Ngày -1001
Joohyun chẳng thể hiểu nổi là vì sao Seungwan lại mê những con hạc giấy đến vậy. Không thể phủ nhận rằng những con hạc giấy đó rất xinh. Nhưng hồi còn là thực tập sinh thì Seungwan đã từng gấp đến 1000 con hạc giấy, sau đó thì thả hết số đó xuống sông Hàn sau khi gấp đủ 1000 con.
Lần đó Joohyun đã hét lên, cô cảm thấy thật phí công cho Seungwan, đã gấp nhiều đến thế mà lại thả hết đi? Nhưng Seungwan chỉ cười và vẫy vẫy bàn tay.
"Một nghìn con hạc giấy sẽ thực hiện được một điều ước," Seungwan giải thích, sau đó thì chăm chú nhìn những con hạc giấy mà mình đã gấp trôi theo dòng chảy.
"Một điều ước?" Joohyun chế giễu. "Làm thế nào mà một nghìn con hạc giấy có thể thực hiện được một điều ước, trong khi chúng thậm chí còn không thể bay?"
Seungwan cười nhẹ. "Đúng vậy. Bởi vì chúng không thể bay nên em mới thả chúng xuống sông để ước muốn trôi ra biển và biển sẽ giúp em đạt được ước nguyện đó."
"Ngốc thật đấy," Joohyun cứng đầu. "Sẽ nhanh hơn nếu chúng tự bay lên thiên đường."
Seungwan lại tiếp tục mỉm cười, nhưng lần này cô không giải thích gì thêm. Cô ấy chỉ nói với Joohyun rằng cô ấy yêu thích những con hạc giấy này từ thuở bé vì cô chắc chắn rằng chúng đã giúp cô thực hiện điều ước của mình. Seungwan nghĩ rằng, việc nỗ lực gấp những con hạc giấy cũng giống như nỗ lực làm một điều gì trong cuộc sống vậy, nỗ lực sẽ giúp Seungwan có những điều ước. Seungwan đã có suy nghĩ như vậy từ rất lâu và cô quyết tâm gấp hạc giấy. Nếu muốn một điều ước được thực hiện, bản thân phải nỗ lực để đạt lấy nó.
Joohyun không thể phản đối điều này.
Nhiều năm trôi qua, những con hạc giấy đã đi vào quên lãng bởi vì những bộn bề trong cuộc sống. Là một trong những thành viên của một nhóm nhạc nữ hàng đầu Hàn Quốc, đôi khi họ chẳng còn thời gian để thư giãn.
Nhưng may mắn là, Seungwan chẳng bao giờ quên nhắc nhở các thành viên phải sống thật hạnh phúc, phải mỉm cười dù có bất kì chuyện gì xảy ra.
Mỗi ngày trôi qua, Joohyun lại yêu Seungwan nhiều hơn, thái độ của cô ấy, sự nhiệt huyết, mọi thứ.
Seulgi, Sooyoung, Yerim và cả thế giới cũng vậy.
Tất cả đều yêu Seungwan, bởi vì ai lại không thích một quả cầu của ánh nắng mặt trời tràn ngập hạnh phúc như vậy chứ?
Một ngày nọ, khi họ vừa hoàn thành giai đoạn quảng bá cuối cùng của mini album mới, việc mệt mỏi là điều khó có thể tránh khỏi. Họ đã rất mệt mỏi, Joohyun nhận ra rằng Seungwan trông có vẻ không ổn, sắc mặt của cô ấy không hề tốt một chút nào. Nhưng Seungwan nhỏ bé đã không quá để ý đến điều này, Seungwan đã nói rằng cô ấy chỉ mệt chút thôi.
Joohyun đã tin điều Seungwan nói và không hỏi gì thêm.
Tuy nhiên, trước khi trở về kí túc xá thì họ phải đến một buổi phỏng vấn. Như thường lệ, họ đã nói chuyện và trả lời những câu hỏi mà chương trình đưa ra một cách vui vẻ nhất có thể.
Cho đến khi MC hỏi các thành viên rằng lúc nhỏ họ thích gì, Seungwan đã trả lời một cách vui vẻ.
"Mình cực kì thích hạc giấy!" Cô ấy trả lời mặc dù rõ ràng đã rất mệt mỏi. "Các bạn có biết rằng nếu gấp được một nghìn con hạc giấy thì sẽ thực hiện được một điều ước không?"
"Ồ, thật vậy sao?" MC cười, hài lòng với sự ngây thơ trẻ con của Seungwan. "Vậy bạn có thường gấp hạc giấy không?"
Seungwan gật đầu. "Cũng có! Nhưng chỉ gấp được một ít con thôi, tụi mình đã rất bận rộn kể từ khi debut cho nên không thể gấp được một nghìn con đâu. Nhưng mình có thể gấp cho bạn một con ngay bây giờ."
MC đồng ý và đưa cho cô một tờ giấy. Cô ấy ngay lập tức tập trung vào việc hiện tại của mình. MC chuyển hướng sang các thành viên khác nhưng Joohyun lại quan tâm nhiều hơn đến ngón tay của Seungwan đang gấp hạc giấy một cách rất điêu luyện.
"Em vẫn tin rằng chúng sẽ cho em một điều ước sao?" Vì tò mò, Joohyun lại hỏi.
Seungwan gật đầu và cười. "Đúng vậy. Sao thế, chị có muốn em gấp cho chị một nghìn con hạc giấy để chị có một điều ước không? Chị sẽ là người đầu tiên đó."
Joohyun lắc đầu. "Không đâu, để dành cho em đi."
Seungwan sau đó lại tiếp tục công việc của mình. Joohyun vẫn đang chăm chú quan sát Seungwan cho đến khi cô nhận ra ngón tay của Seungwan đang run lên từng hồi kèm theo những tiếng ho phát ra từ miệng Seungwan.
"Em ổn chứ?" Joohyun nắm chặt tay Seungwan, nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
Seungwan lại lắc đầu và cười. "Em ổn, hoàn toàn ổn."
Nhưng Joohyun vẫn nắm tay Seungwan, không tin lời cô ấy. Seungwan đã từng như vậy rất nhiều lần, lúc nào cũng bảo là không sao. Vậy nên Joohyun vẫn để mắt đến cô ấy, ngay cả sau khi cô ấy gấp xong hạc giấy và đưa nó cho Joohyun, ngay cả sau khi buổi phỏng vấn kết thúc.
Joohyun biết chắc rằng Seungwan không ổn một chút nào, khi đứng lên Seungwan gần như gục vào người Joohyun. Joohyun siết chặt tay cô ấy, cố giữ thăng bằng cho cả hai. Các thành viên thấy thế liền nhanh chóng chạy đến đỡ.
"Wan, cậu ổn chứ?" Seulgi hoảng hốt hỏi, nhanh chóng vòng tay ôm Seungwan.
Lần này, Seungwan nhắm mắt lại và lắc đầu một cách yếu ớt. "Mình thấy... mệt và chóng mặt quá."
"Chị vẫn đi được chứ? Nếu không thì để em cõng chị," Sooyoung lo lắng nói. "Nhanh nhanh nào, để em cõng chị ra xe."
Seungwan cười và vỗ vỗ vào tay Sooyoung. "Chị ổn mà, chị có thể tự đi."
Không thuyết phục chút nào. Joohyun vuốt nhẹ tóc Seungwan sau đó ra hiệu cho Yerim thay đổi vị trí, Yerim nhanh chóng hiểu ý và nghe theo.
"Chị sẽ ra gọi quản lí chuẩn bị sẵn xe," Joohyun nói sau khi để Seungwan dựa vào người Yerim. Các thành viên đều gật đầu ngay cả khi Seungwan phản đối.
Tuy nhiên, chỉ vừa bước được vài bước, Joohyun nghe thấy ba tiếng ho lớn và cô lắc đầu, nỗi sợ hãi lớn nhất của cô đã trở thành hiện thực ngay trước mắt cô. Seulgi và Yeri đang ôm cơ thể bất tỉnh của Seungwan trong khi Sooyoung cố nâng đầu Seungwan lên và đánh thức, cả ba đều la hét trong hoảng loạn.
Joohyun vẫn cầm chặt con hạc giấy trong tay, nắm chặt nó trước khi chạy đến chỗ của Seungwan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro