Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Sau khi từ nhà bác Hà về, Thừa Hoan vừa bước vào nhà thì nghe tiếng bà ngoại gọi:
"Thừa Hoan ơi, mai vào đây nghe điện thoại của ba mẹ đi!"

Thừa Hoan ngạc nhiên, vội vàng chạy vào phòng khách. Cô cầm điện thoại, giọng nói vui vẻ nhưng cũng kèm sự nhớ nhung:
"Alo, ba mẹ đó hả?"

Đầu dây bên kia là giọng nói ấm áp của mẹ cô:
"Con gái, ba mẹ vừa từ Na Uy về. Con đã ổn chưa? Ba mẹ nhớ con nhiều lắm."

Thừa Hoan cười nhẹ, giọng nũng nịu:
"Con ổn rồi mẹ ạ. Nhưng con có thể ăn bám bà ngoại một thời gian nữa được không? Đơn khiếu nại của con chưa được phê duyệt, với lại con muốn ở lại đảo chơi thêm một xíu nữa."

Mẹ cô nghe vậy, không khỏi bật cười:
"Con gái của mẹ, muốn gì cũng được. Nhưng nhớ nghe lời bà ngoại nhé. Đừng làm bà lo lắng."

Thừa Hoan gật đầu, dù biết mẹ không nhìn thấy:
"Dạ, con biết rồi. Con yêu ba mẹ!"

Hai mẹ con tạm biệt nhau, và Thừa Hoan đặt điện thoại xuống với nụ cười hạnh phúc.

---
Châu Hiền bước từng bước nặng nề trên con đường quen thuộc, đôi mắt cô đờ đẫn nhìn xuống đất, tâm trạng như đang chìm trong một mớ hỗn độn. Gió biển thổi nhẹ qua mái tóc dài của cô, nhưng dường như cô chẳng cảm nhận được gì. Trong lòng cô, một nỗi niềm khó tả cứ xoáy sâu, khiến bước chân cô trở nên chậm chạp hơn bao giờ hết. Cô không biết mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ từ sâu thẳm trái tim, thôi thúc cô làm điều mà mọi năm cô vẫn từ chối.

Khi cô bước vào nhà, mẹ cô đang ngồi sửa lại chiếc lưới đánh cá, thấy con gái với vẻ mặt u sầu, bà liền ngẩng đầu lên hỏi:
"Con gái, có chuyện gì thế? Sao mặt mày nhìn thất thần vậy?" Châu Hiền chỉ lắc đầu nhẹ, không nói gì. Cô bước vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế cũ kỹ, đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn ra cửa sổ. Mẹ cô thấy vậy, lo lắng hơn, bỏ chiếc lưới xuống, đi theo vào phòng. "Con có chuyện gì thì nói với mẹ đi, đừng để trong lòng. Mẹ lo cho mày lắm," bà nhẹ nhàng hỏi.

Châu Hiền hít một hơi thật sâu, rồi từ từ nói:
"Mẹ ơi, năm nay con muốn đọc bản tế thần trong lễ hội." Mẹ cô nghe vậy, giật mình quay lại nhìn con gái, đôi mắt bà mở to đầy ngạc nhiên:
"Sao mọi năm bác Hà bảo con đại diện đọc, con cứ từ chối, hôm nay bị sao thế? Ông Hà có uy hiếp gì con hay sao?" Châu Hiền phũng phịu, gương mặt cô thoáng chút bực bội:
"Mẹ cứ vậy! Mọi năm con thấy mình chưa đủ lớn để đọc bản tế thần thôi. Năm nay con lớn rồi mà."

Thật ra, Châu Hiền cũng không hiểu rõ vì sao mình lại quyết định như vậy. Có lẽ là sau khi biết Thừa Hoan, Hải Ni và cả người bạn mới của họ Sáp Kỳ sẽ ở đảo xem lễ hội năm nay, cô cảm thấy mình cần phải làm điều gì đó khác biệt. Cô muốn thể hiện một chút nét đẹp của ngư dân hải đảo, muốn chứng tỏ rằng mình không chỉ là một cô gái nhỏ bé sống trên đảo. Hay có lẽ, sâu thẳm trong lòng, cô chỉ muốn Thừa Hoan chú ý đến mình hơn một chút. Dù sao đi nữa, cô cũng không thể giải thích rõ ràng được cảm xúc của mình.

Mẹ cô nhìn con gái, ánh mắt dịu dàng hơn:
"Con thật sự muốn đọc bản tế thần năm nay à?" Châu Hiền gật đầu nhẹ, đôi mắt cô ánh lên một chút quyết tâm. Bà mẹ mỉm cười, xoa đầu con gái:
" Ừ, con đã lớn rồi, mẹ tin con sẽ làm tốt. Nhưng nhớ là đọc bản tế thần không phải chuyện đùa, con phải chuẩn bị kỹ càng nhé."

Châu Hiền khẽ gật đầu, trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả. Cô không biết mình có làm được không, nhưng cô biết rằng, đây là lúc cô cần bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Cô muốn thử thách bản thân, muốn chứng minh rằng mình không còn là cô bé ngày nào nữa. Và có lẽ, cô cũng hy vọng rằng, Thừa Hoan sẽ nhìn thấy cô, không chỉ là một người bạn thân thiết, mà là một cô gái đã trưởng thành, đầy tự tin.

Mẹ cô nhìn con gái, ánh mắt dịu dàng hơn. Bà nhẹ nhàng xoa đầu Châu Hiền:
"Được rồi mẹ biết rồi. Tối nay khi ba con về, mẹ sẽ thông báo cho ba để ba con đi nói chuyện với bác Hà, chuẩn bị cho lễ hội." Bà rời khỏi phòng đi chuẩn bị bữa tối.

Bên phía nhà Thừa Hoan, không khí cũng không kém phần náo nhiệt. Thừa Hoan vừa trở về từ nhà bác Hà, mùi thức ăn thơm phức từ nhà bếp đã khiến cô không thể kiềm lòng. Cô lén lút bước vào bếp, định ăn vụng một miếng cá nướng. Nhưng vừa đưa tay ra, cô đã bị bà ngoại đánh nhẹ vào tay:
"Đồ ham ăn! Đợi mọi người cùng ăn chứ!"

Thừa Hoan cười khúc khích, rồi nhanh chóng rời khỏi bếp, để lại sau lưng tiếng cười rộn rã của bà.

Trong khi đó, Hải Ni đang bận rộn với công việc xếp mực khô mà Thừa Hoan đã "giao phó" cho anh. Anh vừa làm vừa lẩm bẩm:
"Sao mình lại phải làm cái việc này nhỉ? Ma mới bóc lột ma cũ thế này sao?"

Cuối cùng, khi công việc kết thúc, Hải Ni mệt nhoài bước vào nhà. Anh ngồi xuống bàn ăn, mắt sáng rực lên khi nhìn thấy những món ăn thơm phức. Không chần chừ, anh lao vào ăn như một con hổ đói, miệng không ngừng khen ngợi:
"Bà ngoại nấu ăn ngon quá! Cháu chưa bao giờ được ăn ngon như thế này!"

Lúc này, trên tivi, đài địa phương đang chiếu một đoạn phỏng vấn về Olympic. Phóng viên hỏi người hâm mộ:
"Theo bạn, ai xứng đáng đại diện hơn: Thừa Hoan hay Lý Quyên?"

Một người hâm mộ không ngần ngại trả lời:
"Với tôi, Thừa Hoan trước giờ rất xuất sắc, nhưng sau vụ doping và bài viết bốc trần sự kiêu ngạo của cô ấy, tôi cảm thấy Lý Quyên xứng đáng hơn. Thừa Hoan bảo rằng cô ấy đến đây thi chỉ để tìm á quân thôi, còn rất xem thường đối thủ. Những hành động đó làm tôi cảm thấy Lý Quyên xứng đáng hơn nhiều. Dù kết quả thế nào, tôi vẫn ủng hộ Lý Quyên."

Hải Ni lập tức chuyển kênh, nhưng không khí trong phòng đã trở nên trầm lặng. Thừa Hoan cúi đầu, ánh mắt cô đượm buồn. Cô không nói gì, chỉ im lặng ăn hết phần cơm của mình rồi đứng dậy, nhẹ nhàng rời khỏi bàn ăn.

Đêm xuống, hòn đảo chìm vào giấc ngủ yên bình. Chỉ còn tiếng sóng vỗ rì rào bên bờ biển và tiếng gió thổi qua những rặng dừa. Thừa Hoan nằm trên giường, nước mắt âm thầm lăn trên má. Cô nhớ lại những ngày tháng hào quang của mình, những lời khen ngợi và sự ngưỡng mộ của người hâm mộ. Nhưng giờ đây, tất cả dường như đã xa vời.

Dần dần, cô chìm vào giấc ngủ, nhưng trong giấc mơ, cô vẫn thấy mình đứng trên sân khấu lớn, đối diện với ánh mắt dò xét của hàng nghìn người. Cô biết rằng, chỉ có thể bằng nỗ lực và sự chân thành, cô mới có thể tìm lại được chính mình. Và có lẽ, lễ hội năm nay sẽ là một cơ hội để cô bắt đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro