Chương 7
Sáng hôm sau, bầu trời trên đảo trong xanh, nắng sớm chiếu rọi khắp nơi, tạo nên một không khí tươi mới. Thừa Hoan và Hải Ni ra bến tàu từ sớm để đón Sáp Kỳ, người bạn thân thiết của họ, người sẽ đến đảo bằng chuyến tàu sớm nhất. Trên đường đi, Thừa Hoan vẫn không quên thói quen tìm kiếm bóng dáng Châu Hiền. Cô đảo mắt khắp nơi, từ những con đường quen thuộc đến những góc nhỏ của bến tàu, nầng thầm nghĩ "hôm nay cô ấy không đi bắt hải sản sao?". Trong lòng Thừa Hoan chợt dâng lên một cảm giác hụt hẫng khó tả, dù cô không muốn thừa nhận điều đó.
Họ đứng đợi ở bến tàu, tiếng sóng vỗ nhẹ vào mạn thuyền tạo nên nhịp điệu êm đềm. Không lâu sau, chuyến tàu từ đất liền cập bến. Sáp Kỳ bước xuống, khuôn mặt rạng rỡ khi nhìn thấy hai người bạn thân. Thừa Hoan và Hải Ni cũng không giấu nổi niềm vui, cả ba ôm chầm lấy nhau, tiếng cười vang lên rộn rã.
"Sáp Kỳ! Cuối cùng cậu cũng đến rồi!" Thừa Hoan reo lên, đôi mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc.
"Mình thật sự lo cho cậu lắm, mình nhớ cậu quá đi Thừa Hoan à!" Sáp Kỳ cười tươi, ôm chặt lấy Thừa Hoan.
Cả ba cùng nhau về nhà bà ngoại Thừa Hoan, tiếng nói cười của họ vang khắp con đường làng. Sáp Kỳ vừa đi vừa kể chuyện về những ngày tháng ở đất liền, còn Thừa Hoan và Hải Ni thì thi nhau kể về những chuyện vui trên đảo. Không khí lúc này thật ấm áp và đầy ắp tiếng cười.
---
Về đến nhà, Sáp Kỳ chào bà ngoại Thừa Hoan một cách lễ phép. Bà ngoại cười hiền, xoa đầu Sáp Kỳ và nói:
"Cháu đến đây thăm Thừa Hoan bà quý lắm. Phòng của cháu Thừa Hoan đã chuẩn bị sẵn rồi đấy."
Sáp Kỳ gật đầu cười:
"Vâng ạ, cháu cảm ơn bà!"
Sau khi cất hành lý, bà ngoại nhắc nhở:
"Các cháu nhớ đến nhà bác Hà để báo tạm trú nhé. Đừng để bác ấy phải nhắc."
Cả ba chợt nhớ ra, vội vàng rời nhà để đến nhà bác Hà.
---
Khi đến nhà bác Hà, Thừa Hoan bất ngờ nhìn thấy Châu Hiền đang ngồi trong góc phòng, chăm chú đọc một cuốn sách cổ. Cô gái trông thật tập trung, đôi mày hơi nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì đó. Thừa Hoan tiến lại gần, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy tò mò:
"Châu Hiền, chị đang làm gì thế?"
Châu Hiền ngẩng đầu lên, ánh mắt cô thoáng chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở nên bình tĩnh. Cô cảm thấy vừa vui vì cuối cùng Thừa Hoan cũng để ý đến mình, nhưng cũng hơi bực vì cả ngày hôm qua cô dường như không tồn tại trong tâm trí cô ấy. Cô ung dung đáp:
"Tôi đang đọc văn tự để chuẩn bị cho lễ hội. Năm nay tôi sẽ đại diện đọc bản tế thần."
Thừa Hoan nghe vậy, không nhịn được cười:
"Chị mà đọc bản tế thần á? Không biết thần có chứng cho đảo này không nữa."
Câu nói đùa của Thừa Hoan khiến Châu Hiền đang giận càng thêm điên lên. Cô ném cho Thừa Hoan một ánh mắt đầy bực bội, nhưng trước khi cô kịp nói gì, bác Hà từ ngoài bước vào, giọng nói nghiêm túc:
"Thừa Hoan, mày để cho Châu Hiền nó luyện tập đi. Bác sợ thần sẽ phạt hai đứa bây luôn đấy."
Thừa Hoan nghe vậy, chỉ biết gật đầu, không dám nói thêm gì. Cô nhìn Châu Hiền một lần nữa, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, để lại không gian riêng cho cô gái tiếp tục tập luyện.
---
Sau khi Sáp Kỳ khai báo tạm trú với bác Hà, bác chợt nhận ra rằng trong tờ khai, Sáp Kỳ đã điền nghề nghiệp là họa sĩ. Bác Hà liền đề nghị:
"Sáp Kỳ, bác thấy cháu điền nghề nghiệp là họa sĩ. Năm nay bác già rồi, tay chân không còn linh hoạt như xưa, cháu có thể giúp bác vẽ mắt cho chiếc thuyền tế thần được không? Mọi năm bác tự làm, nhưng giờ sức khỏe không cho phép nữa."
Sáp Kỳ nghe vậy, ánh mắt sáng lên vì niềm vui được đóng góp cho lễ hội. Cô gật đầu ngay lập tức:
"Bác cứ yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức để vẽ thật đẹp!"
Thừa Hoan và Hải Ni cũng không ngần ngại xung phong hỗ trợ. Thừa Hoan nói:
"Chúng cháu sẽ giúp mang sơn và dụng cụ vẽ cho Sáp Kỳ. Bác cứ yên tâm nghỉ ngơi đi ạ."
Bác Hà mỉm cười, gật đầu hài lòng:
"Cảm ơn các cháu. Bác cuối cùng cũng nhẹ nhõm chuyện vẽ mắt rồi."
---
Buổi sáng trên đảo yên bình, gió biển thổi nhẹ, mang theo mùi mặn mòi quen thuộc. Từ sớm, bác Hà đã có mặt trước sân nhà, chuẩn bị dụng cụ vẽ cho nghi lễ hiến thần. Chiếc thuyền gỗ nằm ngay ngắn bên bờ biển, thân thuyền được chạm khắc những hoa văn truyền thống, chỉ thiếu đôi mắt thuyền phần quan trọng nhất, tượng trưng cho la bàn chỉ lối ngư dân ở đây.
Sáp Kỳ một họa sĩ trẻ từ đất liền đến ngay khi nghe bác Hà đề nghị giúp vẽ mắt thuyền đã vui vẻ nhận lời. Được tham gia vào nghi lễ quan trọng này khiến cô phấn khích. Hải Ni và Thừa Hoan nhanh chóng giúp mang sơn và dụng cụ vẽ lại nhà bác Hà.
Trong lúc đó, Thừa Hoan về nhà lấy mấy lon nước ngọt bà ngoại mua hôm trước, mang đến mời bạn bè. Nàng không quên mang theo một lon riêng cho Châu Hiền người lúc này vẫn đang chăm chỉ luyện tập.
—
Châu Hiền đứng ở một góc sân, cẩn thận đọc lại bản tế thần. Đây là lần đầu tiên cô đứng trước đông người để đọc một bài tế lễ quan trọng như vậy. Trước giờ, cô chỉ quen một mình chèo thuyền giữa biển cả, chưa bao giờ làm việc gì trước sự chứng kiến của nhiều người.
Đang chăm chú ôn luyện, bỗng có một lon nước mát lạnh đặt vào tay cô.
Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt sáng rỡ của Thừa Hoan.
"Của chị nè!" – Thừa Hoan cười, nghiêng đầu đầy tinh nghịch.
Châu Hiền đón lấy lon nước, nhưng vô thức lại giữ lấy tay nàng. Bàn tay nàng ấm, mềm mại hơn so với tưởng tượng của cô.
Thừa Hoan hơi ngạc nhiên, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Châu Hiền đã hỏi nhỏ:
"Em... lúc bơi trước nhiều người hâm mộ như vậy, em có thấy sợ không?"
Thừa Hoan bật cười. Nàng hơi ngửa đầu ra sau, ánh nắng chiếu lên gương mặt khiến đôi mắt nàng long lanh như nước biển.
"Sợ hả? Em từ nhỏ đã là tâm điểm của đám đông thì có gì phải sợ!"
Châu Hiền chau mày, không nói gì. Thừa Hoan nhận ra mình lỡ lời, bèn nghiêm túc hơn:
"Chị nghe này, đừng nghĩ nó nghiêm trọng quá. Chị cứ nghĩ mình đang thay bác Hà đọc thông báo cho mọi người thôi. Chỉ cần chỉnh chu và nghiêm trang hơn một chút. Với lại, người trong đảo đều quen biết nhau cả mà!"
Châu Hiền im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.
"Dù biết vậy... nhưng lần đầu tiên vẫn rất hồi hộp."
Thừa Hoan khoanh tay, nghiêng đầu nhìn cô.
"Được rồi, để em hướng dẫn chị!"
Nàng lập tức bắt đầu chỉ dẫn cách hít thở để giữ bình tĩnh, cách lấy nhịp khi đọc để không bị lúng túng. Châu Hiền nghe theo, từng chút từng chút một, cảm thấy lòng mình vững vàng hơn.
—
Buổi chiều hôm đó, cả đảo rộn ràng chuẩn bị cho lễ tế thần. Tiếng người gọi nhau í ới, tiếng búa gõ vào gỗ, tiếng cười nói râm ran hòa lẫn trong tiếng sóng biển. Sáp Kỳ cẩn thận vẽ từng nét lên đôi mắt thuyền, dưới sự hướng dẫn của bác Hà. Hải Ni và Thừa Hoan giúp sắp xếp các vật phẩm tế lễ.
Còn Châu Hiền, đứng trước bàn tế, cầm bản tế thần, trong lòng nhẹ nhàng hơn một chút nhờ sự động viên của Thừa Hoan.
Hoàng hôn dần buông xuống, nhuộm biển cả thành một màu đỏ cam rực rỡ. Đảo nhỏ dần chìm vào yên tĩnh. Mọi người ai nấy đều trở về nhà nghỉ ngơi, chuẩn bị cho ngày mai ngày lễ quan trọng nhất trong năm.
Giữa không gian tĩnh lặng, Châu Hiền đứng bên bờ biển, nhìn về phía xa, nơi mặt biển kéo dài đến tận chân trời. Cô khẽ siết chặt bản tế trong tay.
Lần đầu tiên, cô đứng trước một đám đông.
Lần đầu tiên, có một người nắm tay cô, trấn an cô.
Lần đầu tiên, cô hiểu rõ hơn cảm xúc của chính mình.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt phủ lên mặt biển một sắc bạc dịu dàng, Châu Hiền đứng lặng trên bờ, để mặc những con sóng nhỏ vỗ nhẹ vào đôi chân trần. Chị khẽ siết chặt bàn tay, hơi thở có chút gấp gáp. Ngày mai chị sẽ là người đọc bản tế thần trước toàn thể dân làng một trách nhiệm mà trước nay luôn thuộc về bác Hà. Chị không những sợ việc đọc trước đám đông, mà còn nghĩ đến ánh mắt của mọi người dõi theo mình, nghĩ đến lời cầu nguyện sẽ vang vọng giữa trời biển, lòng chị vẫn có chút bất an.
Đúng lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
"Chị đừng căng thẳng quá, mai em sẽ quay clip cho kênh của em, chị phải nói thật tốt, phong thái tự tin thì video của em mới có thể thu hút nhiều lượt xem."
Châu Hiền quay đầu lại, thấy Thừa Hoan đang đứng cách mình mấy bước chân, khuôn mặt đắc ý nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh như đang cố trấn an chị.
"Em đến đây làm gì? Hải Ni với Sáp Kỳ đâu rồi?" Châu Hiền hỏi, hơi nhướn mày.
"Hai người đó còn bận vẽ mắt cho mấy chiếc thuyền nhỏ, loay hoay mãi chưa xong." Thừa Hoan nhún vai, rồi cười nhẹ. "Nhưng mà em thấy lo cho chị, nên theo ra đây xem thử."
Câu nói ấy làm trái tim Châu Hiền như bị chạm nhẹ một nhịp. Chị nhìn Thừa Hoan vẫn cái dáng vẻ tự tin, có phần tinh quái nhưng không giấu được sự chân thành trong ánh mắt.
"Chị mà cũng khiến em phải lo lắng sao?" Châu Hiền cười nhạt, nhưng trong lòng lại có một dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy qua.
"Đương nhiên rồi! Chị là người sẽ đọc bản tế thần mà. Không phải chị nói con gái thành phố hay xem thường dân ở đảo sao? Nếu chị không thể hiện tốt trong buổi lễ thì uổng công em quay clip lắm đó!" Thừa Hoan nửa đùa nửa thật, rồi vươn tay vỗ nhẹ lên vai chị.
Châu Hiền bật cười khẽ. "Vậy em lo cho chị, hay là lo cho cái video của mình?"
"Chuyện đó... cũng một phần." Thừa Hoan chớp mắt, tỏ vẻ vô tội. "Nhưng mà này, chị đã ăn gì chưa? Phải ăn no thì mới có sức mà chuẩn bị cho ngày mai chứ."
Châu Hiền chưa kịp trả lời, Thừa Hoan đã nắm lấy cổ tay chị kéo đi. "Đi nào! Mì gói mẹ em gửi ngon lắm, ăn với hải sản của đảo mình là hết sảy, hôm nay chị để em trổ tài!"
Bàn tay của Thừa Hoan không nắm chặt, nhưng lại ấm áp đến lạ. Châu Hiền nhìn xuống những ngón tay đang bao lấy tay mình, rồi khẽ nở một nụ cười.
Dưới bầu trời đêm, tiếng sóng biển vẫn rì rào như đang chứng kiến một điều gì đó đang dần thay đổi giữa hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro