Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Sáng hôm nay, không khí tại sân vận động bơi lội trở nên căng thẳng, hừng hực. Tôn Thừa Hoan, vận động viên bơi lội hàng đầu của quốc gia, đang chuẩn bị cho cuộc thi quyết định. Cả nước đang dõi theo, hy vọng cô sẽ giành huy chương vàng để trở thành đại diện cho đoàn thể thao tham dự Olympic. Nhưng với Tôn Thừa Hoan, mọi chuyện đã quá quen thuộc – cô đã chiến thắng quá nhiều lần rồi.

Tôn Thừa Hoan là một hình mẫu của sự hoàn hảo. Từ nhỏ, cô đã được biết đến với biệt danh "Nữ hoàng nước", là người từng giành không biết bao nhiêu huy chương vàng ở các giải đấu quốc gia và quốc tế. Từng cú lướt qua mặt nước của cô khiến người khác phải ngả mũ thán phục. Cô không chỉ đẹp mà còn mạnh mẽ, quyết đoán và tự tin đến mức đôi khi có thể khiến người ta cảm thấy xa cách. Mái tóc đen dài của cô, mỗi lần vén lên khỏi khuôn mặt khi cô chuẩn bị thi đấu, cũng đã trở thành biểu tượng.

Hôm nay, sân bơi rực rỡ ánh đèn, không khí dồn nén như một thách thức cuối cùng. Tôn Thừa Hoan đứng ở đường bơi số 4, chuẩn bị cho một cuộc đua không chỉ là về thể lực mà còn là về danh dự. Trước mắt cô, là những đối thủ rất mạnh, nhưng trong lòng cô không hề lo lắng. Bởi lẽ, cô tin rằng chẳng có ai có thể qua mặt mình trong môn bơi sải – sở trường của cô.

Và rồi, tiếng còi vang lên, khởi đầu cho cuộc đua. Một cú nhảy mạnh mẽ, người cô như lướt trên mặt nước, hoàn toàn hòa quyện với dòng nước mát lạnh. Từng cú vung tay, từng cú chân đạp mạnh, cô cảm nhận được sức mạnh của cơ thể, của khả năng tuyệt vời mà mình đã rèn luyện suốt bao năm tháng. Cô như một con cá mập mạnh mẽ, không thể bị cản lại. Cả đám đông bên ngoài sân vận động dường như chỉ có một mình cô tồn tại.

Mỗi giây trôi qua, Tôn Thừa Hoan lại càng cảm thấy mình tiến gần hơn đến vạch đích. Như thể mọi thứ đều trở nên chậm lại, cô nhìn thấy các đối thủ của mình dần bị bỏ lại phía sau. Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác chiến thắng ngập tràn trong lòng cô.

Khi cô lao đến vạch đích, nước bắn tung tóe xung quanh, và tiếng còi vang lên báo hiệu kết thúc. Cô ngẩng đầu lên, thở hổn hển nhưng miệng nở một nụ cười chiến thắng. Thời gian dừng lại trong tích tắc, rồi bảng điện tử sáng lên: 11.3 giây. Tôn Thừa Hoan đã về đích đầu tiên.

Mặc dù vẫn còn hơi thở hổn hển, Tôn Thừa Hoan đã bước ra khỏi hồ, tựa như cô đang đi trên mây. Huy chương vàng sắp thuộc về cô. Và sau đó, là những ánh đèn flash, những tiếng vỗ tay, những lời chúc mừng không ngớt. Cô đã làm được, và lại một lần nữa, chiến thắng thuộc về Tôn Thừa Hoan.

Nhưng, niềm vui của cô không kéo dài lâu. Khi cô vừa bước xuống khỏi bục, một người từ ban tổ chức tiến đến gần, tay cầm một chiếc giấy. Anh ta trao cho cô một lời yêu cầu không thể từ chối.

"Tôn Thừa Hoan, có người tố cáo cô sử dụng doping, chúng tôi yêu cầu bạn kiểm tra doping."

Tôn Thừa Hoan hơi ngạc nhiên. Cô biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng không ngờ lại đến sớm đến vậy. Dù sao, đây là điều bắt buộc với tất cả các vận động viên sau khi hoàn thành cuộc thi. Cô gật đầu, bước theo người ấy vào phòng kiểm tra.

Cả quá trình chỉ kéo dài vài phút. Cô không nghĩ quá nhiều về nó, bởi vì cô tự tin rằng mình không làm gì sai. Cô đã luyện tập chăm chỉ, ăn uống khoa học, và không bao giờ sử dụng các chất kích thích. Đó là điều mà cô luôn tự hào về bản thân. Thế nhưng, sau khi kiểm tra xong, người đại diện của ban tổ chức đưa cho cô một tờ giấy. Một lần nữa, ánh mắt anh ta nghiêm nghị.

"Tôn Thừa Hoan, kết quả kiểm tra của bạn cho thấy có dấu vết của chất kích thích trong cơ thể bạn."

Cả không gian như sụp đổ dưới chân cô. Những lời ấy như một cú đấm vào mặt, không chỉ làm cô choáng váng mà còn khiến cô như rơi vào hố sâu không đáy. Cô nhìn chằm chằm vào người đại diện, không thể tin vào những gì vừa nghe thấy.

"Không thể nào...," cô thì thào, giọng run rẩy.

"Tôn Thừa Hoan, theo quy định, bạn bị tước huy chương vàng và sẽ không thể tham gia Olympic."

Cả thế giới dường như đảo lộn. Huy chương vàng mà cô đã bỏ bao nhiêu công sức để giành được, tất cả chỉ trong chớp mắt đã biến mất. Một cú sốc quá lớn, không gì có thể diễn tả nổi cảm giác lúc này của Tôn Thừa Hoan. Cô không thể hiểu được, không thể chấp nhận nổi. Cô, Tôn Thừa Hoan, lại bị tố cáo vì doping? Những nỗ lực suốt bao năm qua... tất cả có phải là vô nghĩa?

Cảm giác tủi nhục, đau đớn tràn ngập trong tâm trí cô, và cô đứng lặng người, không thể thốt lên lời. Cô nhìn những người xung quanh, những ánh mắt lạnh lẽo, sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt họ. Nhưng điều đó không quan trọng nữa. Cô đã mất tất cả.

Và từ giờ, cuộc đời của Tôn Thừa Hoan sẽ không bao giờ như trước nữa.

Tôn Thừa Hoan đứng bất động, một cơn sóng ngầm cuộn lên trong lòng cô, khiến những suy nghĩ của cô trở nên rối bời. Cô không thể tin nổi vào kết quả kiểm tra doping mà mình vừa nhận được. Huy chương vàng mà cô đã giành được, bao nhiêu mồ hôi, công sức đổ ra trong suốt những năm tháng luyện tập, bỗng chốc tan thành mây khói. Và giờ đây, thay vì được chúc mừng, cô lại phải đối mặt với sự sỉ nhục, sự nghi ngờ mà cô không hề xứng đáng phải chịu.

"Không thể nào..." Tôn Thừa Hoan lặp lại một cách tuyệt vọng, mắt cô long lanh nhưng đã mờ đi vì ngấn nước. Mỗi lời nói của ban tổ chức như một lưỡi dao cứa sâu vào trái tim cô, khiến cô không thể nào giữ vững nổi tinh thần. Cô đã làm đúng mọi thứ, tất cả những gì cô cần làm là luyện tập và thi đấu hết mình. Cô luôn kiên trì với nguyên tắc, không bao giờ sử dụng chất kích thích. Vậy tại sao lại có kết quả này?

Một trong những nhân viên ban tổ chức đứng gần cô, vẫn giữ thái độ lạnh lùng và nghiêm túc. Anh ta nhìn cô một lần nữa rồi nói:

"Chúng tôi hiểu cảm giác của bạn, nhưng kết quả xét nghiệm là không thể sai. Đã có đủ các xét nghiệm, và tất cả đều chỉ ra rằng bạn đã sử dụng doping. Chúng tôi không thể can thiệp vào quy trình này. Chúng tôi rất tiếc, nhưng theo quy định, bạn sẽ không thể giữ huy chương."

Tôn Thừa Hoan cố gắng lấy lại bình tĩnh, đôi môi cô run run. "Nhưng tôi không dùng doping! Làm sao tôi có thể bị dương tính với doping được? Tôi không bao giờ... Không bao giờ sử dụng chất kích thích!"

Cảm giác bất lực tràn ngập. Cô cảm thấy mình như bị vây hãm trong một trò chơi bất công mà bản thân không thể thoát ra. Cô đã chiến đấu quá lâu và giờ đây lại phải đối mặt với một cáo buộc mà cô hoàn toàn không hiểu nổi. Mỗi lời từ chối của ban tổ chức càng khiến cô cảm thấy như mình đang bị đẩy xuống vực sâu.

"Chúng tôi không thể làm gì thêm," người đại diện của ban tổ chức khẽ lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi. "Nếu bạn không hài lòng với kết quả, bạn có thể làm đơn khiếu nại, nhưng chúng tôi khẳng định là kết quả đã rõ ràng."

"Vậy tôi sẽ khiếu nại!" Tôn Thừa Hoan quát lên, nhưng ngay khi cô nói ra, cô nhận ra rằng lời nói đó chẳng khác nào một tiếng thét vào khoảng không vô vọng. Cô biết mình không thể thay đổi được gì. Mọi thứ đã xong, dù cô có phản đối thế nào, cô cũng không thể lật lại được kết quả.

Cô bước ra ngoài, những bước chân nặng nề như muốn kéo cô lại, không cho phép cô tiến về phía trước. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào khoảng không, như thể mọi thứ xung quanh đều không còn tồn tại. Mọi người vội vàng tránh ra khi cô đi qua, như thể sợ hãi sự tức giận trong cô. Tôn Thừa Hoan cảm thấy cô đơn, lạc lõng, một người lạ ngay trong chính thế giới của mình.

Cô ngồi xuống, vùi đầu vào hai tay, cố gắng làm cho những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô ngừng lại. Nhưng chúng cứ lấn át cô, khiến mọi thứ trở nên mù mịt. Doping. Chất kích thích. Từ trước đến nay, cô luôn cố gắng sống một cách công bằng, không lừa dối chính mình, chưa từng có lý do gì để lạm dụng bất kỳ thứ gì. Cô hiểu rằng thể thao không chỉ là về sức mạnh thể chất mà còn là về đạo đức, sự trung thực. Và cô, Tôn Thừa Hoan, luôn tự hào mình là một vận động viên như vậy.

Lúc này, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu cô. **Liệu có ai cố tình hãm hại mình không?**
Lý do duy nhất khiến cô có thể dương tính với doping là có người đã làm điều đó. Nhưng tại sao lại là cô? Tôn Thừa Hoan cảm thấy choáng váng, không thể hiểu nổi. Cô nhớ lại từng bước trong suốt quá trình thi đấu – mọi thứ đều bình thường, cô không gặp phải vấn đề gì bất thường, tất cả đều như đã được lên kế hoạch từ trước. Vậy thì ai là người có thể đổ chất kích thích vào cơ thể cô mà cô không biết?

Tôn Thừa Hoan đứng sững sờ, không thể tiếp nhận được những lời mà ban tổ chức vừa tuyên bố. Mọi thứ dường như vỡ vụn trong giây phút ấy. Cô nghe từng chữ phát ra từ loa phóng thanh, những lời khô khan như một bản án dành cho mình:

"Ban tổ chức xin thông báo, kết quả kiểm tra doping của vận động viên Tôn Thừa Hoan cho thấy có sự xuất hiện của chất kích thích. Do đó, cô bị tước huy chương vàng và không đủ điều kiện tham gia Olympic. Huy chương vàng sẽ được treo, còn suất dự Olympic sẽ trao lại cho Lý Quyên, huy chương bạc trong giải đấu."

Lý Quyên. Cái tên ấy như một tiếng sét đánh ngang tai. Lý Quyên, đối thủ lớn nhất và cũng là người mà Tôn Thừa Hoan từng xem như một thử thách để vượt qua. Bây giờ, Lý Quyên sẽ nhận suất Olympic mà cô đã vất vả giành được, còn cô sẽ bị tước quyền tham gia Olympic – ước mơ lớn nhất của cô, giấc mơ đã đeo đuổi cô suốt bao năm qua.

Cả sân vận động như chết lặng, mọi người đều ngơ ngác, chưa thể tin vào những gì vừa xảy ra. Nhưng đối với Tôn Thừa Hoan, tất cả đã kết thúc. Cô lặng lẽ quay người, bước đi với một tâm trạng nặng trĩu. Nhưng khi vừa ra khỏi khu vực thi đấu, cô cảm thấy nghẹt thở, như thể mình sắp bị đẩy ra khỏi chính cuộc đời này.

Trên khán đài, gia đình của Tôn Thừa Hoan và nhóm bạn bè, trong đó có Khương Sáp Kì, đều lo lắng, không thể hiểu được điều gì đang xảy ra. Những gương mặt quen thuộc ấy đang nhìn xuống, lo âu khi thấy Tôn Thừa Hoan rời khỏi sân mà không một lời giải thích.

Khương Sáp Kì tìm kiếm Tôn Thừa Hoan khắp nơi, lo lắng không hiểu cô đang ở đâu. Cậu bất chợt nhớ đến một nơi mà hai người thường đến khi tâm trạng suy sụp – bờ biển vắng lặng, nơi cô luôn tìm lại sự bình yên. Khi đến nơi, cậu thấy Thừa Hoan ngồi một mình trên bờ, ánh mắt xa xăm nhìn ra biển cả mênh mông.

Tôn Thừa Hoan nhìn cậu, giọng khản đặc: "Bơi lội là cuộc sống của tao, Olympic là mục đích sống. Tao không dùng doping. Tao đã đấu tranh bao lâu để vượt qua Lý Quyên, làm sao có thể dùng doping được?" Cô nắm chặt tay, ánh mắt kiên quyết hơn bao giờ hết.

Khương Sáp Kì im lặng, rồi nhẹ nhàng nói: "Tao tin mày, Thừa Hoan. Chúng ta sẽ tìm ra sự thật. Nhưng bây giờ chúng ta về nhà thôi, hai bác đang đợi mày về họ lo lắng cho mày lắm"
Tôn Thừa Hoan hai mắt ngấn lệ nhìn Khương Sáp Kì rồi gật gù theo Sáp Kì về. Bóng lưng nhỏ bé nhưng chất chứa hàng tá tâm sự.

Khi Tôn Thừa Hoan và Khương Sáp Kì về đến nhà, ba mẹ cô đang đợi ở cửa. Nhìn thấy cô bước vào với gương mặt thất thần, cả hai chỉ im lặng nhìn nhau, không nói một lời. Ba mẹ cô không hỏi gì thêm, ánh mắt họ tràn ngập lo âu và buồn bã, nhưng không có lời an ủi hay trách móc nào.

Tôn Thừa Hoan chỉ lặng lẽ đi qua họ, không dám đối diện với ánh mắt của ba mẹ. Cô bước thẳng lên phòng, như một người vô hồn, chỉ mong có thể tạm quên đi tất cả.

Mẹ cô liếc nhìn Khương Sáp Kì, ánh mắt cậu đầy sự thấu hiểu, nhưng cũng chẳng nói gì. Cậu cúi đầu chào tạm biệt, rồi quay người đi ra ngoài.

Ba mẹ Tôn Thừa Hoan cũng chỉ đứng yên, không nói gì thêm, cho đến khi cậu rời khỏi. Không khí trong nhà tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân của Tôn Thừa Hoan vang lên khi cô bước vào phòng.

Ba mẹ Tôn Thừa Hoan đang chuẩn bị mọi thứ cho chuyến công tác quan trọng thì nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ cấp trên. Giọng nói gấp gáp và khẩn trương từ đầu dây bên kia khiến họ không kịp chuẩn bị tâm lý.

"Chúng tôi rất tiếc, nhưng hợp đồng không thể hoãn lại được nữa. Nếu anh chị không có mặt để ký hợp đồng trong ngày mốt, chúng tôi sẽ phải hủy thỏa thuận với đối tác. Đây là cơ hội quan trọng mà công ty không thể bỏ qua."

Ba Tôn Thừa Hoan nhíu mày, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng. Mẹ cô cũng cảm thấy nặng nề, nhưng hai vợ chồng đều hiểu rằng công việc này không thể trì hoãn. Họ nhìn nhau, nhưng không biết phải giải thích sao với Thừa Hoan. Mọi thứ đang rất khó khăn, và họ không muốn để cô ở lại một mình lúc này.

" sếp có thể cho chúng tôi thêm một chút thời gian không? Thừa Hoan đang gặp phải khó khăn lớn, tôi lo rằng con bé không thể tự xử lý mọi chuyện được," Mẹ Thừa Hoan cố gắng thuyết phục.

"Không thể được, chúng tôi cần các anh chị ngay lập tức. Nếu không, hợp đồng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn," Cấp trên đáp, không thể chờ đợi thêm.

Cuối cùng, ba Tôn Thừa Hoan chỉ có thể gật đầu, tuy không muốn, nhưng anh biết họ không thể bỏ qua cơ hội này. Mẹ cô thở dài, nhìn Thừa Hoan đang im lặng ngồi bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng. Cô không thể bỏ đi mà không có kế hoạch gì cho con gái.

"Chúng ta sẽ phải gửi Thừa Hoan về quê cho bà ngoại chăm sóc thôi," Mẹ Tôn Thừa Hoan quyết định.

Ba Tôn Thừa Hoan không nói gì thêm, chỉ im lặng đồng ý. Sau đó, họ quyết định sẽ gọi điện cho bà ngoại của Thừa Hoan để trao đổi.

Mẹ Thừa Hoan cầm điện thoại gọi cho bà ngoại: "Mẹ ơi, con xin lỗi phải nhờ mẹ chăm sóc Thừa Hoan một thời gian. Chúng con có chuyến công tác đột xuất sang Na Uy và không thể bỏ lại công việc. Thừa Hoan lúc này rất cần người chăm sóc, mẹ có thể giúp đỡ chúng con không?"

Bà ngoại nghe vậy, không giấu được sự tức giận: "Thật không thể hiểu nổi các con! Chuyện này vừa xảy ra mà lại để con bé ở một mình?"

Mẹ Thừa Hoan kiên nhẫn giải thích: "Con bé giờ thất nghiệp rồi. Chúng con không thể chỉ lo cho nó mà bỏ qua công việc. Thừa Hoan đang trải qua một thời gian khó khăn, con lo nó sẽ suy nghĩ lung tung nếu ở một mình. Mẹ ở bên nó sẽ giúp con yên tâm hơn."

Sau một hồi im lặng, bà ngoại thở dài, nhưng rồi bà cũng hiểu ra. "Thôi được rồi, để con bé về đây. Ở đây có bà, con bé sẽ không cô đơn. Hai vợ chồng cứ yên tâm lo công việc đi."

Mẹ Tôn Thừa Hoan thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn bà ngoại rồi cúp máy. Bà ngoại tuy có chút cằn nhằng nhưng cuối cùng cũng chấp nhận và đồng ý giúp đỡ.

Ba mẹ Thừa Hoan nhìn nhau, cảm thấy một chút an tâm khi đã sắp xếp được nơi ở cho con gái trong lúc này. "Chúng ta sẽ đưa con bé về ngày mai," Mẹ cô nói.

Sau khi cúp điện thoại, ba và mẹ Thừa Hoan ngồi im lặng một lúc, không ai nói gì. Ánh sáng từ đèn phòng khách hắt lên khuôn mặt đầy lo âu của họ. Cả hai biết rõ, dù có lý do để lo cho công việc, nhưng việc thông báo với Thừa Hoan về chuyến đi đột ngột này là điều không hề dễ dàng. Cô bé đã phải chịu quá nhiều tổn thương trong thời gian qua, và việc rời khỏi thành phố, xa rời những gì quen thuộc, có thể là một cú sốc nữa với cô.

Mẹ Thừa Hoan thở dài, cố gắng tìm cách giải thích cho con gái: "Em nghĩ Thừa Hoan sẽ hiểu chứ? Cô bé đang trong thời gian rất khó khăn, liệu có phải chúng ta quá vội vàng khi quyết định như vậy không?"

Ba Thừa Hoan gật đầu, nét mặt trầm tư. "Chúng ta phải nói rõ lý do cho nó hiểu. Cả hai đứa đều cần phải đi, nhưng cũng phải lo cho Thừa Hoan. Cô ấy sẽ không thể tự giải quyết nếu ở lại một mình lúc này."

Một lúc sau, mẹ Thừa Hoan quyết định lên tiếng. "Chúng ta sẽ nói với con bé về chuyến đi, nhưng phải để cho nó biết rằng đây là giải pháp tốt nhất. Bà ngoại sẽ chăm sóc, và chúng ta sẽ quay lại khi công việc xong xuôi. Nếu Thừa Hoan thấy cần thời gian để ổn định tâm lý, chúng ta cũng không ép nó phải trở lại ngay."

Ngày hôm sau, khi bữa sáng đã xong, ba mẹ Thừa Hoan ngồi đối diện với cô, ánh mắt của họ đầy lo lắng và thành thật.

"Thừa Hoan, chúng ta có một chuyến công tác rất quan trọng sang Na Uy. Ba mẹ phải đi ngay trong ngày mai. Mẹ và ba không muốn con ở lại một mình trong tình trạng như thế này, vì thế chúng ta nghĩ con sẽ về quê với bà ngoại một thời gian. Đó là nơi con sẽ có không gian để thư giãn và suy nghĩ lại mọi chuyện," mẹ Thừa Hoan nói, giọng dịu dàng nhưng đầy kiên quyết.

Thừa Hoan ngẩng lên nhìn ba mẹ mình, ánh mắt trống rỗng, không hẳn là phản đối, nhưng có chút ngạc nhiên và không biết nên nói gì. Cô muốn từ chối, nhưng lại không thể lý giải được cảm giác trong lòng mình lúc này. Thành phố nơi cô đã sống suốt bao năm giờ trở nên ngột ngạt và khó thở. Cô không muốn nhìn thấy ai, cũng không muốn đối diện với những gì đã mất.

Ba Tôn Thừa Hoan tiếp lời: "Chúng ta biết con không muốn đi, nhưng đây là quyết định tốt nhất lúc này. Con có thể ở đó yên tĩnh một thời gian, và nếu cảm thấy ổn, chúng ta sẽ đưa con trở lại khi công việc của ba mẹ xong."

Thừa Hoan ngồi im lặng, suy nghĩ một lúc lâu. Cô nhìn ba mẹ, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời xanh trong vắt, mà lòng cô lại chợt trống rỗng. Cô không thể ở lại trong thành phố này, nơi mà tất cả những ký ức về những nỗ lực, mồ hôi và ước mơ giờ chỉ còn là một nỗi thất vọng đắng cay.

Sau một lúc, cô khẽ gật đầu, giọng hơi nghẹn lại: "Con đồng ý. Con sẽ về quê với bà. Nhưng con không biết bao lâu, có thể lâu một chút. Khi nào tâm trạng ổn định, con sẽ về."

Mẹ Thừa Hoan nhẹ nhõm thở ra, cảm thấy an tâm khi nghe những lời đó. Ba cô cũng gật đầu, tuy vẫn không giấu được nỗi lo lắng trong mắt.

Ngày hôm sau, Thừa Hoan chuẩn bị hành lý để về quê. Cô chỉ mang theo vài bộ đồ đơn giản, cùng với một ít đồ dùng cá nhân. Cảm giác khó chịu vẫn lẩn khuất trong lòng, nhưng ít nhất bây giờ, cô có thể tìm được chút bình yên ở nơi quê nhà.

Khi họ rời thành phố, Thừa Hoan không còn cảm thấy quá nặng nề như trước. Thành phố này quá chật chội và đầy đau đớn đối với cô. Nhưng quê nhà, nơi mà cô đã từng sống những năm tháng vô lo vô nghĩ, lại là một nơi có thể giúp cô tĩnh tâm lại.

Quê của cô nằm ở một hòn đảo nhỏ ngoài xa đất liền. Để đến đó, người ta phải đi một chuyến tàu dài, dọc theo con sóng vỗ về bờ cát trắng, vượt qua những hòn đá lớn, những đợt sóng dập dờn lấp lánh dưới ánh mặt trời. Khi tàu cập bến, Thừa Hoan bước xuống, cảm nhận được không khí có trộn lẫn một tín mùi tanh của cá tươi, mát mẻ của biển cả. Những ngôi nhà nhỏ xinh xắn nằm sát bờ biển, những con đường làng quanh co, không có xe cộ vội vã, chỉ có tiếng sóng vỗ và tiếng chim hót.

Ở đây, thời gian dường như chậm lại. Cảnh vật yên bình và tĩnh lặng, không có áp lực, không có những kỳ vọng khắc nghiệt như ở thành phố. Thừa Hoan cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi đặt chân lên mảnh đất này, nơi mà mỗi ngày cô chỉ cần dậy sớm, hít thở không khí trong lành và ngắm nhìn bình minh trên biển. Một cảm giác bình yên mà cô chưa từng tìm thấy suốt thời gian qua.

Bà ngoại đã đón cô ở bến tàu. Bà chỉ im lặng nhìn Thừa Hoan một hồi lâu, như thể đang muốn hiểu hết những gì cháu gái bà đã phải trải qua. Nhưng thay vì nói gì, bà chỉ vỗ về cô, khẽ nói: "Về thôi, con. Mọi thứ sẽ ổn cả."

Thừa Hoan mỉm cười, dù vẫn còn chút nỗi buồn chưa thể xóa nhòa, nhưng cô cảm nhận được sự ấm áp từ bà ngoại. Có lẽ, đây chính là nơi cô cần để tìm lại chính mình.

-

Sáng hôm sau, Thừa Hoan ngồi trên mỏm đá, đối diện với biển cả bao la. Cảnh vật tuyệt đẹp của mặt trời lên, những tia sáng đầu tiên phản chiếu trên mặt nước khiến cô cảm thấy tạm thời quên đi mọi phiền muộn. Không gian yên tĩnh, duy chỉ có tiếng sóng vỗ vào bờ, nhịp nhàng như một bản hòa ca của biển cả. Thừa Hoan thở sâu, đôi mắt cô nhắm lại, để cho tâm trí được thả lỏng. Nàng nhắm mắt, hít sâu làn gió mằn mặn, để nó cuốn đi những vướng bận trong lòng.

Nhưng ngay khi cô đang chìm trong cảm giác bình yên ấy, một cơn sóng lớn bất ngờ ập vào, kéo theo cô ngã khỏi mỏm đá. Cả cơ thể Thừa Hoan bị cuốn vào dòng nước lạnh, khiến cô không kịp phản ứng, chỉ biết vung vẩy tay chân tìm cách bám vào bờ.

Trong lúc ấy, từ xa, Bùi Châu Hiền đang chèo thuyền nhỏ dọc theo bờ biển. Cô gái làng chài với ánh mắt sắc bén nhanh chóng nhận ra tình huống bất thường. Nhìn thấy Thừa Hoan đang vật lộn với sóng, cô không chút do dự, lập tức nhảy khỏi thuyền, lao vội về phía Thừa Hoan. Dù có chút khó khăn, cô vẫn kéo được Thừa Hoan lên thuyền và chèo nhanh vào bờ.

Đặt Thừa Hoan nằm lên bãi cát, Bùi Châu Hiền lập tức kiểm tra xem cô có bị thương không. Sau một lúc, Thừa Hoan từ từ mở mắt, ho sặc sụa khi nước biển trong miệng bị phun ra.

Tuy nhiên, khi vừa ngồi dậy, Thừa Hoan không kìm được lời nói đầy tự trọng: "Cô không cần phải cứu tôi đâu. Tôi là vận động viên, tôi có thể tự xử lý."

Bùi Châu Hiền đứng dậy, nhìn Thừa Hoan một cách lạ lẫm, rồi nở một nụ cười khẩy. Cô không hề có vẻ gì là quan tâm hay cảm thấy được cảm ơn.

"Ồ, vận động viên à? Tôi thấy cô vùng vẫy chứ có bơi được đâu"

Thừa Hoan giật mình, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng. Cô cố kìm lại sự tức giận và ngạc nhiên. Cô nhìn Bùi Châu Hiền, đôi mắt sắc bén, rồi đáp lại bằng giọng lạnh lùng:

"Cô nói cái gì?" Thừa Hoan không thể tin vào tai mình. "Cô biết tôi là ai mà lại nói vậy?"

"Nhưng trên đảo không có doping đâu, nên tôi lo rằng cô không bơi được. " Châu Hiền trả lời, giọng đầy mỉa mai.

Thừa Hoan cảm thấy một cơn sóng giận trong lòng mình, nhưng cô không muốn tiếp tục cãi vã. Thứ cảm giác bị xem thường này khiến cô không thể chịu đựng thêm. Cô quay lưng, bỏ đi mà không thèm nhìn lại.

Bùi Châu Hiền đứng đó, ngước nhìn theo bóng Thừa Hoan đang rời đi. Cô không có ý định làm hòa hay tiếp tục câu chuyện. Cô chỉ biết rằng, Thừa Hoan là một người nổi tiếng, nhưng ở đây, trên đảo này, không ai quan tâm đến danh tiếng của cô ấy. Ở nơi này, mọi thứ đều bắt đầu từ con người thật, không phải những gì người ta thể hiện.

Khi Thừa Hoan khuất bóng, Hiền thở dài, rồi lặng lẽ quay lại chiếc thuyền của mình, tiếp tục công việc chưa xong của mình.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro