Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2.



Sau khi rời khỏi nơi gặp nàng tiên đó Wendy cứ thơ thẩn mãi. Sáng hôm sau, cô đến công ty sớm hơn

- Hôm nay cậu tới sớm nhỉ ? Không ngủ được vì nàng hả ?
Joy châm chọc

- Không châm chọc mình một hôm cậu chết à ?
Wendy thẳng tay trừng trị

- Uhm ! Không đến nỗi chết nhưng ăn cũng chẳng thấy ngon.

- Hừ !
Wendy hừ lạnh. Cô cũng chẳng dỗi hơi vì biết rằng trong việc này Joy đã đúng, nếu còn tranh luận thì cô sẽ là người thua cuộc

- Cậu tìm ngay cho mình đối tác cung cấp cho ta nguồn vật liệu xây dựng. Mình thích ý tưởng xây dựng siêu thị gần đại học Revel của cậu.
Wendy mỉm cười tán dương

Đối với mọi người, Wendy rất rất rất... kiệm nụ cười vì cô cảm thấy cười không cần thiết. Nếu dành cho việc tán thưởng thì nó sẽ có hữu ích vì cấp trên mà cười có nghĩa cấp dưới sẽ được thưởng. Chính vì vậy nên cô rất ít bạn bè. Chỉ có Joy và gia đình ba mẹ mới thường xuyên thấy cô cười. Nụ cười cô rất đẹp, cô tự sướng rằng nếu cười nhiều để mọi người thấy hẳn là bệnh viện sẽ quá tải vì nhiều người ngất xỉu về vẻ đẹp của cô. ( Min : Hô hô).

- Xì ! Mình biết mà. Để đoán nhé. Cậu sẽ trực tiếp điều hành việc xây dựng công trình này. Vì sao nhỉ ? Vì nơi đó gần với nơi tiểu thư xinh đẹp kia theo học.
Joy luôn biết chớp lấy thời cơ để châm chọc người kia

- Tùy cậu. Nghĩ sao cũng được hết.
Sau khi đuổi khéo Joy ra khỏi phòng, Wendy giải quyết thêm một số việc

Cô lôi trong túi ra 1 chiếc bóp tiền, thẻ học sinh của Irene Bae rơi ra trên bàn làm việc. Wendy đặt bóp xuống bàn rồi cầm chiếc thẻ học sinh mà ngắm nhìn. Cô nhàn nhã chống cằm lên tay, chiếc thẻ được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc, cô lười nhác miết ngón tay trỏ lên khung hình. Miệng nhẻo cười. Đôi tay khựng lại, nụ cười chợt tắt. Wendy miên man trong dòng suy nghĩ của mình. " Sao mình lại phải để ý tới cô bé này nhỉ ? Joy nói mình dùng ánh mắt gì gì ấy nhìn cô bé đó. Ánh mắt gì vậy ta ? Vẫn là nhìn bình thường thui sao mà cậu ta kêu dùng ánh mắt khác. Chắc là cậu ta bị dở hơi rồi. Mình nhìn cô bé này lâu 1 chút chứ có làm sao đâu ! Chắc không phải yêu cô bé này rồi. Nhảm nhí. Nhưng lòng mình cứ sao sao khi nhìn thấy ảnh của cô ấy, cứ coi cái ảnh đó là mình lại tự cười. Có khi nào ... ? "

Wendy trong lòng rất bồi hồi. Cô không tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên vì nó thật nhảm nhí. Cứ thử tưởng tượng xem, 2 người không quen, mới nhìn nhau 1 lần sao mà yêu ngay được. Nếu thế thì phải có duyên phận từ kiếp trước rồi. Nghĩ xong, cô tự cho mình là đang đi đúng hướng tuy nhiên cái tình cảm không tên kia đang dần lấn chiếm từng % trong trái tim cô. Lấy điện thoại ra, cô chụp lấy khuôn mặt xinh đẹp kia rồi lưu lại cẩn thận. Nhanh chóng vớ lấy áo khoác rồi kêu Joy chuẩn bị xe cho mình.

- Joy Park ! Cho cậu 5 phút chuẩn bị xe, mình đi có việc.
Wendy nói qua điện thoại

/ Uhm ! Mình sẽ chuẩn bị. Nhưng mà cậu đi đâu, có cần tài liệu không ? / Joy hơi bất ngờ vì lần đầu tiên Wendy ra ngoài mà không có kế hoạch trước, cũng không thông báo với cô một tiếng

- Không cần. Mình đi một mình là được rồi. Cậu không cần theo mình. À quên cũng không cần tài xế.
Wendy cúp máy

Wendy cầm theo chiếc thẻ kia dự sẽ tới đại học Revel để trả lại chiếc thẻ kia cho chủ nhân của nó. Đi qua chỗ Joy Wendy còn nói thêm

- Cậu gọi điện về cho ba mẹ mình, mình đi có việc, trưa không về ăn cơm được.

- Ok!

Wendy lướt qua, Joy tinh ý nhận ra rằng trên tay Wendy là chiếc thẻ học sinh của Irene. Khẽ mỉm cười, Joy nghĩ rằng mình đã đúng khi nói Wendy thực sự đã để tâm tới cô gái xinh đẹp kia rồi. " Chắc giờ là đi tới chỗ nàng tiên đó, cậu khá lắm Son Seungwan ! Dám bỏ bê công việc để đi theo tiếng gọi con tim mình. Tốt thôi, cậu thật trọng sắc khinh bạn."

....

Wendy một mình lái xe đi tới trường đại học Revel, cô đỗ bên đường rồi vào quán nước ngồi chờ hình bóng kia xuất hiện. Một lúc sau, thân ảnh xinh đẹp ấy cũng xuất hiện nhưng lần này còn một người khác. 2 người hình như là bạn rất thân, nàng cười nói vui vẻ với người ấy. Cô gái đi cạnh Irene hơi lùn nhưng rất trắng trẻo, khá xinh xắn. Cả 2 đều mặc váy đồng phục nên khoe được đôi chân thon, trắng. Wendy tính đứng dậy trả tiền thì một người khác đi tới. Là con trai. Hắn không giống với 1 trong 2 người cho nên Wendy nghĩ đó không phải là anh hay em trai. Hắn tiến lại gần với Irene hơn. Có vẻ như nàng đang tức giận, liền gạt phăng đi đôi tay rắn chắc đang cầm lấy cánh tay của mình

- Anh xin lỗi...Anh bận nên đón em muộn...

- Lần thứ mấy rồi anh biết không ? Em rất ghét phải chờ đợi. Em cực kì ghét điều đó và anh cứ tái phạm.
Irene giậm chân giận dỗi. Cô bé trắng nhưng hơi lùn đã đi mất

- Thôi mà baby. Tha thứ cho anh đi mà. Anh yêu em đừng giận hờn nữa.
Hắn nhả những câu nói đường mật để lấy lòng Irene

- Dong Gun, lần này em tha cho anh, anh mà còn tái phạm, em sẽ xử lý anh đó. Thật đáng ghét !
Irene đánh yêu vào cánh tay của tên đó. Hắn đỡ lấy cặp của Irene và ôm cô vào lòng

- Anh biết rồi bé cưng. Anh hứa sẽ không tái phạm nữa. Anh tái phạm thì anh sẽ bị em xử lý sao cũng được. Anh nguyện dành cả đời này cho em mà.
Liên tiếp là những câu nói mật ngọt chết ruồi. Nó khá hiệu nghiệm với những cô nàng nhẹ dạ cả tin như Irene

Mọi việc xảy ra, Wendy đều thu gọn vào tầm nhìn. Cô trực tiếp chứng kiến. Khẽ bật cười: " Thì ra em đã có người yêu. Để coi em có thoát khỏi tay tôi không."

Con người càng lạnh lùng thì tính chiếm hữu càng cao. Là Wendy đã để ý tới cô ấy trước nhưng tự dưng lại có kì đà cản mũi. Mặc dù không biết trong lòng là như thế nào đối với Irene nhưng cô chỉ muốn nàng thuộc về riêng mình, chỉ của riêng mình cô mà thôi. Ai mà động chạm tới nàng, cô đều cảm thấy khó chịu, ngứa ngáy trong người. Cảnh tình cảm lãng mạn xướt mướt hay có trên phim ảnh thì lại đang diễn ra ngay trước mắt cô. Irene là người trẻ người non dạ, hay bị cám dỗ làm mờ mắt. Khi yêu những người như Irene chỉ cần xuống nước một chút, rù rì vào tai nàng những lời nói có cánh là tức khắc nàng sẽ siêu lòng không động thủ cũng có thể khiến nàng chìm đắm không muốn xa rời vòng tay mình.

Wendy không thể hiện ra bên ngoài là mình đang khá khó chịu khi nhìn thấy cảnh âu yếm của Irene. Coi như lần này đi là để biết thêm về nàng và các mối quan hệ của nàng

- Tìm hiểu tất cả về Irene Bae Joohyun giùm tớ.
Wendy gọi Joy vào chỉ nói đúng một câu đó

/ Hửm ? / Joy chưa nghe rõ Wendy cau mày nhắc lại

- Tìm. Hiểu. Tất. Cả. Về. Irene. Bae. Cho. Mình !
Wendy gằn từng chữ

/ Ờ hớ ! Không cần nhắc mình cũng đã kêu người tìm hiểu cho cậu rồi. / Joy khẽ nhếch môi. 2 đứa là bạn thân không khác gì 2 chị em trong nhà. Tâm tư người này dù có che dấu tốt tới đâu cũng bị người kia đoán được, dễ như trở bàn tay

- Nhanh vậy ?
Wendy ngạc nhiên

/ Đợi 10' tớ sẽ ra chỗ cậu /

10 phút sau

Joy bước vào quán liền đưa mắt tìm thấy Wendy và bước về phía bàn kéo ghế ngồi xuống

- Cái mặt cậu lúc sáng ra khỏi tập đoàn là mình đủ hiểu rồi. Không thấy ai như cậu hết, cái gì che giấu cũng tốt thế mà fall in love thì không thể nào qua khỏi mắt mình.
Joy nhìn Wendy môi cô trề ra dài cả thước

- Xớ ! Cậu cứ làm như mình làm lộ liễu lắm á.
Wendy ngoài thì cứng, trong thì đang lạnh run lên vì độ nhạy của Joy. Cô cần phải cẩn thận với Joy hơn vì tâm tư của cô Joy đều biết. Đến lúc cô mà có ý đồ đen tối gì đó, cô ấy mà nhìn ra chắc cô đi đầu xuống đất

2 người nói chuyện một chút nữa thì có người mang 1 tập tài liệu tới đưa cho Joy

- Đây là tất cả lí lịch và mối quan hệ của Irene Bae Joohyun.
Anh ta đặt lên bàn của Wendy rồi kính cẩn nói

- Rồi cậu đi ra đi, chút nữa tôi sẽ chuyển khoản cho cậu sau.
Joy phẩy tay như người quyền quý

Thực ra, Joy là con gái của nhà văn nổi tiếng. Cô không theo nghiệp thơ văn giống cha dù nó đem lại tiền bạc và danh tiếng. Cô thích tự do, cô thích làm việc cùng Wendy hơn là ngồi thơ thẩn với những vần thơ chẳng đâu vào đâu

- Cậu nhanh thật đó hiểu hết tâm tư của mình. Cậu đi loại dép gì trong bụng mình vậy ?
Wendy cười

- Giày đinh.
Joy phũ.

Một câu nói của cô nàng khiến Wendy ngậm miệng ngay tức khắc. Wendy nghĩ thầm: " Cậu có nhất thiết phải ác với mình như vậy không chơi hẳn đi giày đinh trong bụng mình thì ai mà sống được ! ".

- Cậu coi đi. Nếu có việc gì thì gọi, mình đi shopping đây.
Joy hôn gió Wendy

- Chẳng ai thư kí kiêm trợ lí như cậu. Chủ tịch như mình còn không có thời gian rảnh đi chơi mà trợ lý như cậu lại trong giờ đi shopping ! Ơ hơ, sướng nhỉ ?
Wendy khinh khỉnh nói

Tình bạn giữa Joy và Wendy là như vậy, cứ đâm chọt nhau như thế nhưng cực kì hiểu nỗi lòng của nhau, cô thực hạnh phúc khi có người bạn như thế

Cô lật từng trang từng trang một coi lý lịch của Irene. Cô lấy giấy bút gạch những điểm chính.

1 - Sinh ngày 29/3/1991

2 - Gia đình: cha là 1 doanh nhân có 1 doanh nghiệp nhỏ, mẹ nội chợ, rất được ông nội chiều chuộng

3 - Đã có người yêu là Dong Gun Son

4 - Bạn thân: Kang Seulgi - sinh viên năm nhất khoa Quản trị kinh doanh

Wendy's pov:

Dong Gun Son à...Dám trùng họ với mình sao ? Được rồi Irene Bae Joohyun...tôi chính thức làm mọi cách khiến em làm vợ tôi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #wenrene