này, chỉ lưu lại những gì đáng nhớ thôi. Bởi vì chúng ta còn phải tiến lên phía trước chứ…
Còn vào cái thời điểm post bài này lên mà nói ấy à, bạn biết tôi ước gì không? Tôi ước một que kem mát lạnh, kem cam 2k bán ở gần trường ý, nếu không thì kem tràng tiền kakao,…
=)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro