Chương 45
Wendy để cho trợ lý Nicco giúp nàng thu dọn đồ đạc, còn nửa tiếng nữa sẽ phải lên xe đến chỗ công tác tiếp theo, đồ đạc của Wendy quá nhiều, vô luận đến nơi nào nàng đều vội vàng thay y phục và trang điểm lại, cho nên đồ đạc cứ ném tứ phía, người khác không biết còn tưởng vừa mới bị trộm xong.
Wendy ném từng bộ quần áo cho Nicco: "Nhanh lên, nhanh lên, tôi còn muốn ngủ một chút."
Nicco nhận mệnh nghe lời Wendy cố gắng hết sức nhét toàn bộ quần áo vào trong túi.
"Ai, đừng có nhét bừa như thế, xếp lại chứ, nếu không chúng sẽ bị nhăn hết đó đại tỷ à." Wendy liếc mắt thấy Nicco đem toàn bộ y phục hàng hiệu của nàng nhét vào như khăn lau, nhịn không được chỉnh nàng một câu.
"Xin lỗi, vô cùng xin lỗi." Nicco vội vàng xin lỗi, quần áo vốn nhét vào hết lại lấy trở ra.
Wendy bị nàng làm cho tức chết, đẩy Nicco sang một bên, hùng hổ nói: "Cô vừa nhét vào rồi lại kéo ra, tính sửa cho đến bao giờ hả ! Được rồi để tự tôi làm."
"Xin lỗi, vô cùng xin lỗi.." Nicco đứng tại chổ, cúi đầu đỏ bừng cả mặt, hai cánh tay cùng ngón tay quấn lại thành một đoàn.
Wendy im lặng sắp xếp một hồi, quay lại liếc mắt nhìn thấy Nicco vẫn còn sững sờ thấp thỏm đứng tại chổ, âm thanh nhỏ lại, không thoải mái hỏi thăm: "Tôi dữ quá hù cô sợ sao?"
Nicco lập tức lắc đầu: "Không, không có!"
Wendy thở dài, thò tay gõ đầu nàng nói: "Là do tôi dễ nổi nóng, nói chuyện lớn tiếng một chút, cô đừng để trong lòng."
Nicco cúi đầu thấp hơn, hoàn toàn không dám nhìn Wendy, Wendy sớm biết Nicco hay thẹn thùng, cho nên không có ý định nói tiếp, đang định quay đi thu dọn đồ đạc đột nhiên nghe Nicco nói:
"Tôi biết mà... tôi biết Wendy ôn nhu nhất... cho nên, cho nên tôi thích cô nhất..."
Nicco từ từ nhắm hai mắt, tim đập đến nổi toàn bộ thế giới chỉ nghe âm thanh của nó, cực đoạn thấp thỏm chờ đợi Wendy trả lời. Thế nhưng đợi thật lâu vẫn không nghe Wendy nói câu nào.
Nhất định là đang tự hỏi phải trả lời thế nào đúng không ? Nhất định là như vậy...Wendy...nàng nhất định sẽ trả lời mình....Trong lòng Nicco luôn tâm niệm những lời này.
Thế nhưng cho đến khi Wendy mang đồ đạc đã sắp xếp xong, mở cửa đi ra ngoài cũng không trả lời nàng một câu.
Wendy mở cửa đã nhìn thấy Irene đứng ở đó với vẻ mặt xấu hổ.
"Đi thôi." Wendy nắm tay Irene rời khỏi, Nicco tận mắt thấy lúc các nàng rời đi, Irene có quay đầu nhìn nàng, trong mặt ẩn chứa sự thương cảm mãnh liệt dành cho Nicco.
Nicco thô bạo xô ngã ghế, gây ra âm thanh cực lớn.
"Vì cái gì thương hại tôi?! Tôi không cần chị thương hại! Không được nhìn tôi như vậy!" Nicco dùng sức nắm chặt bàn tay, cả bàn tay bắt đầu chuyển trắng, "Có phải nếu tôi trở nên nổi tiếng, vượt qua cả Irene, so với nàng rực rỡ hơn thì chị mới chú ý đến tôi sao? Wendy! Tôi nhất định phải khiến chị chú ý đến tôi! Tôi vì chị mà phấn đấu!"
Mọi người trong đoàn phim lên xe tiếp tục lịch trình bận rộn. Tuy trong xe chổ ngồi vẫn còn dư, nhưng Wendy vẫn muốn chen ngồi cạnh Irene, nhân viên công tác đều mệt ngất ngư, không còn ai đủ sức để phàn nàn các nàng.
Irene liếc nhìn Nicco vừa lên xe, vẫn như thế cầm rất nhiều thứ với dáng vẻ mệt mỏi.
"Này.... tiểu trợ lý kia thích em đúng không?"
Wendy tiện tay cầm tạp chí mở ra xem, đắc ý cười nói: "Sao? Ghen hả?" Nói xong chờ Irene sẽ trào phúng đáp lại, kết quả chờ hết nửa ngày người bên cạnh vẫn im lặng không nói, Wendy kỳ quái ngẩng đầu nhìn nàng, thấy Irene chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong miệng mơ hồ nói rất nhỏ: "Đúng thì sao?"
Wendy nhịn cười, vụng trộm cầm chặt tay Irene nghiêng người nhỏ giọng nói: "Đã ghen còn tỏ ra quật cường, Bae tỷ thật sự rất đáng yêu."
Irene đẩy nàng ra: "Tránh ra, nóng chết được."
Vốn là nàng muốn tìm Wendy để tính sổ, kết quả còn chưa tính được sổ lại nghe tiểu trợ lý tỏ tình. Cũng đúng thôi, Wendy, một nữ nhân như thế, đẹp đến chói mắt, tính cách kiêu ngạo hết lần này đến lần khác khiến người ta vừa yêu vừa hận, mặc kệ là ai cũng không thể làm ngơ sự tồn tại của nàng. Hơn nữa nghe nói tỷ lệ người hâm mộ nữ của nàng rất lớn. Mà rốt cuộc cũng chứng minh được bản thân nàng yêu thích nữ nhân, không biết người hâm mộ nữ biết chuyện này sẽ có cảm nghĩ gì?
Wendy hắc hắc cười trộm, tùy tiện mở tạp chí trong tay, đột nhiên thấy được một bài báo, ánh mắt nàng mở to kinh ngạc, đưa tạp chí cho Irene.
"Cái gì?" Irene nhìn một mắt thì cả khuôn mặt đều xanh mét, tựa đề lớn màu đỏ kéo dài đến hai trang viết: "Wendy Irene một tấc không rời, trong phòng nghỉ thân mật gắn bó" Irene xem xong tiêu đề nhìn xuống dưới thấy hình ảnh của mình cách ống kính rất gần, còn Wendy thì nghiêng người ở sau lưng nàng, mặc dù có chút mờ nhạt nhưng tiếc là vẫn có thể bị người ta nhận ra. Không cần đọc kỹ nội dung chỉ cần xem tiêu đề là đã biết bài báo viết cái gì, có lẽ khích lệ một chút phải công nhận năng lực đào tin của phóng viên này rất giỏi, vì thế Irene cùng Wendy đồng thời quét mắt về phía tên phóng viên.
"Seulgi? là người lần trước làm chương trình TV số đặc biệt!"
Hai người còn chưa hết kinh ngạc đột nhiên một bàn tay duỗi ra giật lại tạp chí, hai người quay đầu nhìn lại, là Yerin.
Yerin rất nhanh nhìn thoáng qua, "Rầm ào ào" một tiếng đem tạp chí ném về phía Joy.
Joy vừa mới lên xe, bị Yerin quăng vào người lại càng hoảng sợ, vẻ mặt không hiểu cầm tạp chí lật xem, lập tức ngây ngẩn cả người.
"Joy, bản thân là một người đại diện, nên bảo vệ tốt nghệ sĩ của mình, vì thế không phải là nên kiểm soát cho tốt phạm vi bạn bè của mình hay sao?" Yerin rất ít nói chuyện khi nổi giận, huống hồ gần đây giao tình với Joy rất tốt. Thế nhưng chuyện này thật sự quá mức, phóng viên Seulgi kia rõ ràng thông qua quan hệ với Joy mới biết phòng nghỉ riêng của hai người Irene và Wendy. Mặc kệ bài báo này có sức ảnh hưởng như thế nào, để lộ bí mật quả thật rất nguy hiểm.
Tất cả mọi người trong xe đều nhìn về phía Joy, may mắn trưởng phòng chưa lên xe, nếu không...
Joy gắt gao túm tạp chí trong tay, khớp xướng trở nên trắng bệt, nhẫn nhịn hồi lâu mới nói được một câu: "Thật có lỗi, tự mình gây lỗi thì tự mình sẽ giải quyết..."
Yerin thấy nàng như thế cũng không chịu nổi, tim mền nhũn thở dài nói: "Joy. tôi cũng hy vọng cậu sẽ ổn... chuyện này mong cậu phải suy nghĩ kỹ càng."
"Ân..." Joy cắn chặt môi, cắn đến môi tứa máu, có lẽ thân thể đau đớn mới có thể hòa tan nỗi đau như phanh thây xẻ thịt trong lòng nàng.
Văn phòng trung tâm đến hơn 10 giờ vẫn sáng đèn. Seulgi sau một ngày ra ngoài lấy tin mới trở về công ty viết bản thảo. Nàng tự mình rót một tách cà phê để tỉnh táo, nhanh chóng gõ một mạch cho xong bản thảo, duỗi lưng một cái chuẩn bị tan sở.
Nàng dùng thang máy để xuống tầng hầm gửi xe, chuẩn bị mở cửa xe thì điện thoại vang lên, là tin nhắn của Joy.
"Tiểu Joy nhớ đến mình rồi." Seulgi vui mừng mở tin nhắn ra, điện thoại lạnh ngắt với bốn chữ nằm trong dấu ngoặc câu:
"Cậu lợi dụng mình?"
Nụ cười trên môi Seulgi lập tức biến mất không dấu vết, ánh đèn điện thoại chiếu vào khuôn mặt nàng, khiến cho ngũ quan của nàng bình thường vốn phi thương âm nhu nay lại càng âm trầm. Nàng sửng sốt tại chổ rất lây, xóa bỏ tin nhắn, lái xe trở về nhà.
Ngày đó đến cuối cùng Joy không nhận được trả lời của Seulgi, sau khi hoàn thành tất cả lịch trình, trên đường về Joy dựa vào vai Irene nhắm mắt dưỡng thần.
"Joy... cậu mệt lắm hả?" Irene hỏi. Tuy quan hệ giữa nàng và Joy rất tốt, tuy nhiên nàng rất ít quan tâm đến cuộc sống cá nhân của Joy. Trước đó Yerin nói những lời kia khiến nàng không hiểu rõ, thế nhưng nàng biết, Joy nhất định có tâm sự.
Joy nhẹ nhíu mày nói: "Bae tỷ, nếu tôi đột nhiên khóc, cậu có thấy tôi quái lạ không?"
Irene trong lòng nhói lên, trả lời: "Đương nhiên là không"
Sau đó, Irene cảm thấy vai mình ướt lạnh.
Nàng phát hiện câu "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" là chính xác. Tựa như nàng cùng Joy. vì cái gì mà cả hai người có thể trở thành bạn tốt? Irene phát hiện, nguyên lai Joy cũng là một người rất ẩn nhẫn. Joy không thích nói chuyện của mình, nhiều khi tính tình rất nhẫn nại chấp nhận mọi ý kiến của người khác mà ít khi nào cãi lại, mọi người bận rộn nếu muốn nàng giúp đỡ nàng cũng sẽ không khước từ, người con gái tốt như vậy, sao lại có người khiến nàng rơi lệ?
Nhất định là người không thể tha thứ.
Ánh mắt Irene quét sau lưng Wendy. Wendy tuổi còn trẻ, tính cách góc cạnh rõ ràng, rất dễ đắc tội với người khác, thế nhưng đó mới chính là mị lực trí mạng của nàng. Hiện tại Wendy đối với nàng hơn ái mộ yêu thích một chút, còn chưa đến mức khoa trương đến độ khắc cốt ghi tâm.
Nhưng không biết là trong tương lai, một ngày nào đó, nàng cũng sẽ vì Wendy mà thương tâm đến thút thít nỉ non?
Đậy là một chuyện thật khó nói.
Tài xế lái xe vào đường cao tốc, người trong xe tuy buồn ngủ, nhưng ánh đèn trên đường lướt qua thân xe trong đêm vừa lạnh vừa tối.
Chiến dịch tuyên truyền "Nguyên Vị" dày đặc cuối cùng cũng kết thúc, Irene ở nhà nghỉ ngơi còn Wendy lại phải vùi đầu vào chiến dịch tuyên truyền cho bộ phim khác. Irene bưng một tô lớn salad xem tivi. Nàng mặc đồ ngủ, tóc chảy mái ngang, hoàn toàn là bộ dạng ở nhà.
Tuy Irene không ở bên cạnh Wendy, nhưng cho dù ngồi trong nhà nàng đều có thể nắm được hoạt động của Wendy, đây cũng là ưu điểm khi yêu một siêu sao, truyền thông có thể hỗ trợ theo dõi, Irene giống như là đang buông rèm chấp chính,
Trên màn hình phóng viên kiên trì đuổi theo Wendy đang bước đi, vội vội vàng vàng hỏi nàng, sắp sang năm mới rồi, có nguyên vọng gì không. Wendy đoán chừng đang đi chợ, vừa chọn bông tai, vừa chọn áo khoác, ăn mặc chưa chỉnh tề đã bị phóng viên bám lấy không tha hỏi nàng một loạt câu hỏi, đối mặt với ống kính nàng không tiện phản đối, đành phải cong khóe miệng nói: "Điều ước năm mới, chính là hy vọng bố mẹ tôi sức khỏe dồi dào, tất cả mọi người đều tốt..." Nói xong thì đột nhiên nhớ đến gì đó, liền ngẩng đầu đối với ống kính nói: "Đương nhiên về phương diện tình cảm cũng cần cố gắng."
Irene bất đắc dĩ, đúng là lớn mật, một thần tượng đang nổi tiếng lại dám ở trước mặt mọi người nói về chuyện tình cảm sao? Quả nhiên phóng viên bắt lấy câu cuối cùng của Wendy thừa dịp truy kích hỏi nàng: "Nói như thế, vậy là Wendy muốn tình cảm trong năm mới sẽ có tiến triển hay sao?"
Wendy chỉ cười không nói.
"Wendy, phải chăng cô đã có người yêu? Là người trong giới hay ngoài giới nghệ sĩ?"
"Tùy duyên phận...." Nói xong Wendy biến mất khỏi màn ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro