Ngoại truyện 3
T/g: Ờm... Sơ thấy bộ này đạt mốc 10k là điều không tưởng nên quyết định sẽ thêm 1 ngoại truyện cũng không tưởng chúc mừng.
Cám ơn các bạn đã ủng hộ ^^.
Truyện không có chuẩn bị trước, chỉ là thấy hứng lên liền 1 mạch viết xong.
_____________
Theo như kinh nghiệm sống 25 năm trên quả đất này, Lộc Hàm nhận định rằng việc này là vô cùng nguy hiểm, nguy hại đến tinh thần và tính mạng.
Theo như kinh nghiệm sống 27 năm trên quả đất này, Phác Xán Liệt nhận định rằng việc này là vô cùng thú vị, kích thích mọi giác quan!
"Thế nha, anh về nhà em, em về nhà anh. Bai bii bồ nhí nà ><"
Bỏ ngoài tai tiếng gào thét réo tên mình phía sau, Xán Liệt hí hửng mở điện thoại, nhấn ngay số 1 mà gọi.
Lập tức bên kia bắt máy.
"A nhô!! Huân yêu!! Anh yêu ơi anh ơi anh, anh đang nàm gì thế?"
Ngô Thế Huân bủn rủn cả tay chân, nghi ngờ bên kia thực sự có phải là cậu gọi không, thực sự giọng này là của cậu.
"Anh đang ở nhà, hỏi lạ. 7 giờ rồi còn chưa chịu về?"
"Hí hí anh nhớ em muốn chết rồi chứ gì!!! Đồ ngốc! Trừ phi mày... lộn, trừ phi anh quỳ xuống van xin em mới về aaaa!!! Nè nè nè anh có nghe không thế?? Huân ơi!! Này nà--"
Ngay khi đập vào tai là ngữ điệu này, Thế Huân phản xạ có điều kiện tắt ngay đi. Bình tĩnh nhìn lại màn hình điện thoại... rõ ràng là "Cún nhỏ" Lộc Hàm nhà mình, thế nào mà cứ như thằng Xán Liệt kia nhỉ?
Đưa tay nhu nhu trán trấn an tinh thần, Thế Huân vẫn là bấm gọi lại.
"Em xin lỗi chồng à... nãy em phấn khích quá a.... Chồng ơi chồng à, anh qua đây đón em đi nà..."
....
"Em lấy xe anh ra ngoài cơ mà?"
"Ơ... thật à? Em đùa chút thôi, thử độ minh mẫn của chồng yêu ý mà, đợi em nhé nhé nhé!!"
Run run nhét điện thoại vào túi, Xán Liệt mở to đôi mắt bồ câu nhìn Lộc Hàm, hai tay không tự chủ ôm chặt eo cậu.
"Cho anh chừa, haizzz kể ra như vậy cũng tốt, chăm lo cho 2 cái tên giặc Ngô kia em muốn phát điên rồi. Hoy nha, em đi liền đây, chào bồ nhí hahahaha!!!"
Bỏ lại Xán Liệt ngồi bệt dưới đất vươn tay cố nắm lấy chân mình, Lộc Hàm phi thường thỏa mãn hahaha!! Ông trời giúp ta rồi a! Khi không được hoán thân xác thế này!! Hảo hảo tận hưởng cuộc sống chìm trong bể cực lạc mà!!
Bỗng điện thoại reo, cậu nhìn điện thoại thấy hiện "Huân bẩn tính" liền hiểu.
"Sao vậy?"
"Mày dạy hư em ấy đúng không?"
Em ấy là cái vẹo gì???
"Em ấy là ai?"
"Giả ngu mày ăn dép. Nói nhanh."
Cậu bất ngờ với cái kiểu trò chuyện kẻ đòi mạng kẻ cống mạng của hai người này. Cậu hiểu sâu sắc với cái tính nhây nhây, lầy lầy kia thì Xán Liệt mới chơi thân được với hắn.
Nhưng mà vấn đề là!! Em ấy là đứa nào??? Hắn có bồ?? Hắn ngoại tình a?????
"Ừ. Thì sao?"
Tôi sẽ điều tra tận gốc vụ này!! NgôThế Huân anh chết chắc!
"Mua sẵn quan tài, đang giảm giá."
"Cút dùm."
"Mày nói lại."
"Tôi nói cút dùm."
Không đợi phản hồi tiếp theo, Lộc Hàm liền tắt máy. Cậu rất giận dữ aaa!! Hai tay nắm chặt, mắt nảy lửa, đang tính đi đến nhà Xán Liệt liền quay ngoắt lại, túm lấy tay Xán Liệt lôi đi, nhét vào xe, hung hăng đóng cửa xe lại.
"Bồ nhí à, em thật là bá đạo!"
"Em ấy là ai?"
"Em ấy?........ Sao em hỏi anh?"
"Huân gọi cho anh, hỏi "em ấy" có bị anh dạy hư hay không, "em ấy" ở đây là ai?"
Xán Liệt không quá 2 giây liền hiểu ra vấn đề, đưa tay che miệng, hai mắt híp lại tạo ra kiểu nén cười đểu cáng không chịu được! Lộc Hàm chẳng ngờ cái gương mặt của mình rơi vào tay Xán Liệt sao lại có thể thô bỉ đến thế!
"Anh nói đi!" - Cậu nóng nảy hối thúc.
"Không nói đâu hihi, thay vì hỏi anh, em tự điều tra sẽ rất kích thích luôn!"
Suýt nữa thì cái đấm rơi vào mặt Xán Liệt, lại rút điện thoại ra, hiện lên màn hình là "Phàm yêu dấu - Lão công mạnh mẽ" liền hiểu.
Bất giác cong khóe miệng mặc cho cái tên vừa lạm dụng trái phép, làm xấu gương mặt cậu đang ngồi bên chắp tay van xin.
"Em đang ở đâu đấy?"
Đây là Ngô Diệc Phàm- Chức vụ: Chồng kiêm ô sin của PhácXán Liệt.
"Em hôm nay sang nhà...." - Cậu dừng lại nhớ xem cách xưng hô của Xán Liệt...
Xán Liệt bên cạnh giơ lên mẩu giấy: "Chồng yêu, đêm nay em không về. Ngoại tình với Huân đẹp trai đây!!".
Dù biết chỉ là Xán Liệt nói đùa nhưng cậu vẫn có chút tức tức.
"Chồng yêu, đêm nay em không về. Ngoại tình với Huân đẹp trai đây."
Diệc Phàm nửa ngày mới đáp lại một tiếng "Ừ." rồi ngẩn người ra... Đúng cách nói chuyện cợt nhả của Xán Liệt... Nhưng mà, giọng điệu không hề cợt nhả... lại còn nghiêm túc... rất là lạ.
Không suy nghĩ nhiều, liền nói tiếp: "Anh cũng sang."
.... Hai người ngồi trong xe nghe rõ rành rành câu này, Xán Liệt mới đầu cắn cắn ngón tay cứ lẩm bẩm cầu chúa... Một lúc sau vỗ đùi cười ha há. Lộc Hàm đã sớm ghi nhận Xán Liệt thuộc một tầng lớp động vật dị biến nào đó vượt xa tầm hiểu biết của con người... Thôi cũng mặc kệ.
Xe dừng trước cửa nhà, Xán Liệt vội vội mở cửa chạy ra... Vâng, là chạy với tốc độ ánh sáng vồ tới Diệc Phàm đang đứng chờ sẵn....
Ok, vợ chồng ôm nhau, bình thường thôi, nhưng mà....
Cũng chạy bán sống bán chết đuổi theo, không kịp mất rồi...
"Lộc Hàm " đang âu yếm ôm eo Diệc Phàm ngay trước mặt Thế Huân... Thế Huân hắn mắt cứ dại ra, không tin vào mắt mình, miệng cứ há xong ngậm, cái gì cũng không nói ra được.
Đậu xanh!!! Cái tên Liệt Dương đầu tôm này chết vì trai mà!!!! Ôi má ơi nó quên luôn đang trưng dụng thân xác của mình ôi trời ơi!! Mặt hắn hóa đen rồi kìa!!!
Vội vàng lao tới cố kéo "Lộc Hàm" ra... mà không nổi!! Gì mà bám chặt như keo dính chuột thế bố!! Đành cười trừ, hướng Thế Huân nói:
"Hahaha đừng hiểu lầm, bọn họ không có ý gì với nhau đâu. Hahahaha...."
Vâng, đây là tính huống hết sức bi hài.
Này các cháu, các cháu gặp loại tình huống: Vợ mình cư nhiên ôm chồng người ta thắm thiết, mà, vợ người ta không những chẳng thèm ghen, còn đi tới thanh minh giúp????
"Lộc Hàm a... em ôm chồng anh làm gì?" - Cậu nghiêm túc nhấn mạnh chữ "Lộc Hàm", răng nghiến ken két.
"Thì chồ...." - Ngước lên nhìn ánh mắt rối loạn của Diệc Phàm, sắc đen đít nồi của Thế Huân, Xán Liệt mới ngộ ra vấn đề, đành cười hì hì, vuốt vuốt ngực Diệc Phàm vài cái rồi thối lui, vội vàng thanh minh - "Này là, thử xem cơ ngực Phàm với Huân ai chắc hơn.".
Hahaha... may mà kịp thức thời đấy, không thì cậu lại cho vài cái vả!
Mặt hắn lúc này mới giãn ra chút, song, ghen thì vẫn phải ghen!
"Lộc Hàm" lưu luyến rời Diệc Phàm, tính âu yếm Thế Huân thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của " Phác Xán Liệt"... đành chép miệng mời mọi người vào nhà.
Vừa bước vào nhà người ta, " PhácXán Liệt" đã kêu to tên cậu quý tử nhà họ Ngô.
"Mẹ, mẹ càu nh.... Chú Xán Liệt???"
" Phác Xán Liệt" vài giây thất thố, vẫn không quên hướng Thế Huân cười trừ, bất lực nhìn Thế Khánh đỏng đảnh đỏng đảnh... Lại nhịn không được đi tới nói nhỏ "Lộc Hàm" nhắc nhở con của mình. Ấy mà, "Lộc Hàm" không hề quát tháo như mọi hôm, đi tới xoa đầu khích lệ Thế Khánh nên quẩy kinh hơn, làm cho Thế Khánh.... không hề cảm thấy vui, ngược lại còn đần cái mặt ra, đánh rơi siêu nhân xuống, miệng há, lại khép, cái gì cũng không nói ra.
Đến bữa tối, "Lộc Hàm" cứ mải chơi game với con trai bơ hết tất thảy. Thế Huân hắn thấy vậy thì đôi mày cau lại thật rõ, hắn thấy Lộc Hàm nhà hắn ngày càng giống tác phong cái thằng cẩu bằng hữu, rất nhởn nha, lười biếng! Đó là thói xấu!
Lộc Hàm thấy việc mình đến đây là may, chứ cứ để tên Liệt Dương kia tác oai tác quái chắc nát cả cái nhà, nhanh chóng lăn vào nhà bếp nấu cơm.
Đỉnh điểm của độ nặng dấm chua là vào bữa ăn.
"A, a ăn đi nà nà!"
"Lộc Hàm" không hề kiêng nể ánh mắt âm tỉ độ của Thế Huân, rất tự nhiên gắp rau cho Diệc Phàm ăn, đến cả chỗ ngồi ban đầu là cạnh hắn, song, giờ là đối diện với hắn, bám dính lấy Diệc Phàm!
Còn "Phác Xán Liệt " chú tâm lo con trai của bạn mình việc ăn uống thêm đàng hoàng.
Thế Huân hắn, nãy giờ còn chưa động đũa, thấy một màn như vậy không khỏi bối rối, quan ngại hết sức!
"Lộc Hàm, ra đây nói chuyện."
Xán Liệt mải mê chăm bẵm Diệc Phàm mà bỏ ngoài tai. Thật ra là cố tình! Xán Liệt muốn cái thằng chuyên bắt nạt mình hôm nay phải sặc chết vì dấm!
Hắn... Hắn thật sự giận rồi!!! Hùng hổ đi tới giữ chặt lấy tay đang cầm đũa gắp thịt của Xán Liệt, lôi đi xềnh xệch.
Lộc Hàm thật thấy thế cũng đi theo, thấy "Xán Liệt" đi Diệc Phàm cũng đi theo, Thế Khánh thấy tất cả đi rồi cũng đi theo.
Thành ra, mọi người chỉ là chuyển địa điểm ăn đến phòng khách!
Thật ra thì, chuyện vợ chồng nhà người ta không nên xen vào, nhưng mà NgôDiệc Phàm cả ngày hôm nay cứ thấy Xán Liệt thì cẩn thận giữ khoảng cách với anh, còn Lộc Hàm thì rất tự nhiên quấn lấy mình hệt như Xán Liệt... Mà suốt bữa ăn cứ ngỡ ngồi cạnh mình không phải là vợ của Thế Huân... Nên là vẫn ra hóng.
"Hai người... phiền ra ngoài được không?" - Hắn nói.
"Xán Liệt" cùng Diệc Phàm lắc lắc đầu từ chối.
Bốn người quyết định ngồi xuống giải quyết, Xán Liệt theo thế nhảy tót ra ngồi cạnh Diệc Phàm.
Cậu thì thuận thế, ngồi cạnh hắn.
Thế Huân đấu tranh tư tưởng mạnh mẽ!!! Lộc Hàmnhà hắn mà lại làm ra ba cái chuyện này sao??? Dám bày ra gian tình trước mặt hắn??? Lười biếng hết sức! Còn có thằng Xán Liệt sao hôm nay ngoan quá thế! Biết nấu cơm! Nấu hệt như Lộc Hàm! Còn thay cho Lộc Hàm quản Thế Khánh!!
Rốt cuộc là thế nào????
. . . . . . . . .
Bế tắc quá đi!
"Bây giờ con nói, bố Lộc Hàm cùng chú Xán Liệt kia, hai người... hoán thân xác cho nhau à?" - Đi ngang qua, Thế Khánh vu vơ nói như vậy rồi bỏ đi.
.... .... ....
"Thật sao?" - Cái này là Diệc Phàm, Thế Huân đồng thanh nói.
Không ngoài dự liệu, tên Liệt Dương kia gật đầu như giã tỏi, đường đường chính chính ôm eo Diệc Phàm...
Quay sang nhìn "Xán Liệt" ngồi cạnh.
"Em sao không nói sớm??"
"Thì... thì em còn có việc phải điều tra!"
"Điều tra cái gì?"
"Vụ anh ngoại tình!"
"Anh không có!"
"Anh đừng có chối!"
"Anh nói anh không có!"
"Anh có đó!"
"Đã nói không có!"
"Vậy "em ấy" là ai?"
"Đã nói không... Hả??"
Hai người kia thức thời đã ra ngoài để cho cậu và hắn ngồi riêng ở đây, nên là Lộc Hàm vội bổ nhào tới khóc lóc ăn vạ rất thảm thương hại cho Thế Huân nói đến líu cả lưỡi mới làm cho cậu tin rằng "em ấy" chính là cậu a!
"Oa...oa...oa..."
"Mẹ... mẹ... dậy dậy mau! Thế Lương tè dầm rồi!!"
... Mi mắt khẽ động... Mở mắt ra, đập vào mặt là bản mặt cau có của thằng con láo toét, tay nó đang bế Thế Lương. Mệt mỏi ngồi dậy, lắc lắc cái đầu cho thanh tỉnh, đi vào nhà tắm, nhìn vào gương... A chính xác là thân xác của mình.
Ngẫm lại giấc mơ quái dị khi nãy, ngẫm lại mấy điểm bất hợp lí.
"Bây giờ đã 30 mất rồi còn đâu 25, trời ạ."
Bất thình lình, hắn từ sau chộp tới ôm chặt lấy eo cậu, sống mũi cao cao cứ liên tục cọ cọ gáy cậu, cọ chán lại đổi sang lấy cằm cọ cọ, râu của hắn làm cậu ngứa phát run!
"Tên này mà ngoại tình được sao?"
"Vợ nói gì?"
Quay đầu sang trái liền thấy ngay cái môi đang dẩu ra của Thế Huân, âu yếm đặt lên cái hôn.
"Không có khả năng."
"Vợ nói cái gì?"
Thế Khánh tính tự mình thay tã cho Thế Lương, bước vào nhà tắm chưa gì đã thấy cảnh mù mắt chó thế này!! Mặc cho em trai đang bốc mùi vẫn dí nó sâu vào lòng hơn. Nghiến răng nghiến lợi đóng sầm cửa lại làm cho Lộc Hàm cùng Thế Huân đang tình nồng ý mặn, nửa trên đã thoát y giật bắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro