Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51


Tuy Irene giúp nàng xoa bóp rất lâu, dùng hết ba túi đá lớn cùng một bình lớn thuốc xoa bóp, nhưng eo của Wendy vẫn còn rất đau, nhưng công việc không thể trì hoãn, cho dù phải mang hộ eo cũng phải chạy đi tuyên truyền.

Irene đi cùng Joy đến công ty nghiên cứu kịch bản, đồng thời cũng hẹn đạo diễn Jim đến thảo luận.

Jim rất lâu không gặp Irene, vừa gặp nàng câu đầu tiên nói: "Irene càng ngày càng trưởng thành."

Đối với trưởng bối cùng thế hệ với cha mẹ nàng, Irene luôn rất khách khí, cực lễ phép mà cúi chào.

Jim nói lần đầu ông ấy xem "Nguyên Vị" liền tán thưởng khả năng diễn xuất của Irene.

"Bộ phim đó sẽ trở thành cột mốc chuyển hướng trong sự nghiệp diễn xuất của con" ánh mắt Jim gần đây rất chuẩn, số lượng minh tinh theo hắn từ lúc mới ra mắt trở thành siêu sao cũng không ít.

Joy cũng nói: "Doanh thu phòng vé của "Nguyên Vị" đã hơn 500 vạn, tổng doanh thu phá kỷ lục sẽ không khó,gần đây tất cả chủ đề đều xoay quanh bộ phim này."

Irene kỳ thực không hy vọng quá nhiều, có thể không khiến nàng nổi tiếng trở lại nên đối với cuộc sống của nàng cũng không thay đổi quá lớn. Sự nghiệp đã từng trải qua giai đoạn chìm lấp, nàng thật sự cảm thấy bình thản rất nhiều, hơn nữa bên cạnh nàng còn có một Wendy, không còn là một người cô đơn, điều này càng khiến nàng thêm trầm tĩnh mà đối mặt với những khó khăn thử thách.

Từ công ty đi ra, bọn họ cùng Jim đi ăn cơm. Jim nổi tiếng là nghiện rượu, phàm là ăn cơm nhất định phải uống rượu, vừa uống rượu chắc chắn chín trên mười phần đều say. Joy cùng trợ lý thiết kế Jun muốn đem rượu giấu đi, không thể để Jim đạo diễn say, nếu ông ấy bắt đầu náo loạn sẽ không cách nào ngăn cản.

Kết quả nhiệm vụ đánh lén Jim hoàn toàn thất bại, hắn rót rượu bắt Jun uống đến thất điên bát đảo, sà vào người Joy gọi bậy biểu tỷ biểu tỷ. Jim muốn cùng Joy uống rượu, Joy uống một chút sẽ say, từ chối mãi với bị ép uống hai chén, quay người lại đã hoa hoa lệ lệ tê liệt ngã xuống ghế sofa. Irene lăn lộn nhiều nên cũng biết uống đôi chút, uống xong mấy chén thấy không khí ngột ngạt, đi ra ngoài hít thở không khí.

Trên đường đi nhận được điện thoại của Wendy.

"Bae tỷ, chị đang ở đâu?"

"Tôi đang ở chung với mấy người trong công ty, còn cùng Jim đạo diễn của Ỷ Thiên uống rượu."

"Uống rượu? Cuộc sống thật thoải mái. Chỗ nào đâu? Em ghé qua."

Nghe thoáng qua hình như Wendy đang ở trong xe. Irene tìm nơi vắng vẻ yên tĩnh nói với nàng một hai câu: "Chúng tôi đang ở khách sạn Luna tầng 66. Thế nào, em xong quảng bá rồi hả? Eo cùng mắt cá chân thế nào rồi?"

Wendy hạ giọng: "Em nhớ ngón tay của chị... giúp em xoa bóp"

"Em thích tôi xoa bóp cho em?"

Nghe Irene tựa hồ không hề thẹn thùng, Wendy chán nản, thất vọng nhận ra nàng không hiểu chuyện tiếu lâm mặn về tình lữ, rõ ràng câu nói kia ẩn chứa hàm ý! Wendy lúc này mới phát hiện, chắc là Irene hoàn toàn không biết câu nói kia đáng thẹn thùng ở chỗ nào. Không phải là chẳng hiểu "Ngón tay" có nghĩa gì chứ?

Irene đối với mối quan hệ nữ nữ hoàn toàn không biết gì sao?

Nghĩ đến đây Wendy vứt bỏ suy nghĩ tồi tệ của mình, rất muốn lập tức ôm nàng vào trong lòng

"Đêm nay đến chỗ của chị được không? Chị giúp em xoa bóp. Em đã đến cửa lớn của tầng 66 rồi."

Irene nghĩ nghĩ nói: "Tôi đồng ý, xem em có thời gian hay không thôi. Em ăn cơm chưa? Tôi gói một phần Hamburger cho em, món Hamburger bò của nhà hàng này ăn rất ngon"

"Được ! Làm sao chị biết em thích Harburger? Vậy thì em sẽ chờ Bae tỷ ở bên ngoài, giờ này chị có thể đi ra không?"

"Có thể mà, mọi người đều uống say hết rồi..."

Lời còn chưa dứt đột nhiên có một người đè chặt lấy nàng, Irene bị đè đến nỗi đau đớn, làm rơi điện thoại xuống đất.

"Jim đạo diễn..." cả người Jim đều đặt trên người Irene, Irene thiếu chút nữa bị hắn bao trùm, vội vàng nắm chặt tay cầm cửa, dựa vào tường, như vậy hai người sẽ không ngã lên nhau.

Có vài người khách đi ngang quá. thấy hai người họ ôm chặt lấy nhau, tò mò quan sát. Irene vội vàng cúi đầu không để cho người ta nhìn thấy khuôn mặt của mình.

"Jim đạo diễn, Jim Đạo diễn..." bị một người đàn ông cao lớn ở trước mặt mọi người ôm chặt khiến cho Irene vạn lần xấu hổ, thế nhưng lại không thể lập tức đẩy hắn ra, khiến cho nàng khó xử muốn chết, cả người nồng nặc mùi rượu dù có kêu gọi thế nào hắn vẫn không tỉnh nổi.

"Yumi...." Jim vương tay muốn chạm vào mặt Irene. Irene trong lòng rối loạn vội quay đầu tránh, trong miệng lạnh lùng vô lực nói: "Jim đạo diễn, ông nhận lầm người rồi...."

Vì say rượu trong mắt Jim nhìn thấy dung mạo của Irene mười phần giống mẹ nàng Lee Yumi. Kích động không ngừng, kêu la buộc hắn dừng lại nhưng không được. Irene cùng hắn nói chuyện không xong, rồi còn bị hắn đè nặng, muốn bạo lực cũng không có cơ hội. Lập tức Jim muốn hôn lên khuôn mặt nàng, Irene không có biện pháp nào chống cự.

Hơi thở nóng nực của Jim trên mặt Irene đột nhiên không còn nữa, Irene đảo mắt nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Wendy đang giữ chặt lấy cổ áo Jim kéo ra khỏi người Irene,kéo thật mạnh một phát, ném Jim nằm lăn lộn trên hành lang, văng ra xa tối thiểu năm mét.

Những người khách đang nâng cốc cùng phục vụ đều bị hù đến giật mình, nhao nhao chạy đến xem.

"Là Wendy..."

"Đúng là cô ấy, còn người kia hình như là Irene ?"

"Hình như đúng rồi...chuyện gì đang xảy ra, có đánh nhau sao?"

"Đã xảy ra chuyện gì..."

Rất nhiều người bắt đầu xì xào bàn tán, tuy không giống như những người bình thường sẽ la hét hô to, thế nhưng bị người ta nhận ra, sự tình sẽ lộn xộn lớn.

"Wannie!" Irene không nghĩ Wendy sẽ lập tức đuổi đến đây còn ở nơi công cộng ra tay, trong lòng ấm áp nhưng cũng kinh hoàng. Nàng thấy sắc mặt Wendy xanh đen còn chống eo, vẻ mặt vừa thống khổ lại phẫn nộ, chân cà nhắc còn hướng đến chỗ Jim đang nằm trên đất không nhúc nhích nổi.

"Về đi!" Irene biết Wendy nuốt không trôi cục tức này khẳng định còn muốn ra tay, vội vàng đuổi theo giữ chặt nàng: "Đó là Jim đạo diễn!"

Wendy lập tức dừng chân, cái gì. Jim đạo diễn?! Liếc nhìn người đàn ông kia một cái, quả nhiên là Jim đạo diễn. Lần này càng khiến nàng đại hỏa: "Jim đạo diễn? K đạo diễn mà đùa giỡn lưu manh em còn dám đánh hắn huống chi là Jim đạo diễn!"

Irene sợ hãi Wendy tính tình nóng nảy, tình huống hiện tại rất nguy, nàng còn muốn tiếp tục gây chuyện! Thật sự là...

"Em đừng vì tôi gây chuyện nữa. Nhanh trở về đi!" Irene quên mình ôm eo Wendy giọng điệu ôn nhu không cho nàng tiến lên phía trước

"Thế nhưng hắn khi dễ chị! Em..."

"Nghe lời!" Irene không cho nàng phản đối lôi nàng đi, Wendy thấy Irene xấu hổ thành một mảnh, cổ cũng đỏ lên. Sợ nàng thực sự sinh khí, Wendy đại hỏa khí đề bị đè xuống, quản nhiều như vậy, Hamburger bò không ăn được rồi, nhận mệnh để Irene khiêng đi.

Irene trong đầu loạn thành một đoàn, nàng có cảm giác chuyện Wendy đánh Jim lần này nhất định sẽ sóng gió rất lớn!

Ngày mai trời sáng, tin tức này sẽ oanh tạc khắp các mặt báo, đốt cháy cả thành phố tóe lửa...

Hai người lại theo chiêu cũ đi nhờ hai xe khác nhau, từ con hẻm nhỏ đi vào trong nhà Irene. Wendy vừa đến nhà đã không trụ nổi ngã xuống ghế sofa.

"Đau lắm hả?" Irene giúp nàng cởi áo khoác, vén tóc lên nhìn nàng cắn môi rất khó chịu.

"Hơi đau một chút, Bae tỷ giúp em xoa bóp một chút. Bận rộn cả ngày, đều phải đứng, còn tiết mục tạp kỹ gì đó, phải chơi ném trứng, eo của em a...."

Irene trong lòng khó chịu hết mức, hung hăng đẩy đầu nàng một cái: "Tiểu quỷ đáng chết nhà em, đau đến như thế còn muốn đánh nhau với người ta!"

Irene lần này thực sự dùng sức, Wendy cho rằng nàng thật tức giận, kinh hồn táng đản quay đầu nhìn nàng, thấy tròng mắt nàng đỏ lên.

"Bae tỷ...chị làm sao vậy....em, không có đau....chỉ là chút vết thương nhỏ..." Wendy khẩu khí kém cỏi muốn an ủi nàng...nếu như Bae tỷ khóc, Wendy thật sự không biết làm sao mới tốt.

Chẳng qua là chỉ thấy hốc mắt nàng đỏ lên, Wendy cảm thấy toàn bộ thế giới không còn chuyện gì khiến nàng lo lắng hơn.

Irene lời nói trầm thấp: "Em như thế nào một chút ý thức cũng không có hả? Chuyện em đánh nhau ngày mai sẽ bị giới truyền thông thêm mắm dặm muối, làm sao mà dẹp yên đây hả? Chuyện như thế đối với hình tượng của em ảnh hưởng rất lớn biết không..."

Trong lòng Wendy ấm lại, chống eo mà gian nan ngồi lên, vuốt ve khuôn mặt Irene nói: "Thế nhưng đối với em chị mới là người quan trọng nhất, em không đành lòng để cho chị chịu ủy khuất, chỉ với một cái nhíu mày thôi em cũng sẽ vì chị mà xông pha khói lửa lên trời xuống đất, em có thể sinh ra không có ba đầu sáu tay, có lẽ bản thân không có sức mạnh lớn như vậy, có thể vì yêu chị mà em lại trở nên mạnh mẽ như thế."

Irene cảm thấy tay nàng thật ấm, chưa từng có ai nói với nàng những lời động lòng người như thế... Có lẽ tất cả những người phụ nữ đều mang khát vọng có cái cảm giác được quý trọng như thế?

"Bae tỷ, em vì chị mà gia nhập ngành giải trí, em đã sớm yêu mến chị, luôn vì chị mà nỗ lực. Vì tiếp cận chị mà em mới trở thành diễn viên, hiện tại mọi thứ vì chị mà tồn tại... cho nên an nguy của chị mới thật sự trọng yếu nhất, em không sợ những thứ gièm pha, vì chị mà em sẽ không lùi một bước"

Irene nhìn vào đôi mắt chân thành của Wendy, bên trong đều chứa chan sự yêu thương. Tình cảm mãnh liệt nồng nàn như vậy thật sự tồn tại ư? Là thật không phải là cảnh quay trên màn ảnh? Càng không phải là diễn xuất cố gắng khắc họa nội tâm nhân vật mà chính là thuộc về Irene của nàng ư?

Rất muốn hôn nàng, có thể chủ động hôn nàng không? Irene trong lòng hỏi bản thân, thế nhưng hành động cơ thể nàng đã đi trước đầu óc đa tưởng của nàng. Dán chặt lấy môi Wendy, ôm eo nàng để nàng nằm ngay ngắn trên ghế sofa.

Wendy thật không ngờ Irene sẽ chủ động hôn nàng, đột nhiên không biết hiện tại là đang ở tình huống nào, Irene ngay từ đầu hôn là rất rụt rè, thế nhưng hôn đến một nửa thì dần dần trở nên nóng bỏng, tuy nụ hôn của nàng không hề có kỹ thuật chỉ đơn thuần là dây dưa qua lại nổi lửa nóng.... nhưng cũng đủ hòa tan trái tim của Wendy.

Hôn đến mức khó phân biệt nhưng Irene vẫn rất cẩn thận không cho Wendy di chuyển phần eo, không khiến nàng đau đớn, phần ôn nhu này càng làm người say mê đến mức không rõ mình đang ở nơi nào, toàn bộ vũ trụ chỉ còn cái ôm này mà thôi....

Thật ấm đấy, hơi thở ấm áp trên môi đối phương. Tách ra dây dưa, dừng ở đối phương.

Irene nhìn dưới Wendy dưới thân, vẻ mặt kích động, tà tâm không dấu được.

Thật sự, yêu tôi như vậy sao? Đối mặt với một cô gái xinh đẹp lại thâm tình, ai có thể không động tâm đây?

"Wannie, em... nguyện ý trở thành người của tôi ư?"

Wendy sửng sốt vài giây, Irene có ý tứ là...

Bỗng dưng cười cười, Wendy ôm lấy Irene nói: "Chỉ cần chị muốn, cái gì em cũng sẽ cho chị."

Irene, mình đã nhìn thấy dục vọng rồi sao? Nhớ tới Wendy từng chất vấn qua nàng... Irene thoải mái cười cười, nguyên lai bản thân mình không phải loại thanh tâm hỏa dục gì, khi đối mặt với người con gái động lòng người chỉ một chút dục vọng cũng bị bộc lộ.

Khát vọng được cùng nàng hòa vào cùng một thân thể, khát vọng biến nàng thành người của riêng mình, bởi vì Wendy cũng giống nàng có trái tim kiên định cho nên luôn làm Irene có cảm giác an toàn, đã có cảm giác an toàn rồi nàng mới dám buông lá gan mà đi yêu một lần.

Dùng nụ hôn vuốt ve thân thể trẻ tuổi, nghe nàng phát ra thanh âm rên nhẹ, cảm nhận cơ thể khỏa thân của nàng mát lạnh, Irene rõ ràng là đã bất ổn.

"Ân..."

Irene vốn định khen Wannie đẹp quá, thế nhưng nghe nàng tiếng mũi lười biếng hừ lên một cái, tim rõ ràng đập lệch đi nửa nhịp, tiếp tục hôn thân thể nàng.

Cho dù hai người giao hòa cùng một chỗ, nhưng hành động của Irene rất quy cũ, thậm chí ngay cả ngực của Wendy cũng không có ý chạm vào, chỉ hôn môi nàng, tai nàng, kéo từ cổ xuống bả vai nàng, thế nhưng chỉ như thế cũng khiến Wendy muốn đạt đến đỉnh hoan lạc rồi.

"Bae tỷ..." Wendy dựa theo kinh nghiệm biết được tính cách của Irene, muốn nàng buông tay đoán chừng sẽ bị giày vò đến sáng ngày mai, nàng nhẹ nhàng mở hai chân kẹp lấy phần eo của Irene, mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng Wendy đối với người này khao khát quá rồi.

Irene lại trì độn không hiểu động tác hấp dẫn này có ý nghĩa gì, ngón tay không lưu loát mà chậm rãi vuốt nhẹ xuống thắt lưng Wendy, dán lên hạ thân nàng, chỉ nhẹ nhàng chạm lấy đã cảm thấy Wendy thật ướt, Irene xấu hổ không biết làm sao. Thế nhưng trong đầu nàng hoàn toàn không có biện pháp gì, nàng cẩn thận từng li từng tí nâng chân Wendy lên, ôn nhu nói: "Tôi đến đây..."

Wendy gối đầu lên gối, giơ cánh tay đặt lên phía trên, trong lòng hiểu rõ, Bae tỷ, Bae tỷ ah, chị quả nhiên bảo thủ, nhìn cái gì cũng không hiểu, nhưng lại biết tác dụng của ngón tay. Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Irene, nàng cười đến vũ mị nói: "Bae tỷ, đối với em nhẹ nhàng một chút."

Câu này càng khiến một Irene đang thấp thỏm không yên càng khẩn trương vạn phần, trong lòng lau trộm mồ hôi, ngón tay chậm rãi thăm dò vào giữa hai chân Wendy.

Wendy dần dần nhíu mày, quả nhiên đúng với lời người khác nói, lần đầu tiên... rất đau! Cảm giác thân thể chặt chẽ quấn lấy ngón tay mảnh khảnh của Irene chậm rãi phá vỡ, nơi phong bế hai mươi năm lần đầu tiên bị người ta phát hiện, bị mở ra, rất trẻ trung, nhưng lại có lòng bảo thủ mãnh liệt.

Tựa hồ đang chờ đợi một người như vầy, để thuộc về nàng.

"Đau không?" Irene ngừng động tác, lo lắng nhìn Wendy.

"Không có gì" Wendy giữ chặt lưng Irene, cắn răng kiên trì.

Thế nhưng Irene vẫn bất động.

Wendy nghi hoặc nhìn nàng

"Chuyện đó, bây giờ nên làm gì?"

"...động đậy một chút" Một câu lại khiến cho không khí hoàn mỹ tan tành không còn sót lại gì.

Irene vẫn bất động.

"...chuyện đó... động trước động sau, hay là hai bên?"

Wendy trong lòng "Phốc" một tiếng bật cười, bạn gái của mình thật đáng yêu, nên bắt nàng làm thế nào cho phải?

"Tùy chị thôi Bae tỷ, chị làm thế nào em đều thích."

Tuy không khí mỹ hảo bị mấy câu nói phiền muộn không đâu của Irene phá hủy, nhưng khi hai người ở cùng nhau Wendy vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ. Một chút đau đớn rót sâu vào trong thân thể khiến cho người ta vừa muốn khóc lại muốn cười, Wendy thích cái cách Irene ôn nhu xâm chiến, tuy cấp độ boss của con lật đật này nhiều lần bị đẩy ngã không bị ngã còn bị nàng đẩy ngã lại, thế nhưng ai công ai thụ có khác gì nhau đâu? Chỉ cần yêu là tốt rồi.

Không cần để ý ngày mai giang hồ hỗn loạn thế nào. Sẽ phát sinh rất chuyện gì, chỉ cần có thể thân tình ôm nhau một đêm, như vậy cũng đủ quá rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro