Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

WHEN I'M SEVENTEEN [FULL] - CHAP 31 (2) - ĐÊM GIÁNG SINH


  Không biết đã bao lâu rồi Hyomin không được nhìn ngắm phố phường buổi đêm thế này. Bầu trời mùa đông lúc nào cũng đầy sao, Hyomin thích thú ngước mặt lên trời, vừa ngắm sao vừa thở phà ra làn khói trắng
- Em không sao thật mà - Hyomin đưa tay day day thái dương của Jiyeon.
- Không lẽ sau này anh phải khóa em ở nhà hay sao đây - hắn thở dài
- Chút sơ suất thôi, sau này nhất định không tái diễn nữa
Jiyeon nhìn nó không hài lòng, không biết hắn đã nghe câu này bao nhiêu lần rồi. Hyomin đáp lại bằng nụ cười nham nhở quen thuộc. Jiyeon xoa xoa đầu nó, rồi kéo nó vào lòng hắn. Hyomin vòng tay qua người Jiyeon, ôm thật chặt, nụ cười khóe miệng đã tắt ngấm.
***-Hyomin, con đã cảm thấy đỡ đau hơn chưa?
-Còn bao lâu?
Câu hỏi của nó khiến bác sĩ Văn giật mình, ông nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nó, đáp nhẹ
-Hiện tại con đã mất vị giác, chẳng bao lâu sẽ đến thị giác, sau đó..
-Con hiểu rồi - Hyomin thở dài dựa lưng vào gối
-Liệu trí nhớ của con có bị tác động không?
-Uhm..ta nghĩ là không
Cuối cùng Hyomin cũng tìm được một lí do để vui mừng, khi tất cả cảm giác đã mất hết, kể cả khi trái tim ngừng đập, ít ra, còn một nơi mà căn bệnh này không thể chạm đến, đó chính là nơi lưu giữ tất cả kí ức của nó, là nơi mà..người đó tồn tại***
- Anh có biết mỗi lần ta thở ra thì linh hồn ta cũng bay mất một chút không?- Hyomin vừa thở ra làn khói trắng vừa nói - Có lẽ hết mùa đông năm nay thì hồn em cũng bay đi hết rồi - Hyomin nói nửa thật nửa đùa.
Jiyeon lại nhíu mày, hắn không thích mỗi khi nó đề cập đến những chuyện như vậy
- Được rồi đừng cứ chau mày như ông già như vậy, cười cái nào - Hyomin đưa tay kéo miệng hắn dãn ra.
Nó nhớ mỗi lần Jiyeon cười, đôi mắt nâu ánh lên màu nắng, hàng răng trắng đều được dịp khoe ra, khuôn mặt ngời sáng trông vô cùng cuốn hút. Hyomin yêu những lúc hắn cười vui vẻ như vậy, nhưng nó biết, sau này sẽ không còn cơ hội nào được ngắm nhìn nữa.
- Bớt nói nhảm đi - Jiyeon đánh cái bốp lên trán nó
Hyomin la oai oái, hắn không để ý, cúi thấp ngang tầm mắt nó nói
- Anh giữ lại là được rồi
- Giữ??? Cho anh giữ
Hyomin vừa nói vừa thở ra liên tục, từng làn khói trắng cứ thế mà bay lên, Jiyeon nhanh như cắt kéo nó lại gần và đặt môi mình lên môi nó, hay còn được gọi một cách văn chương là hôn. Hyomin bất ngờ, mắt mở to không chớp.
Một vài bông tuyết ở đâu rơi thật nhiều, rơi xuống quần áo, da thịt, nhưng mặc cho thời tiết đang ngày một xuống thấp cũng không thể làm nguội hai thân nhiệt kia. Hyomin bị cuốn vào nụ hôn đầy mãnh liệt, toàn thân nó nóng bừng, lần nào cũng vậy, Jiyeon luôn khiến nó phải tê liệt. Quên mất đang trên phố, cả hai cứ như chìm vào thế giới riêng của mình, những bông tuyết trắng bay lững lở trong không khí, thêm ánh đèn đường tờ mờ trở thành một khung nền vô cùng lãng mạn cho đôi tình nhân...
**************
Jiyeon đang ngồi xem tivi thì thấy Hyomin từ dưới bếp vẻ mặt hớn hở chạy lên ngồi cạnh hắn.
- Này hôm nay là Noen đấy - Hyomin lay lay tay hắn.
- Thì sao?
Hyomin há hốc mồm trước câu trả lời tỉnh queo của chồng, không lẽ tên này khô khan đến nổi ngày lễ cũng chẳng thèm quan tâm.
- Quà của em đâu? - Hyomin chìa tay ra, dù biết chắc sẽ chẳng có.
- Trẻ hư không được nhận quà.
- Em làm gì nào?
Hyomin rướn cổ lên cãi, Jiyeon lạnh nhạt nhìn chăm chăm vào vết thương trên đầu nó. Hyomin bĩu môi vùng vằng chui vào phòng ngủ. Tuy rất muốn rủa xả Jiyeon nhưng do hôm nay đã quá mệt nên Hyomin chỉ muốn đi ngủ, và khi nó sắp chìm vào giấc ngủ rồi thì tiếng chuông điện thoại chợt reo, Hyomin rủa thầm, miễn cưỡng nghe máy.
- Alo
Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, đang định cúp máy thì chợt Hyomin nghe tiếng nhạc vang lên, là tiếng đàn piano.
Trong phút chốc, Hyomin như vỡ òa. Chẳng là có lần khi đang ngồi xem tivi, Hyomin đã nói rất thích bài Đồng Thoại của Quang Lương, cả đoạn video clip nữa, rất cảm động, và bây giờ, Jiyeon đang đàn bài Đồng Thoại cho nó nghe. Hyomin bật loa ngoài, đặt chiếc điện thoại bên gối và chăm chú nằm nghe.
".....Anh nguyện thành thiên sứ trong câu chuyện cổ tích mà em yêu thích nhất.
Đôi tay anh sẽ dang rộng và biến thành một đôi cánh để che chở, bảo vệ cho em.
Em phải biết tin tưởng, tin tưởng vào chúng ta sẽ giống như câu chuyện cổ tích với kết thúc tươi đẹp, hạnh phúc và vui vẻ.
Cùng nhau ta viết nên kết thúc của chúng ta.."
Từng câu chữ như cứa vào tim Hyomin, nó cười trong khi nước mắt đã lăn dài, tiếng Jiyeon ở dưới lầu vọng lên.
- Này Hyomin đừng chết đấy nhé!
Hyomin vùi mặt xuống gối khi tiếng nấc chực thoát khỏi cổ họng, nó muốn chạy ngay xuống dưới nhà, ôm thật chặt người con trai kia, muốn ngủ mãi trong vòng tay rộng lớn ấm áp của hắn, muốn nắm tay hắn đi đến hết cuộc đời này, như lời bài hát kia
"..chúng ta sẽ giống như câu chuyện cổ tích với kết thúc tươi đẹp,hạnh phúc và vui vẻ.." nhưng, Hyomin không thể làm thế, vì sáu ngày sau, nó tròn 17 tuổi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro