Chương 3
《AO3 fanfic V-trans》
• Author: Ms_Blue17
• Trans - Page facebook: Khi Nắng Mạ Bạc Con Đèo
《Fic đăng lại đã được sự cho phép của author và nhóm trans, vui lòng không re-up sang nơi khác》
❌Do not repost without permission❌
———————————————————
❗️❌❌WARNING: CÓ MỘT CHÚT LIÊN QUAN TỚI SMUT VÀ BJ Ở CUỐI CHAP NÀY. VUI LÒNG CÂN NHẮC TRƯỚC KHI ĐỌC❌❌❗️
____________________________________________________________________________________________________________
"Motoya."
"Ơi?"
"Em đã bao giờ hôn ai chưa?"
Motoya dừng bước và mở to mắt nhìn Sakusa. Câu hỏi rõ ràng đã khiến cậu ngạc nhiên. Suy cho cùng, Sakusa không phải kiểu người thích những mối quan hệ lãng mạn hay hôn nhau. Nhưng sau khi nhận ra rằng hầu hết các bạn cùng lớp và đồng đội của mình đều thực sự thích điều này, đôi khi quá ồn ào đến mức không thể nghe thấy, anh ấy bắt đầu tự hỏi liệu em họ của mình có phải là người sẵn sàng biết về việc hôn và hẹn hò với các cô gái hay không.
Họ trở về nhà sau khi luyện tập, cả hai đều mặc đồng phục mùa đông mặc dù cuối tháng 10 vẫn còn vướng hơi Thu. Khi mặt trời sắp lặn, mọi thứ xung quanh đều được dát vàng, tắm mình trong màu cam của hoàng hôn. Komori nhìn Sakusa hơi ngờ vực, đôi mắt phản chiếu ánh sáng của anh ta lóe lên sự tò mò.
"Rồi..." - Cậu trả lời. Cậu đứng yên đó, nhìn chằm chằm vào Sakusa. "Mà anh hỏi chi vậy?"
"Chỉ là...có chút tò mò." - Sakusa đáp, và đó là sự thật. "Đó là ai thế? Khi nào vậy?" - Anh hỏi lại. Và đối với một người không bao giờ bước ra khỏi luật bản thân của chính mình, anh biết mình đang đặt quá nhiều câu hỏi cá nhân. Nhưng Komori dường như không quan tâm, giờ khuôn mặt ngờ vực của cậu đã trở thành một nụ cười nhếch mép trêu chọc Sakusa, biết anh sẽ không thích chút nào.
"Bọn mình cứ như đang tra khảo nhau vậy á, em là người có tội hay gì?" - Cậu đưa ra như một câu trả lời, tiếp tục đi bộ trở về nhà. Sakusa chỉ nhướng mày, cũng tiếp tục bước.
"Vậy thôi." - Sakusa nói, dù sao thì anh cũng không quan tâm lắm.
"Này, em đùa thôi mà hahaha! Em sẽ nói với anh. Và sẽ không có bí mật nào giữa chúng ta, được chứ?" - Komori mỉm cười nói và đặt tay lên vai Sakusa.
"Em đã hôn một bạn nữ vào năm đầu tiên trung học của chúng ta. Không có gì đặc biệt, nó giống như một cuộc cá cược của cậu ấy và em chỉ giúp thôi." - Cậu nói bâng quơ. Rồi lại mấp máy môi, như muốn nói thêm điều gì đó nhưng rồi lại hối hận vì không từ nào thốt ra được.
"Và...?" - Sakusa hỏi, biết rằng anh họ của mình vẫn chưa nói hết. Komori bĩu môi trong vài giây, cậu có vẻ hơi lo lắng.
"Ầy..." - Cậu bắt đầu. "Em đã hôn người khác... Nhưng, là... Kiyoomi này?" - Cậu gọi, khẽ nắm lấy tay áo của Sakusa, họ lại dừng bước. Komori không nhìn anh nữa, giờ ánh mắt cậu tập trung vào phía mép áo của anh.
"Sao vậy?" - Sakusa đáp lại, lại cảm thấy tò mò. Anh không thường thấy Komori cư xử như thế này, trông cậu ấy có chút bối rối và rụt rè? Điều gì đó mà Sakusa không biết có thể là tâm trạng của cậu ấy.
"Bất cứ điều gì em nói với anh, anh sẽ hứa rằng anh sẽ không ghét em hay gì đó chứ?" - Cậu ta nói, phản ánh một điều gì đó đáng lo ngại trên đôi mắt màu xanh lam của cậu.
"Em biết là anh sẽ không đâu." - Sakusa trả lời, chắc chắn rằng anh ta sẽ không. Như thể có thể ghét Komori. Nhưng dù đó là gì, anh biết mình chẳng bao giờ có thể ghét cậu được. Nhưng bây giờ anh ta bị hấp dẫn bởi thái độ của người kia hơn.
"Hãy hứa đi." - Komori yêu cầu. "Dù đó là gì, anh sẽ không đánh giá em và cũng không ghét em. Chúng ta sẽ tiếp tục là...chúng ta thôi." - Cậu lớn giọng, giơ ngón tay út của mình lên để đặt ra thỏa thuận.
Sakusa nhìn anh họ mình và giơ ngón út lên, nhưng trước khi buộc họ phải thực hiện lời hứa của mình một điều gì đó hợp pháp, anh hỏi.
"Em đã hôn một con chó hay một cái gì đó tương tự à?" - Sakusa hỏi với vẻ mặt chán ghét.
"Ughhhh khôngggg!!! Tất nhiên là không rồi Kiyoomi! "
"Vậy thì được. Anh xin hứa điều đó."
Họ ngoắc những ngón tay vào nhau. Khi chạm vào rất chắc chắn và ấm áp. Komori mỉm cười thoải mái và Sakusa cũng vậy, chỉ là môi anh ấy hơi nhếc lên một chút, ẩn sau chiếc khẩu trang của mình.
Sau đó, Komori thở dài và tiếp tục nói.
"Em đã hôn một người con trai..." - Cậu ấy thú nhận một cách lặng lẽ, nó gần như là một lời thì thầm. "Ừm, giống như anh ấy hôn em...và em không thích điều đó cho lắm. Em thấy nó chỉ ổn thôi. "
Bây giờ đến lượt Sakusa ngạc nhiên, anh chưa bao giờ nghĩ đến khả năng Komori hôn con trai. Anh không chắc mình phải nói gì, anh không có vấn đề gì với nó, nhưng anh biết điều đó có nghĩa là gì.
"Vậy...em có thích con trai không?"
"Ừm, em không biết...có lẽ không... Em đoán em chỉ thích mọi người và chỉ vậy thôi."
Sakusa nghĩ một lúc, điều đó nghe có vẻ hợp lý đối với một người như cậu ấy. Chỉ thích mọi người. Bất chấp những gì mà hầu hết mọi người xung quanh đều tin tưởng hoặc nói, nó thực sự không phải là vấn đề lớn như vậy, phải không?
"Okay, nó ổn mà. Anh không nghĩ rằng anh sẽ ghét em, ít nhất là không vì điều đó." - Sakusa cuối cùng đã nói. Giọng anh ta đều đều và biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt, nhưng Komori biết anh ta đang cố trêu chọc mình.
"Ôi thôi nào Kiyoomi! Anh vừa nói sẽ không ghét em, bất kể thế nào mà!" - Komori đấm vào vai Sakusa. "Về nhà thôi, trời bắt đầu tối rồi. Trời ạ, gió cũng buốt quá, tay em đóng băng luôn rồi nè." - Komori vừa đi vừa phàn nàn.
Sakusa cũng bước đi, kế bên Komori. Đôi vai anh lướt qua mỗi bước họ đang thực hiện. Sakusa đút tay vào túi áo khoác, anh từ từ di chuyển bàn tay đối diện với phía Komori, tạo khoảng trống bên trong áo. Komori nhận ra ngay lập tức và cười toe toét, một biểu cảm dịu dàng hiện lên trong mắt cậu. Cậu nhẹ nhàng luồn tay mình vào túi, dưới tay Sakusa. Và cứ thế, họ nắm tay nhau đi về nhà.
Họ đi theo con đường vè nhà cậu trong im lặng trong vài phút, cho đến khi Komori quyết định phá vỡ nó.
"Còn anh thì sao? Anh đã bao giờ hôn ai chưa?" - Cậu ấy hỏi, và Sakusa đã rất ngạc nhiên khi cậu ấy đã không hỏi ngay sau khi anh ấy trả lời câu hỏi tương tự.
"Không, và anh cũng không mong chờ điều đó."
"Ohhh anh làm em hơi bị bất ngờ đó nha." - Komori nói. "Muốn em chỉ cho hơm?" - Cậu ta đột nhiên hỏi nghe có vẻ nghiêm túc về điều đó.
Trái tim Sakusa lệch nhịp, anh im lặng một lúc. Đột nhiên ý nghĩ về việc Komori hôn anh ấy không làm anh ấy ghê tởm... Thực tế, điều đó rất hấp dẫn anh ấy. Nhưng điều đó hoàn toàn không đúng...và anh biết Komori có lẽ chỉ đang nói đùa, cố gắng làm anh lo lắng.
"Em thật thô thiển." - Anh ta nói với cậu sau vài giây.
Komori chỉ cười khúc khích. "Anh đã mất một lúc để quyết định, phải không?" - Cậu nói với một nụ cười nhếch mép và ánh mắt trêu chọc.
"Anh đang cố gắng tìm cách để từ chối lời đề nghị của em một cách tử tế đấy." - Sakusa cũng trêu chọc.
"Ồ chắc chắn rồi, bởi vì nói với mọi người rằng họ thật thô thiển là một điều siêu tệ luôn. Kiyoomi, anh thực sự cần phải nghiên cứu định nghĩa của mình về lòng tốt đó." - Komori đáp trả một cách mỉa mai, vẫn cười khúc khích. Nắm chặt hơn bàn tay anh đang giữ bên trong túi.
Sakusa siết chặt lấy bàn tay cậu như thể không bao giờ nghĩ đến việc buông nó ra. Komori bắt đầu nói về những thứ nhảm nhí, những cuộc trò chuyện bình thường về một ngày của cậu, sự phấn khích hay phàn nàn của cậu ấy. Và ngay sau đó, Sakusa nhận ra rằng anh thích điều này đến nhường nào. Anh tận hưởng từng giây phút bên em họ của mình biết bao. Cái chạm tay ấm áp của cậu ấy, đôi mắt xanh, đôi lông mày tròn tròn, nét mặt, giọng nói và cách cậu ấy luôn khúc khích và cười. Và đột nhiên anh tự hỏi, cảm giác như thế nào, hôn và được hôn bởi đôi môi ấy... Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lồng ngực anh. Nó cảm thấy khác, nhưng đồng thời, nó cảm thấy ổn. Như tiếng chim bay đột ngột. Như hoa nở vào mùa xuân. Thật tự nhiên và đẹp đẽ, giống như cách nó là vậy.
***
Hôm nay thời tiết lạnh cóng, trời đã về chiều và mọi thứ bên ngoài đều tối. Họ đang ở trong phòng của Komori để làm một số bài tập về nhà trước khi ăn tối. Họ đang ngồi trên sàn nhà, một chiếc bàn gỗ nhỏ trước mặt, đầy sách vở và một số đồ dùng học tập.
Sakusa đã tập trung vào bài tập của mình đến nỗi anh không nhận ra Komori đã ngủ. Cho đến khi nghe thấy những tiếng ngáy khe khẽ phát ra từ người kia, anh mới chú ý đến. Chúng nghe thật yên bình và thư thái. Anh tự hỏi liệu Komori đã làm xong việc của mình chưa, nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng không muốn làm phiền cậu, quyết định không đánh thức cậu.
Komori ngủ ngon lành, tựa đầu vào cánh tay phải của cậu ấy trong khi tay trái nắm chặt lại thành một nắm đấm nhỏ trên đùi. Hơi thở của cậu đến và đi nhẹ nhàng, tràn đầy không khí vào phổi. Khuôn mặt của cậu giống như một đứa trẻ mệt nhọc đang yên bình nghỉ ngơi sau một ngày chơi game. Đó là một hình ảnh dịu dàng đến nỗi Sakusa không thể không nhìn cậu với ánh mắt trìu mến. Anh đã biết điều đó, anh biết rằng mặc dù không đúng, trái tim anh đã thuộc về người bình yên đang ngáy ngủ trước mặt anh. Anh không chắc mình đã yêu cậu từ bao giờ, điều duy nhất anh biết là ngay bây giờ, cứ như thể anh đã yêu Komori một lần nữa. Rằng anh đã yêu điên cuồng mọi thứ của Komori. Yêu những đặc điểm của cậu, giọng nói của cậu và mọi thứ đến từ cậu. Yêu người mà anh đã cùng trưởng thành mỗi khi họ ở bên nhau, mỗi khi họ chia sẻ một khoảnh khắc của cuộc đời mình, cho dù nó có tầm thường đến đâu. Anh biết anh không nên. Anh biết rằng khoảnh khắc cuối cùng anh hiểu được áp lực trên lồng ngực của mình có nghĩa là gì, anh nên dừng nó lại. Chắc hẳn anh ta đã tạm dừng những cảm giác mặc dù dễ chịu nhưng cũng khiến anh ta cảm thấy tội lỗi lạ thường. Tuy nhiên, anh đã để chúng như vậy, phát triển bên trong một cách mạnh mẽ. Như thể ngay cả trước khi Komori bước vào đời anh, anh đã yêu cậu rồi.
Komori buồn ngủ thở dài, lông mi nhẹ nhàng rơi xuống trên mắt, hơi run rẩy. Có lẽ anh đang mơ, và bất kể đó là gì, đó phải là một điều gì đó tốt đẹp, vì một nụ cười nhỏ đã nở trên môi, cách xa nhau một chút. Rồi Sakusa lại tự hỏi cảm giác hôn người đó sẽ như thế nào... Anh cũng dựa vào bàn, về phía Komori, vẫn nhìn cậu. Anh nâng cánh tay trái của mình lên và với bàn tay của mình, anh tìm đến những lọn tóc nâu xõa trên gò má hồng hào của anh họ mình. Sakusa nhẹ nhàng đưa chúng ra sau tai Komori để anh có thể nhìn cậu rõ hơn.
Thậm chí không cần suy nghĩ, anh từ từ đưa khuôn mặt mình lại gần hơn cho đến khi chỉ còn cách Komori vài inch. Anh có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp mỗi khi Komori thở ra. Và trong một tiếng thở dài. Lạc mất trong khoảnh khắc, anh khép lại từng inch ngăn cách chúng, và nheo mắt lại, anh áp môi mình vào môi Komori, trao cho chúng một nụ hôn dịu dàng nhất. Đó chỉ là một nụ hôn nhỏ, nhưng Sakusa nghĩ rằng nếu thiên đường tồn tại, đây có lẽ là lần gần nhất mà anh đến được.
Sau một vài giây, điều mà đối với anh là đẹp nhất trong số những kỷ niệm đẹp đẽ, anh rời khỏi Komori, giờ đang vùi mặt vào giữa hai cánh tay trên bàn gỗ. Anh có thể cảm thấy hơi nóng lan từ má lên tai. Anh vừa mới làm một việc hoàn toàn liều lĩnh; Komori có thể đã thức dậy và sau đó mọi thứ sẽ trở thành địa ngục. Bong bóng hình thành trong khoảnh khắc đó cuối cùng cũng vỡ ra, giờ phút này trong bụng anh đang tràn ngập cảm giác hỗn độn trái ngược nhau.
Anh cảm thấy bụng mình từ từ co lại, và bắt đầu cảm thấy buồn nôn. Những gì anh vừa làm không đúng chút nào. Thế giới xung quanh anh mất đi vẻ tươi sáng và anh cảm thấy như thể mình đang chìm vào một bóng tối kỳ lạ, nơi anh bị soi xét và phán xét. Không thể di chuyển, sợ Komori thức dậy sẽ thấy trong tình trạng đó, anh quyết định ở lại đó. Cơ thể anh căng thẳng. Sakusa muốn trốn thoát, nhưng anh có thể đi đâu? Không có nơi nào để che giấu khi cảm giác tội lỗi ẩn chứa trong anh, dần dần tiêu hao anh.
***
Sakusa cảm thấy đông cứng, hoàn toàn quên mất mình phải thay quần áo. Mặt khác, Komori trông cũng ngạc nhiên không kém gì anh. Cả hai dường như không biết phải nói gì, đây là một sự trùng hợp ngu ngốc, một trò đùa của một vị thần, người không thể làm gì khác, đã quyết định có một khoảng thời gian tuyệt vời với họ. Komori hắng giọng, và rút một chiếc khăn từ túi thể thao của mình, cuối cùng cậu cũng nói.
"Này, chân của anh thế nào rồi?" - Cậu hỏi khi quấn chiếc khăn quanh eo.
"Hả?" - Sakusa nói lúc đầu. Komori không lặp lại câu hỏi của mình.
"À, chân của anh...ừm, không sao đâu." - Anh không di chuyển. Vì anh gần như khỏa thân nên hơi bối rối để làm điều gì đó. Hình ảnh mà anh đưa ra có lẽ là vớ vẩn, và anh chỉ xác nhận suy nghĩ của mình khi Komori quay đi chỗ khác, cố gắng không cười.
"Tốt, vậy là được rồi." - Cậu nói với một gương mặt cố tỏ ra bình thường. Kìm nén một nụ cười nhếch mép. "Mà em hỏi cái này nhé? Anh định ở trong chiếc quần đùi của anh mãi à? Sakusa mà em biết không phải là người như vậy đâu á nha hehe.. " - Cuối cùng thì Komori cũng cười khúc khích.
Cậu ấy đã cười. Cơ thể của Sakusa thả lỏng mặc dù cậu gọi anh bằng họ. Nhưng khi não anh phân tích những gì Komori vừa nói, mặt anh nhăn nhó và anh nheo mắt. Nếu má anh đỏ ửng lên một chút vì điều đó, Komori giả vờ như cậu không để ý, để không tuôn ra nhiều lời trêu chọc hơn từ cái miệng nhỏ xinh kia.
Sakusa thở dài, tiếp tục tự cởi quần áo.
"Làm sao cơ? Komori thích điều đó à?" - Anh ta đáp trả và cũng bằng cách sử dụng họ. Hai người có thể chơi trò chơi này. Một nụ cười chế giễu nở ra trên khuôn mặt anh ta.
"Không, anh không may mắn như vậy đâu." - Cậu nói trong khi ném chiếc khăn thứ hai từ trong túi về phía đầu Sakusa. "Nói thử xem, muốn cùng nhau tắm không? Giống ngày xưa ấy." - Komori nhún vai giả vờ vô tội và nháy mắt trái. Đã lâu rồi, nhưng Komori vẫn là Komori, một lời trêu ghẹo chết tiệt.
"Em có vẻ cũng chẳng may mắn lắm đâu nhể." - Anh đáp, ném ngược chiếc khăn với sức mạnh và tốc độ như vậy, Komori thậm chí còn không có thời gian để ngăn nó lại. Chiếc khăn tắm đập thẳng vào đầu cậu.
"Đồ đểu!" - Và đó chỉ là cậu đùa thôi. Komori gấp chiếc khăn vào giữa và treo nó lên vai. "Vậy thì em đi trước đây, bye bye~" - Cậu nói và nở một nụ cười trìu mến với Sakusa.
Komori kiễng chân lên để tìm đường đến phòng tắm, nhưng trước khi cậu biến mất vào hành lang phòng tắm, Sakusa đã bốc đồng gọi cậu.
"Motoya?" - Anh nói ra mà không để ý rằng anh đã tình cờ gọi cậu bằng cái tên đã định của cậu. Komori dừng lại ngay lập tức, nhưng vẫn không quay lại. Tuy nhiên, anh hơi di chuyển đầu sang bên phải, để lộ một nửa khuôn mặt.
"Muốn ăn tối cùng nhau không?" - Sakusa hỏi với cảm giác áp lực lên bụng mình. Anh không biết tại sao anh lại hỏi điều này một cách đột ngột. Komori là một người xã giao, có lẽ anh ấy đã có kế hoạch với người khác và chắc chắn anh ấy sẽ lịch sự từ chối lời mời của Sakusa.
Komori im lặng trong vài giây có vẻ như vài phút cho đến khi anh ta trả lời.
"Chắc chắn rồi." - Cậu nói. "Em sẽ đợi anh, người anh họ cau có ạ~" - Sau đó cậu ấy biến mất.
***
Sakusa đi ra khỏi phòng tắm sau mười phút. Anh đảm bảo các cơ của mình đã được thư giãn dưới làn nước ấm. Anh lau khô tóc và thoa một ít kem dưỡng để dưỡng ẩm cho da. Sau đó anh mặc quần áo sạch vào, một chiếc quần thể thao màu đen và áo phông trắng. Rồi anh đeo khẩu trang vào, bước ra ngoài hành lang.
Bên ngoài, dựa vào tường, Komori đang đợi anh. Cậu mặc một chiếc quần đùi màu đen rộng dài đến đầu gối và bên dưới chiếc quần đùi là chiếc legging thể thao dài cùng màu. Ở trên, cậu mặc một chiếc áo phông màu xanh nhạt.
Komori đang điên cuồng gõ một cái gì đó trên điện thoại của mình. Sakusa luôn cảm thấy ngạc nhiên khi em họ của mình có thể đánh máy nhanh như vậy. Khi Komori nhận ra anh, cậu nhanh chóng tắt điện thoại và chào lại.
"Hey!" - Cậu nói.
"Hey." - Sakusa trả lời. Cả hai nhìn nhau, không có lời nào nói ra.
"Em không thích đồ ăn trong căn tin lắm, anh muốn ăn tối bên ngoài không?" - Komori đề nghị.
"Cũng được, cùng nhau đi tìm một nhà hàng tốt thôi."
"Em nghe nói có một nơi khá ngon cách đây khá gần, đi bộ tầm mười phút. Nó không phổ biến lắm nên không có nhiều người đến đó nhưng... họ bán một loại umeboshi ngon lắm á. "
Sakusa nhìn cậu có chút giật mình. Tất nhiên, Komori vẫn nhớ.
"Càng ít người càng tốt." - Anh trả lời.
Họ đi bộ mười phút để đến nhà hàng gần như chẳng nói gì. Sakusa chưa bao giờ là người mở chuyện, đó luôn là Komori và anh luôn vui vẻ lắng nghe. Nhưng lúc này, Komori vẫn im lặng, không có vẻ gì là khó chịu. Có lẽ cậu ấy đã thay đổi đôi chút trong 3 năm qua, họ không nói chuyện nữa, và Komori không còn tán gẫu nữa. Có lẽ vậy. Sakusa thực sự nghi ngờ điều đó, nhưng rồi một lần nữa, anh không có câu trả lời cho sự vắng mặt của lời nói.
Họ đến nơi mà Komori đã nghe nói đến. Đó là một cửa hàng nhỏ bán đồ ăn truyền thống của Nhật Bản, một nơi không quá sang trọng hay rộng lớn, cách trang trí cũng không phải là một thứ gì đó của thế giới khác. Nó giống như một ngôi nhà nhỏ, nơi chúng ta có thể có một khoảng thời gian vui vẻ trong khi ăn gì đó. Mặc dù có một lượng khách hàng nhỏ, nhưng một số ít người ở đó - chủ yếu là người lớn tuổi, có vẻ hài lòng với đồ ăn. Nơi này cũng gọn gàng và yên bình, điều này đã cho nó khá nhiều điểm trên thang điểm của Sakusa, người thường thích ăn ở nhà.
Hai người họ ngồi vào một chiếc bàn ở phía sau, cách xa những người lớn tuổi một chút. Một nhân viên phục vụ trẻ với khuôn mặt thân thiện đi tới chỗ của hai người, gợi ý cho họ một vài món đồ uống và giới thiệu một số món ăn. Komori nở một nụ cười thân thiện, và với giọng nói nhí nhảnh của mình, cậu đã chọn một số thứ trong lời giới thiệu của cô gái. Cô phục vụ có vẻ hơi đỏ mặt, cô ấy cười ngượng ngùng và khi nhận order xong thì xin phép vào bếp. Sakusa thỉnh thoảng có thể nhận ra, cô gái hướng những cái nhìn đầy ẩn ý về phía bàn của họ, có lẽ đang tìm cách gặp Komori.
Sakusa cảm thấy bực mình nhưng quyết định bỏ qua.
"Làm sao em biết?" - Anh hỏi Komori.
"Gì? Làm sao em biết được điều gì cơ? " - Komori bối rối hỏi.
"Về chân của anh." - Anh ta nói.
"À, cái đó đó hả? Em để ý anh đi khập khiễng về hướng của Iwaizumi-san."
Komori không nói thêm và Sakusa chỉ gật đầu. Sau đó, Komori nhìn anh như thể đang chờ đợi điều gì đó. Môi cậu ấy phồng lên thành một cái bĩu môi nhỏ mà Sakusa thấy rất dễ thương.
"Vậy...có lý do đặc biệt nào mà anh muốn chúng ta ăn tối cùng nhau không?" - Cậu hỏi Sakusa bằng câu khá bất ngờ.
Anh tự hỏi liệu anh có thực sự có lý do đặc biệt cho việc đó không? Cảm giác giống như một thứ gì đó đến với anh chỉ bằng sự phản chiếu thuần tuý, trước khi để Komori ra đi lần nữa. Tuy nhiên, anh nghi ngờ có một số câu trả lời mà anh đang tìm kiếm.
"Em đang cố tránh anh." - Là thứ đầu tiên anh phun ra.
"Ồ, anh nhận thấy thật này." - Komori nói. Và không có dấu hiệu trêu chọc trong giọng nói của cậu.
"Vậy đó là sự thật." - Sakusa nói, cảm thấy bụng mình nặng trĩu.
"Em nghĩ rằng anh không muốn em ở gần anh..." - Cậu nói với ánh mắt của mình xuống để nhìn vào bàn tay của mình.
"Hả? Tại sao anh lại phải làm vậy?" - Sakusa hỏi, và có lẽ giọng anh ấy có vẻ hơi buồn.
"Ồ, em không biết, Sakusa. Vậy anh thử nói cho em biết xem, đã hơn 3 năm rồi, anh có cho em được 1 cuộc gọi nào chưa? Thậm chí còn không có một cái tin nhắn nào, hửm? " - Cậu nói khi nhìn anh với ánh mắt ngờ vực, và bây giờ Sakusa có thể cảm nhận được sự cay đắng trong giọng điệu của Komori.
"Nhưng...em cũng không gọi..." - Sakusa nói gần như lầm bầm, tránh ánh mắt của mình khỏi mắt Komori.
Sakusa không rõ tại sao Komori lại có vẻ bị tổn thương bởi điều anh vừa nói, nhưng anh có thể thấy một chút phẫn nộ trong đôi mắt xanh của cậu. Komori bối rối và buồn bã. Và khi cậu đã nghĩ rằng cậu sắp sửa trả lời một cách tàn nhẫn thì họ đã bị cắt ngang bởi người phục vụ đang nhìn họ một cách tò mò.
"Đồ ăn các cậu gọi đã xong rồi ạ" - Cô ấy nói vui vẻ. Tuy nhiên, cô nhanh chóng cảm thấy bầu không khí căng thẳng đột ngột tăng lên giữa họ. "Mọi việc ổn chứ ạ?" - Cô ấy hỏi.
"Vâng, không có vấn đề gì đâu ạ." - Komori trả lời ngay lập tức, cố gắng nở một nụ cười.
"Được rồi, hãy gọi cho tôi nếu các cậu cần thứ gì đó nhé." - Cô ấy lại mỉm cười chào rồi xoay người rời đi.
Sakusa muốn hỏi thêm câu hỏi. Anh muốn hiểu tại sao Komori lại có vẻ khó chịu như vậy... Nhưng chủ yếu, tại sao cả hai đều không cố gắng liên lạc với người kia. Có thể đó chỉ là một sự hiểu lầm, có lẽ cả hai đều đang đợi một dấu hiệu nào đó từ người kia.
"Komori, anh..." - Nhưng Komori đã cắt đứt anh ta.
"Ăn thôi, Sakusa. Hãy ăn và...em muốn trở lại ký túc xá." - Giọng cậu ấy nghe buồn kinh khủng. Sakusa không chắc mình còn thèm ăn gì nữa, nhưng anh buộc mình phải làm như vậy. Họ cần năng lượng. Vì vậy, họ bắt đầu ăn một cách lặng lẽ.
Họ ăn tối xong và thanh toán hóa đơn, Komori đứng dậy và đi ra khỏi nhà hàng mà không nói một lời hay thậm chí nhìn Sakusa, Sakusa ngay lập tức đi theo sau cậu vài bước. Anh biết rằng một khi họ trở về ký túc xá, anh sẽ không có cơ hội nào khác, và anh sẽ không buông bỏ nó. Anh không có kế hoạch, không có lý do. Anh không hoàn toàn hiểu vấn đề là gì, nhưng anh biết rằng thừa nhận nó sẽ chỉ khiến anh thêm rắc rối với Komori. Vì vậy, anh quyết định rằng điều duy nhất anh có thể làm là trung thực với bản thân và với Komori.
"Motoya." - Anh nói. Gọi tên cậu một lần nữa, biết rằng ít nhất Komori sẽ dừng lại để lắng nghe. "Anh xin lỗi." - Anh thì thầm đủ rõ để có thể nghe thấy, và anh thực sự xin lỗi. Anh hối hận vì đã ngu ngốc đến mức để thời gian trôi qua nhiều như vậy.
"Anh xin lỗi vì anh đã không liên lạc... Anh nhớ em." - Anh nói với một giọng run rẩy. Và trong cổ họng, anh cảm thấy có một cục u khiến anh không thể nói thêm được nữa. Thật kì lạ, trong ngần ấy thời gian anh không hề cảm thấy buồn hay nhớ nhung bất cứ thứ gì. Nhưng ngay lúc này, đằng sau Komori, dường như những cảm xúc khao khát mà anh chôn sâu trong lòng đang trào dâng.
Komori quay lại và nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh, có thể đang tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu giả dối nào. "Ý anh là cái đó hả?" - Cậu hỏi. Và Sakusa cũng có ý đó, nhưng không thể nói nhiều hơn, anh chỉ gật đầu.
Komori thở dài, cơ thể cậu có vẻ bớt căng thẳng hơn vài phút trước.
"Em cũng xin lỗi. Em có thể đã phản ứng quá mức. Chúng ta đang ở Thế vận hội, chơi cho đội tuyển quốc gia... Hãy cứ tận hưởng, được không? Hãy quên đi những gì đã xảy ra trước đó. Em không thể chịu đựng được sự khó xử nữa... Vì vậy làm ơn, hãy cứ là chúng ta thôi. Ít nhất là khi chúng ta ở đây." - Cậu nói và tiến lại gần Sakusa một bước. Trời đã tối rồi, nhưng các cửa hàng xung quanh vẫn chiếu đủ ánh sáng để họ có thể nhìn thấy mặt nhau.
"Ừm. Hãy là chúng ta thôi." - Sakusa đồng ý. Anh ấy muốn thêm điều đó không chỉ khi họ ở đó, mà là từ bây giờ. Trở về cuộc sống bình thường, càng nhiều càng tốt.
Nói xong, họ lại lên đường. Thoải mái hơn trước, họ bắt đầu bắt nhịp với cuộc sống của mình. Một đêm không đủ để cập nhật thông tin ba năm, nhưng đó là một sự khởi đầu. Sakusa đã nói với Komori về mối quan hệ của anh với Ushijima và họ đã quyết định chia tay như thế nào khi sau này phải rời sang Ba Lan. Komori chăm chú lắng nghe từng chi tiết nhỏ của câu chuyện. Về phía mình, Komori đã kể cho anh nghe về gia đình, những người bạn mới và những người đồng đội của mình. Sakusa, giống như một người không muốn điều đó, đã hỏi anh ấy về Suna. Komori cười khúc khích, và đảm bảo với anh rằng không có gì giữa họ, mặc dù anh không loại trừ khả năng sẽ bắt đầu một cái gì đó trong tương lai. Sakusa chuyển chủ đề, anh không quan tâm đến bất cứ điều gì liên quan đến Suna Rintarou.
Họ đến tòa nhà nơi họ đang ở, và chẳng ai muốn về khi cuộc nói chuyện đang dang dở cả, nên cả hai đi đến một khu vực chung có ghế và bàn. Mải mê trò chuyện, họ không nhận ra thời gian cho đến gần nửa đêm.
"Trễ rồi, có lẽ chúng ta nên đi ngủ bây giờ. Huấn luyện viên sẽ mắng chúng ta nếu anh ấy phát hiện ra bọn mình ở đây."
"Ừ, đi ngủ thôi. Chúng ta cần phải nghỉ ngơi. Ta sẽ đối đầu với Đội tuyển Canada vào thứ Hai tới." - Sakusa vừa nói vừa lấy điện thoại ra. Anh ấy bắt đầu gõ một cái gì đó.
Tò mò, Komori nghiêng đầu để xem bất cứ thứ gì Sakusa đang viết. Tuy nhiên, Sakusa đã giơ tay lên, khởi động thiết bị khỏi tầm của Komori, để nó ở trên độ cao của anh ấy. Komori càu nhàu.
"Nào, Sakusa. Đừng như thế chứ." - Cậu nói khi nhìn lên chiếc điện thoại trên đầu. "Bí mật gì đấy, tại sao anh không cho em xem?" - Cậu hỏi, nhưng Sakusa không trả lời. Ngay sau khi anh ấy gõ xong, điện thoại của Komori phát ra tiếng bíp. Quá bất ngờ, cậu với lấy chiếc điện thoại trong túi xách. Mắt cậu mở to ngay khi nhìn thấy màn hình. Sau đó, cậu thật sự mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Sakusa, người đã hạ cánh tay xuống và cất điện thoại vào túi trở lại.
"Em ghét Sakusa." - Komori thở dài nói, tình yêu phản chiếu trên đồng tử của anh.
"Thật sao?" - Sakusa hỏi, nhìn anh ta có vẻ nghiêm túc.
"Đi ngủ thôi." - Cậu nói, kéo cánh tay của Sakusa bằng cả hai tay, và sau đó đẩy anh ta từ phía sau của mình.
Họ đi về phía phòng ngủ như thế, tay Komori nhẹ nhàng đẩy vào lưng Sakusa một cách dễ dàng. Căn phòng mà Komori ở chung với Kageyama đối diện phòng của Sakusa và Yaku. Họ đến đó và ổn định trước cửa.
"Vậy thì em đoán em sẽ gặp anh thường xuyên." - Komori nói, ngáp.
"Chắc chắn rồi. Ngủ ngon." - Anh ta nói, nhưng không di chuyển khỏi chỗ đứng. "Bye bye."
Komori mở cửa phòng và đi vào trong. Sakusa quay người định bỏ đi, nhưng Komori lại hé cửa phòng kí túc ra và nói.
"Kiyoomi?" - Cậu thốt ra và Sakusa dừng lại, tim đập thình thịch. "Em cũng nhớ anh." cậu ấy nói khi biến mất sau cánh cửa.
Tới: Motoya
Từ: Kiyoomi
[...Ya veces, no pocas, te extrañaba como si supiera que me hacías falta.]
———
[...Và đôi khi, không ít, anh nhớ em như thể anh cần em.]
***
Sakusa đang ngồi trên chiếc ghế dài màu đỏ trong phòng tắm. Anh cảm thấy cơ thể mình nóng bừng, hơi thở gấp gáp. Hai tay anh nắm lại thành nắm đấm, kéo thật chặt những sợi tóc nâu. Sau đó anh nhận ra rằng anh đã hoàn toàn cương cứng và ướt át. Giữa hai chân của mình, Komori liếm "cậu nhỏ" của anh mà không xấu hổ. Chiếc lưỡi nhỏ màu hồng của cậu nhô ra khỏi khuôn miệng hơi mở trên khuôn mặt hoàn toàn kích thích. Cậu liếm láp một cách tinh tế từ dưới lên trên, ngậm môi lên đầu cái đó, ngoáy lưỡi theo những vòng tròn nhỏ khi anh mút thật mạnh vào đầu. Sakusa thở hổn hển. Hình ảnh Komori blowjob với anh quả thật quá sức quyến rũ. Đầu óc anh nhanh chóng vẩn đục, rối bời. Một phần của anh biết điều này là không đúng, rằng nó không thể là sự thật. Tuy nhiên, nó cảm thấy tốt. Sakusa không muốn dừng lại. Và như thể đọc được suy nghĩ của anh ấy, Komori trượt môi xuống phần dưới, trượt lên xuống theo chuyển động trơn tru nhưng chắc chắn. Komori bật ra những tiếng rên rỉ nhỏ trong miệng khi cậu tiếp tục tung hoành ở bên dưới, lưỡi cậu khám phá từng tấc bóng của Sakusa. Hình ảnh đột ngột thay đổi, và bây giờ Komori đang đưa cái thứ đang cương cứng của Sakusa vào miệng cậu, trượt môi theo một chuyển động, ngấu nghiến hoàn toàn phần dưới của anh. Sakusa rên lên đầy khoái chí, anh không thể kìm chế được. Anh nâng hông lên trong khi tay anh vẫn đang duỗi tóc của Komori, đẩy mạnh xuống. Komori dường như không quan tâm, hơi thở của anh trở nên thất thường theo từng tiếng rên rỉ. Đôi mắt cậu ướt át, những giọt nước mắt rơi xuống má cậu khi anh đưa nó vào quá sâu. Và đôi má ửng hồng của anh ngày càng ửng hồng, khi ngón tay anh nắm chặt đùi Sakusa, cắm móng tay vào đó. Sau đó Sakusa dừng lại, bây giờ anh nhìn thấy Komori vẫn đang quỳ giữa hai chân anh. Môi cậu cách xa Sakusa đang cương cứng từng centimet. Một chuỗi nước bọt và preum tham gia vào chúng.
"Kiyoomi ..." - Cậu nói nhỏ, thở hổn hển và run rẩy. "Làm em đi. Em muốn cảm nhận cái đó của anh ở bên trong."
Họ không còn ở trong phòng thay đồ, cảnh tượng đã thay đổi. Cả hai đều đang ở trong phòng tắm, Komori áp vào tường, và Sakusa ôm lấy cậu từ phía sau, những ngón tay thon dài của anh đặt trên hông của Komori khi Sakusa nhẹ nhàng cắn vào phần hông. Komori thở hổn hển, di chuyển hông của mình áp sát vào cái vẫn còn cứng của Sakusa. Những giọt nước nóng chảy xuống cơ thể họ, hơi nước từ vòi hoa sen làm tăng thân nhiệt của họ. Sakusa cắn mạnh vào cổ Komori khi tay anh trượt xuống để giật khỏi trục của Komori.
"Aahh... Kiyoomi...Ah..A...Như thế này..." - Cậu rên rỉ với một giọng đứt quãng, hầu như không thể nói rõ một từ. "Ư.. ưm... nhẹ một chút..haah.." - Cậu nài nỉ.
Đó là một nơi không quá rộng, nhưng dường như cả hai đều không quan tâm. Không cần chuẩn bị trước hay bôi trơn gì đó, Sakusa đâm trọn "cậu nhỏ" của mình vào bên trong Komori. Komori rên lên, xen lẫn giữa đau đớn và khoái lạc. Sakusa gầm gừ, và trongcơn hứng tình, anh bắt đầu làm cậu nhanh hơn. Bên trong Komori cảm thấy nóng và thắt chặt, Sakusa có thể cảm thấy cái đó của mình ngày càng cứng hơn theo từng lực đẩy mà anh đưa ra. Sau đó, Komori bắt đầu rên rỉ tên anh...chỉ có điều đó đột nhiên không còn là giọng của Komori nữa mà là của ai khác. Bối rối, anh nhận ra rằng Komori không còn ở đó nữa, anh chỉ có một mình, với bàn tay tự giật mình trong căn phòng ngủ cũ của mình. Một lần nữa anh nghe thấy tên của mình và nghĩ rằng anh đã nhận ra giọng nói của Yaku. Mọi thứ sau đó bắt đầu tan biến, và từng chút một hình ảnh mờ nhạt về phòng ngủ của anh ở làng Olympic bắt đầu rõ ràng. Sakusa cuối cùng cũng mở mắt, có phần sững sờ. Yaku nhìn thấy anh ta với một nụ cười tinh quái trên môi.
Anh ta đang đứng cạnh giường nơi Sakusa đang nằm. Sakusa mở to mắt, cậu có thể cảm nhận được sự cương cứng mạnh mẽ dưới lớp quần của mình. Precum trượt vào đáy quần của mình. Mặt anh đỏ bừng lên trong vài giây.
"Này." - Yaku nói, vẫn với nụ cười. "Anh xin lỗi đã làm phiền cậu, chú em. Nhưng cậu đã tạo ra những tiếng ồn như vậy... Anh đây không chắc liệu cậu có tỉnh táo để cố gắng quyến rũ anh đây hay không đó nha." - Anh ta chế giễu.
"Tôi không biết là anh đã theo chủ nghĩa vô ngôn đấy." - Sakusa đáp trả.
"Có một số điều cậu không thể biết về anh đây đâu, muốn tìm hiểu hửm?" - Anh vẫn tiếp tục với những lời trêu chọc.
Sakusa cau mày không thèm che giấu ánh mắt chết chóc của mình.
"Hahahaha, xin lỗi, Sakusa. Anh không thể giúp nó đâu. Anh vẫn tôn trọng cậu em mà, anh mày thề. Những điều tồi tệ này đôi khi xảy ra, chúng ta không thể kiểm soát chúng, phải không? Không cần phải xấu hổ về điều đó. Trên thực tế, anh sẽ để bây một mình tận hưởng giấc mơ của bây, nếu đó không phải là vì huấn luyện viên gọi chúng ta vào một cuộc họp. Anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu anh đánh thức chú, 40 phút còn lại cho đến lúc đó." - Anh ta nói.
"Ồ... được rồi. Cảm ơn anh." - Sakusa trả lời, vẻ xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt.
"Tốt hơn hết cậu em nên sớm lo chuyện đó đi. Không phải việc của anh nhưng... Chú mày đã mơ về ai thế?"
Sakusa không thể tin được là Yaku lại hỏi như vậy.
"Không ai cả." - Anh ta trả lời.
"Thật không? Bởi vì anh mày có thể thề rằng anh nghe thấy chú rên rỉ tên Kom.... "
"DỪNG..." - Sakusa ngăn anh lại trước khi anh có thể nói hết câu. Bây giờ thực sự là dùng ánh mắt đe dọa anh ta.
"Hahaha đừng nhìn anh bằng cái ánh mắt lạnh lùng vậy chứ! Xin lỗi xin lỗi. Thật khó để không trêu chọc chú em sau điều này. Dù sao, đừng lo lắng về nó. Anh sẽ không nói với ai, bất cứ điều gì. Và anh mày cũng sẽ không phán xét bây đâu. Bây giờ, anh đi trước để chú có thể làm bất cứ điều gì chú cần làm." - Anh nói, cười khúc khích một chút. Sau đó, anh ấy ngâm nga một bài hát vui nhộn.
Sakusa thở dài. Vẫn còn hai tuần nữa, và mọi thứ không thể khó xử hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro