Chương 11
"Vậy bắt đầu luôn đi." Wendy nắm cánh tay Irene ném nàng lên ghế salon, Irene liền ngã xuống, đôi môi lấp loáng gần tầm, Wendy tựa thừa cơ lấn đến, nâng khuôn mặt Irene, đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Irene ngẩng đầu, hai tay giữ chặt ghế salon, môi Wendy rất ấm áp mền mại, làm cho đầu óc nàng hỗn loạn một mảnh, không khí xung quanh tĩnh lặng tựa hồ cũng biến thành khí nóng hữu hình, vờm quanh hai người, cực kì mờ ám. Wendy hôn rất cường thế càng lúc càng sâu hơn, Irene bị nàng hôn đến thở không ra hơi, chính là muốn tránh né, nhưng rồi lại nhẫn trụ. Vài giây trước mình mới nói lời thề son sắt muốn đem toàn lực thử yêu nàng, không bao lâu sau lại không chịu được sao? Sau này không chỉ có cảnh hôn, còn có cảnh trên giường, nếu lùi bước làm sao có thể quay bộ phim thật tốt được?
Nội tâm giãy giụa qua đi, Irene giơ hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Wendy, Wendy cảm nhận được nàng ôm mình, động tác càng thêm kịch liệt, nụ hôn của nàng chạy dọc từ môi Irene đi xuống, Wendy vùi mặt vào cổ Irene, hơi thở thổi lên trên chiếc cổ mẫn cảm của nàng, làm cho nàng kìm lòng không được nên co vai lại, toàn thân run rẩy. Wendy một tay ôm eo Irene, tay kia vuốt ve dọc theo hông của nàng, rồi từ từ chậm rãi đi dọc xuống người của nàng, đặt trên đùi nàng.
Irene cảm thấy tay Wendy đặt ở trên đùi mình cọ sát qua lại, không nhịn được hơi thở hỗn loạn, hừ một tiếng. Nghe được hơi thở của chính mình quá mức rõ ràng, Irene triệt để đỏ mặt, vội vàng cắn chặt bờ môi không để cho thanh âm vô cùng xấu hổ một lần nữa phát ra.
Wendy ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn Irene. Irene thấy nàng đột nhiên ngừng, khuôn mặt hai nàng bất đắc dĩ đối diện nhau.
Là ảo giác sao? Như thế nào cảm thấy trong mắt Wendy lộ ra vẻ đau lòng? Giống như đột nhiên ngừng âu yếm vật mình yêu thích, hai mắt mang theo tia ôn nhu khác thường, bộ dạng này của nàng, Irene chưa từng thấy qua bao giờ.
Wendy đột nhiên biến hóa càng khiến Irene khẩn trương, không biết người này lại muốn thế nào?
Wendy đứng dậy muốn đi, Irene mở miệng nói:" Cô... có phải cô cảm thấy tôi liên lụy cô?"
Wendy một bộ uể oải hỏi: "Vì cái gì nói như vậy?"
"Vậy sao cô dừng lại?"
Wendy xấu xa cười nói: "Thì ra chị rất chờ mong tôi tiếp tục hôn chị."
Irene hung hăng trừng liếc nàng, Wendy xuôi tay nói: "Được rồi, bởi vì tôi cảm thấy chị đang rất căng thẳng."
Irene trầm mặc, không nghĩ Wendy nhạy cảm như vậy.
"Nghỉ ngơi sớm một chút." Wendy nói xong liền muốn rời đi, Irene giữ nàng lại.
"Một lần nữa đi..." Irene nói: "Tôi tận lực, buông lỏng một chút."
Wendy nhìn Irene, so với thường ngày nàng thật sự rất khác. Đóng phim trọng yếu như vậy sao? Có thể biến một người không phụ thuộc vào ai trở thành như vậy, vẻ mặt ép dạ cầu toàn đó chỉ là vì muốn đóng phim cho thật tốt? Thật sự là... lại khiến cho người ta nhịn không được yêu thương nàng.
"Đã rất tốt rồi." Wendy quay người, đưa lưng về phía Irene phất phất tay, dùng khẩu khí không sao cả nói: "Kỳ thật tôi cảm thấy tính cách của chị và Joohuyn tương đối giống nhau, phóng khoáng quá ngược lại không giống với tính cách nàng. Mị lực của Joohuyn không phải là...bề ngoài lạnh lùng bên trong lại ấm áp sao? Kỳ thật chị hoàn toàn có thể dùng cảm giác chân thật của mình để diễn, nhất định có thể diễn thành công."
Irene không nghĩ đến nàng đột nhiên lại thay đổi một phen, rõ ràng đột nhiên nói ra những lời cảm tính như thế...còn tưởng rằng đêm nay nhất định sẽ bị nàng...
Wendy quay đầu thấy Irene đang ngẩn người đắc ý cười rộ lên: "Đừng có yêu tôi thật nha."
Irene trước sau như một nghiêng đầu liếc nàng: "Cô an tâm, tuyệt đối không bao giờ là yêu thật."
Wendy "hừ" một tiếng đáp lại.
"Bất quá nói đi cũng phải nói lại, động tác của cô thật đúng là quen thuộc, rất lành nghề..."
"A?"
"Nữ nhân nào lại có thể chủ động xuất kích lão luyện như thế? Cô đúng là khác loài." Irene bị Wendy áp bách cả đêm, không phản kích một phen không phải là phong cách của nàng.
Wendy trả lời bằng giọng không việc gì cả: "Cái này rất dễ lý giải, bởi vì tôi là một diễn viên xuất sắc." Trong lúc nói chuyện nàng đi trở về phòng mình.
Đóng cửa lại, Wendy dựa vào cửa, hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Đúng lúc này tim nàng đập mạnh cuồng loạn đến nổi không sao khống chế nổi, trên mặt cũng dần đỏ ửng lên.
Thật sự là châm biếm mà! Quả nhiên là diễn viên xuất sắc, rõ ràng có thể hôn nàng đến nửa đường dừng lại, hôn nàng xong còn có thể giả vờ điềm nhiên không có chuyện gì xảy ra, đợi đến lúc trở về phòng mới phát tiết ra ngoài!
Wendy có chút vô lực tự nhủ: "Thiên tâm vạn khổ rốt cục có thể đến bên cạnh nàng, chỉ là không biết như thế nào mới chính thức đi vào trong lòng của nàng đây?"
Dù đêm nay, Irene nói với Wendy "Tôi yêu em" đồng thời cũng phi thường kiên định nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không yêu cô thật sự." Đây rốt cuộc là trời cao ban ân cho Wendy hay là trừng phạt nàng đây? Nhất định là trừng phạt, trừng phạt nàng đã liều lĩnh đến bên người Irene. Nhất định là....
Wendy cảm thấy mệt mỏi, nằm ở trên giường cả buổi không ngủ được. Nàng nhắm mắt lại, thính giác đặc biệt mẫn cảm, tiếng bước chân Irene ở phòng khách đi đi lại lại, tiếng rót nước, tiếng nhẹ nhàng ho khan đều bị nàng nghe thấy.
Gần trong gang tấc xa tận chân trời, lại khiến cho tim người đặc biệt trống vắng.
Ngày hôm sau Wendy vẫn là dậy sớm, đang rửa mặt thấy Irene đã chuẩn bị xong, trên vai mang túi, cầm kính mát trong tay, đứng ở cửa ra vào toilet nhìn nàng.
Wendy nháy mắt mấy cái, Irene nói: "Tôi chờ cô, chúng ta cùng đi studio."
"A? Tiếp tục bồi dưỡng cảm tình, đây là chuyện tốt." Wendy rất nhanh chuẩn bị một thoáng là xong, bình thường ra ngoài lề mề cả buổi, hôm nay thần kỳ nhanh chóng, sau ba phút đã cùng với sánh vai đi ra ngoài.
Mấy ngày nay Yerin không đến studio, nhắn nhủ nhờ Joy chiếu cố Wendy, Joy cũng là một người hiền lành liền đáp ứng. Giúp mua bữa Irene cũng thuận tiện mua cho Wendy một phần. Không có biện pháp khác, ai bảo trợ lý Kim của Irene về nhà sinh con, bản thân Wendy không thích cả ngày có người đi theo bên người nàng, vì vậy Joy hiện giờ tạm thời phân chia lực lượng chăm lo thật tốt.
Trông thấy Irene cùng Wendy cùng một chỗ đi đến, Joy "Di" một tiếng, cơ hồ sững sờ tại chổ. Irene đeo kính râm khoác ngoài áo trắng, mang giày cao gót làm cả người nàng càng cao hơn bình thường, gương mặt lạnh lùng đi đến. Wendy ở bên cạnh nàng, vẻ mặt tươi cười như là vạn người mê, cùng nhân viên công tác chào hỏi, tóc đen buông dài phiêu khở, phối hợp với áo khoác đen cùng giày cao gót, toàn bộ là khí thế của nữ vương.
Joy nuốt nước miếng, từ khi làm người đại diện đến nay, nhìn minh tinh cũng không ít. Những minh tinh tư thái chói lọi ở những nơi riêng tư là hù chết người hoặc là bộ dạng rối bù, Joy đã sớm nhìn thấy không thích nữa rồi, trong mắt nàng minh tinh cũng chỉ là người dân bình thường, không có gì khác nhau. Nhưng khi nàng chứng kiến hai người này khí thế và đều có phong cách riêng, đều là nữ nhân xinh đẹp bắt mắt như vậy làm Joy như bị hãm sâu.
Quả thực hình ảnh hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Ánh mắt Joy một mực rơi vào trên người hai người kia, cho đến khi Irene đứng trước mặt nàng, ánh mắt nàng vẫn còn đăm đăm. Irene đưa tay quơ quơ trước mắt nàng, nàng mới bừng tỉnh.
"Joy cậu bị sao vậy? Vừa sáng sớm đã sững sờ?" Irene hỏi.
"Không có việc gì, không có việc gì... Đúng rồi!" Tựa hồ bị hình ảnh vừa rồi phản kích Joy lôi ra từ trong túi một cái hộp đưa tới Irene cùng Wendy nói: "Đây là của một người bạn của tôi nhờ tôi chuyển giao cho hai người."
"Chúng ta?" Irene hồ nghi mở cái hộp ra, thấy bên trong lại là hai sợi dây chuyền tình nhân!
Irene nhếch môi: "Joy bạn của cậu có bị gì không?"
Wendy cầm dây chuyền , cười rất vui vẻ: "Quà này thật không tệ!" Nói xong liền đeo vào.
"Này... cô!" Irene cảm thấy rằng tiểu quỷ này thật không có đại não. Trên Internet có cái gọi là diễn đàn Vương Đạo gì đó, nàng rõ ràng làm như không có gì nghiêm trọng cứ thế tiếp nhận quà tặng mang tính tình cảm như thế? Còn tưởng là đang lên cơn...
"Thế nào?" Wendy nâng cằm đối với Irene khoe khoang quà của mình "Rất hợp với tôi chứ!"
Irene khuôn mặt đen thui, không biết nàng đắc ý cái gì. Ai, nàng đã đeo vào rồi, như vậy... Irene bất đắc dĩ cũng đem dây chuyền kia đeo vào – – tuy nhiên một lát nữa quay phim vẫn muốn gỡ xuống.
Irene trong lòng đối với chính mình nói: "Được rồi, được rồi, không phải muốn bồi dưỡng tình cảm ăn ý sao? Nàng thiên binh như vậy mình cũng phải học theo khí khái của nàng thôi...ai..."
Joy yên lạnh nhìn Irene cùng Wendy đeo dây chuyền tình nhân, nhìn các nàng chăm chú thật lâu, đột nhiên cầm điện thoại chạy như bay ở hành lang: "Na Na! Các nàng đã nhận quà rồi! Hiện tại đều đã đeo vào...Thật sự không có lừa cậu, đều đeo, đều...A..." Đột nhiên điện thoại bên kia truyền đến âm thanh kinh hoảng thét lên, Joy bị ma âm đâm thẳng vào lỗ tai, hai mắt tối sầm, ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro