Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15b: Nổi gió

Cả 2 mang tâm trạng hậm hực bước ra khỏi nhà, không nhìn nhau đến nửa giây, dù vậy nhưng Rin vẫn bám theo Len đến trường hắn như thường lệ. Gakupo bước đến vỗ vai Len rồi ngồi xuống với ly sữa quen thuộc mọi sáng, “đánh hơi” thấy sự không ổn, cậu lên tiếng
- Này, hôm nay 2 anh chị sao thế?
Đáp lại Gakupo chỉ là khoảng im lặng kéo dài, rõ ràng là không bình thường rồi
- Này..
Rin đột ngột đứng bật dậy, nắm lấy tay người vừa ngồi xuống bàn bên cạnh
- ….cậu là nhóc lớp 10 lần trước phài không? Won??
- …ơ..chào..chào chị
Won bối rối đẩy đẩy lại gọng kính, nó chỉ vào khay thức ăn của cậu, cười cười
- Này, có thể…cho chị cái bánh đó không???
- Hở?...à tất nhiên rồi, xin mời
Won cố nặn ra nụ cười, vậy là mất toi phần tráng miệng. Hiểu Rin không chút áy náy, cầm ngay ổ bánh cắn ngon lành rồi nhìn Won cười tít mắt, cậu nhóc nhanh chóng đỏ mặt, chút tiếc nuối nhanh chóng biến mất, bây giờ nó có đòi cả khay thức ăn của cậu cũng được. Len nhíu mày nhìn đàn em lớp 10, trong lòng có chút bực bội không ưa
- Này, chết đói hay sao mà giật đồ ăn của người ta
- Mặc kệ tôi
Xử xong cái bánh với vận tốc ánh sáng, nó đứng dậy vỗ vai Won cảm ơn lần nữa rồi bước thẳng ra ngoài
- Vợ chồng mày cãi nhau à?
Để mặc Gakupo với câu hỏi “ngây ngô”, Len bực bội đút tay vào túi bỏ đi 1 nẻo

Tan học
- Đi với em đến một nơi được không?
- Tôi đã nói đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi rồi mà
- Em…
- Tôi không muốn nghe bất kì điều gì từ cô nữa
- Len..
- Cũng đừng tùy tiện gọi tên tôi
- ..chỉ hôm nay thôi, hãy ở cạnh em…
- Không
Hatsune Miku ngang bướng cố níu tay hắn lại, Len lạnh nhạt khoát tay, mất đà, cô ta ngã dụi xuống đất, vô tình quệt trúng mảnh gỗ làm xước bàn tay
- Ui
Miku nhăn mặt xuýt xoa. Len xoay người lại, không đành lòng, hắn cúi xuống cầm nhẹ lấy tay cô ta, đỡ lên, Miku ngay lập tức chồm lên ôm chặt cổ hắn
- Hôm nay là…sinh nhật của em.., xin anh…
Len thở dài, gỡ tay cô ta xuống
- Băng bó trước đã
Theo thường lệ Rin vẫn đứng ở cổng đợi Len cùng về, và cảnh tượng đó làm sao thoát khỏi mắt nó. Mặt đùng đùng giận nó bước đến dằn tay Len ra khỏi tay của Miku
- Hai người đang làm gì vậy?
- Liên quan gì đến cô?
- Tôi là vợ hợp pháp của anh ta, tôi có quyền
- Haha, trên danh nghĩa là như vậy, nhưng thực tế cô không là gì cả
Rin tức đến đỏ mặt, những lời cô ta nói giống hệt lời hắn nói hôm qua, điều này càng khiến nó sôi gan hơn
- Cô dựa vào đâu mà nói vậy, Kagamine Len là chồng tôi, anh ta đương nhiên..yêu tôi nhiều hơn cô rồi
- Vậy sao???
Miku bày bộ mặt nghi ngờ nhìn sang Len, Rin cũng quay sang nhìn hắn, đôi mắt đầy hi vọng. Nhưng nhận được, chỉ là sự im lặng. Miku mỉm cười rồi nắm lấy tay hắn kéo đi, Rin mím chặt môi
- Họ không phải là bạn bè đâu, người yêu đấy
- Phải, đã chia tay, nhưng Len vẫn còn rất yêu cô ta
- Tôi không biết cô đang lầm tưởng gì….. cô vẫn không khác gì một người xa lạ ngoài đường…

Nó cụp mắt xuống, cảm thấy tim nhói đau
- Tôi không bỏ cuộc dễ dàng thế đâu, đợi đó, Kagamine Len

Phòng y tế
Len nhanh chóng sát trùng rồi lấy băng cá nhân dán lên vết thương của Miku, cô nhìn hắn cười dịu dàng, đã 3 năm rồi mà người con trai này vẫn chẳng thay đổi, luôn quan tâm chăm sóc cô rất chu đáo, điều này khiến cô càng yêu hắn hơn
- Đi ăn nhé
Len nhìn nụ cười rạng rỡ kia, lòng có chút xao xuyến, hắn không đáp, nhưng đôi chân đã bước đi

Hơn 10 giờ tối Len mới về đến nhà, lúc trước hắn luôn đi đến gần sáng, nhưng kể từ sau khi lấy Rin, hắn chưa bao giờ về trễ hơn 9 giờ. Hắn bước vào và ngạc nhiên khi nhà cửa bật đèn sáng trưng
- Về rồi sao?
Hắn giật mình, Rin đang dựa người vào cửa bếp, hời hợt hỏi
- Chưa ngủ sao?
- Đang chờ anh về
- Làm gì?
- Ăn cơm
- ..gì??
- Ăn cơm. Đi nào
Nó đẩy hắn vào bếp, trên bàn ăn bày biện vài món, nếu so với bàn ăn ở nhà hàng Pháp hắn vừa mới ăn xong, thì những món này thật quá đạm bạc, nhưng nếu là những món do Kagamine Rin tự nấu, thì là quá tuyệt rồi
- Cô…tự nấu hết à?
- Ừ
- Thật sao?
- *tức giận*...ừ
- Sao không ăn trước đi?? Biết mấy giờ rồi không??
- Anh đủ tư cách để hỏi sao? Là vì ai nên tôi mới ngồi đến ngu người hả?????
- Tôi có bảo cô đợi sao?
- Phải rồi là tôi ngu ngốc nên mới thế, giờ có ăn không thì bảo
- ….ăn
Len ngồi xuống, cẩn thận gắp từng miếng rau miếng thịt, nhìn đến mòn mắt mới ăn, nhai thật chậm, nuốt thật từ tốn. Rin nhìn mà phát bực, nhưng thôi dù sao hắn cũng chịu ăn
- Thế nào?
- …lạ
- Lạ???
Rin nhíu mày, nó nhớ đã nếm rất kĩ mà, không lẽ lưỡi có vấn đề
- Những món này…nuốt được
Pặc
- Đùa nhau à?
Nó mặt tối sầm, chiếc muỗng đã gẫy làm đôi. Len không để ý đến khuôn mặt đầy sát khí của nó, hắn chống cằm nghiêm túc hỏi
- Này nói thật đi, có thực là cô làm không?
- ….không
- Biết mà
- Nói thế cũng tin à??
- Ừ
- ..anh….
- Nói thế cũng tin à
- ….
Hắn cốc nhẹ lên đầu nó, miệng khẽ cười
- Rất ngon
Rin thoáng đỏ mặt, nó húng hắng ho che đi nét bối rối
Hắn đột nhiên cầm tay nó, kéo đến chỗ ghế sopha
- Không ý thức được là mình bị thương à?
Hắn hỏi giọng pha chút lo lắng, cẩn thận dán băng cá nhân lên….cả 10 đầu ngón tay của Rin. Nó nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi
- Có thật không?
- ???
- Anh…còn yêu cô ta?
Hắn khựng tay lại, trong đáy mắt ánh lên chút ngỡ ngàng và khó chịu
- Không liên quan đến cô
- Tôi có quyền được biết
- Vì cô là vợ tôi sao?? Đừng cứ…
- Vì tôi thích anh, nên tôi có quyền được biết
- Cô….đang nói gì thế???
- Chẳng biết
Len vừa khó hiểu vừa muốn tức điên lên, nhưng khi thấy vẻ mặt buồn bã của nó, hắn lại không nỡ, thôi thì cứ coi như không nghe thấy gì, tiếp tục cúi xuống băng cho nó
- Này trả lời coi
- ….có lẽ
Len biết với tính cách ngang bướng cuả “vợ” thì tốt nhất cho đại một câu trả lời ba gai. Nhưng hắn không nhận ra rằng, chữ “có lẽ” của hắn chẳng khác nào là “còn”
- Còn..với tôi thì sao?
Hắn hơi dừng lại chút, rất nhanh, lại tiếp tục
- Bình thường
Rin lập tức rút tay lại, Len nhìn nó đầy thắc mắc
- Tôi không thích những gì mơ hồ
- …
- Nếu…anh không quên được cô ta, cũng xác định sẽ không thể nào thích tôi, thì…đừng quan tâm đến tôi nữa
Len trầm ngâm, hắn không biết phải nói gì đây, hắn chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về chuyện tình cảm, cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên, đến đâu hay đến đó thôi
- Tôi có quên được cô ta không? Rõ ràng là..không. Tôi có thể yêu được cô không? Tôi cũng không biết, nhưng..tôi hi vọng là có
- Được rồi. Vậy là đủ rồi
Rin nói lớn, khóe môi hơi cười, rồi lại ngồi xuống cạnh hắn chìa tay ra
- Giờ thì băng tiếp đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro