Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4


Thấy thời gian hợp chợ vẫn còn, Thừa Hoan quyết định giúp Châu Hiền bán số hải sản vừa đánh bắt được cho thương lái. Nàng biết rằng đây là cách tốt nhất để giúp đỡ cho Châu Hiền, đồng thời cũng muốn gần gũi hơn với cô ấy. Nàng mang hải sản ra chợ, nơi các thương lái thường tụ tập để thu mua.

Khi vừa đến chợ, một tay buôn lớn tuổi nhận ra Thừa Hoan ngay lập tức. Ông ta tiến lại gần, ánh mắt đầy tò mò:
"Cháu là Thừa Hoan phải không? Vận động viên bơi lội nổi tiếng đó? Tôi nghe nói cháu bị nghi ngờ gian lận trong giải đấu gần đây. Có thật vậy không?"

Câu hỏi của ông ta như một tiếng sét giữa trời quang, khiến không khí xung quanh đột nhiên trở nên căng thẳng. Những người dân trên đảo vốn yêu quý Thừa Hoan, nhưng cũng không khỏi tò mò về scandal này. Họ dừng lại, ánh mắt đổ dồn về phía Thừa Hoan, chờ đợi câu trả lời.

Thừa Hoan đứng im, lòng đầy bối rối. Nàng không biết phải giải thích thế nào, nhất là khi mọi thứ vẫn còn đang trong vòng điều tra. Ánh mắt nàng lướt qua những khuôn mặt quen thuộc, cảm giác như mình đang bị dồn vào chân tường.

Đúng lúc đó, Châu Hiền đột nhiên bước tới. Cô đứng thẳng người, giọng nói vang vọng đầy quyết đoán:
"Em ấy không gian lận! Em ấy không dùng chất kích thích! Chắc chắn kết quả đó là sai, và sau này chúng tôi sẽ khiếu nại lên Sở Thể Thao để làm rõ sự thật!"

Giọng nói của Châu Hiền như một luồng gió mạnh, thổi bay đi sự im lặng nặng nề. Mọi người nhìn nhau, rồi dần dần giải tán, không ai dám hỏi thêm điều gì. Tay buôn lớn tuổi cũng lẳng lặng rời đi, cùng với chiếc thuyền đầy ắp hải sản.

Khi chỉ còn lại hai người, Thừa Hoan nhìn Châu Hiền với ánh mắt đầy biết ơn. Nàng khẽ nói:
"Cảm ơn chị. Em không ngờ chị lại bảo vệ em."

Châu Hiền đỏ mặt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:
"Tôi chỉ nói sự thật thôi. Với lại, tôi không thể để họ nói xấu em như vậy."

Thừa Hoan mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:
"Ra dáng người lớn hơn 3 tuổi rồi đó!"

Châu Hiền nghe vậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ. Cô không nói gì thêm, Thừa Hoan đưa phần tiền bán hải sản và nói:
"Đây tiền mà chiến tích của chị bán được"
"Cũng được lắm, mang số hải sản còn dư về nhà đi. Chị sẽ trổ tài nấu ăn cho cưng xem."

Khi Châu Hiền đang loay hoay trong bếp, Thừa Hoan ngồi ở phòng khách, giả vờ than mệt và nói với giọng đầy trêu đùa:
"Chị mít ướt nấu ăn có ngon không đấy? Em lo cho dạ dày của em lắm đấy."

Châu Hiền quay lại, ném cho Thừa Hoan một cái nhìn đầy "khinh bỉ", nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười nhẹ. Cô nói:
"Cứ ngồi đó mà lo đi. Đợi xem tài nghệ của chị thế nào."

Thừa Hoan cười khúc khích, rồi tiếp lời:
"Tiếc là hôm nay bà ngoại vào đất liền để mua bổ sung thuốc và thiết bị y tế, không có phúc nếm thử tài nghệ của chị rồi."

Châu Hiền gật gù đồng ý, cô tập trung vào việc nấu nướng. Mùi thơm của các món ăn dần lan tỏa khắp gian bếp, khiến Thừa Hoan không khỏi tò mò.

---

Khi các món ăn được dọn ra, Thừa Hoan ngồi xuống bàn với ánh mắt đầy háo hức. Nàng nhìn những món ăn đơn giản nhưng đẹp mắt, từ canh hải sản chua cay đến cá nướng mỡ hành thơm phức, và không thể kìm lòng được mà thử ngay một miếng.

"Chà, chị không nói phét nhỉ! Thức ăn thật sự ngon!" – Thừa Hoan khen ngợi, miệng đã đầy thức ăn.

Châu Hiền khẽ cười, giọng nhẹ nhàng:
"Cứ từ từ thôi, không ai tranh phần của em đâu."

Thừa Hoan không ngừng ăn, dù mồ hôi đã ướt đẫm trán vì vị cay của món canh. Nàng vừa ăn vừa trò chuyện với Châu Hiền, không khí trở nên ấm áp và thoải mái hơn bao giờ hết.

"Lúc nãy, khi bị hỏi như vậy em cảm thấy thế nào?"

Thừa Hoan thở dài một hơi, ánh mắt có chút xa xăm. Nàng tiếp tục gấp thức ăn, giọng trầm xuống:
"Em... em cảm thấy bất lực. Em không biết phải trả lời thế nào. Em đã tập luyện chăm chỉ, đã cố gắng hết sức, nhưng rồi mọi thứ sụp đổ chỉ vì một kết quả dương tính mà em không hiểu tại sao."

Châu Hiền im lặng, chỉ nhìn Thừa Hoan với ánh mắt đầy thông cảm. Cô không ngắt lời, để Thừa Hoan có thể tiếp tục chia sẻ.

Thừa Hoan nhìn xuống đĩa thức ăn, giọng nói nhỏ dần:
"Từ nhỏ, em đã mơ ước được đại diện tham gia Olympic, nó đã rất gần em rồi nhưng mà... Không những vậy bơi lội là cuộc sống của em, bây giờ em không thể tham gia giải đấu dù là bán chuyên. Em đã hy sinh rất nhiều, từ thời gian, sức khỏe, đến cả những mối quan hệ. Nhưng giờ đây, em không biết mình có còn xứng đáng với ước mơ đó nữa không."

Nàng ngừng lại, như thể đang cố kìm nén cảm xúc. Rồi nàng tiếp tục, giọng đầy băn khoăn:
"Em không hiểu tại sao mình lại dương tính. Em chưa bao giờ dùng chất kích thích, nhưng kết quả lại nói khác. Em cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt trong một mớ hỗn độn, không biết phải làm gì để thoát ra."

Châu Hiền vẫn im lặng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu như để khích lệ Thừa Hoan tiếp tục. Cô không kể gì về bản thân, chỉ tập trung lắng nghe và thấu hiểu.

Thừa Hoan nhìn lên, ánh mắt đầy xúc động:
"Nhưng hôm nay, khi chị đứng ra bảo vệ em, em cảm thấy mình không cô đơn nữa. Em biết ơn chị rất nhiều."

Châu Hiền khẽ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:
"Em không cần phải cảm ơn. Chị chỉ làm điều mà chị nghĩ là đúng thôi."
Châu Hiền nhìn Thừa Hoan, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành:
"Em đừng giận mọi người nhé. Họ chỉ tò mò muốn nghe em nói thôi, chứ không phải muốn ép em nhận lỗi đâu. Hơn ai hết, họ mới thật sự là những người hâm mộ hết lòng của em. Với họ em nhưng là bảo vật của đảo vậy, cả đảo khi vào đất liền đều khoe khoang rằng em bơi giỏi như vậy là do gen ở đảo"

Thừa Hoan ngẩng lên, ánh mắt có chút an ủi. Châu Hiền tiếp tục, giọng đầy xúc động:
"Dù sóng ngoài đảo chập chờn, thông qua vô tuyến và đài radio, họ luôn theo dõi từng bước đi của em. Lúc ban tổ chức thông báo việc đó, cả đảo đều rất buồn. Họ luôn tin rằng em không dùng doping. Họ bảo rằng, có gen của hòn đảo này, bơi qua Thái Bình Dương còn được, sao phải dùng cái thứ tầm thường đó."

Thừa Hoan gật gù, khẽ cười:
"Bà ngoại cũng đã nói cho em rồi. Em biết mọi người luôn ủng hộ em."

Rồi nàng nhìn Châu Hiền, ánh mắt nghi ngờ:
"Nhưng trong số những người hâm mộ đó, có chị không nhỉ?"

Châu Hiền đỏ mặt, vội quay đi để giấu đi sự ngượng ngùng. Cô khẽ hắng giọng, cố tỏ ra bình tĩnh:
"Tôi... tôi cũng là người trên đảo mà. Tất nhiên là cũng ủng hộ em."

Thừa Hoan cười khúc khích, giọng đầy hài hước:
"Vậy là chị cũng là fan của em à? Chị có muốn xin chữ ký không?"

Châu Hiền quay lại, ném cho Thừa Hoan một cái nhìn giả vờ nghiêm nghị:
"Đừng có mà đắc ý. Chị chỉ ủng hộ vì em là người của đảo thôi."

Thừa Hoan cười lớn, không khí bữa ăn trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết. Nàng biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, cô ấy vẫn luôn có những người như Châu Hiền ở bên cạnh, ủng hộ và động viên mình.
Sau khi bị Tôn Thừa Hoan trêu ghẹo, Châu Hiền tức giận bỏ về trước. Trước khi đi, cô không quên nhắc nhở:
"Ai ăn sau thì rửa chén đi nhé!"

Thừa Hoan chỉ biết cười khẽ, chấp nhận nhiệm vụ dọn dẹp. Nàng cẩn thận rửa từng chiếc chén, dĩa, và dọn dẹp đống đồ nấu nướng mà Châu Hiền đã bày ra. Sau đó, nàng giúp bà ngoại phơi những con mực lên giàn, tranh thủ nắng lúc mặt trời lên cao.

Xong mọi việc cũng đã 4 giờ chiều. Thừa Hoan nhanh chóng đạp xe ra bến tàu để đón bà ngoại. Hòn đảo nhỏ bé này không lớn, nên việc đi lại chủ yếu bằng xe đạp, vừa tốt cho sức khỏe, vừa thân thiện với môi trường. Mọi người dân trên đảo đều quen biết nhau, coi nhau như người thân, và không ai xa lạ với ai.

Khi tàu cặp bến, Thừa Hoan đứng chờ bà ngoại với ánh mắt háo hức. Bà bước xuống, tay xách nặng những túi thuốc và vật dụng y tế. Thấy cháu gái, bà mỉm cười, rồi lấy ra vài chai nước có ga mà chỉ có ở đất liền.
"Đây, bà mua cho cháu đấy. Uống đi cho đã cơn thèm."

Thừa Hoan cầm lấy, mặt sáng rỡ như một đứa trẻ được nhận quà. Nàng cảm thấy hạnh phúc vì những điều nhỏ nhặt như thế này. Hai bà cháu cùng nhau chở đồ về nhà trên chiếc xe đạp cũ kỹ, dưới ánh hoàng hôn vàng rực phủ lên mặt biển. Gió biển nhẹ nhàng lướt qua, mang theo hương vị mặn mòi và sự bình yên của hòn đảo.

Về đến nhà, trong lúc bà ngoại bắt tay vào nấu bữa tối, Thừa Hoan ngồi xuống chỉnh sửa lại thước phim mà Châu Hiền đã quay giúp lúc sáng. Dù vẫn nhớ đến lời hiểu lầm của Châu Hiền, nàng nhất quyết không nhắc gì đến cá nhân cô ấy trong video. Thừa Hoan biết rằng, nếu làm vậy, Châu Hiền có thể sẽ bị công kích như cách người ta đã làm với nàng.

Sau khi chỉnh sửa xong, Thừa Hoan đăng tải video lên mạng xã hội. Nàng ngồi vào bàn ăn với bà ngoại, cả hai cùng bật chương trình trên tivi để vừa ăn vừa xem. Bóng tối dần bao trùm hòn đảo, khiến không gian càng trở nên yên tĩnh và bình yên.

Sau bữa tối, Thừa Hoan phụ bà dọn dẹp rồi đi tắm rửa. Khi trở lại phòng, nàng kiểm tra lại video vừa đăng. Như dự đoán, bên cạnh những lời động viên và sự hứng thú về cuộc sống ngư dân, vẫn có những bình luận chỉ trích nàng về scandal doping. Thừa Hoan mặc kệ, vì lúc này, điều nàng cần là sự tương tác để giúp hòn đảo nhỏ bé này được biết đến nhiều hơn.

Một ngày dài mệt mỏi kết thúc, Thừa Hoan chìm vào giấc ngủ. Hòn đảo cũng dần chìm vào sự im ắng, chỉ còn tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ như một lời ru dịu dàng.

-----
CẢM ƠN CÁC BẠN ĐÃ ĐỌC MÌNH SẼ LUÔN GHI NHẬN ĐÓNG GÓP TỪ CÁC BẠN VÀ TIẾP TỤC FIC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro