Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50


Bởi vì gần đây nhân lực công ty không đủ vì thế Seulgi phải kiêm thêm công việc, bao gồm mục giải trí rồi hai tạp chí xã hội. Bận đến nỗi không phân rõ ngày đêm, về đến nhà liền lăn ra ngủ. Vì thế nàng tha thiết yêu cầu Joy dọn vào ở với nàng.

"Cậu không phải là muốn mình giúp cậu nấu cơm chứ, sao không tìm người giúp việc đi" Joy nằm trên giường tùy ý chụp lấy bộ điều khiển TV, công việc của nàng buộc nàng hằng ngày phải xem tv cùng lên mạng hằng giờ đồng hồ, dần dà tập thành thói quen không ly khai được những thứ này.

"Chẳng có người giúp việc nào nấu ăn ngon như Joy của mình" Seulgi nằm lỳ trên giường, lập tức trở mình ôm lấy nàng "Thích nhất món thịt kho tàu do tiểu Joy làm cho mình, cậu hãy đồng ý đi! Mình từ sáng đến chiều mệt mỏi đến mức như bị xé ra từng mảnh, căn bản không có sức để nấu cơm, ngày qua ngày lủi thủi một mình, cô độc... cuộc sống không có cậu thật sự mình rất cô đơn...."

Joy vẻ mặt hắc tuyến chặn miệng nàng: "Không cho phép hát"

"Joy đồng ý với mình đi"

"...Mình phải xin phép ba mẹ đã"

Seulgi cả người từ trong chăn bay đến ôm chầm lấy Joy, sờ soạng lung tung: "Tiểu Joy của mình thật tốt! Thịt sườn kho tàu mình yêu cậu!"

"Cậu siết chết mình, bỏ mình ra... mình không phải thịt sườn kho tàu..." Joy thật sự không biết đứa con gái này có bị cắn rứt lương tâm hay không, thích ngủ khỏa thân không nói, ít ra còn có một tầng chăn mền che phủ, thế nhưng khi kích động lên liền từ trong chăn khỏa thân nhảy ra ôm chặt lấy người khác thì thật là phóng khoáng quá đáng rồi.

Seulgi nghiêng người ấn Joy ngã xuống giường, nhấc chân nàng lên đến bụng nói: "Sáng sớm nên vận động một chút, chúng ta tới một lần đi"

Joy nhìn thân thể Seulgi không hề che chắn, rốt cuộc có dũng khí liền đem nghi vấn trong lòng luôn giữ kín nói ra: "Cậu có phải muốn lợi dụng mình để giật tít?" Nàng và Seulgi chuyện gì cũng đã "thẳng thắn thành khẩn tương đối" thì chuyện này có hỏi cũng không sao đúng không?

Ngữ điệu vốn lảnh lót như chim sẻ lập tức chìm xuống, Seulgi nhìn khuôn mặt Joy. Hai người cũng đã gần 30 nhưng so với lúc còn học cấp 3 cũng y như vậy, trong nháy mắt Seulgi trông thấy một Joy của thời trung học...

"Tin tức nghệ sĩ công ty cậu là do mình đưa tin, đó là công việc của mình không có cách nào không giật tít, mình muốn kiếm tiền thì phải làm việc cho công ty, mặc kệ người bị đưa tin cùng người con gái của mình có quan hệ gì, nhưng ngày đó đích thật mình muốn đến tìm cậu, chạm mặt Irene cùng Wendy không nằm trong kế hoạch của mình"

"Seul...."

Đột nhiên nghe Joy gọi nàng như thế. dùng âm điệu nhẹ nhàng hơn cả nhẹ nhàng, Seulgi lập tức sửng sốt.

"Seul, mình từng phụ lòng cậu, lừa gạt bản thân, mình luôn áy náy. Hiện tại cậu đã đến đây, tất cả mọi thứ của mình đều có thể cho cậu, nhưng bạn bè bên cạnh của mình... xin cậu đừng đụng đến có được không ?"

Seulgi biết rõ con người Joy. Tuy người con gái này bề ngoài tính tình hiền lành, kỳ thật cũng rất quật cường đồng thời nghiêm túc. Nàng thường giúp người mà không đòi hỏi người ta phải đáp lại nàng. Nhưng hiện giờ nàng lại đưa ra yêu cầu, còn dùng ngữ khí ngẩn cầu...

"Lòng mình rất đau Joy à..." Tuy là nói như thế, nhưng Seulgi lại nở nụ cười: "Đau lòng rất nhiều năm. cậu chỉ một câu áy náy là thôi sao? Cậu cho mình tất cả đúng không ? Tất cả của cậu là cái gì? Thân thể cậu đã sớm thuộc về mình rồi"

Joy cảm giác trước ngực như bị xé rách mở toang, hô hấp khó khăn: "Nếu cậu chán ghét mình, thì mình có thể rời xa cậu...."

Hai người đối mặt nhau, ánh mắt nóng rực như muốn đem đao nhọn phá vỡ không khí ấm áp mập mờ trở nên giằng co lạnh băng.

"PHỐC" Seulgi đột nhiên cười rộ lên, "Tiểu Joy. cậu nghiêm túc quá. Cậu không phải là đang nói thật chứ?" Nói xong nàng nằm xuống tiến vào trong ngực Joy nói: "Nói giỡn thôi. đừng xem là thật, cậu không muốn mình gây chuyện thị phi của Wendy và Irene, vậy thì mình viết chuyện quang minh chính đại của các nàng có được không? Cậu đừng rời bỏ mình, bằng không ai sẽ nấu thịt sườn kho tàu cho mình ăn... đúng không Joy, cậu khóc gì. Thật là, khóc xấu quá, đừng khóc..." Seulgi thấy Joy đột nhiên rơi lệ, vội vàng ôm nàng vào trong lòng. Joy dùng tay che mặt, bờ vai run rẩy, nhưng không khóc thành tiếng

Seulgi thở dài. Joy à Joy. Cậu làm gì mà phải khóc hả:? Cậu cớ gì phải tạo áp lực cho bản thân mình, mà ngay cả rơi nước mắt, cũng không cho người khác thấy mình khổ sở...

Joy giúp Seulgi nấu cơm, chính mình ăn hết hai tô thì nhận được điện thoại công ty muốn nàng trở về. Joy cầm túi định đi. Seulgi cảm thán người đại diện so với phóng viên bận rộn cũng không kém.

Joy đi vào công ty đã bắt đầu họp, thẳng đến tối mới kết thúc. Khi nàng vừa rời khỏi công ty liền gọi điện thoại cho Irene.

"Bae tỷ, cậu đang ở đâu?"

Lập tức, Irene nói vừa mới giúp Wendy bôi thuốc, đang xoa bóp mắt cá chân cho nàng. Joy gọi điện đến, Wendy tri kỷ giúp nàng cầm điện thoại áp vào má để bên tai. Irene đối với hành động ăn ý của phu thê có chút mền mại, tiếp tục vừa giúp nàng xoa bóp chân, vừa nói chuyện với Joy.

"Phim truyền hình?" Irene nói ra ba chữ kia thì Wendy lập tức quay đầu nhìn nàng.

"Đúng thế, là đạo diễn Jim muốn dựng lại bộ Ỷ Thiên Đồ Long Ký, muốn cậu diễn vai chính" Joy ngồi trong xe không khởi động máy.

Đối với Jim, Irene rất quen thuộc,Irene từng đóng một bộ phim cho ông ta khi mới ra mắt. Tuy bộ phim đó không làm nàng nổi tiếng, chỉ là diễn vai nữ thứ, thế nhưng cũng bởi vì vậy mà mọi người bắt đầu chú ý đến nàng, sau đó diễn vai "Bạch Khiết" mà nổi tiếng.

Năm đó Jim đến học viện điện ảnh tuyển chọn diễn viên, khi đó Irene mới năm nhất chưa xuất hiện nhiều, bạn bè rủ nàng đi thử vai nàng còn hơi chút ngượng ngùng, thế nhưng vì hiếu kỳ, liền đến buổi thử vai nhìn trộm. Jim thử cả buổi cũng không chọn được người phù hợp, đi ra ngoài hút điếu thuốc để bình tâm lại. Kết quả hắn vừa bước ra đã thấy Irene cực kỳ rụt rè núp ở một góc, thấy hắn sững sờ, điếu thuốc ngậm trong miệng cũng quên đốt luôn.

"Đồng học, con tên gì?" Jim chủ động đi đến hỏi.

"Con gọi là Bae Irene..."

"Con họ Bae, chẳng lẽ mẹ con là Lee Yumi?"

Irene có chút kinh ngạc: "Chú quen mẹ của con?"

Jim nhìn khuôn mặt Irene cảm khái: "Con lớn lên nhìn rất giống mẹ con, khi con vừa sinh ra, ta từng xoa đầu, hiện tại lớn như thế rồi"

Irene đỏ mặt không biết nói gì cho phải, Jim mời nàng đóng bộ phim hắn đạo diễn.

Mới vào làng giải trí, Irene không biết gì hết, khi quay phim đều rất lúng túng, thế nhưng Jim đã dạy nàng rất nhiều thứ, có thể nói nàng chính là nhờ Jim đạo diễn dẫn dắt.

Nghe Irene im lặng, Joy nói: "Kỳ thật chúng ta có thể từ chối"

Thật ra thì diễn viên điện ảnh cùng diễn viên truyền hình là hai đẳng cấp khác nhau. Trên cơ bản người đóng phim truyền hình được đánh giá cao đều muốn đóng điện ảnh. thế nhưng diễn viên điện ảnh một chút cũng không muốn đóng lại phim truyền hình, giống như diễn viên điện ảnh mà đóng truyền hình là dấu hiệu của sự xuống dốc. Cho nên Joy mới nói Irene có thể từ chối.

"Nhưng mà Bae tỷ, đây là cơ hội tốt, bộ phim này của đạo diễn Jim kinh phí rất cao, dàn diễn viên cũng rất mạnh, tuy phim của Kim Dung bị quay đến nát rồi, nhưng lần này là đại đạo diễn, đại kinh phí. Dự tính sang năm chiếu vào kỳ nghỉ hè nên tỷ suất sẽ cao, đối với chị mà nói đây là cơ hội tốt. Kịch bản em cũng xem qua rồi, xem như rất có đầu tư." Với tư cách người đại diện của Irene, phân tích lợi hại, Joy muốn cổ vũ Irene tham qua quay bộ phim này.

"Joy cậu không cần nói nữa, tôi sẽ quay mà."

Joy cùng Wendy trong lòng đều kinh ngạc, không nghĩ nàng lại sảng khoái đáp ứng như vậy.

"Tôi tin tưởng sự chuyên nghiệp của Joy. hơn nữa Jim đạo diễn có ơn với tôi, hiện tại tìm tôi đương nhiên phải nhận lời rồi"

Wendy nhìn Irene nói chuyện trong lòng ấm áp. Có tình có nghĩa, người con gái như thế hiện giờ quá ít rồi, đặc biệt là chốn nghệ sĩ lòng nhọ son đỏ lại càng đáng quý. Người con gái nàng yêu, Wendy cảm thấy tự hào vì nàng.

"Tốt, Bae tỷ, cậu có thể nghĩ được như vậy là quá tốt. Chút nữa tôi mang kịch bản qua cho cậu. Ngày khác sẽ bàn hợp đồng với Jim đạo diễn" Joy cảm thấy Irene trải qua thời kỳ ảm đạm thì tính cách ngày càng trưởng thành.

"Ân, tốt... mà đóng vai gì?" Irene ngẫm lại bản thân trong quá khứ xác định hỏi: "Là Chu Chỉ Nhược hay Tiểu Chiêu?"

"Bae tỷ, Jim đạo diễn muốn chị đóng vai Triệu Mẫn..."

"...Không phải chứ" nhân vật này tương phản với nàng khá lớn, Irene chưa từng diễn qua loại nhân vật này. Nàng thường đóng những vai diễn na ná nhau. Lần này thật sự rất khiêu chiến.

"Kỳ thật tôi cùng chủ quản cũng nghĩ cậu nên thay đổi vai diễn một chút, "Nguyên Vị" chính là khởi đầu tốt. Mà SM lần này chính là hoàn toàn chuyển hướng, nhất định Bae tỷ sẽ thành công." Joy động viên nàng, để lại trong lòng nàng một chút mạnh mẽ.

Cúp điện thoại Wendy tò mò hỏi: "Bae tỷ, Joy muốn chị diễn vai gì"

"Triệu Mẫn..."

Wendy toàn thân run lên: "Triệu Mẫn?! Em thích là Triệu Mẫn ! Bae tỷ, em kích động quá!" Nếu không phải nàng uốn eo bị đau thì nàng thật muốn nhảy dựng tung hoa. Khi Wendy còn nhỏ cũng giống những người khác, trốn trong chăn không phải để học mà là để đọc những cuốn sách truyện. Rất nhiều nữ sinh xem ngôn tình, nhưng Wendy xem qua vài cuốn ngôn tình cảm thấy câu chuyện na ná nhau liên miên bất tận, không có gì hấp dẫn. Sau đó nàng mượn truyện võ hiệp của anh họ, người say mê Kim Dung. Truyện võ hiệp Kim Dung quả thật đặc sắc. Nàng thích nhất là Tam bộ khúc. Yêu nhất chính là Triệu Mẫn của Ỷ Thiên đồ long ký.

Sau đó trên TV bắt đầu chiếu phim truyền hình chuyển thể từ tiểu thuyết Kim Dung, Wendy cực kỳ mê mẩn, khi đó nàng cũng đang thích Irene. Đã từng phàn nàng vì cái gì mà đạo diễn không mời Irene đóng cổ trang? Diễn vai Triệu Mẫn nàng yêu nhất.

Không nghĩ đến hiện giờ có cơ hội như vậy thật. Thật không biết là đạo diễn nào có mắt!

"Em muốn đi thế vai Trương Vô Kỵ!" Wendy hoan hô.

"Em nói nhỏ một chút, đừng động đậy chấn thương eo em bây giờ !" không ngờ Wendy lại yêu thích nhân vật này, thuận miệng nói bậy bạ muốn thế vai Trương Vô Kỵ, bộ dạng quả thật đúng là...đáng yêu.

"Thế nhưng Bae tỷ" Wendy sau khi điên cuồng cũng trở về sầu lo: "Quay phim truyền hình như vậy. Joy cũng cho rằng không vấn đề gì sao?"

Irene vui vẻ nhu hòa nói: "Những chuyện này em không cần lo lắng, cứ tin vào sự chuyên nghiệp của Joy... Thế nào rồi, cảm thấy mắt cá chân đỡ chút nào chưa?" Irene vừa lúc lái sang chuyện khác, nàng không muốn Wendy vì nàng lo lắng.

"Nhờ chị xoa bóp đã đỡ hơn nhiều..." Wendy cũng không nói tiếp vấn đề kia.

Nàng biết rõ Irene có tôn nghiêm riêng của nàng, không cần người khác đồng cảm thương hại, khi các nàng vừa mới gặp nhau, nàng đã cảm nhận được bên dưới lớp vỏ bọc nhạt nhẽo chính là sự quật cường hơn người.

"Vậy là tốt rồi. Tôi sẽ giúp em xoa bóp eo một chút."

Irene từ tốn nhẹ nhàng sờ lên da thịt của Wendy, nhu hòa giúp nàng xua tan đau đớn, ôn nhu đến nỗi không khí cũng bị nàng hòa tan.

Thật muốn cứ như vậy mà sống trọn đời, bỏ qua những ánh mắt vô vị, vứt bỏ những thứ danh lợi đáng ghét, chỉ có hai nàng yêu nhau trốn trong một tòa lâu đài nho nhỏ sống đến già.

Đó là lý tưởng, là mộng tưởng, Wendy biết rõ hai người họ chọn lựa nhau, thì không thể không có sóng gió.

Sóng lớn dâng lên, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro