Chương 1: Không biết sẽ tốt hơn
"Ôi Kwon Sook... Đừng... Tuyệt quá... Ôi... Kwon Sook..." Căn phòng ngập tràn tiếng rên rỉ ám muội. Trên chiếc giường êm ái, Hong Chan Mi ôm chặt lấy người phụ nữ trước mặt, cong người lại đón nhận từng cơn khoái cảm dồn dập. Làm tình với Kwon Sook là một trải nghiệm đặc biệt, Kwon Sook dường như sinh ra để làm điều này, mỗi khi lên giường đều dễ dàng khơi dậy bản năng hoang dại trong cô, khiến Chan Mi không thể ngừng gọi tên cô ấy.
Cơ thể rã rời, Hong Chan Mi nằm đó, cố ổn định lại nhịp thở. Người kia lặng lẽ ngồi dậy, chậm rãi mặc lại quần áo, một tay đưa lên vò vò mái tóc ngắn, tay còn lại quơ tìm bao thuốc trên bàn.
"Tạch" ngọn lửa bùng lên rồi vụt tắt. Trong bóng tối, đầu thuốc lá cháy tạo thành đốm đỏ rực li ti. Kwon Sook rít một hơi, lịch sự bước ra ngoài ban công, cô thường không phả thuốc trước mặt phụ nữ.
Khói trắng mỏng lãng đãng trong không gian, bóng dáng cao gầy đứng đó hệt như một con sói cô độc. Khoác tạm chiếc áo sơ mi, hững hờ cài cúc, Chan Mi xuất hiện phía sau, tựa người vào lưng Kwon Sook, dụi mặt hít hà hương thuốc lá khô dày phong tình cùng mùi bụi lá xa xăm trên vai cô ấy.
"Hôm nay tôi phải đi sớm" Kwon Sook nói nhẹ nhàng, kẹp điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, khẽ búng nhẹ một cái.
"Ừm" Hong Chan Mi gật đầu, không còn xa lạ với hành động này. Vì đặc thù làm tại cục tình báo, và cũng bởi tính cách cẩn trọng, Kwon Sook thường ít khi ngủ lại sau khi họ thân mật cùng nhau. Như vậy cũng tốt, cách Kwon Sook kín đáo sẽ không gây ảnh hưởng đến con đường chính trị của cô. Hong Chan Mi là một nghị viên, cô cần xuất hiện với hình ảnh tốt đẹp nhất trước công chúng.
"Thứ bảy tôi không thể tới đón em, vì vậy hãy cẩn thận" Kwon Sook xoay người lại dặn dò. Mối quan hệ giữa họ không đơn thuần vì công việc mà còn cộng sinh lẫn nhau, giữ cho Chan Mi an toàn là nhiệm vụ và cũng đảm bảo lợi ích cho chiếc ghế của cô tại cục.
"Được rồi, à, nhân tiện, xin chúc mừng bộ trưởng Kwon" Hong Chan Mi cười, tay giữ lấy vạt áo Kwon Sook, "tôi gọi như vậy có sớm quá không? Ngày mai mới có quyết định chính thức?"
"Em muốn gọi thế nào cũng được, cũng một phần nhờ em mà" Kwon Sook xuề xòa đón nhận lời chúc mừng. Để tiến tới vị trí này, cô đã phải trả giá rất nhiều, dù bản thân không thực sự cần nó. Cho dù có đứng đầu cục tình báo, Kwon Sook vẫn luôn là công cụ, một thứ vũ khí nguy hiểm biết nói. Chức vụ mới chỉ khiến cô được bảo vệ an toàn hơn, có quyền lực hơn, chứ chẳng hề mang lại cho cô cảm xúc gì khác biệt.
"Chị không vui?"
"Tôi vui chứ, cảm ơn em" Kwon Sook đáp, mắt nheo lên ý cười.
Xuất thân là một luật sư, lại lăn lộn nhiều năm trong chính trường, Hong Chan Mi vốn giỏi đọc vị người khác, nhưng chưa bao giờ suy đoán được tâm tư Kwon Sook. Chan Mi thở dài, dù sao họ cũng chỉ là đối tác, và bạn giường vào những đêm cô đơn, cô cũng không nên cố gắng hiểu người đó làm gì.
"Tôi phải đi rồi" Kwon Sook liếc nhìn đồng hồ, "em vào nhà nghỉ sớm kẻo lạnh"
Chan Mi gật đầu, đứng trên ban công nhìn xuống, thấy chiếc xe đen quen thuộc vừa đỗ trước cửa nhà cô. Trong chiếc áo măng tô đen dài, Kwon Sook nhanh chóng bước vào trong xe, cứ thế biến mất trong màn đêm sâu hun hút.
***
Buổi triển lãm giao lưu nghệ thuật được phía tập đoàn Hyowon đứng ra tổ chức, có sự tham gia của nhiều quan chức chính phủ cấp cao. Đây là một sự kiện quan trọng nhằm quảng bá hình ảnh, khẳng định giá trị nghệ thuật Hàn Quốc. Jung Seo Hyun lịch sự chào quan khách, tuy ngoài mặt tỏ ra bình thường nhưng trong lòng hơi bồn chồn. Cô xưa nay vốn vô cùng tự tin song sự kiện lần này rất đặc biệt, theo lời cục tình báo, họ muốn nhân việc lần này dụ bắt khủng bố. Để đảm bảo an toàn, ngoài việc lực lượng cảnh sát Seoul được huy động đông đảo, đích thân bộ trưởng Kwon cũng tham gia bảo vệ phó tổng thống.
"Chủ tịch Jung đừng lo lắng, tôi sẽ không phá hỏng sự kiện của cô đâu" Kwon Sook nhếch miệng, một tay đút túi quần, lặng lẽ tiến lại phía Seo Hyun.
"Vậy tôi có thể an tâm rồi" Seo Hyun khách sáo đáp lại, mắt vẫn chăm chú vào bức tượng trước mặt đặt trong khu trưng bày.
"Chà, đúng là tượng sáng tác của nghệ nhân, rất có hồn, khác hẳn loại tượng tả chân dung phổ thông" Kwon Sook nghiêng đầu nhận xét.
"Bộ trưởng Kwon thật am hiểu" Seo Hyun gật gù, "đây là tác phẩm của nghệ nhân quá cố Joon Goo để lại cho vợ. Hôm nay cô ấy mang nó tới đây trưng bày, vừa nhìn thấy tôi đã bị ấn tượng ngay. Đúng là một bức tượng có linh hồn"
"Chết tiệt" Kwon Sook lẩm bẩm trong miệng khi nghe thấy tin báo qua bộ đàm. "Chủ tịch Jung, không hay rồi, chúng ta cần sơ tán mọi người ở đây theo phương án đã bàn bạc trước đó"
"Được thôi" Jung Seo Hyun giơ tay ra hiệu, phát loa thông báo khéo léo mời khách khứa di chuyển tới địa điểm khác để dự buổi giới thiệu, tránh gây sự hỗn loạn. Tuy không biết tình huống cụ thể là gì, nhưng họ đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, cô cũng không quá lo lắng.
Kwon Sook chào tạm biệt, vội rời tới vị trí quan sát, vừa đi vừa càu nhàu phía cảnh sát làm việc tắc trách, nhận nhiệm vụ kiểm soát vũ khí của người ra vào nhưng vẫn để lọt. Người của cô vừa thông báo phát hiện vật thể giống như bom hẹn giờ, đội phá bom đang tức tốc điều tới kiểm tra.
"Nhanh rời khỏi đây đi, ủy viên Hong, nhớ cẩn thận" Kwon Sook thì thầm khi lướt qua Hong Chan Mi, chạm nhẹ vào lưng cô ấy, để cấp dưới hộ tống Chan Mi ra ngoài.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực, Hong Chan Mi vội di chuyển, chỉ kịp ngoái đầu nhìn theo bóng lưng Kwon Sook, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng, thầm cầu mong không chuyện gì xảy ra với bộ trưởng Kwon khi chị ấy vừa nhậm chức vài ngày.
***
Jung Sook nhìn mình trong gương, đưa tay chỉnh lại búi tóc phía sau, hít một hơi dài lấy lại bình tĩnh. Chọn một trang phục đơn giản nhưng thanh lịch, Jung Sook đại diện mang tác phẩm của người chồng đã khuất tới tham gia sự kiện. Chồng cô mất hơn ba năm, còn Jung Sook mới chuyển về Seoul sinh sống được mấy tháng. Trước đó, cô cùng chồng ở tại vùng quê để anh có thời gian điều trị bệnh cũng như tập trung sáng tác. Jung Sook chưa thực sự quen lại cuộc sống mới tại thủ đô náo nhiệt, hơn nữa gặp gỡ quá nhiều người lạ tại đây khiến cô hơi choáng ngợp.
Jung Sook bước ra ngoài, bỗng nghe thấy tiếng rượt đuổi trong hành lang. Chưa kịp định thần, cô đã bị một người đàn ông túm lấy, kề con dao sắc nhọn vào cổ.
"Bỏ súng xuống, nếu không tôi sẽ giết cô ta" gã gằn giọng, cảnh cáo đám người vừa kịp đuổi đến trước mặt.
Quá sợ hãi, Jung Sook mở to mắt, không cả dám thở mạnh, cảm thấy lưỡi dao đè sát lên da mình. Người phụ nữ trong trang phục đen đứng trước mặt cô, tay giữ chặt khẩu súng, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Jung Sook rồi nhìn thẳng vào gã tội phạm.
"Bộ trưởng, làm gì đây" cấp dưới hỏi, chờ lệnh từ Kwon Sook.
"Bỏ dao xuống" Kwon Sook lên tiếng.
"Các người bỏ súng xuống" gã điên loạn hét lớn, siết tay làm cổ Jung Sook có hơi rướm máu.
"Bộ trưởng, muộn mất..."
"Được thôi..." Kwon Sook nhượng bộ, đưa tay cầm súng sang ngang.
ĐOÀNG!
Tiếng súng vang lên khô khốc, viên đạn găm thẳng vào ngực Jung Sook trước sự bất ngờ của tên tội phạm. Chẳng những không thể thương thuyết, con tin của gã còn thẳng tay bị bắn. Gã thả tay, để Jung Sook ngã gục xuống chân, sững sờ đầu hàng.
"Hai người giải quyết hắn, gọi cấp cứu nữa" Kwon Sook hất đầu, "số còn lại theo tôi, phải tìm ra Lee Seok Bin!" cô ra lệnh, không mảy may ngoái lại. Tên tội phạm này không nằm trong kế hoạch, chẳng rõ vì cách nào vô tình lọt được vào sự kiện, làm hỏng việc săn lùng gã khủng bố khét tiếng của Kwon Sook. Không thể lãng phí thời gian, cũng chưa từng để ai đe dọa, Kwon Sook xử lý tình huống ngáng đường nhanh chóng, sau đó vội vã rời đi.
***
Hong Chan Mi mở cửa, không mấy ngạc nhiên thấy Kwon Sook. Trừ cô ấy, hiếm người chẳng hẹn mà xuất hiện tại nhà riêng của cô. Chan Mi nghiêng người, để Kwon Sook bước vào, tinh ý nhận ra tâm trạng Kwon Sook hôm nay không được tốt, thậm chí còn chẳng buồn vờ mỉm cười.
Kwon Sook ngồi xuống ghế sofa, ngửa cổ ra phía sau. Vụ săn lùng Seok Bin thất bại làm ảnh hưởng hình ảnh Kwon Sook không ít, thêm vài rắc rối của sát thủ tiềm năng mới đào tạo gần đây làm cô càng bực bội.
"Uống chút không?" Hong Chan Mi nhẹ nhàng hỏi.
"Em lại đây" Kwon Sook giữ lấy eo Chan Mi, kéo cô ấy ngã xuống sofa, đặt nụ hôn lên đôi môi mọng đỏ.
"Nào... bây giờ chưa được" Chan Mi kiên quyết đẩy Kwon Sook ra, không phải vì cô không muốn, mà bởi nếu chiều theo ý Kwon Sook, cô chắc chắn sẽ lỡ việc.
"Sao thế?"
"Chị chuẩn bị đi, chúng ta cần tới bệnh viện" Chan Mi chỉnh lại vạt áo cho Kwon Sook. Cô vừa định gọi điện thì chị ấy đã có mặt tại nhà mình.
"Bệnh viện?"
"Đúng rồi, phải ghé thăm Jung Sook"
"Jung Sook là ai?" Kwon Sook nhíu mày, không nhớ người quan trọng nào tới mức họ cần ghé thăm có cái tên này cả.
"Jung Sook là người chị bắn tại sự kiện lần trước của Hyowon đấy" Chan Mi kiên nhẫn giải thích.
"Cô ta còn sống mà, tại sao phải thăm?" Kwon Sook thắc mắc, tự hỏi phải chăng người phụ nữ đó có vai vế đặc biệt. Phát súng khi ấy cô đã nhắm đúng vị trí không gây tổn thương nặng, cùng lắm nếu thể trạng yếu thì nằm viện lâu hơn bình thường vài ngày.
"Haiz" Chan Mi thở dài, "đúng là cô ấy còn sống, nhưng sự việc phức tạp lắm. Cô ấy là vợ của cố nghệ nhân Joon Goo nổi tiếng, các tác phẩm của anh ta rất được quan tâm. Việc cô ấy bị thương tại triển lãm nếu lộ nguyên nhân thực sự sẽ ảnh hưởng không ít, vì vậy tốt nhất ta nên gặp gỡ cô ấy thương lượng. Tôi đã bàn với chủ tịch Jung tạm thời ém các thông tin, nhưng chị biết đấy, giới truyền thông rất phức tạp, một số cánh phóng viên săn tin đã nhăm nhe khai thác rồi."
"Được, vậy làm theo ý em" Kwon Sook miễn cưỡng đồng ý. Là một chính trị gia, tất nhiên Hong Chan Mi khôn ngoan hơn cô. Với tình hình bây giờ, Kwon Sook biết không nên gây ra sự ồn ào không đáng có, nhất là khi tên Seok Bin chưa bị bắt.
***
Jung Sook mở mắt, đã tỉnh lại hơn một tuần sau phẫu thuật. Trong lòng Jung Sook hơi bất an, tự hỏi vì sao các bác sĩ chưa cho cô liên lạc với người nhà, ngày ngày còn có người trông chừng ngoài cửa rất cẩn thận. Nhớ lại tình huống gặp phải mấy hôm trước, Jung Sook lại thêm thắc mắc, liệu cô có đang bị giam lỏng ở đây.
"Xạch"
Cửa bật mở, hai người phụ nữ lạ bước vào. Một người trông lịch thiệp trong áo vest trắng cùng váy juyp gọn gàng, tô son môi đỏ rực rỡ, người đứng bên cạnh... Jung Sook nhận ra ngay lập tức, chính là người bắn cô hôm ấy.
"Xin chào" người phụ nữ mặc váy lên tiếng. "Tôi là ủy viên Hong Chan Mi" Chan Mi giới thiệu, "còn đây là Kwon Sook"
"Xin chào" Jung Sook dè dặt đáp lại.
"Cô cứ nằm yên" Chan Mi chạm nhẹ vào vai Jung Sook, "vết thương chắc còn đau, cô không cần cố ngồi dậy đâu"
"Tôi cũng đỡ nhiều rồi" Jung Sook mỉm cười nhẹ nhàng, bớt chút đề phòng. Xem chừng hai người này không phải kẻ xấu.
Từ đầu đến cuối, Hong Chan Mi là người chủ động giao tiếp, khéo léo kể lại mọi chuyện, thay mặt Kwon Sook xin lỗi, thuyết phục Jung Sook giữ bí mật mọi chuyện.
"Cô đừng lo, chuyện này cũng là bất khả kháng, tôi không nói ra đâu" Jung Sook dễ dàng chấp thuận. Tuy bị thương nhưng cô cũng không muốn làm khó người khác, nhất là theo lời giải thích hợp tình hợp lý của Hong Chan Mi.
"Cảm ơn cô Jung, cô thật tốt bụng. Vậy cô cứ yên tâm nghỉ ngơi tại đây, các bác sĩ sẽ chăm sóc cô cẩn thận. Về khoản bồi thường, chúng tôi sẽ..."
"Không cần đâu" Jung Sook ngắt lời, "chuyện không ai muốn, tôi khỏe lại là được rồi"
"Cô Jung nên nhận lấy, nếu không tôi sẽ cảm thấy rất áy náy" Im lặng từ đầu đến giờ, Kwon Sook bắt đầu lên tiếng. Lúc này cô mới có thời gian quan sát kỹ người phụ nữ trước mặt, trông cô ấy rất xinh đẹp, giọng điệu, thần thái toát ra vẻ dịu dàng hiếm thấy. Với phụ nữ đẹp và tốt bụng như vậy, Kwon Sook không muốn cô ấy phải thiệt thòi.
"Thôi được..." Jung Sook đồng ý, dù không thực sự quan tâm đến chuyện tiền bạc. "Ngoài ra, tôi có một yêu cầu nhỏ, tôi có thể gọi cho người nhà không?"
"Cô yên tâm, chúng tôi đã liên hệ với người nhà cô rồi, ngày mai bác sĩ sẽ mang điện thoại cho cô gọi trực tiếp" Hong Chan Mi lấp liếm. Thực ra, trước đó họ không cho phép Jung Sook gọi ra ngoài vì sợ lộ mọi chuyện, nhưng nay cô ấy đã đồng ý, có thể vừa giám sát vừa thuận theo yêu cầu cũng không sao.
"Cảm ơn"
"Đừng nói vậy, chính chúng tôi phải xin lỗi vì tình huống không may cô gặp phải mới đúng" Hong Chan Mi đáp.
***
"Chà, người làm chính trị các em đúng là giỏi hứa hẹn và thuyết phục người khác" Kwon Sook cười, mở cửa ô tô cho Hong Chan Mi bước vào.
"Đây là một lời khen?" Chan Mi bĩu môi.
"Là lời nói thực lòng thôi, tôi khen em biết bao nhiêu cho đủ?" Kwon Sook ngồi xuống bên cạnh, đóng cửa xe lại, ra hiệu cho tài xế di chuyển.
"Tối nay bộ trưởng Kwon không bận chứ? Tôi nhớ ra chúng ta còn chưa ăn mừng chị nhậm chức" Hong Chan Mi liếc mắt.
"Hẹn em ngày mai nhé, tối nay tôi có công chuyện" Kwon Sook từ chối.
"Với ai?"
"Không với ai cả" Kwon Sook cười, hôn nhẹ lên má Chan Mi. Họ không phải là một đôi, tất nhiên Hong Chan Mi không ghen tuông, Kwon Sook có quyền đi với ai tùy ý. Chỉ có điều thời gian này Kwon Sook không cặp kè cùng ai khác cả, cô quá bận rộn với công việc. Ở bên cạnh Chan Mi đủ dễ chịu để cô không cần sa vào các mối quan hệ mới.
***
Kwon Sook ngồi bên dưới, vắt chân sang một bên, tay cầm ly rượu lắc lắc trong lòng bàn tay, ánh mắt hướng về phía ca sĩ trên sân khấu. Trong chiếc váy bó hai dây màu bạc lấp lánh, khuôn mặt nữ ca sĩ sáng bừng, chậm rãi cất lên tiếng hát. Đôi bông tai hình hoa hồng bằng đá làm nổi bật thêm khuôn mặt quyến rũ ma mị, âm thanh vang trầm bổng vọng khắp phòng trà, thu hút sự chu ý của không ít người.
Thản nhiên nhấp một ngụm rượu, Kwon Sook lặng lẽ đi vòng về phía sau, chờ sẵn ở cánh gà.
"Cô làm gì vậy?" Nữ ca sĩ giật mình khi đột ngột bị Kwon Sook đẩy sát vào tường.
"Tốt nhất cô nên im lặng" Kwon Sook liếc mắt cảnh cáo, kéo ngực áo của người kia, nhấc ra một chiếc usb nhỏ màu đen.
"Cô là..." Nữ ca sĩ hơi dè chừng. Xưa nay cô làm việc rất lanh lẹ, chưa từng bị bắt gặp bao giờ. Người này chắc chắn không hề tầm thường mới phát giác ra hành động móc túi chuyên nghiệp của cô.
"Bất kỳ ai thuê cô làm điều này..." Kwon Sook nói, đút chiếc usb vào túi áo, "hãy nói với họ rằng cô không làm được, từ bỏ khoản tiền trả công đó đi, dù hậu hĩnh tới đâu, để giữ lấy mạng sống. Tôi khuyên cô nên như vậy, cô Yoo Kyung Ok"
"Cô biết tên tôi?" Kyung Ok tròn mắt.
"Ai không biết danh ca Yoo xinh đẹp, bà chủ phòng trà này chứ" Kwon Sook mỉm cười. Cô lấy ra một tờ giấy khác, cuộn tròn lại, nhét nó vào khe ngực của Kyung Ok, "đổi sang làm việc cho tôi đi, sẽ có lợi hơn"
"Cô là ai?" Kyung Ok nhíu mắt trước điệu bộ thành thạo của người kia. Không hiểu sao cô bỗng thấy hành động đó vừa phong lưu, vừa cuốn hút.
"Không biết sẽ tốt hơn"
"Ít nhất là một cái tên?"
"Kwon Sook" Kwon Sook thì thầm vào tai Kyung Ok trước khi bỏ đi.
.
.
.
.
.
________________
Au: ultr cuối cùng cũng trả nợ được cho một ả giấu có tình yêu với Xuân nhưng trái tim chùm nho còn iu thêm rất nhìu người khác mà tôi không tiện nói trắng tên ra là Cris :(( Đặt tạm chương 1 ở đây thôi còn chương sau xin quý zị chờ lâu thật là lâu vì tôi còn phải lấp các hố khác cơ.
=( Tội Kwon Sook đệp trai, nữ quàng cameo có tiếng không có miếng, nay xin phép cho anh miếng nào cũng có =)))))) đệ nhất phong lưu khum đùa dc đouuuuuuu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro