Chương 41
Wendy nằm viện, tất cả gánh nặng của việc tuyên truyền đều đặt trên vai Irene, Wendy nằm trong bệnh viện, bắt đầu lăn lộn trên giường. Buồn chán xem tivi, cầm trong tay cái điều khiển từ xa chuyển hết kênh này sang kênh khác, vô thức, chẳng có chủ đích gì.
Gần đây, vào lúc 6 giờ rưỡi tối kênh giải trí đều đưa tin độc quyền về đoàn phim "Nguyên Vị" tổ chức tuyên truyền, nghe nói Irene tham gia chương trình phỏng vấn, đồng thời cùng đơn vị chế tác tham gia tuyên truyền, Wendy lập tức hưng phấn, lên mạng dò tìm tiết mục, tra được thời gian phỏng vấn là tối ngày mai, Wendy lấy điện thoại ra cài nhắc nhở, còn đặc biệt cài tiếng chuông rất to, dù sao cũng không thể bỏ qua được.
Mẹ Son mấy ngày nay đều đến bệnh viện chăm sóc con gái, Wendy nói chẳng qua là trật chân, không cần tốn sức hằng ngày đều đến thăm. Mẹ Son đặt nồi súp xương rong biển để lên bàn nói: "Ba mẹ lo lắng cho con mà, vì công việc mà bị thương cũng không phải lần đầu."
Wendy cắn môi dưới không nói.
Mẹ ngồi xuống giường đổ súp nóng ra, để một hồi cho nguội, cầm chặt tay con gái nói: "Tiền con kiếm được ba mẹ luôn giữ dùm con, chẳng phải con muốn mua căn phòng ở phía tây tòa nhà? Tiền gởi ngân hàng cũng đã đủ rồi, trước đó ba mẹ giúp con đi xem qua, rất đẹp, chờ con chọn xong đồ nội thất thì có thể dọn vào ở."
"Mẹ....'" Wendy nói nhỏ: "Con dọn ra ngoài ở, hai người không vui đúng không?"
Mẹ đưa tô súp cùng thìa cho nàng rồi nói: "Con cái lớn rồi tất nhiên muốn bay xa, ở một mình cũng tốt, có thể chuyên tâm phát triển sự nghiệp của con." Đôi mắt Wendy lấp lánh nhìn mẹ, nặng nề gật đầu.
Mẹ Son về rồi thì nàng nhận được điện thoại của Yerin, Yerin nói hai ngày nay điện thoại của nàng muốn nổ tung, tất cả phóng viên lẫn giới truyền thông đều gọi tới hỏi vì sao Wendy lại bị thương, phiền chết đi được.
Wendy cười khổ nói: "Thật sự làm phiền! Chị giúp em sắp xếp một thời gian nha."
Yerin hỏi Wendy một chút về tình hình tài chính, Wendy nhớ rõ Laptop nàng có để trong phòng, phóng mắt nhìn thấy laptop bị đặt trên bàn đối diện tivi.
"Chờ một chút." Wendy nằm lỳ trên giường cố gắng thò tay lấy máy tính, lăn lộn nửa ngày cũng không lấy được, thế nhưng lại không muốn đứng dậy, nhất thời tức giận, bổ nhào về phía trước, rốt cuộc đột nhiên mất trọng lực ngã sấp xuống.
Yerin cầm điện thoại đột nhiên nghe Wendy la to một tiếng, vội vàng hỏi nàng: "Em làm sao thế? Ngã hả?"
Irene từ lúc Yerin bấm điện thoại gọi cho Wendy mặc dù là giả vờ xem báo nhưng thật ra ngóng to lỗ tai nghe các nàng trò chuyện, đột nhiên nghe được Yerin nói Wendy bị ngã thì lập tức quay đầu về phía Yerin.
Wendy thật sự vào giữa giường và chiếc bàn đặt gần đó, buồn bực đến nói không được: "Yerin... cho em nghỉ đi.. em lại ngã nữa rồi."
"Em lại ngã? Không có ai canh chừng em sao?"
"Mẹ của em vừa đi về."
"Y tá đâu?"
"Em rất sợ đụng phải y tá khó tính."
Yerin thở dài: "Vậy em chịu đau một chút, được rồi, để tôi cho nghỉ ngơi, tôi sẽ cố gắng nói chuyện với giám đốc xin cho vài ngày nghỉ, nhưng chắc không được lâu đâu, em tính sao thì tính đi."
Hai người hàn huyên một hồi, điện thoại của Yerin có người gọi đến thì lập tức cắt ngang.
Wendy tự mình leo lên giường, cắn răng xoa xoa vai cùng mắt cá chân bị thương, cảm thấy thật mệt. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, tối nay trời nhiều mây, trăng sao đầu mất dạng. Đầu giường thì treo một bịch nước biển lạ lẫm, không thật thoải mái, bỗng dưng có một loại cảm giác tịch mịch từ đáy lòng nàng dâng lên.
Tại sao lại cảm thấy tịch mịch chứ? Wendy nhớ rõ khi còn bé lúc luyện Taekwondo cũng thường xuyên bị chấn thương, nằm viện vô số lần, thế nhưng lúc đó đều có sức sống để vượt qua.. Trưởng thành rồi, ngược lại tình cảm trở nên yếu đuối hơn.
Wendy vuốt điện thoại, Irene không gọi hay nhắn tin cho nàng.
Xem ra đúng là một người lạnh lùng hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương, vào những lúc này ít nhất cũng nên ân cần hỏi thăm một tiếng chứ, cho dù dăm ba câu cũng khiến lòng người ta ấm áp hơn. Kết quả.... người lạnh lùng vẫn mãi là người lạnh lùng, đôi lúc cũng sẽ dịu dàng ôn nhu thế nhưng vào thời điểm cần thiết lại khiến cho người ta cảm giác sinh không gặp thời, trong lòng như bị mèo quào thật khó chịu!
Irene thật sự là không biết thế nào là yêu đương hay sao!
Tức điên không chịu được!
Wendy không nhớ rõ mình thiếp đi lúc nào, đến tận hôm sau mới tỉnh giấc, cũng đã lâu không ngủ được tự nhiên như thế, cảm giác lười biếng thật thoải mái. Tâm tình tịch mịch của tối hôm qua biến chuyển đôi chút, thế nhưng vẫn rất buồn bực.
Mẹ đến đưa cơm, đẩy xe lăn đưa Wendy đi ra ngoài phơi nắng. Wendy luôn đeo khẩu trang cùng mũ nhưng vẫn bị một bé gái nhận ra, Wendy muốn mẹ nàng nhanh đẩy nàng chạy trốn, kết quả cô bé cũng ngồi xe lăn chỉ nói một câu: "Wendy tỷ tỷ thật xinh đẹp" cười một cái rồi rời khỏi, hoàn toàn không có ý dây dưa. Wendy quay người nhìn lại, thấy giữa ghế và chổ gác chân hoàn toàn trống rỗng, cô bé ấy không có hai chân.
Wendy thất thần thật lâu, cho đến khi về đến phòng bệnh, mẹ nàng rời đi, nàng vẫn còn sững sờ.
Đột nhiên cảm thấy cuộc sống có quá nhiều chuyện vô định. Ví dụ như công việc hiện nay nàng đang làm...nếu lúc trước không xem phim, nếu không yêu thích Irene, thì nàng sẽ không gia nhập làng giải trí. Không làm diễn viên thì nàng sẽ làm gì? Hay là giờ này phải cố gắng tìm việc làm, cố gắng kiếm tiền?
Thế nhưng mỗi người cũng chỉ có một con đường để đi, không ai có khả năng thay đổi số mạng. Wendy tuyệt không hối hận khi còn trẻ gặp được Irene. Coi như cả đời phải cùng với người con gái không hề biết bộc lộ cảm xúc lẫn ôn nhu này nàng cũng không một câu hối hận.
Bởi vì Irene là người con gái đáng để yêu thương.
"Cho nên..." Wendy tự giễu nói: "Cho nên hiện tại tịch mịch là do mình tự chuốc lấy." Vì thế Wendy sẵn sàng điều tiết lại tâm tình, phải nghỉ ngơi như thế nào thật tốt mới không có lỗi với bản thân và cái mắt cá chân bị thương.
Mãi cho đến 7 giờ tối, Wendy bị báo thức của điện thoại di động đánh thức, nàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy buổi phỏng vấn của Irene còn có một tiếng nữa sẽ chiếu, vì vậy chụp lấy bộ điều khiển từ xa mở tivi lên, tập trung xem chương trình chờ đợi buổi phỏng vấn được chiếu.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Wendy căng thẳng trong lòng, vào lúc này sẽ không có người đến, địa chỉ bệnh viện nàng ở được giữ bí mật, truyền thông cùng người hâm mộ chắc sẽ không tìm ra được, cũng không phải là y tá, vì vậy Wendy bèn dò hỏi một chút: "Ai đó?"
Cánh cửa im lặng hơn nửa ngày mới truyền đến một đáp nhỏ trầm: "Là tôi...."
"Bae tỷ??" Wendy có chút không tin, không phải là nàng nghe lầm chứ? Thế nhưng tiếng nói kia, không phải của Bae Irene thì còn của ai nữa?
"Chờ chút!" Wendy vội vàng coi lại bản thân, phủi bằng quần áo lại, hít sâu một hơi sau đó một chân nhảy cò cò ra mở cửa, cửa vừa mở, đúng là Bae Irene!
Irene đeo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai, ăn mặc rất tùy ý, đeo một cái túi lớn. Nàng luôn quan sát xung quanh, cửa vừa mở nàng vội vàng lách người đi vào.
"Bae tỷ.... chị... sao lại đến đây?" Nhìn Irene buông túi xách xuống, cởi mũ cùng khẩu trang, Wendy vẫn có chút không thể tin vừa mới ở một thành phố khác, giờ đây Irene lại xuất hiện bên cạnh mình, loại kinh hỉ này tựa như khi còn bé lần đầu tiên nhận được quà giáng sinh, thật sự tin tưởng trên đời này có ông già Noel.
Phòng bệnh thật ấm áp, Irene cởi áo khoác lớn ra, bên trong chỉ có áo sơ mi thuần trắng. Ba nút trên áo đều bị mở ra, lộ hình dáng xương quai xanh xinh đẹp. Kỳ thật loại áo sơ mi này có chút lớn, mặc trên người Irene hơi đơn bạc lại toát ra một loại gợi cảm, Wendy xuất thần ngắm nhìn.
Sao lại cảm thấy nhiệt độ trong phòng càng lúc càng khiến người ta miệng đắng lưỡi khô thế nhỉ ?
Irene vén tóc ra đằng sau tay, đỡ Wendy ngồi lại bên giường rồi nói: "Vừa lúc ngày mai được nghỉ, chỉ có buổi tối đi radio, cho nên tôi mới đến đây một chuyến..."
Wendy nhìn Irene hỏi: "Cố tình đến xem em sao?"
Irene né tránh ánh mắt của nàng nói: "Bởi vì nghe Yerin nói, hình như em không có ai chăm sóc."
Khoảng khắc này khiến lòng cảm động của Wendy hoàn toàn im bặt, quả thật nàng lại biến thành một Irene khác.... nói chuyện chán muốn chết! Thấy Irene dùng ánh mắt ôn nhu pha lẫn chút bối rồi nhìn mình, Wendy cố nén xúc động muốn đẩy nàng xuống hành quyết tại chổ, không được tự nhiên nói: " ...Vậy...chạy tới chạy lui thế này có mệt không?"
"Không sao.... quen rồi" Irene kéo bao đến, từ bên trong lôi ra một ít thức ăn, Wendy xem gói đồ ăn,toàn bộ đều là từ thành phố khác mang về sao?
Irene vừa giúp Wendy mở gói quà vừa nói: "Cám ơn em lần trước gửi bánh ngọt đặc sản, ăn ngon lắm.... lần này tôi đi ngang nhìn thấy, tự nhiên thấy bột gạo nếp này mịn lại không cứng, còn bóng loáng nữa, nhìn thật đáng yêu, có lẽ ăn cũng rất ngon, cho nên mang đến một ít cho em..."
Wendy nhìn khuôn mặt Irene nói: "Nguyên lai chị vẫn còn nhớ..."
Irene mỉm cười: "Người khác đối tốt với tôi, tôi đều nhớ rõ."
Đêm nay thật sự có quá nhiều điều đặc biệt ngoài ý muốn, Wendy thật sự sợ mình sẽ trở lại hiện thực, sợ sau khi tỉnh lại mới phát hiện Irene từ ngàn dặm đến bên cạnh mình chỉ là giấc mơ mà thôi.
"Ah, đúng rồi, còn có..." Irene cố sức lôi đáy túi lên một trái bưởi lớn, Wendy sửng sốt.
"Chẳng phải lần trước em nói thích ăn bưởi sao? Tôi mang đến cho em."
Wendy vẻ mặt hắc tuyến nhìn Irene cùng trái bưởi lớn kia, đột nhiên cảm thấy đây thật sự không phải là mộng... Trong mộng sẽ không xuất hiện những tình tiết nhàm chán như vậy!.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro