Chương 56
Doanh số bán vé "Nguyên Vị" ngày càng cao, phim âm bản bán được vô số, bán được mười vạn trong một ngày, Joy gọi điện thoại cho Irene nói: "Bae tỷ, tin tức tốt, Nguyên Vị thành công rực rỡ, hiện tại hợp đồng đến không ngừng!"
Nghe được tin tức này Irene vừa mới tắm rửa xong, ngồi xuống ghế sofa mở tivi, vừa mở lên đã thấy tiết mục giải trí có chuyên đề về phim điện ảnh nàng từng đóng, hình ảnh "Bạch Khiết" kéo đàn violong khiến lòng nàng nhói lên một cái... khuôn mặt thật trẻ trung! Thời gian không buông tha người ta. Vào lúc đó nàng có khí chất tươi mát, trong ánh mắt lóe lên sự kiên định cùng linh động, khó trách Wendy lại thích. Irene soi gương, cảm giác làn da bắt đầu không còn căng mịn, ánh mắt trở nên ảm đảm không chút ánh sáng....
Joy vốn tưởng rằng tin tức này sẽ khiến Irene hưng phấn, thế nhưng không nghĩ đến Irene ở đầu dây bên kia thất thần im lặng, bất đắc dĩ gọi nàng: "Bae tỷ, Bae tỷ, lần này chị được hai đạo diễn nổi tiếng mời, thù lao rất khá, em cũng đã nhận được kịch bản, buổi tối cậu đến công ty một chút, chúng ta cùng nhau nghiên cứu kịch bản."
"Ân, được" Vẫn là ngữ khí tĩnh lặng
Joy buồn bực, Bae tỷ đâu cần tinh thần sa sút như vậy, không có cách nào kích thích tinh thần chiến đấu của nàng sao? Có phải bởi vì bị ngã vào đáy cốc quá lâu nên tâm tình trở nên bình thản như vậy không?
Vô luận thế nào, Joy có chuyện muốn hỏi Irene: "Bae tỷ, hai bộ điện ảnh này đều là chế tác lớn, nếu nhận lời thì...lịch quay lại trùng với bộ Ỷ Thiên của Jim đạo diễn."
"Không có cách nào điều chỉnh ư?"
"Không có cách nào, qua tết âm lịch là bộ phim kia bắt đầu khởi quay, còn Ỷ Thiên thì mới bắt đầu quay."
Irene xem tivi, trên màn hình đang giới thiệu lại từng giai đoạn phát triển của nàng. Nàng thở dài nói: "Đã nhận lời Jim đạo diễn rồi, làm sao có thể thay đổi?"
Joy kỳ thật kinh ngạc: "Thế nhưng mà..."
Irene biết rõ Joy muốn nói về lần khinh bạc trước của Jim: "Joy, hắn làm chuyện đó là hắn không đúng, thế nhưng nếu chúng ta lật lọng là chúng ta không đúng. Mặc kệ tôi cùng hắn có ân oán cá nhân gì cũng không thể để mặc công tác. Tôi cũng xem qua kịch bản Ỷ Thiên rồi, rất chờ mong được đóng bộ phim này..." Jim đối với Irene có ân là hoàn toàn đúng sự thật, tuy nhiên lần say rượu kia cũng khiến bọn họ có chút xa cách, thế nhưng nàng không thể kiếm cớ mà từ chối diễn xuất..cảm giác mình quá nhu nhược rồi.
Hơn nữa Tiểu Wannie thích nhân vật này như vậy, đã sớm mong đợi rồi đúng không?
Joy cũng không nói gì thêm, hiểu ý cười nói: "Bae tỷ, có thể cùng cậu kề vai chiến đấu lâu như vậy thật tốt."
Irene đột nhiên nghĩ đến gì đó, mặc kệ Joy ở đó thể hiện cảm xúc, hối hả hỏi: "Đúng rồi Joy, cậu và phóng viên Seulgi kia là quan hệ gì? Hai người chẳng lẽ..."
Joy trên mặt tối sầm vội vã nói sang chuyện khác: "Bae tỷ ah, tháng sau là bắt đầu quay phim Ỷ Thiên rồi... kịch bản kia cậu xem hết đi! Tôi có điện thoại cúp máy đây, bye."
Không cho Irene có cơ hội phản bác, Joy trực tiếp cúp điện thoại
Vấn đề này làm sao đối mặt? Joy cảm thấy mình là người không còn mặt mũi.
Vì vậy nàng leo lên xe đi một chuyến, hướng đến nhà của nữ nhân chết tiệt khiến nàng mất hết mặt mũi.
Seulgi đúng lúc vừa về đến nhà, một buổi tối không ngủ vừa vào cửa, nửa con mắt nhắm nghiền kiên trì tắm rửa, giống như mộng du bay ra khỏi phòng tắm, áo tắm vẫn chưa cởi đã chui vào trong chăn, nửa chết nửa sống, nửa mê nửa tỉnh nghe thấy có người nhấn chuông cửa, Seulgi thật muốn đập đầu vào tường để mình bất tỉnh luôn cho rồi. Nàng nhớ đến, có thể là Joy đến, nàng dị thường thống khổ mà bò đi mở cửa.
May mắn là Joy thật, nếu không nàng nhất định sẽ đầu hàng.
"Tự nhiên..." Seulgi mở cửa xong liền chui vào trong chăn, Joy bị nàng kéo theo cả giận nói:
"Tóc cậu ướt như thế sao có thể ngủ! Mau đứng dậy mình giúp cậu sấy khô, bằng không sau này lớn tuổi sẽ bị đau đầu đấy."
Seulgi vẻ mặt cầu xin: "Tỷ tỷ à, công tác liên tục 36 tiếng không ngủ, xin tỷ thương tình mà cho kẻ tiểu nhân này ngủ đi..." Nói xong nàng lại muốn ngã xuống.
Joy đơn giản chỉ cần kéo nàng lên, tìm máy sấy tóc vù vù giúp nàng sấy khô tóc dài. Trong quá trình đó Seulgi đã ngủ mất rồi, trước đó vì níu kéo nên áo tắm của Seulgi trên vai rơi xuống, lộ ra bờ vai thon gầy. Joy tắt máy sấy để qua một bên, nhìn thấy bờ vai Seulgi ngẩn người.
Nhớ rõ lúc cấp ba, khi mối quan hệ giữa hai người vẫn còn thân thiết, đã từng cùng nhau đi chơi biển một lần. Khi đó cùng một chỗ thay áo tắm, 80 rất thẹn thùng che chắn kỹ lưỡng không cho Seul nhìn nàng, Seul lại rất lớn gan hở ngực hở vai không chút che dấu.
Lúc ấy Seul không biết xấu hổ lớn tiếng nói: "Joy cậu ghen ghét thân thể mình so với cậu đẹp hơn, mình cá là hai cây dưa leo cậu không dám quay đầu nhìn mình đấy."
Joy không chịu được người ta khích nàng, khích một cái là thua ngay, Seul nói nàng không dám quay đầu lại thì nàng càng muốn quay đầu lại, kết quả vừa quay đầu chứng kiến một cỗ "thục nữ dịu dàng" thân thể, thiếu chút nữa khô máu đến hôn mê.
Khi đó Joy tuổi còn nhỏ trong đầu còn chưa có gì ngoại trừ ngoài ý muốn trông thấy thân thể của mẹ nàng, có thể nói bị hù sợ không nhẹ. Joy vẫn cho rằng Seul giống mình thân thể cứng cỏi, kết quả...dù cùng tuổi nhưng bên trong lại khác biệt quá nhiều đến thế sao?
Thế nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, vai Seulgi đã trở nên đơn bạc, rốt cuộc không cách nào để ai dựa vào....
Trong lòng đau xót, Joy kéo Seulgi lại hung hăng cắn vào bả vai nàng. Ai bảo cậu đi đâu? Nhiều năm trước đối với cô gái nhỏ ngây thơ chưa bao giờ trải qua sóng gió kiên nhẫn một chút không được hay sao? Vừa gặp đã muốn thân thiết, có cô nương nào chịu được chứ? Giỏi ghê, người ta không chịu thì cậu liền cao chạy xa bay suốt mấy năm trời không có tin tức, đây là thái độ gì hả!
Trong giấc mộng, Seulgi bất thình lình bị đau đớn đến bừng tỉnh, vội vàng bật dậy: "Cái cậu này, đói bụng thì đi nhà bếp mà kiếm đồ ăn, sao lại cắn mình...đau lắm đó!"
Đột nhiên trông thấy trong mắt Joy hiện lên một tia ưu thương, ngực trái của Seulgi bỗng dưng đau đớn.
"Tiểu Joy, cậu làm sao vậy..." còn chưa dứt lời Joy đã hôn lên môi nàng.
Trên bờ vai để lại một dấu răng.
Seulgi chưa từng thấy Joy chủ động, hoặc là chưa bao giờ nghĩ Joy sẽ chủ động, bởi vì nàng cảm thấy, nếu như nàng không chủ động tấn công Joy, Joy thậm chí sẽ không có cái xúc động muốn hôn môi nàng.
Nhưng khi Joy dùng cách thông thường chỉ có Seulgi, làm tách hai chân Seulgi ra, trong lúc nhất thời nàng cảm thấy có phải mình vẫn còn trong mộng mà chưa tỉnh giấc không? Tiểu Joy thật sự sẽ làm thế sao? Nhưng một giây sau khi thân thể bị xâm nhập, cảm giác chân thật đến nỗi khiến nàng hoàn toàn tỉnh táo.
"Joy..." nàng há miệng nghe thấy âm thanh của mình lại khàn khàn, màng theo dục vọng.
Trong mắt Joy bi thương vẫn chưa hết "Mình muốn làm như vậy lâu rồi"
Đột nhiên hết thảy đều không còn trọng yếu, thân thể buồn ngủ bị khát vọng đẩy lùi, giữa hai chân dục vọng đều tràn đầy, mồ hôi ướt đẫm chậm rãi chảy xuống, tiếng rên rỉ khó nhịn cũng không cách nào giữ lại. Tiến hành đến một nửa thì Joy nhìn bộ dạng Seulgi có chút đau đớn, khiếp đảm muốn dừng lại, kết quả Seulgi nghiêng người, ngồi ở trên người Joy
Mồ hôi chậm rãi rơi xuống cằm nàng, tí tách một tiếng.
"Cậu muốn chạy trốn sao? Mình không cho phép" Seulgi nhô thân lên cử động, Joy nhìn khuôn mặt nàng tràn đầy vui vẻ, trong lòng càng đau đớn
Tại sao phải lãng phí nhiều năm như vậy? Thanh xuân quý giá kia sao lại không tiêu xài chứ?
Thế nhưng cho đến bây giờ, cậu vẫn còn yêu mình như trước hay không? Có phải chỉ là một loại chiếm hữu mà thôi?
Khi Seulgi rốt cuộc không nhúc nhích nổi bò lên giường, Joy ở bên tai nàng khẽ nói: "Chuyện Irene và Wendy, cám ơn cậu"
Seulgi đôi mắt dài nhỏ nhìn về hướng Joy. dừng lại nhàn nhạt nói: "Cho nên cậu mới cảm tạ mình như thế đúng không?"
Kỳ thật Joy không nghĩ như vậy, kỳ thật Joy có rất nhiều lời thật lòng muốn nói với nàng, thế nhưng Seulgi vừa nói những lời lỗ mãng kia, khiến cho không khí hoàn mỹ hoàn toàn biến mất ở đâu rồi?.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro