
15. Chanh
Căn phòng số 02 nằm khuất ở cuối dãy - khu vực dành cho bệnh nhân hôn mê dài hạn. Khác với phòng bệnh thường, nơi này yên tĩnh đến mức chỉ cần tiếng giày khẽ chạm sàn cũng vang lên rõ ràng.
Phòng bệnh không quá rộng, ước chừng khoảng 20 mét vuông, nhưng sự trống trải khiến nó như rộng hơn thực tế.
Trần nhà cao, ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh chiếu xuống lớp sàn vinyl màu xám nhạt, mọi thứ phản chiếu ánh sáng một cách khô khốc, vô cảm. Bức tường màu kem ngả vàng, nơi đây dường như không biết đến khái niệm "ấm cúng".
Ở trung tâm căn phòng là chiếc giường bệnh, loại giường ICU đặc biệt với hệ thống điều chỉnh tự động và khung sắt sáng bóng, được dựng cao phần đầu dù người nằm trên đó chưa thể tự ngồi dậy.
Suho nằm đó, giữa những tấm ga trải giường trắng toát, mảnh khảnh và xanh xao đến lạ lùng. Từ đôi môi khô nứt cho tới vệt băng trắng trên trán, cậu trông như đang ngủ, nhưng ai cũng biết đó là một giấc ngủ không tự nguyện.
Bên cạnh giường, hàng loạt dây truyền và ống dẫn chằng chịt. Máy monitor đặt phía đầu giường, màn hình màu đen nhảy những vạch sóng điện não chậm rãi, đều đều, cùng tiếng "tít... tít..." vang lên như lời nhắc nhở: "cậu vẫn còn đây, nhưng mong manh."
Kề bên là bình truyền dịch, treo lủng lẳng những túi dung dịch sinh lý và thuốc an thần. Một chiếc ghế nhựa màu xanh dương cũ kỹ được kê sát giường - chỗ Sieun và bạn bè thường ngồi hàng giờ liền, dù chẳng ai biết Suho có nghe thấy họ nói gì hay không.
Trên bàn nhỏ sát cửa sổ là vài món đồ vụn vặt: chai nước lọc, hộp khăn giấy, một chiếc radio mini cũ kỹ mà Sieun mang đến để mở nhạc cho cậu nghe. Bức ảnh chụp chung của Sieun và Suho được dán bằng băng keo vào tường, như một nỗ lực mỏng manh để căn phòng lạnh lẽo này có chút "hơi người".
Cửa sổ đóng kín, rèm kéo nửa chừng. Ánh nắng chiều buồn bã xuyên qua lớp kính mờ, đổ xuống sàn một vệt sáng dài và nhạt. Không khí trong phòng có mùi thuốc sát trùng nồng nặc, trộn lẫn thứ mùi hăng hắc của cao dán y tế và nhựa của dây truyền dịch.
Bầu không khí nặng nề. Cứ như mọi thứ nơi đây đều đang chờ đợi điều gì đó - "hoặc là sự tỉnh dậy của Suho, hoặc là sự tan biến vĩnh viễn."
Hành lang vắng lặng bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Sieun dừng bước trước cửa phòng, mọi âm thanh như bị hút cạn.
Tay anh đặt lên nắm cửa, lạnh buốt.
Cánh cửa mở ra khẽ khàng, anh bước vào nhẹ nhàng, hệt như chính căn phòng cũng đang sợ phá vỡ thứ yên lặng kéo dài suốt mấy tháng qua. Khi nãy vì có việc gấp nên 3 người kia đã về trước, để lại Sieun một mình nơi đây.
Không khí trong phòng là một thứ gì đó rất khác biệt - mùi sát trùng nồng nặc, nhưng ẩn sau là mùi kim loại nhạt nhòa, cùng một cảm giác ẩm ướt lạ lùng, như thể mọi phân tử nơi đây đang nặng trĩu lại vì điều gì đó chưa nói ra.
Giường bệnh vẫn ở đó, giữa căn phòng trống trải. Suho nằm yên, bất động như mọi lần. Nhưng hôm nay, khi ánh mắt Sieun chạm vào cậu, có điều gì đó... sai khác.
Anh bước tới, từng bước một. Tiếng chân vang lên trên nền sàn vinyl cứng lạnh, dội lại trong đầu anh như nhịp tim của chính mình.
Khi Sieun ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc bên giường, đôi mắt anh khẽ chạm vào bàn tay Suho - bàn tay gầy guộc, xanh tái, nhưng... ngón trỏ cử động. Chỉ là một cái giật khẽ, nhưng nó đã đủ để cả thế giới của Sieun chao đảo.
- Suho...
Anh thì thầm, như sợ làm vỡ điều gì mong manh. Nhưng trái lại, tiếng gọi ấy dường như là "chìa khoá" mở ra một phản ứng. Mí mắt Suho khẽ run, hàng mi dài nhạt nhoà cử động yếu ớt như muốn thoát ra khỏi cơn mê.
Sieun siết chặt tay cậu, và lần đầu tiên, anh cảm nhận rõ ràng một lực nắm lại, dù rất mờ nhạt.
- Suho, là tớ đây. Tớ đã tỉnh rồi. Còn cậu thì sao, vẫn muốn bỏ tớ à...
- Cậu có nghe thấy lời tớ nói không?
Tiếng máy monitor vẫn "tít... tít..." đều đều, nhưng đột nhiên, những nhịp sóng điện não chuyển biến nhẹ. Một vệt sóng mới, nhỏ bé nhưng đủ khiến bác sĩ, nếu ở đó, phải lập tức báo động.
Nhưng lúc này, trong căn phòng lạnh lẽo ấy, chỉ có Sieun là người duy nhất cảm nhận. Anh nhoài người tới, trán gần chạm vào trán Suho, ngón tay lướt nhẹ trên cánh tay cậu, nơi những vết bầm tím đã mờ dần, nhưng trong ký ức anh, chúng hiện diện với màu đỏ thẫm, loang lổ, lấm lem, rách nát và đau đớn.
- Cậu biết không, mọi người nói may mắn vì tớ đã tỉnh lại đấy, nhưng mà cậu vẫn nằm đây, thì tớ tỉnh lại có nghĩa lý gì chứ?
Lời nói nhẹ nhàng ấy trôi vào khoảng không im lặng, cơn gió nhẹ lướt qua, làm bay mái tóc hơi rối của Sieun, phảng phất hình ảnh Suho bên giường bệnh, làn gió nhẹ khẽ kéo anh về miền ký ức miên man. Mọi ký ức ùa về như cơn sóng dữ, chúng đánh vào đầu anh một cú đau như búa bổ, tiếng bước chân vội vã của anh khi chạy tới sàn đấu, nhịp thở hổn hển, từng bước chân dài chạy không biết mệt.
Cả căn phòng, dù lạnh lẽo, lại như đang tái hiện lại từng khoảnh khắc ấy, tiếng va đập dồn dập vang vọng bên tai Sieun, cảnh tượng thê thảm của Suho khi anh bước tới, thân ảnh lạnh lẽo nằm trong vòng tay anh, hơi thở thoi thóp yếu đuối như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn lấy cậu đi, từng đường nét khuôn mặt cậu được dựng lên rõ ràng trong tâm trí Sieun. Khuôn mặt ngày ngày cười đùa với anh, trêu chọc anh đủ điều giờ phút ấy chỉ còn lại thần sắc trắng bệch, gân xanh nổi lên, ánh mắt nhắm nghiền, khoé môi bật máu.
Trước dòng suy nghĩ hỗn tạp ấy, Sieun khẽ mở mắt, và đôi khi, anh có cảm giác... cái bóng mờ nhoè ấy của Suho khi ấy vẫn đang đứng đó, lưng chắn trước anh, như đang che chở cho Sieun khỏi điều gì đó kinh khủng. Trên làn da xanh nhợt của cậu, anh cảm nhận được một nhịp đập yếu ớt, rất nhẹ - như tiếng vọng của quá khứ đang thì thầm dưới lớp da thịt cậu. Không phải một mảnh ký ức thông thường, mà là cả mảng trời ký ức chưa thể rời đi.
Sieun cảm giác như ký ức của Suho vẫn chưa chịu rời khỏi căn phòng này. Chính vì vậy, cậu vẫn chưa thể tỉnh dậy. Cậu đang mắc kẹt, bị ghim chặt vào thời khắc của đêm đó, và căn phòng này - không phải phòng bệnh, mà là một chiếc lồng kính trói chặt linh hồn cậu trong vòng lặp của tội lỗi và hi sinh.
- Tớ nhớ cậu lắm đấy, tớ biết cậu vì bảo vệ tớ mới ra nông nỗi này mà...
Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống từ khoé mắt Suho.
Sieun nghẹn lại. Đôi mắt anh đỏ hoe, nhưng khóe môi khẽ run lên, nở một nụ cười vừa yếu ớt, vừa kiên cường.
Anh biết, ngay lúc này, Suho đang chiến đấu.
Không gian căn phòng dường như cũng đang nín thở. Chiếc rèm cửa khẽ động đậy bởi cơn gió lọt vào từ khe cửa sổ, vẽ nên những vệt bóng nhạt nhòa lên tường, như một lời nhắc rằng thức tỉnh chỉ còn là vấn đề thời gian.
Bên ngoài, hoàng hôn đang dần buông xuống, ánh sáng đỏ cam xuyên qua khe rèm, rọi xuống khuôn mặt bất động của Suho. Nhưng đối với Sieun, trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng đỏ là một dấu hiệu - rằng ký ức không thể mãi là nhà giam.
---------------- ----------------
End Chap 15.
Thời gian quá tui bận quá trời luôn huhu, đã z còn bị cắm sừng xong k có tâm trạng luôn🥰🥰🥰 mong mng vẫn ủng hộ tớ nhé, xin lỗi đã để mng phải chờ lâu 😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro