Chương 5
Chiếc ghế dài trong phòng khách êm ái, ánh nắng chiều len lỏi qua khe cửa sổ, tạo nên một không gian ấm áp và yên bình. Thừa Hoan đang chìm vào giấc ngủ trưa nhẹ nhàng, tay vẫn cầm quyển sách mà nàng đang đọc dở.
Bỗng nhiên, tiếng gọi tên nàng vang lên từ ngoài cổng, phá vỡ sự yên tĩnh:
"Thừa Hoan! Thừa Hoan ơi!"
Giọng hét thất thanh khiến nàng giật mình tỉnh giấc. Nàng dụi mắt, ngồi dậy và nhìn về phía cửa. Trước mắt nàng là Hải Ni, người đàn anh trong đội tuyển bơi lội, đang đứng đó với chiếc balo to đùng trên vai.
"Hải Ni? Sao anh biết em ở đây?" – Thừa Hoan ngạc nhiên, giọng còn ngái ngủ.
Hải Ni cười lớn, bước vào nhà mà không cần chờ mời:
"Sao anh không biết được? Em đăng bài liên tục về đảo này mà. Thấy vậy, anh liền đến xem thử. Đảo này nhỏ xíu, hỏi một tí là biết nhà em chứ gì."
Thừa Hoan lắc đầu, vừa cười vừa hỏi:
"Sao anh không tập luyện mà chạy tới đây? Không cần phải thi đấu giải sao?"
Hải Ni tháo balo, bắt đầu sắp xếp lại hành lý, giọng nói có chút mỉa mai:
"Thừa Hoan à, em bị đình chỉ nên quên hết rồi sao? Bây giờ đang là Thế vận hội Olympic mà. Anh đâu có giống Lý Quyên, được đại diện đi thi đâu mà luyện tập. Đang là kỳ nghỉ của anh đó."
Thừa Hoan cười khẩy, không buồn tranh cãi:
"Sao cũng được. Anh mau sắp xếp đồ đạc đi. Anh ngủ ở phòng của bố mẹ em."
Hải Ni ngạc nhiên, nhíu mày:
"Ủa, anh tưởng em sẽ dẫn anh thuê khách sạn."
Thừa Hoan đang lấy cốc nước, quay lại nhìn Hải Ni với ánh mắt đầy hài hước:
"Chính anh vừa nói đảo này bé tí, vậy lấy đâu ra khách sạn? Nhà nghỉ còn không có, có chỗ ngủ là may rồi."
Hải Ni đành chịu thua, tiếp tục sắp xếp hành lý vào nhà. Lúc này, bà ngoại vừa từ nhà bác Hà về, thấy khách lạ liền hỏi:
"Cháu này là ai vậy?"
Thừa Hoan vội giải thích:
"Bà ơi, đây là Hải Ni, đàn anh trong đội tuyển bơi của cháu. Anh ấy muốn ở lại đảo một tuần để trải nghiệm cuộc sống hải đảo. Cháu xin phép cho anh ấy ngủ ở phòng bố mẹ ạ."
Bà ngoại gật đầu, nở nụ cười hiền hậu:
"Ừ, được thôi. Cháu cứ tự nhiên nhé."
Hải Ni cúi đầu chào bà, giọng lễ phép:
"Cháu cảm ơn bà ạ."
Sau khi Hải Ni dọn đồ vào phòng bố mẹ Thừa Hoan, nàng dẫn anh ra khỏi nhà, hướng về phía nhà bác Hà - trưởng thôn của đảo. Trên đường đi, Thừa Hoan vừa bước vừa kể cho Hải Ni nghe về tình hình trên đảo và con người nơi đây.
"Anh biết không, bác Hà là trưởng xã của đảo này. Người dân trên đảo xem bác như trưởng bối trong nhà, rất tôn trọng bác ấy." – Thừa Hoan nói, giọng đầy kính trọng.
Hải Ni gật đầu, tỏ vẻ quan tâm:
"Vậy bác Hà có gia đình như thế nào?"
Thừa Hoan mỉm cười:
"Bác có vợ, mọi người thường gọi là bác Hà gái. Bác ấy nhỏ hơn bác Hà hai tuổi. Nhà bác có hai người con: con gái lớn đang học cấp 3, phải qua lại giữa đảo và đất liền vì ở đây không có trường cấp 3. Còn con trai bác đang học cấp 2 tại trường xã trên đảo. Vì trên đảo chỉ có 1 trường tích hợp cấp 1 và cấp 2. Nên cấp 3 phải sang đất liền học"
Hải Ni nghe xong, khẽ cười:
"Nghe có vẻ bác Hà là người rất chuẩn mực nhỉ?"
Thừa Hoan gật đầu:
"Đúng vậy. Bác không khó tính nhưng cũng không phải dễ dãi. Nếu bác không duyệt việc tạm trú của anh, biên phòng sẽ đến cưỡng chế đấy."
Hải Ni cười khẩy, vẻ tự tin:
"Có em là vận động viên nổi tiếng đi cùng, anh cũng không kém phần uy tín. Không lẽ bác Hà không biết chúng ta sao? Với lại, nhìn vẻ ngoài của anh thế này, ai lại gọi biên phòng được chứ?"
Thừa Hoan bật cười, lắc đầu:
"Anh đừng tự tin quá. Bác Hà rất nguyên tắc đấy."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, không để ý rằng họ đã đi ngang qua nhà Bùi Châu Hiền. Châu Hiền đang ngồi ăn tô mì trước hiên nhà, bỗng nhìn thấy Thừa Hoan đi cùng một người đàn ông lạ. Cô cảm thấy một cảm giác khó chịu kỳ lạ, nhưng không hiểu tại sao.
Châu Hiền vội vàng ăn nốt tô mì, rồi đứng dậy đuổi theo hai người. Cô không biết mình đang làm gì, chỉ cảm thấy cần phải biết rõ người đàn ông đó là ai.
Bác Hà nhìn Hải Ni với ánh mắt đầy thiện cảm. Gương mặt thư sinh, thân hình săn chắc của một vận động viên khiến bác không khỏi ấn tượng. Bác vừa ghi thông tin của Hải Ni vào sổ tạm trú, vừa nói:
"Bác nhận ra mày đấy nhé. Mày cùng đội với Thừa Hoan, đúng không?"
Hải Ni vui sướng nhảy lên, ánh mắt lấp lánh:
"Bác biết cháu thật sao? Cháu vui quá khi có người nhận ra!"
Anh khoác vai Thừa Hoan, giọng đầy tự hào:
"Cháu là tiền bối của Thừa Hoan đấy. Cháu dạy dỗ con bé từ những ngày đầu vào đội tuyển."
Bác Hà cười lớn, giọng đầy hóm hỉnh:
"Bác biết rồi. Mày đừng có mà cướp công. Con bé do có gen của đảo nên bơi giỏi là tất nhiên."
Thừa Hoan đỏ mặt, cười khẽ:
"Bác đừng khen cháu nữa, cháu ngại lắm."
Châu Hiền đứng từ xa, nhìn thấy Hải Ni khoác vai Thừa Hoan, lòng cảm thấy khó chịu. Cô muốn chạy lại hỏi rõ người đàn ông đó là ai, nhưng nhận ra hành động đó còn xấu hổ hơn chuyện hiểu lầm trên thuyền thúng. Cô đành tiếp tục đứng từ xa, lặng lẽ quan sát.
---
Bác Hà điền xong thông tin cho Hải Ni, rồi nói với giọng đầy hào hứng:
"Hải Ni, cháu đến đúng lúc đấy. Hai ngày nữa là lễ hội Ngư Ông của đảo rồi. Cháu sẽ được trải nghiệm nhiều điều thú vị lắm, tha hồ hai đứa mày quay video!"
Hải Ni và Thừa Hoan đều háo hức khi nghe về lễ hội. Hải Ni còn nói thêm:
"Mai Khương Sáp Kỳ cũng sẽ đến đây nữa đó. Lâu rồi cậu ấy không gặp em, cậu ấy nhớ em và lo cho em nhiều."
Thừa Hoan vui mừng khôn xiết. Quả thật từ hồi về đảo nàng và Sáp Kì ít liên lạc, vì sóng điện tử ở đây khá yếu, Sáp Kỳ còn công việc của cậu ấy. Chỉ có Thừa Hoan đang thất nghiệp.
---
Châu Hiền đứng một bên, lặng lẽ nghe lén Thừa Hoan và Hải Ni vui vẻ trò chuyện. Cô thầm nghĩ:
"Tên Hải Ni này và Thừa Hoan còn vui vẻ một tuần, lại còn thêm cái Sáp Kỳ gì đó nữa. Chắc chắn tôi sẽ thành người thừa mất."
Cô cảm thấy một cảm giác khó chịu kỳ lạ, nhưng không hiểu rõ đó là gì. Cô cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng ánh mắt và cử chỉ của cô lại phản bội cảm xúc thật.
----
NHIỀU CHI TIẾT TRONG TRUYỆN LÀ HƯ CẤU
MÌNH SẼ VIẾT NỐT VÌ CÒN NHIỀU Ý TƯỞNG VỀ OTP CỦA MÌNH MONG CÁC BẠN GÓP Ý VÀ ĐÓN ĐỌN
CẢM ƠN CÁC BẠN ĐỘC GIẢ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro