Mặt trời đã hoàn toàn nhô lên, trải dài ánh sáng vàng óng xuống mặt biển. Màu xanh ngọc bích của nước dần hiện rõ, trong vắt đến mức có thể nhìn thấy những rặng san hô lấp ló phía dưới. Sóng nhẹ lăn tăn vỗ vào những mỏm đá, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh như những viên pha lê vỡ vụn. Không khí buổi sáng trên đảo trong lành, mang theo mùi muối biển đặc trưng.
Ngày hôm nay, Thừa Hoan thức dậy từ sớm nhớ lời bà ngoại: "Châu Hiền thường ra biển vào buổi sáng để bắt hải sản." Nàng quyết định sẽ ra mỏm đá hôm qua, nàng không chỉ đang tận hưởng khoảnh khắc này, mà còn đợi Châu Hiền. Hoàng hôn buổi sáng không rực rỡ như buổi chiều, nhưng nó mang một vẻ đẹp dịu dàng, thanh khiết. Thừa Hoan cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, như thể mọi muộn phiền đang dần tan biến theo từng đợt sóng.
Không lâu sau, Châu Hiền xuất hiện cô đang kéo chiếc thuyền của mình nói đúng hơn là thuyền thúng chứ thuyền to như ở trên phim sao mà cô kéo nổi. Cô nhìn thấy Thừa Hoan ngồi trên mỏm đá, lập tức trêu ghẹo:
"Ồ, hôm nay cô mà rơi xuống biển nữa thì tôi không cứu đâu nhé! Cứu xong lại bị trách móc thì mệt lắm!"
Thừa Hoan nghe vậy, lòng dâng lên một nỗi giận nhẹ, nhưng nàng biết mình đã quá đáng hôm qua. Nàng cố giữ vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp:
"Tôi không định rơi xuống biển đâu. Tôi muốn giúp cậu bắt hải sản."
Châu Hiền ngạc nhiên, đôi mắt nheo lại như thể đang cố đoán xem Thừa Hoan đang bày trò gì. Cô không giấu được vẻ nghi ngờ, ánh mắt dò xét từ đầu đến chân Thừa Hoan. Thừa Hoan thấy vậy, liền giải thích:
"Tôi thật sự muốn cảm ơn cô vì chuyện hôm qua. Và tôi cũng muốn xin lỗi vì đã quá đáng. Tôi muốn giúp cô một chút, coi như là cách tôi đền đáp."
Châu Hiền nghe xong, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả. Cô không hiểu rõ đó là gì, chỉ biết rằng nó khiến khóe miệng cô bất giác nhoẻn một nụ cười. Thái độ hôm qua thật sự muốn đấm cho một cái nhưng hôm nay thì khác, có lẽ Thừa Hoan biết lỗi thật rồi.
"Ừ, lên thuyền đi," Châu Hiền cười nhẹ, giọng nói dịu dàng hơn hẳn.
Khi thuyền thúng của Châu Hiền rời bờ, Thừa Hoan ngồi yên lặng, ánh mắt đảo quanh nàng đang quan sát mọi thứ. Châu Hiền vẫn còn cảm thấy khó hiểu về hành động của Thừa Hoan. "Tại sao cậu lại nằng nặc đòi theo mình lên thuyền thúng để bắt hải sản?" – cô tự hỏi.
Nhưng rồi, cô đã hiểu ngay khi Thừa Hoan rút từ trong túi ra chiếc điện thoại. Nàng cười tươi, giọng nói hào hứng:
"Châu Hiền, hôm nay tớ muốn làm một vlog cho kênh mạng xã hội. Tớ muốn cho những người hâm mộ xem cuộc sống trên đảo và cách bắt hải sản của người dân ở đây. Cậu giúp tớ nhé?"
Châu Hiền chớp mắt, cảm giác khó hiểu dần chuyển thành bất ngờ. Cô gật đầu, dù trong lòng vẫn còn chút nghi ngại.
Cả buổi sáng, Thừa Hoan liên tục quay phim, từ cảnh biển bao la đến những con cá, con tôm mà Châu Hiền bắt được. Nàng không ngừng luyên thuyên trên video, giới thiệu từng loại hải sản một cách hào hứng. Châu Hiền, dù trong lòng khó chịu vì bị phân tâm khỏi công việc, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích tên, công dụng và đặc điểm của từng con cho Thừa Hoan.
Khi Thừa Hoan đeo kính lặn của Châu Hiền và lặn xuống biển, cô ấy bơi quanh thuyền thúng, tạo dáng đủ kiểu để Châu Hiền quay lại. Châu Hiền, dù mặt hiện hai chữ 'không muốn', nhưng vẫn giúp đỡ một cách thiếu nhiệt tình.
Đến lúc quay xong, Thừa Hoan lại còn "cướp công" của Châu Hiền, nói trên video rằng những hải sản này là do chính tay nàng bắt được. Châu Hiền nghe vậy, lòng dâng lên một nỗi ấm ức khó tả. Cô cảm thấy bị lờ đi, như thể mình không hề tồn tại trong video của Thừa Hoan.
Cả buổi sáng trôi qua trong tiếng điện thoại lách cách và những lời ba hoa đầy hào hứng của Thừa Hoan. Nhưng rồi, khi mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ, chiếc điện thoại đột nhiên tắt ngấm. Pin đã cạn kiệt.
Thừa Hoan nhìn chiếc điện thoại, thở dài:
"Chết thật, hết pin rồi."
Khi chiếc điện thoại của Thừa Hoan đột nhiên tắt ngấm vì hết pin, Châu Hiền cảm thấy một sự nhẹ nhõm kỳ lạ lan tỏa trong lòng. Cô không khẽ cười như một cách đối phó, mà thực sự cảm thấy thoải mái hơn. Cuối cùng, cô cũng có thể tập trung hoàn thành công việc của mình mà không bị phân tâm bởi những thước phim và lời thuyết minh sinh vật biển liên tục của Thừa Hoan. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị mặn mòi của biển cả, và bắt đầu thu dọn những dụng cụ đánh bắt.
Dù thấy Thừa Hoan còn luyến tiếc nhìn về phía biển xa, Châu Hiền tạt một gáo nước lạnh vào không khí bằng giọng điệu mỉa mai:
"Về thôi! Luyến tiếc cái gì nữa? Hôm nay toàn quay chụp cho quý cô, tôi chẳng đánh bắt được bao nhiêu."
Nghe câu này, mặt Thừa Hoan càng khó coi hơn. Chưa kịp mở miệng, Châu Hiền đã bồi thêm:
"Tôi tưởng hôm nay mặt trời mọc đằng tây nên có người theo phụ. Ai ngờ người theo phụ là tôi mới đúng. Đáng lẽ tôi nên biết từ lúc cậu đòi đi theo."
Thừa Hoan vô cùng áy náy, chỉ biết lặng im. Nàng muốn giải thích rằng mình chỉ muốn quảng bá hình ảnh của đảo cho nhiều người trên mạng biết đến, nhưng biết rằng lúc này, dù có nói gì cũng khó làm Châu Hiền hiểu được. Cuối cùng, nàng chỉ đành thốt lên:
"Xin lỗi."
Được đà, Châu Hiền tiếp tục trút hết uất ức của mình:
"Cậu không quay tôi vào khung hình, phải chăng vì cậu thấy xấu hổ khi video có tôi trong đó? Tôi biết mà, gái thành phố như cậu, mưa không tới mặt, nắng không tới đầu, lúc nào cũng trưng diện xinh đẹp, thì có quyền xem thường các cô gái biển đảo chúng tôi sao? Da chúng tôi nhuốm màu đen của nắng, người đầy mùi tanh của hải sản, nhưng chúng tôi cũng vì mưu sinh mà sống. Chẳng lẽ chúng tôi đáng bị coi thường như vậy sao?"
Khóe mắt Châu Hiền đỏ hoe, nước mắt trực chờ tuôn ra. Cô vội quay mặt đi, nhưng không kịp để Thừa Hoan không nhìn thấy.
Thừa Hoan ngây người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng nhìn Châu Hiền, mặt đầy ngơ ngác:
"Sao? Ý cậu là sao? Ai coi thường cậu?"
Châu Hiền ấm ức giải thích, nước mắt đã nhè nhẹ lăn xuống gò má. Dù hai tay đang chèo thuyền, cô vẫn nhanh tay lấy áo lau đi:
"Sao cậu không cho tôi vào khung hình? Không phải vì cậu thấy xấu hổ khi video có tôi trong đó sao?"
Lúc này, Thừa Hoan bất giác phì cười. Nàng không thể kiềm chế được mà cười lớn, khiến Châu Hiền càng thêm ngại ngùng. Tay cô chèo thuyền nhanh hơn, đến mức thúng nghiêng qua một bên, suýt làm Thừa Hoan rơi xuống biển.
Thừa Hoan vừa cười vừa giải thích:
"Châu Hiền, tôi không giúp cậu đánh bắt hải sản đâu. Tôi muốn giúp cậu và đảo quảng bá hình ảnh của đảo, để thu hút nhiều khách du lịch hơn. Còn việc không quay cậu vào video, không phải như cậu nghĩ đâu. Sau vụ doping, nhiều người vẫn đang sẵn sàng công kích tôi trên mạng xã hội. Tôi sợ nếu quay cậu vào, cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tôi từ nhỏ đã là người nổi tiếng, vài lời công kích chẳng là gì với tôi. Nhưng cậu chưa bao giờ tiếp xúc với mạng xã hội, tôi sợ cậu sẽ không chịu nổi."
Giải thích xong, Thừa Hoan lại phì cười. Lúc này, Châu Hiền vừa chèo thuyền vừa cảm thấy quê độ. Cô chỉ muốn nhảy xuống biển để trốn Thừa Hoan. Tay cô chèo hết công suất, cố gắng đưa thuyền vào bờ nhanh nhất có thể. Cô quá ngượng khi hiểu lầm ý tốt của Thừa Hoan, còn trách oan cô ấy.
Gần vào đến bờ, Châu Hiền chợt lấy hết can đảm, quay lại nhìn Thừa Hoan, giọng nói có chút cứng rắn:
"Từ nay đừng có xưng hô ngang hàng nữa nhé. Hôm qua khi giúp chú Hà lấy danh sách cư dân trên đảo, tôi đã thấy năm sinh của cô. Cô nhỏ hơn tôi những 3 tuổi mà dám xưng hô ngang hàng sao?"
Thừa Hoan nghe vậy, mặt lộ vẻ khó hiểu. Rõ ràng ngay từ đầu, người xưng hô ngang hàng trước là Châu Hiền, nhưng giờ cô ấy lại đổi giọng. Nàng định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, chiều theo ý Châu Hiền. Đang mãi mê suy nghĩ, Thừa Hoan bị cắt ngang bởi giọng nói đanh thép của Châu Hiền:
"Đã nghe rõ chưa? Từ nay gọi tôi là chị!"
Thừa Hoan bật cười, giọng đầy hài hước:
"Rõ rồi, chị mít ướt."
Nghe xong câu này, Châu Hiền đỏ mặt tía tai. Cô không nói thêm lời nào, lập tức nhảy từ thúng xuống bãi cát, bỏ lại hết "chiến tích" hải sản mà cô đã bắt được suốt buổi sáng. Cô chạy thẳng về nhà, để lại Thừa Hoan ngồi trên thúng, vừa buồn cười vừa cảm thấy có lỗi.
Thừa Hoan ngồi yên, nhìn theo bóng lưng Châu Hiền đang dần khuất xa. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác khoái chí vì đã chọc giận được cô. Nàng biết rằng, dù sao đi nữa, mọi chuyện cũng đã được giải tỏa. Và có lẽ, từ đây, hai người sẽ hiểu nhau hơn.
Nàng nhẹ nhàng bước xuống thúng, thu dọn những hải sản mà cô đã bắt được. Một nụ cười nhẹ nở trên môi Thừa Hoan khi nghĩ về sự ngượng ngùng của Châu Hiền.
-----
TẤT CẢ TRONG TRUYỆN ĐỀU HƯ CẤU, MỘT SỐ CHI TIẾT VÔ LÝ MONG CÁC BẠN HOẢN HỈ.
CẢM ƠN TÌNH CẢM CỦA CÁC BẠN
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro