4.
anh vũ và tuấn đạt đứng phắt dậy, không nói lời nào, ngay lập tức lao ra khỏi phòng. cả hai lao xuống hành lang, chân như không chạm đất, cơ thể căng như dây đàn, sẵn sàng bật ra bất kỳ lúc nào. hai người không dám quay lại, không dám nhìn về phía cửa sổ nữa. cái bóng, cái đầu quay ngược ấy, vẫn ám ảnh trong tâm trí họ. cảnh tượng đó, không thể nào quên được.
khi đến cuối hành lang, cả hai vội vã xông vào phòng của tất vũ. cánh cửa đột ngột mở ra và ngay lập tức, mọi ánh mắt trong phòng đổ dồn về phía hai người. nhật hoàng và hải đăng, những người còn lại đều nhìn thấy vẻ mặt tái mét của anh vũ và tuấn đạt. cả nhóm nhận ra điều gì đó không ổn.
- sao vậy? có chuyện gì à, 2 đứa kia đâu rồi?
trường giang là người lên tiếng đầu tiên, khuôn mặt đầy khó hiểu.
anh vũ không đáp, chỉ thở dốc, mắt vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, như thể đang sợ một thứ gì đó sẽ xuất hiện bất ngờ.
- vũ ơi em ổn không thế, có chuyện gì sao? hai người làm sao vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?
nhật hoàng tiến lại gần anh vũ hỏi, vỗ nhẹ lên vai em để an ủi.
tuấn đạt lúc này mới lên tiếng, vì đang run nên giọng có chút khó nghe.
- hai đứa nó không có trong phòng, lúc tụi tao vào thì cửa mở toang.. rồi rồi..
- rồi cái gì? bình tĩnh nói rõ nào
hải đăng mất kiên nhẫn lên tiếng.
- có một bóng dưới sân, nó lạ lắm, nó đứng đó… rồi cái đầu… cái đầu lật ngược lại..
cả phòng im lặng, không ai nói gì. không ai có thể tin vào tai mình, nhưng với vẻ mặt của anh vũ và tuấn đạt không thể là giả. bầu không khí căng thẳng đến nỗi không ai dám thở mạnh.
- mày nói sao? lật ngược? thật à?
trường giang hỏi lại, giọng đầy nghi ngờ, nhưng mắt anh lại không thể rời khỏi anh vũ, như muốn xác nhận lại câu nói vừa nãy.
anh vũ gật đầu, ánh mắt hoảng loạn.
- không tin thì anh đi mà xem… cái bóng đó… rồi nó… nó biến mất, nhưng lúc đó… lúc đó nó nói… nó bảo chúng ta xuống đó.
anh vũ nuốt khan, không dám nói thêm.
- khoan, anh đăng cho em hỏi tí
thành đạt im lặng nãy giờ cũng lên tiếng
- hỏi đi
- chuyện tối ôm qua anh định kể, rốt cuộc là chuyện gì?
bây giờ tất cả mọi ánh nhìn đề đổ dồn vào hải đăng. thở dài một hơi rồi cũng nói ra điều tối qua bản thân đã thấy.
- tối qua lúc đi lấy đồ cho anh giang, vừa bước lên được tầng hai tao đã thấy bóng của một người đàn ông đang lãng vãng gần hành lang tầng một
- hắn ta mặc áo màu gì?
- màu đỏ
nhật hoàng lúc này đang bên cạnh anh vũ cũng bất giác nói ra một câu.
- không lẽ hai đứa kia vi phạm qui tắc rồi à?
cả phòng im lặng, ánh mắt tất cả mọi người đổ dồn vào nhật hoàng. câu nói của anh khiến không khí càng thêm căng thẳng.
anh vũ cảm thấy tim mình đập thình thịch, đôi mắt mở to, nhưng lại không thể nói gì. đầu óc em rối bời, vẫn còn ám ảnh cái hình ảnh kinh hoàng lúc nãy. cảm giác lạnh lẽo từ nó vẫn quấn lấy tâm trí em.
- vi phạm? không thể nào…
tuấn đạt lẩm bẩm, như thể không dám tin vào những gì mình đang nghe.
tất vũ người vẫn đang đứng yên trong góc phòng, giờ mới lên tiếng:
- thực ra, thằng hoàng nói cũng có lý đấy. nếu hai đứa nó đã vi phạm quy tắc, vậy thì... giọng tất vũ trầm, nói đến câu cuối lại im bật.
trường giang đứng phắt dậy, ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng.
- mau lên, đi tìm hai đứa kia mau, giờ ngồi đây sợ hãi thì có giải quyết được gì
- không thể cứ đứng đây chờ đợi, nếu có thứ gì đó đang đuổi theo chúng ta, thì chẳng phải hai đứa kia đang gặp nguy hiểm à?
-------
đến cả tui cũng chả hiểu tui đang viết cái gì...
thôi hy vọng mọi người hoan hỉ đọc vui vẻ nhé..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro