
Dừng Lại.
Minjeong chạy nhanh đến bệnh viện đến mức không có cảm giác như chân đang bước xuống đất.
Minjeong không biết làm cách nào mà mình có thể đến được phòng cấp cứu.
Đôi chân đưa Minjeong theo phản xạ khi bộ não dường như ngừng hoạt động ngay lập tức vào giây phút nhận được tin dữ này.
Đứng bên cạnh.
Aeri trông cũng không thở được và mặt như không có máu nhìn quanh với nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt.
Những cỗ máy duy trì sự sống đang gầm rú giận dữ khi cố gắng làm cho các cơ thể sống lại và các bác sĩ đang hét lên hướng dẫn các y tá tiêm thêm một mũi adrenaline nữa những nỗ lực của các bác sĩ đã thất bại.
Đầu gối của Minjeong khụy xuống trước âm thanh phát ra từ màn hình gần đó và khi quay lại nhìn thấy một cơ thể đầy máu vặn vẹo cuối cùng đã từ bỏ cuộc đấu tranh.
Minjeong muốn nôn mửa.
"Bệnh nhân Han Sunwoo, 24 tuổi, thời gian tử vong là 12:11 trưa."
Minjeong có lẽ sẽ chạy ở đâu gần đó để trút bỏ nỗi sợ hãi nghẹt thở nếu không có Ningning lao tới và nắm lấy cánh tay.
"Này! Chị đến rồi à! Em đã cố gọi cho chị từ trước rồi!"
Minjeong nắm lấy chiếc áo blouse của Ningning và kéo lại tay và giọng nói run rẩy không thể kiểm soát.
"Karina...chị ấy ở đâu? Chị ấy ở đâu? Chị ấy có ổn không?"
Khuôn mặt của Ningning tối sầm lại trước câu hỏi của đó và Minjeong không thể không khóc và hét vào mặt Ningning.
"Chị ấy ở đâu, Ningning ?! Chị ấy ở đâu?!"
"Chị bình tĩnh đi!" Ningning hét lại cố gắng khiến Minjeong thoát khỏi nỗi kinh hoàng.
"Chị ấy chưa chết! Karina...mọi người...vẫn chưa tìm được chị ấy."
Tim Minjeong hẩn lên trong tích tắc rồi lại đập xuống với lực mạnh hơn và loạng choạng lùi về phía sau.
"Cái gì cơ?" Minjeong rên rỉ cái lạnh thấm vào từng lỗ chân lông và làm lạnh cả các mạch máu bên trong.
“Ý em là Karina vẫn chưa được tìm thấy sao...? Em nói chị ấy ở trong xe-“
“Phần bên hông xe phía Karina ngồi bị hư hỏng nặng cửa sổ vỡ nát hoàn toàn cửa bị móp va chạm trực tiếp với viền bê tông khiến toàn bộ chiếc xe lật nhào trước khi chìm xuống nước-"
Minjeong không thể nghe được những lời tiếp theo bởi vì đôi chân giờ đây đã hoàn toàn buông xuống.
Aeri nhanh chóng đỡ lấy nhưng vẻ mặt trông cũng kinh hãi không kém.
"Cảnh sát và đội cứu thương... họ vẫn đang tìm kiếm sao?" Aeri hỏi với giọng sợ hãi và Ningning ủ rũ gật đầu.
"Họ vẫn đang ở khu vực ven biển. May mắn thay, chiếc xe chưa đi quá xa vào trong cầu trước khi chìm xuống. Mọi người chỉ có thể cầu mong rằng Karina vẫn sống sót sau cú va chạm...bằng cách nào đó mong muốn được tìm thấy càng sớm càng tốt.. ."
Aeri biết chính xác giọng điệu u ám đó ám chỉ điều gì rằng khả năng vận may như vậy xảy ra là gần như bằng không.
"Irene thì sao...?" Aeri run rẩy tại chỗ vẫn ôm lấy Minjeong còn đang run rẩy.
"C-còn sống không...?"
"Vẫn còn sống." Ningning ủ rũ trả lời, giọng nhỏ nhẹ khác thường.
"Các bác sĩ thực sự phải chuyển tiền bối từ phòng cấp cứu đến phòng phẫu thuật vì tiền bối cần phẫu thuật do não hở. Tiền bối được giữ bằng dây an toàn nhưng đầu dường như đã va vào một vật gì đó rất cứng. Và bị xuất huyết ồ ạt rồi bị ngạt thở khá lâu ở dưới nước."
Thông tin đó đã dừng lại khi một cuộc hỗn loạn nổ ra ở cuối dãy nơi các bác sĩ và y tá dường như đang tập trung quanh một chiếc giường cụ thể.
Một người đàn ông cơ thể đẫm máu với tứ chi quằn quại và tiếng la hét không mạch lạc dường như đã tỉnh lại còn dạng mê sảng.
Anh ta vật lộn chống lại các bác sĩ và y tá hét đi hét lại điều gì đó khi các y tá cố gắng trấn tĩnh ta.
Khi Minjeong tập trung vào những gì anh ta đang nói bên trong.
Em chợt lạnh buốt đến mức nghĩ mình có thể ngất đi.
"Con khốn điên đó! Con khốn điên đó chính là người đã làm chuyện này! Cô ta đã cố giết tất cả chúng tôi! Đồ tâm thần chết tiệt! Đưa cô ta tránh xa khỏi tôi! Đưa cô ta tránh xa khỏi tôi!"
Khi gia đình của người đàn ông đang la hét và người đàn ông đã chết còn lại bắt đầu khóc to hơn các y tá buộc phải đưa họ ra khỏi phòng cấp cứu cùng với những người khác không liên quan trực tiếp.
Minjeong bị đẩy ra ngoài cùng với đám đông đang than khóc và phải đến khi Ningning dắt tay và Aeri bước ra khỏi đống hỗn độn đó thì em mới cảm nhận được những giọt nước mắt của mình.
Mùi máu và những cái chết đang khủng bố trong tâm trí.
****
"Tôi rất tiếc vì sự cố đáng tiếc này đã xảy ra. Tôi sẽ đảm bảo giải quyết ổn thỏa mọi việc với gia đình hai người đàn ông và cung cấp cho họ sự hỗ trợ tài chính xứng đáng để xoa dịu tình hình."
Bà Yu gõ liên tục lên chiếc bàn gỗ nặng nề của mình lông mày nhíu lại tỏ vẻ đau khổ khi bà cố gắng nghĩ ra điều gì đó.
Bà Yu thở dài một hơi trông có vẻ chán nản vô cùng.
"Hãy cẩn thận để không nhận về nhiều sự chú ý. Tôi không muốn vụ việc này thu hút nhiều sự chú ý của giới truyền thông và cảnh sát hơn hiện tại."
Người thư ký gật đầu và bà lại thở dài khi tựa lưng vào ghế.
"Còn bác sĩ Bae thì sao?"
"Cô ấy còn sống. Theo những gì tôi nghe được cô ấy vẫn đang trong cuộc phẫu thuật."
Bà gật đầu và ra hiệu cho thư ký rời đi.
"Hãy đi giải quyết với các gia đình và báo chí đang ồn ào. Hãy đảm bảo hướng đi đúng nên tập trung đơn giản vào sự thật rằng đây là một tai nạn đáng tiếc do tinh thần bất ổn của Jimin gây ra. Điều đó sẽ rất dễ xảy ra công chúng có thể nắm bắt được điều đó."
Người thư ký lại gật đầu nhưng ngay trước khi anh quay người rời đi, bà lại gọi anh.
"Chờ một chút."
"Thuê người đi tìm Aeri. Tôi muốn con bé quay lại ngôi nhà này càng sớm càng tốt. Hãy trả bất cứ số tiền nào miễn là họ có thể đưa con bé quay trở lại trước khi có chuyện khác...xảy ra. Điều đó không an toàn cho con bé lang thang ngoài đó trong khi Jimin vẫn...không được tìm thấy."
Lúc đó môi bà mím lại và toàn bộ gương mặt dường như cứng lại.
"Tôi không tin rằng con bé đã chết cho đến khi tìm thấy xác. Jimin...nó mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài. Thông minh hơn những gì hầu hết mọi người nghĩ. Giống như một ngọn cỏ dại không thể chết được dù có giẫm lên nó bao nhiêu lần đi chăng nữa."
Giọng nuốt khan khi sự lo lắng phủ bóng lên khuôn mặt.
"Ngay bây giờ, Aeri là mục tiêu dễ dàng nhất của nếu Jimin muốn trả thù. Hãy đưa con bé quay trở lại ngôi nhà này càng sớm càng tốt bằng mọi cách. Cậu có hiểu không?"
"Vâng, thưa sếp."
Rồi anh bước ra khỏi phòng để lại bà một mình loay hoay với những suy nghĩ của mình.
"Yu Jimin...Yu Jimin...liệu con có quay lại tìm mẹ không đây?"
****
"Đã muộn rồi! Chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm vào buổi sáng!"
Minjeong kinh hoàng trước lời thông báo của người đàn ông.
"Chờ đã!" Minjeong hét lên thu hút sự chú ý của anh cùng với các đồng nghiệp khác.
"Anh không thể từ bỏ cuộc tìm kiếm và về nhà đi ngủ khi vẫn chưa tìm thấy chứ! Anh đang nghĩ cái quái gì vậy??"
Người đàn ông cởi mũ ra nhìn xuống với vẻ vừa mệt mỏi vừa khó chịu.
"Cô ơi chúng tôi hiểu rằng cô rất lo lắng cho người thân mình và muốn chúng tôi tìm thấy cô ấy càng sớm càng tốt nhưng chúng tôi cũng là con người và cũng cảm thấy mệt mỏi. Chúng tôi đã tìm kiếm khu vực này và vùng biển cách đó gần 14 km hàng giờ không ngừng nghỉ. Tôi xin cô hãy để chúng tôi nghỉ ngơi trước khi trở lại đây vào lúc bình minh để tiếp tục tìm kiếm."
Minjeong mở miệng định phản đối nhưng Ningning đã nhanh chóng nắm lấy cánh tay trước khi Minjeong kịp nói.
"Minjeong." Ningning nói chậm rãi cố gắng không khơi dậy thêm trạng thái vốn đã hoang mang của Minjeong.
"Anh ấy nói đúng. Tất cả đều trông mệt mỏi và kiệt sức rồi. Chúng ta không muốn ai phạm sai lầm và gặp tai nạn khác phải không? Đã gần 2 giờ sáng rồi."
Minjeong sau đó im lặng nhưng mặc dù trên mặt vẫn hiện lên vẻ không muốn buông bỏ cuộc tìm kiếm trong đêm, nhưng em biết rằng mình không thể ép buộc tất cả những người này làm theo ý mình.
Những người này không phải em và họ không có nỗi sợ hãi nào làm mất đi sự tỉnh táo mỗi giây trôi qua khi Karina vẫn chưa được tìm thấy em.
Minjeong thất vọng quay mặt đi nước mắt lưng tròng khi đội tìm kiếm thu dọn đồ đạc.
Ningning đưa tay vuốt khuôn mặt mệt mỏi của mình và thở dài.
Đôi mắt trông mờ mịt và đỏ hoe.
"Ningning, bây giờ em có thể về nhà nghỉ ngơi." Aeri tử tế đề nghị cảm thấy thật tệ khi đã để Ningning bận rộn cả ngày.
"Tụi chị xin lỗi vì đã làm phiền em tới giờ này. Ngày mai em vẫn có ca sớm phải không?"
Ningning gật đầu cố gắng rũ bỏ sự mệt mỏi.
"Không sao đâu. Em có thể xin nghỉ ốm nếu muốn."
Sau đó Ningning hướng ánh mắt về phía Minjeong và sự mệt mỏi chuyển thành lo lắng.
"Mặt khác, Minjeong như không còn chút sức sống nào cả, em e là vậy."
Minjeong dường như không nghe thấy lời Ningning nói.
Lau đi đôi mắt nóng rực của mình rồi bước trở lại bờ biển tối tăm, tìm kiếm người duy nhất quan trọng.
"Minjeong." Ningning gọi giọng buồn bã.
“Nếu ngày mai chị không đến bệnh viện, em e rằng-.”
Minjeong vẫn không chịu nghe lời Ningning vội chộp lấy chiếc đèn pin vô dụng và bước xuống nước.
Aeri lao về phía biển và tóm lấy cánh tay ngay trước khi em có thể trở nên điên loạn.
"Minjeong, bây giờ cậu không thể xuống nước được. Cậu thậm chí không thể nhìn thấy gì khi trời tối!"
Minjeong gần như không để ý gạt tay Aeri ra, mắt vẫn dán chặt vào mặt nước.
"Tớ không sao, tớ không đói cũng không mệt. Mọi người có thể về nhà nghỉ ngơi. Còn Ningning, hãy nói với bác sĩ rằng muốn làm gì thì làm. Ngày mai chị không đến. Chị sẽ ở đây cho đến khi tìm được Karina.”
Ningning mở miệng định phản đối nhưng Aeri đã giơ một ngón tay ra hiệu cho Ningning im lặng.
Ningning thở dài nhưng vẫn gật đầu cuối cùng cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về.
"Được rồi. Em sẽ gặp lại mọi người vào ngày mai. Hãy gọi cho em nếu có chuyện gì xảy ra nhé?"
Aeri gật đầu và Ningning cuối cùng cũng bước ra xe.
Sau đó Aeri nhìn lại Minjeong và nói với giọng nhẹ nhàng hơn.
"Minjeong."
Minjeong đứng yên trên biển cho đến khi Aeri nắm lấy tay.
"Minjeong! Cậu có biết là cậu không thể tìm thấy chị ấy trong bóng tối như thế này nếu không có bất kỳ sự giúp đỡ hay công cụ nào hay không! Bây giờ cậu chỉ đang hành động theo cảm hứng và cậu biết điều đó thật điên rồ."
Minjeong quay lại nhìn Aeri chằm chằm, đôi mắt ướt đẫm và đau đớn.
"Cậu không lo lắng cho chị ấy nhiều như tớ đâu. Cậu sẽ không hiểu được cảm giác của tớ đâu."
Câu nói đó đáng lẽ phải làm tổn thương Aeri.
Nhưng điều đó đã không xảy ra vì nó không thực sự đúng.
Aeri cũng muốn tìm Karina như Minjeong.
"Hãy tin tớ khi tớ nói rằng tớ cũng muốn tìm thấy chị ấy còn sống giống như cậu vậy. Tớ... tớ có nhiều điều chưa giải thích với Jimin nhưng hãy tin tớ, Minjeong, tớ vẫn còn rất nhiều điều muốn làm vì chị ấy và tớ muốn sửa chữa rất nhiều điều đã sai."
Minjeong bất lực nhìn và ánh mắt Aeri dịu lại.
"Cậu biết là chúng ta không thể bơi ra vùng nước rộng lớn này trong cái lạnh và bóng tối như thế này để tìm thấy chị ấy, phải không? Cả hai chúng ta sẽ chết."
Sau đó đôi mắt của em hơi ngấn nước và ánh mắt nhìn xuống cát.
“Điều gì sẽ xảy ra với chị ấy trong khi chúng ta đang nghỉ ngơi, Aeri? Điều gì sẽ xảy ra nếu chị ấy vẫn ở ngoài kia, ở đâu đó, chết trong cái lạnh và bóng tối này?”
Lúc đó mắt Minjeong cay xè và giọng vỡ ra với tiếng khóc dày đặc.
"Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không thể tìm thấy chị ấy còn sống sau đêm nay? Tớ nên làm gì?"
Sau đó Minjeong bật lên những tiếng nức nở, sụp xuống trong vòng tay của người bạn thân nhất khi cào vào lưng chiếc áo len và khóc tiếp.
Khuôn mặt em vùi sâu vào cổ Aeri cho đến khi người Aeri ướt đẫm nước mắt của em.
“Nín đi, không sao đâu.” Aeri thì thầm giọng run lên vì lo lắng.
Minjeong cần một ai đó mạnh mẽ ngay lúc này và mặc dù Aeri không như vậy nhưng cô vẫn sẽ làm vậy nếu điều đó có thể giúp Minjeong bình tĩnh lại.
"Tớ biết Jimin unnie sẽ tìm mọi cách để giữ an toàn. Chị ấy... chị ấy mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài. Chị ấy cũng rất thông minh... Chị ấy sẽ không bỏ rơi chúng ta như thế đâu."
Sau đó Aeri vuốt tóc dỗ dành Minjeong ngừng khóc.
"Chị ấy yêu cậu rất nhiều, Minjeong. Chị ấy sẽ quay lại vì cậu."
***
Đêm ở Seoul nhanh chóng trở nên nhàm chán Shuhua nghĩ.
"Làm ơn cho thêm một ly tequila nữa!" Shuhua hét lên với người pha chế trẻ tuổi, xinh đẹp, cố gắng át đi tiếng ồn ào của tiếng nhạc techno phát ra từ loa trong khi đồng thời cố gắng nháy mắt với cô gái nói trên.
Cô gái xinh đẹp có lẽ trẻ hơn Shuhua vài tuổi và rõ ràng đã chán ngấy những trò hề thường ngày.
Bước đến gần với nửa cái đảo mắt và đẩy cho Shuhua đồ uống được yêu cầu trên quầy đá granit.
"11.000 won." Cô nói cộc lốc khoanh tay lại.
"Aww, đừng lạnh lùng với chị thế." Shuhua thủ thỉ nghiêng người về phía trước để cố nhéo má cô nhân viên nhưng thất bại khi cô gái tránh xa Shuhua với vẻ chán ghét rõ ràng như thể là một bệnh lây truyền qua đường tình dục đang biết đi.
Shuhua hơi cau mày trước câu trả lời không mấy thiện cảm, nghiêng hẳn người về phía quầy trong tư thế mà Shuhua biết sẽ phô bày tài sản lớn nhất của mình một cách tốt nhất - và ý cô muốn nói đến bộ ngực nổi tiếng thế giới của mình trong chiếc áo ba lỗ siêu mỏng màu đỏ tươi.
Shuhua bĩu môi siêu đáng yêu.
"Tại sao vậy? Không thích những gì em nhìn thấy sao?"
Shuhua lắc nhẹ ngực sau đó là một loạt nháy mắt quá mức khác khiến cô nàng pha chế xinh đẹp thở dài mệt mỏi.
"Chúa ơi, Shuhua, ai cũng biết chị nóng bỏng và có bộ ngực tuyệt vời. Nghe đồn chị đã ngủ với nhiều người."
Shuhua há hốc miệng ngạc nhiên nhưng ngay trước khi cô gái cảm thấy tồi tệ vì có thể làm tổn thương cảm xúc thì Shuhua đã giơ một ngón tay lên.
"Thứ nhất, chị tán nhiều người nhưng chị không ngủ với nhiều người như vậy. Thứ hai, chị chỉ tán tỉnh những người phụ nữ. Những người đàn ông mới là những người tán tỉnh chị."
Cô gái trợn mắt, nhận tiền rồi xua tay.
“Dù sao thì chị vẫn ngủ với họ.”
"Chị có thể nói gì đây chị cần tình yêu và sự chú ý. Và những cô gái, đặc biệt là những cô gái nóng bỏng, cáu kỉnh như em, người mà chị thực sự thích, thật không may là rất khó để có được những điều đó."
Cô gái bước đi mệt mỏi chuyển sang khách hàng tiếp theo.
"Có lẽ tôi chỉ miễn cưỡng cho chị một cơ hội."
Shuhua rên rỉ và cuối cùng đứng khỏi ghế khi những món đồ trang sức khổng lồ sáng bóng của cô kêu leng keng ồn ào và thu hút sự chú ý từ một ông già mập mạp bên cạnh cô.
"Được rồi, hãy để chị chìm đắm trong đau khổ và cô đơn thêm một đêm nữa. Và không, đừng nhìn chị như ông già đó."
Shuhua bước ra khỏi câu lạc bộ ồn ào lắc hông trong khi liên tục càu nhàu một cách chán nản.
Những người mà Shuhua thực sự thích không bao giờ muốn cô quay lại.
Đúng là Shuhua có thể bỏ qua những thứ không mong muốn, nhưng ồ, ai là người chịu trách nhiệm cho việc Shuhua thường xuyên cần được quan tâm?.
Shuhua khẽ rùng mình khi cơn gió đêm lạnh buốt chạm vào da thịt và tự trách bản thân vì mặc quá ít trước khi ra ngoài.
"Xin chào?"
Shuhua cầm chiếc điện thoại đang reo ầm ĩ từ trong tui lên và càu nhàu ôm chặt lấy không khí lạnh giá.
"Là ai vậy?"
Không có câu trả lời từ đầu dây bên kia, Shuhua nghĩ rằng mình đang bị gọi đùa. Hoặc có thể đây chỉ là một gã mặt mày khác muốn được ngủ cùng cô.
"Nếu đằng ấy chỉ đùa giỡn với tôi vào những giờ phút cay đắng này trong đêm, tôi khuyên đằng ấy nên nhét điện thoại vào mông đi nha đồ khốn!"
Shuhua gần như sắp tắt cuộc gọi thì một giọng nói khàn khàn từ xa trả lời câu hỏi.
"Là tôi đây."
Giọng nói đó cứ vang lên rồi tắt đi giống như đường truyền bị đứt và cuộc gọi được thực hiện từ một nơi cực kỳ hẻo lánh hoặc giống như người đang nói chuyện sắp chết.
Shuhua áp chặt điện thoại vào tai và nhíu mày cố nghĩ xem liệu cô có biết chủ nhân của giọng nói đó không.
"Là ai cơ?" Mặc dù bằng cách nào đó ký ức của Shuhua đã thuyết phục bản thân rằng là đã từng nghe thấy giọng nói này trước đây.
“Là tôi…” Giọng nói khàn khàn rồi ho khan dữ dội như thể chủ nhân vừa bị sặc hàng lít nước.
“Là Karina.”
Lông mày Shuhua nhướng cao và miệng há hốc vì ngạc nhiên.
Cả đời Shuhua chỉ biết một Karina.
"Karina? Yu Karina? Người ở trong bệnh viện mà tôi từng ở à?"
Karina hơi khò khè.
"Phải...là tôi, Karina..."
Karina lại bắt đầu ho khập khiễng và chỉ cần nghe nó qua điện thoại.
Shuhua đã cảm thấy lo lắng râm ran trên da.
Nghe có vẻ rất khó chịu.
"Này, cô ổn chứ? Nghe có vẻ khá tệ. Cô đang gọi cho tôi từ đâu vậy?"
Karina khò khè một loạt hơi thở thô ráp khác lẩm bẩm gần như không mạch lạc.
"Từ một chiếc điện thoại công cộng...ở đâu đó dưới phố...cô đã bảo tôi sẽ gọi cho cô nếu tôi ra ngoài...tôi đã làm vậy...hôm nay."
Một loạt cơn ho khập khiễng khác làm giọng nói của Karina bị tê liệt và Shuhua cuối cùng cũng đã chịu đựng đủ tiếng ồn bệnh hoạn làm lương tâm khó chịu.
"Được rồi, bây giờ cô đang ở đâu? Hãy cho tôi biết cô nhìn thấy gì xung quanh để tôi đến đón. Nghe cô có vẻ rất tuyệt vọng và tôi ghét phải là người cuối cùng cô nói chuyện trước khi xuống mồ."
Karina lẩm bẩm điều gì đó trên đường đứt đoạn và sau khi ghi lại những mô tả không rõ ràng của cô gái vào một mảnh giấy từ ví Shuhua cầm thẳng điện thoại.
"Được rồi, được rồi. Bây giờ hãy đợi tôi ở đó và đừng cố di chuyển dù chỉ một inch nhé? Tôi sẽ đến đó trong vòng chưa đầy 30 phút."
Shuhua bấm nút tắt điện thoại và vội vã đến chiếc sedan đậu cách câu lạc bộ không xa.
Khi mắt cô bắt gặp bản tin hàng ngày đang chiếu lại rực rỡ trên màn hình khổng lồ phía bên kia tòa nhà.
Miệng Shuhua há hốc khi phóng viên lảm nhảm không thành tiếng trên một tiêu đề lớn nói rằng một bệnh nhân từ cơ sở tâm thần của Bệnh viện Seoul đã gây ra một vụ tai nạn ô tô lớn vào sáng sớm nay khi chuyển đến bệnh viện khác. Một người đã tử vong, hai người khác bị thương nặng và bản thân kẻ phạm tội vẫn mất tích.
Shuhua che miệng lại và điện thoại trượt khỏi tay rơi xuống mặt đường nhựa ngay sát gót chân.
"Mẹ kiếp..."
****
Thời gian trôi chậm một cách đau đớn khi Minjeong đang chờ đợi một điều gì đó không chắc chắn.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi vụ tai nạn xe hơi xảy ra nhưng Minjeong có cảm giác như mình đã chờ đợi và mất ngủ hơn ba tuần.
Minjeong ra khỏi nhà từ sáng sớm để tham gia tìm kiếm.
Ở lại hiện trường cả ngày ngay cả khi đội sơ tán bảo Minjeong đợi ở nhà và chỉ quay về nhà vào đêm khuya với niềm hy vọng bị dập tắt một nửa.
Chu kỳ đó cứ lặp đi lặp lại cho đến khi mỗi đêm Minjeong nằm thao thức trên giường với hy vọng nhỏ hơn hạt bụi và nỗi sợ hãi lớn hơn ngôi nhà của mình.
Sáng nay cũng vậy.
Minjeong thức dậy vô cùng lo lắng và mất ngủ.
Đôi mắt trống rỗng và khuôn mặt hốc hác khi Aeri đưa cho em một tách cà phê khác với vẻ mặt lo lắng.
"Cậu không sao chứ?"
Minjeong lặng lẽ uống cà phê, ngồi phịch xuống chiếc ghế dài cũ kỹ trong phòng khách.
"Ừm." Minjeong lẩm bẩm lạc vào suy nghĩ của chính mình khi chiếc cốc vẫn nằm trên tay.
Một lúc sau, em ngước lên.
"Này, Aeri, cậu có thể kể cho tớ nghe về vấn đề với mẹ cậu ngày hôm đó được không? Nó có liên quan gì đến... chuyện này không? Với việc Karina bị chuyển đi ấy?"
Bàn tay của Aeri ngừng khuấy cà phê.
Ánh mắt vẫn nhìn xuống quầy bếp.
"Phải...tớ ừm, tớ đã cãi nhau với mẹ chỉ hai ngày trước khi vụ tai nạn xảy ra...Tớ đã bỏ nhà đi vì chuyện đó...mẹ đã...mẹ đã làm một điều gì đó khủng khiếp mà tớ sẽ không bao giờ làm được. Tớ không thể tha thứ cho mẹ tớ và tớ chỉ không muốn nhìn thấy mặt mẹ. Đó là về Jimin unnie... Đó là điều gì đó rất khó chịu và bực bội, tớ-"
Aeri bỏ thìa vào cốc đưa bàn tay bực bội lướt qua mặt.
Các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch.
"Đêm đó...mọi chuyện xảy ra đêm đó...thực sự không phải lỗi của Jimin unnie, mà mẹ đã làm gì đó để khiến mọi chuyện xảy ra như vậy. Lúc đó trông Jimin có vẻ buồn và đau đớn.
"Theo một cách nào đó có thể nói rằng mẹ tớ đã thao túng mọi thứ xảy ra và đó có thể là lỗi của tớ bởi vì-" Aeri hít một hơi cảm thấy sức nặng của cả thế giới trong ngực mình.
"Bởi vì mẹ đã làm mọi thứ vì tớ, mẹ nghĩ rằng mẹ đã bảo vệ tớ bằng cách cố gắng gửi Jimin unnie đi một lần và mãi mãi. Tuy nhiên, mọi chuyện đã không như kế hoạch và bố...đã chết...và-" Aeri ngừng lại, trông khó thở.
"Tớ...tớ mới biết chuyện này với Jimin unnie gần đây và có lẽ đó là lý do tại sao mẹ lại cố đuổi chị ấy đi...sợ chị ấy sẽ mất trí và làm tổn thương tớ..."
Minjeong im lặng lắng nghe những mảnh linh hồn nhỏ bé còn đọng lại trong cô dường như càng bị lung lay hơn.
"Còn tiền bối Irene? Tiền bối có liên quan gì tới chuyện này? Tại sao cậu nghĩ Karina sẽ làm vậy?"
Miệng Aeri từ chối thốt ra những lời tiếp theo, bởi vì chỉ nghĩ đến việc Aeri nói to rằng Karina đã cố giết ai đó - giết ai đó, một lần nữa.
"Tớ không biết." Aeri lắc đầu xin lỗi.
"Sau khi biết chuyện tớ chưa có cơ hội nói chuyện lại với chị ấy. Mọi chuyện diễn ra quá... nhanh chóng."
Minjeong nhìn xuống cốc cafe của mình làn khói trắng từ tách cafe đen bay lên khi suy nghĩ của Minjeong dường như tan biến vào hư vô.
Mọi thứ đều như vậy, thật tồi tệ.
"Minjeong." Aeri gọi giữ giọng đều đều.
"Tớ biết tớ đã nói vài điều về Jimin unnie...về việc một số người không vĩ đại như chúng ta đã hình dung trong đầu và chúng ta cần phải thừa nhận rằng đôi khi những điều họ làm thật kinh khủng nhưng tớ phải rút lại một số điều."
Sau đó Aeri ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của Minjeong với nụ cười buồn bã.
"Đêm đó khi Jimin-unnie quyết định thiêu rụi mọi thứ nhưng chị ấy không có ý định giết tớ. Chị ấy...đã bỏ qua tớ ra khỏi kế hoạch của mình. Việc chị ấy làm với bố mẹ vẫn rất tàn nhẫn và tàn bạo, nhưng- "
Sau đó Aeri hít một hơi dài rồi thở ra.
"Trong nhiều năm, tớ nghĩ rằng Jimin là một người lạc lối, rằng chị ấy không còn khả năng yêu hay trân trọng tình yêu...rằng chị ấy đã quá lạc lối trong đầu mình để có thể làm bất cứ điều gì khác...rằng tớ đã cố gắng giúp đỡ chị ấy và trao cho chị ấy tình yêu nhưng nó không thể tạo nên sự khác biệt nào vì chị ấy đã đi quá xa để nhìn thấy nó."
Một nụ cười buồn hiện lên trên môi và giọng Aeri dịu đi.
"Tớ đã sai...Jimin có thể không luôn thể hiện điều đó nhưng chị ấy vẫn cảm nhận được điều đó. Chị ấy đã để nó ngăn cản mình ở một mức độ nhất định trong giờ phút đen tối nhất sâu bên trong. Jimin-unnie vẫn ở đó cho dù chị ấy có vẻ tách biệt hay chết chóc đến thế nào."
Minjeong lau đôi mắt ướt môi nở một nụ cười đẫm nước.
"Tớ biết chị ấy vẫn còn ở trong đó. Tớ chỉ- tớ ước gì chị ấy còn sống quay lại với tớ để tớ có thể kể cho chị ấy vài điều. Mấy ngày nay, không có việc gì làm ngoài việc ngồi xuống và lo lắng tớ chợt nhận ra. Rất nhiều sai lầm của tớ. Irene, tiền bối đã cảnh báo tớ khi tớ mới quen Karina rằng chị ấy không phải là mẫu con gái bình thường mà tớ có thể làm quen. Tiền bối đã cảnh báo tớ, nhưng tớ đã gạt bỏ vì lúc đó. Tớ quá đề cao tình yêu nên không quan tâm đến sự tan vỡ có thể xảy ra của mối quan hệ này. Tớ đã không nhớ rằng Karina, mặc dù rất ngọt ngào và quan tâm nhưng sẽ luôn có...căn bệnh rình rập xung quanh chị ấy. Đôi khi chị ấy có thể khăng khăng rằng tớ không coi chị ấy là người như vậy khi chị ấy phát bệnh hết lần này đến lần khác và cảm thấy ngạc nhiên bất cứ khi nào chị ấy làm như thể tớ không hề biết trước về điều đó trở nên 'bình thường' khi ở cạnh tớ. Rằng chị ấy phải giấu mình...chết tiệt."
Nước mắt lăn dài trên má và Minjeong đưa tay lên gạt chúng đi.
"Tớ đã sai...tớ đã làm sai với chị ấy...tớ không nên ra vẻ như chuyện đó chẳng là gì. Tớ không nên ra vẻ như chị ấy ổn. Tớ không nên khiến chị ấy cảm thấy rằng chị ấy cần phải ổn, vì cả hai đều biết rằng chị ấy không phải vậy. Căn bệnh vẫn ở đó và nó hành hạ hàng ngày và mọi thứ có lẽ sẽ không bao giờ ổn hay dễ dàng với nhưng"
Hơi thở của Minjeong nghẹn lại cố gắng nói ra lời.
"Tớ chỉ hy vọng có thể tìm thấy Karina còn sống để có thể nói với chị ấy rằng mọi chuyện có lẽ sẽ không ổn và mọi thứ có lẽ sẽ khó khăn với chị ấy và với tớ nhưng tớ sẽ làm như vậy hãy ở bên chị ấy nhiều nhất có thể vì tớ vẫn yêu chị ấy bất chấp tất cả."
Một nụ cười nhẹ nở trên môi Aeri khi Minjeong không thể kìm được tiếng khóc và đầu hàng với một tiếng chửi thề nhỏ.
"Chết tiệt." Minjeong lẩm bẩm lau nước mắt.
Aeri hít vào tiếng sụt sịt.
"Tớ chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy chị ấy còn sống. Tớ có...cảm giác. Tớ tin vào trực giác của mình."
"Tớ hi vọng nó là đúng." Minjeong bật cười trong nước mắt trước khi cố gắng nhấm nháp tách cà phê của mình và bị gián đoạn bởi tiếng đập cửa trước.
"Ai vậy!" Minjeong hét lên lập tức đặt cốc xuống và vội vàng chạy ra cửa.
Đó có thể là tin tức về Karina.
Tuy nhiên khi cánh cửa bật mở Minjeong thất vọng khi nhìn thấy hai người đàn ông lạ mặt mặc bộ vest đen riêng thay vì đồng phục cảnh sát hay đội sơ tán mà em biết.
"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho hai anh?"
Aeri lén nhìn từ phòng khách một cách cẩn thận khi lắng nghe họ.
Bằng cách nào đó điều đó khiến Aeri rùng mình kinh khủng.
"Cô là Kim Minjeong? Là bạn của cô Uchinaga Aeri?"
Sự lo lắng của Aeri đã được bộc lộ ra ngay lập tức vì rõ ràng những người đàn ông đó là do mẹ gửi đến.
"Vâng? Hai anh là ai?" Bản thân Minjeong có vẻ cảnh giác trước sự xâm nhập của họ khi em dùng thân mình chặn cửa ra vào.
Aeri nao núng tránh xa tầm nhìn.
"Chúng tôi đang tìm kiếm cô Aeri, người đã mất tích vài ngày, nguồn tin của chúng tôi cho thấy cô là một trong số ít người cuối cùng cô ấy gặp trước khi mất tích. Có phải cô ấy đang ở lại đây không?"
“Nguồn tin?” Minjeong hỏi một cách hoài nghi, giọng điệu cứng lại.
"Anh đang theo dõi tôi và đột nhập vào lịch sử điện thoại cá nhân của tôi bằng cách nào đó à?"
Khuôn mặt của những người đàn ông trở nên lạnh lùng khi một trong số họ nói cộc lốc.
"Xin hãy hợp tác với chúng tôi, cô Kim. Nếu không, chúng tôi sẽ buộc phải tự mình lục soát nhà cô."
Họ cố gắng bước tới nhưng Minjeong đã nhanh hơn khi lao tới trước cửa và chặn họ hoàn toàn.
"Whoa, whoa, chờ đã! Hai anh không thể xông vào nhà người khác mà không được phép! Hai anh có lệnh khám xét không? Giấy tờ hợp pháp? Hai anh thậm chí không phải là cảnh sát!"
Sau đó những người đàn ông nhìn nhau và ngay khi Minjeong cảm thấy như thể họ sẽ đẩy em sang một bên thì.
"Nếu hai anh làm bất cứ điều gì, tôi thề, tôi sẽ gọi cảnh sát.
Hai người đàn ông nhìn chằm chằm vào Minjeong trong sự im lặng giận dữ và cuối cùng ánh mắt kiên định và tư thế thẳng thắn của Minjeong dường như thuyết phục họ rằng không lừa dối.
"Đi thôi, Jin. Chúng ta sẽ gặp cô gái này vào lúc khác." Một trong những người đàn ông ném cho Minjeong cái nhìn khinh bỉ cuối cùng trước khi đẩy bạn anh ta đi.
Minjeong thở một hơi nhẹ nhõm khi họ bước ra khỏi nhà và Minjeong ngay lập tức khóa cửa lại khi bước vào trong.
Aeri lén nhìn Minjeong từ phía sau bức tường với vẻ lo lắng và Minjeong gật đầu mệt mỏi.
"Hai người đó là do mẹ cậu phái tới phải không?”
****
"Ổn chứ?"
Shuhua ngồi ở mép chiếc giường nhỏ khung gỗ cũ kỹ kêu cót két.
"Cơn sốt của cô vẫn chưa hạ..cô có chắc chúng ta không cần đến bệnh viện không?"
"Không." Karina lặng lẽ lẩm bẩm đôi mắt nặng trĩu cố gắng mở ra hoàn toàn trong khi đôi môi khô nứt nẻ lảm nhảm vì cơn mê sảng do sốt và não Karina dường như hoạt động với tốc độ cực kỳ chậm.
"Tôi chẳng đi đâu cả."
Shuhua nhíu mày lo lắng khi nhìn chằm chằm vào Karina đang ốm yếu.
Khi tìm thấy Karina ba ngày trước.
Nàng đang run rẩy và suýt mất mạng cuộn mình trong một con hẻm nhỏ tối tăm bên cạnh một núi rác và gần như chết cóng nếu Shuhua không đến cứu nhanh hơn.
Karina ướt sũng từ đầu đến chân, quần áo rách nát, lấm lem bùn đất và máu từ những vết thương khủng khiếp khiến Shuhua chỉ nhìn thôi cũng thấy buồn nôn.
Ngay cả bây giờ khi nhìn chằm chằm vào Karina đang mặc chiếc áo đi mượn và vết thương được làm sạch một cách vụng về Shuhua vẫn lo lắng rằng Karina sẽ bị nhiễm trùng nặng nếu không được điều trị ở bệnh viện.
Shuhua chỉ có thể làm rất nhiều điều để xử lý vô số vết thương đẫm máu và những vết bầm tím nghiêm trọng.
Thành thật mà nói những vết bầm tím trên mặt khiến Shuhua lo lắng nhất vì có vẻ như Karina đã đập đầu khá mạnh vào thứ gì đó.
“Thành thật mà nói thì cô đã làm gì?” Shuhua hỏi với giọng trầm chỉ để Karina bật ra một cơn ho khác nghe khàn khàn khủng khiếp như thể phổi đang bị xé toạc.
Shuhua cau mày và quyết định không thể để chuyện này tiếp diễn nữa.
"Có vẻ như nước đã tràn vào phổi cô khá nhiều rồi....tôi cần đưa cô đến bệnh viện. Ngay bây giờ."
"Đừng." Karina gầm gừ giọng nghe có vẻ khàn khàn và yếu ớt nhưng vẫn bướng bỉnh.
"Tôi sẽ...giết chết cô nếu cô...đưa tôi đến gặp những kẻ đó..."
Karina quay lưng lại với Shuhua và rên rỉ, ho một loạt đau khổ khác trước khi cuộn mình xuống chiếc giường bừa bộn và ôm lấy ngực mình, run rẩy vì đau và sốt.
Áo sơ mi lại ướt đẫm mồ hôi chỉ sau vài giờ.
Shuhua thở dài và giơ tay lên đầy thất vọng.
"Được thôi...cô muốn làm gì thì làm. Đừng đổ lỗi cho tôi nếu cô chết. Tôi sẽ... để lại thuốc kháng sinh ở đây và lấy cho cô vài viên thuốc hạ sốt. Cô có muốn dùng thuốc giảm đau không?"
Karina không đưa ra câu trả lời nào và thay vào đó vùi mặt sâu hơn vào gối.
Như thể chỉ nói ra thôi cũng có thể tước đi sự sống của bản thân vậy.
Shuhua đứng dậy ánh mắt dịu lại.
"Tôi sẽ coi đó là sự đồng ý."
Khi Shuhua bước ra khỏi phòng Karina cảm thấy đầu mình đau nhói đến mức khiến nàng nôn vào cái xô cạnh giường.
Axit đốt cháy cổ họng và mũi khi thứ gì đó nhỏ bé trong dạ dày trào ra.
Làm ơn, hãy dừng việc này lại. Xin hãy làm cho nỗi đau này dừng lại.
Giọng nói bên tai Karina cười nhạo báng nhưng lần này nó sống động đến mức nó thực sự có cảm giác như nó đang hiện thành hình dạng vật chất ngay trước mắt.
Biến thành hình ảnh cô bé 15 tuổi đang nhìn chằm chằm vào nàng một cách độc ác nhưng đầy đáng thương.
Có lẽ phải kết thúc rồi, Jimin-ah.
Cậu không thể làm gì hơn nữa rồi
Karina nhìn chằm chằm vào phiên bản méo mó của mình lúc bé- hay Karina thực sự trông như thế khi cô ở độ tuổi đó và nhận thấy đôi mắt màu hạt dẻ rất giống với mắt cô nhưng lại quá nhẫn tâm và vô cảm biến thành nỗi buồn thầm lặng.
Giết tôi đi, Jimin. Cậu biết đó là cách duy nhất để khiến chuyện này dừng lại mà.
Karina nhìn về nơi phiên bản méo mó đó chỉ và thoáng nhìn thấy một chiếc ly đang ở đó tuyệt vọng trên bàn cạnh giường ngủ trước khi giọng nói cầu xin nàng lần nữa.
Hãy giải thoát tôi.
Karina với lấy cái ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro