Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

WHEN I'M SEVENTEEN [FULL] - CHAP 36 (3)- CA PHẪU THUẬT


Nhìn ánh mắt khác thường của ba người kia khi chia tay ra về, Hyomin cũng nhận ra họ đã biết rồi, thằng nhóc Won vốn không phải là đứa kín miệng. Họ tiếp nhận và có những biểu hiện khác nhau. Qri thì vẫn lặng lẽ chẳng nói câu nào, chỉ hay ngoái lại nhìn Hyomin rồi lâu lâu lại chạy đến ôm chặt nó, Won thì liên tục thuyết giản về những kiến thức y khoa mà có lẽ cậu nhóc cũng chưa chắc hiểu, mỗi lần Hyomin định ăn gì làm gì cậu cũng liếc nhìn, Soyeon thì vẫn dáng vẻ tưng tửng thường ngày, chỉ có điều là điên hơn, cười cũng nhiều hơn bình thường, còn luôn miệng hẹn hò những chuyến đi chơi vào kì nghỉ sau.
Hyomin mỉm cười, nó cảm thấy rất nhẹ lòng, cũng như rất biết ơn những người bạn tốt này, nó vẫy tay thật nhanh chào tạm biệt rồi ra hiệu cho Jiyeon mau phóng xe đi. Cũng chính lúc đó, Qri ngồi bệt xuống khóc không thành tiếng, Won cũng nhắm chặt mắt quay đi. Soyeon nhìn theo, ánh nhìn buồn bã hiếm thấy, cô gái nhỏ này, khi đến khiến người khác không ngừng bật cười vui vẻ thích thú, lúc ra đi thì để lại bao nhiêu là nước mắt, liệu sau này, khi cô nhóc đó không còn, thì họ còn có thể cười hạnh phúc như đã từng hay không.
Trời đã xẩm tối, Hyomin không nói địa điểm nó muốn đến, chỉ chỉ đường cho Jiyeon chạy. Con đường càng lúc càng ngoằng nghoèo, đường cái thoáng đãng thoắt biến mất, trước mặt chỉ toàn những con hẻm nhỏ hẹp dơ bẩn.
- Đến đây làm gì? - Jiyeon bỏ nón ra, ngước nhìn tấm bảng hiệu nhấp nháy chữ "Hell Bar"
Hyomin không trả lời câu hỏi, chỉ dặn hắn ở bên ngoài đợi nó. Jiyeon đương nhiên không đồng ý, vì tên sao quán vậy, nơi này nổi tiếng là phức tạp và đầy rẫy tệ nạn. Nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết của vợ, Jiyeon chỉ gật đầu, không phải hắn sợ, chỉ vì hắn tin nó.
Khác xa với sự xập xệ ngoài cửa, bên trong quán Bar vô cùng hiện đại với dàn ánh sáng âm thanh khủng, hàng trăm thân người uốn lượn theo tiếng nhạc, Hyomin khó khăn lắm mới lách qua được, nó tiến thẳng đến chiếc bàn ở trong góc, chiếc bàn lớn nhất.
- Anh
Songyoung không ngẩng đầu lên, vẫn chậm rãi uống rượu, mấy tên xung quanh nhìn nó, vài con nhỏ quanh đó cũng xầm xì.
-Con nhóc nào đây? Biết đây là ai không mà tự tiện đến ve vãn hả???
Hyomin quay sang tên vừa lên tiếng, không nói không rằng, đấm thẳng vào mũi gã. Xung quanh ồ lên ngạc nhiên, ngay sau đó, Hyomin chặn lấy ly rượu của Songyoung, điều này càng khiến mọi người kinh ngạc.
- Nói chuyện đi.
- Không có gì nói.
- Vậy nghe em nói.
Đến lúc này Songyoung mới nhìn thẳng vào Hyomin, đôi mắt vô hồn lạnh căm, đôi mắt từng khiến nó sợ hãi.
- Ngày mai em phẫu thuật rồi!
Songyoung hơi khựng lại
-Nên..đây sẽ là lần cuối em làm phiền anh, cho em 5 phút, được không?
***- Anh hai anh hai, xem em có gì này
- Aizz em làm con dế bay đi mất rồi, phiền quá đi.
Hyomin gãi gãi đầu, đôi môi đỏ mọng chu chu ra
- Anh đừng giận, đây có thể là lần cuối em làm phiền anh mà
Songyoung thôi không nhăn mặt nữa, cậu nhóc cười hì hì nhéo má em gái
- Được rồi, sẽ không phải là lần cuối đâu, vì giây tiếp theo, anh sẽ lại cho em làm phiền, cứ một giây lại cho em làm phiền một lần, như vậy sẽ không có lần cuối nữa, được không?***
- .....là lần cuối em làm phiền anh, cho em 5 phút, được không?
- Bên ngoài trời lạnh căm - Songyoung uống cạn ly rượu rồi đứng bật dậy
- Dù đã nói rất nhiều, nhưng em vẫn phải nói, em xin lỗi.. - Hyomin nói qua làn khói trắng, giọng nói hơi nghẹn lại. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro