Phiên ngoại 3
Bay hơn mười tiếng đồng hồ, Bùi Châu Hiền đẩy xe hành lý bước ra khỏi cổng hành khách.
Cô đã đi theo đoàn lưu diễn hơn một tháng, tuy rằng sau khi cùng với Tôn Thừa Hoan ở bên nhau, cũng đã không còn tiếp nhận yêu cầu đi công tác dài hạn, nhưng lần này một điều luật sư được bổ nhiệm đột nhiên bị ốm. Lần này rất quan trọng đối với đoàn công tác, chỉ có cô mới có thể giải cứu cả đoàn.
Tôn Thừa Hoan đến sân bay đón cô, kể từ ánh mắt đầu tiên khi Bùi Châu Hiền nhìn thấy Tôn Thừa Hoan, nhịp tim của Bùi Châu Hiền đã bất thường.
Các nàng trong 8 năm nay đã không xa nhau lâu như vậy.
Khi đi công tác hai người thường xuyên gọi video cho nhau, Bùi Châu Hiền còn nói đùa với Tôn Thừa Hoan rằng có phải các nàng đã kết hôn lâu rồi, lại còn đã có con, tình cảm của hai người không còn mãnh liệt như xưa nữa, dù có xa cách cũng sẽ không còn cồn cào nhớ nhung nữa. Ai ngờ vừa gặp mặt, Bùi Châu Hiền lập tức rơi vào ánh mắt ôn nhu của Tôn Thừa Hoan, chỉ muốn trốn vào trong lòng ngực của nàng mà không chịu ra.
Tôn Thừa Hoan mỉm cười hỏi: "Không phải không còn tình cảm mãnh liệt sao?"
Bùi Châu Hiền gắt gao ôm chặt nàng, không thừa nhận chính mình đã nói như vậy, hơn nữa lập tức nói sang chuyện khác:
"Chúng ta đi đón Tiểu Bùi Bình tan học đi, em đã trở về, vừa lúc cho con bé một bất ngờ."
Tôn Thừa Hoan: "Hôm nay con không đi nhà trẻ, buổi sáng dậy liền nói đau bụng."
Bùi Châu Hiền trong lòng căng thẳng, nới lỏng vòng tay: "Bụng bị làm sao vậy? Hiện tại con không sao chứ?"
"Không sao cả." Tôn Thừa Hoan lúc này còn mỉm cười:
"Tôi đã đưa con đến khám bác sĩ, ở trên đường đi còn thương lượng với tôi, nói rằng đến khám bác sĩ là được rồi, có thể không tiêm thuốc được không."
Tôn Thừa Hoan nói không sao, Bùi Châu Hiền cũng đã yên tâm, nghe thấy Tiểu Bùi Bình bị đau bụng thế mà còn có tâm tình cò kè mặc cả, cô bị vẻ đáng yêu của con bé làm cho bất ngờ, sau một lúc dừng lại, cô tiếp tục hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Bác sĩ bảo con bé uống nhiều nước ấm." Tôn Thừa Hoan nhận lấy xe đẩy hành lý, cùng Bùi Châu Hiền đi đến bãi đậu xe.
"A?" Bùi Châu Hiền cuối cùng cũng có phản ứng: "Cho nên là con bé cố ý muốn trốn học?"
Tôn Thừa Hoan: "Chắc là thèm ăn. Sau khi ra khỏi bệnh viện, con bé nói rằng hôm nay chính mình bị bệnh, nên muốn đi qua cho ông cố xem. Đến bên kia liền ôm lấy dì Uân, xin bánh sữa."
Bùi Châu Hiền dở khóc dở cười.
Đặt hành lý vào cốp xe, Tôn Thừa Hoan hỏi Bùi Châu Hiền: "Muốn trực tiếp đi đến ông nội bên kia để đón Tiểu Bùi Bình, hay là về nhà trước?"
"Hmmm..." Bùi Châu Hiền cúi đầu thắt dây an toàn, suy tư chậm rãi nói:
"Phải thu dọn hành lý một chút, mang theo quà đến cho ông nội cùng với dì Uân."
Tôn Thừa Hoan một tay cầm tay lái: "Vậy là về nhà?"
Bùi Châu Hiền tiếp tục chậm rãi nói: "Em cũng phải tắm rửa thay quần áo."
Đôi môi đỏ của Tôn Thừa Hoan cong lên, nâng ngón tay lên vuốt ve lỗ tai của Bùi Châu Hiền: "Đã biết."
Đầu ngón tay dừng lại ở vành tai, động tác của Tôn Thừa Hoan rất nhẹ nhàng, trong lòng của Bùi Châu Hiền liền xuất hiện một dòng điện.
Bùi Châu Hiền đảo mắt nhìn nàng, giây tiếp theo, Tôn Thừa Hoan cúi người hôn lên môi cô.
Vốn dĩ chỉ định nếm thử một chút rồi sẽ ngừng, nhưng hơi thở nóng hổi hòa quyện vào nhau, làm nụ hôn này biến thành tia lửa có thể cháy lan cả một thảo nguyên, hai người càng hôn càng sâu. Tôn Thừa Hoan chôn đầu vào cổ trắng hồng của Bùi Châu Hiền, hô hấp của Bùi Châu Hiền ngày càng nặng nề, đúng là khó có thể tách ra, vừa lúc chiếc xe thể thao màu đỏ đậu đối diện xe các nàng đã bóp còi.
Tôn Thừa Hoan buông Bùi Châu Hiền ra, lau son môi cho cô: "Bảo bối, chờ một lát nữa."
"Chị đừng có nói ra mà!" Bùi Châu Hiền lấy lòng bàn tay che mặt của mình lại, làm bộ lơ đãng từ khe hở ngón tay nhìn xe phía đối diện.
Động cơ xe thể thao nổ vang, "Vèo" một cái đã lái đi rồi.
Ngày hôm đó, Tiểu Bùi Bình đã mơ màng ngủ chờ đến hơn 8 giờ tối mới thấy mẹ của mình đến đón.
"Mommy con đâu?" Tiểu Bùi Bình mặc một bộ áo lông mỏng có họa tiết nai con nhỏ ôm cổ Tôn Thừa Hoan, vẻ mặt chứa đầy thất vọng khi không nhìn thấy Bùi Châu Hiền.
Tôn gia gia cũng quan tâm hỏi Tôn Thừa Hoan: "Chuyến bay của A Hiền bị trễ sao? Hay là bị dời lại?"
Tôn Thừa Hoan nói: "Em ấy đã trở về, nhưng chuyến bay đường dài có chút mệt, cột sống cổ không thoải mái, cảm thấy chóng mặt. Con đã bảo em ấy đi ngủ trước, hôm khác lại qua đây."
"Mommy con chóng mặt sao? "Tiểu Bùi Bình mềm mại như bông dựa vào Tôn Thừa Hoan, giọng nói ngây thơ hỏi.
Tôn Thừa Hoan sờ sờ cái trán nhỏ của bé con: "Cho nên khi về nhà con không được làm ồn, để cho mommy nghỉ ngơi."
Tiểu Bùi Bình khoé miệng nhíu lại: "Dạ."
Tôn gia gia nói: "Cột sống cổ cũng không thể xem nhẹ, đó là bệnh nghề nghiệp của A Hiền. Tiểu Hoan, hai người các con cần phải chú ý đến bản thân nhiều hơn, lúc cần nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi."
Tôn Thừa Hoan: "Con đã biết."
Tôn Thừa Hoan đưa Tiểu Bùi Bình trở về nhà, Tiểu Bùi Bình vừa vào cửa liền chạy lên lầu. Quầng thâm mắt thấy bé con chạy, nên cũng chạy theo, Tôn Thừa Hoan cũng đuổi theo ở phía sau:
"Không phải chúng ta đã nói rồi sao, không được làm ồn mommy."
Tiểu Bùi Bình ngồi xổm xuống che miệng quầng thâm mắt lại: "Im lặng-----"
Quầng thâm mắt liếm lòng bàn tay của bé con, Tiểu Bùi Bình cười "Khanh khách" rút tay về.
Trong phòng ngủ, Bùi Châu Hiền nằm lười biếng, cửa phòng bị một tiểu bé con nhẹ nhàng đẩy ra.
Tiểu Bùi Bình rón ra rón rén tiến vào, quầng mắt mắt theo sát sau đó, hai thân thể nhỏ bé nóng hóng hừng hực tiến lên người Bùi Châu Hiền.
"Mommy... con rất nhớ mommy." Tiểu Bùi Bình nhỏ giọng nói.
Bùi Châu Hiền ngồi dậy dựa vào mép giường, đem Tiểu Bùi Bình bế lên giường, lại vớt quầng thâm mắt đặt ở bên kia: "Là nơi nào nhớ mommy?"
Tiểu Bùi Bình vỗ vỗ ngực: "Nơi này."
Đường nét trên khuôn mặt của Tiểu Bùi Bình bảy tám phần rất giống Tôn Thừa Hoan, nhìn bé con như thể nhìn thấy Tôn Thừa Hoan khi còn nhỏ. Bùi Châu Hiền mỉm cười nghiêng người giả vờ lắng nghe nhịp tim của Tiểu Bùi Bình: "Mommy nghe thấy nó đang nói chuyện!"
Tiểu Bùi Bình cúi đầu ghé vào bên tai Bùi Châu Hiền: "Mommy, mommy thật sự chóng mặt sao?"
Bùi Châu Hiền: "..."
"Có phải mommy nói dối mẹ, muốn làm mẹ đau lòng cho mommy phải không?" Tiểu Bùi Bình dùng giọng điệu rất hiểu chuyện, đôi mắt ngấn nước nhấp nháy:
"Hôm nay con nói dối mẹ, nói con đau bụng. Mẹ liền rất đau lòng cho con, còn mang con đi ăn bánh sữa do Uân bà bà làm."
Bùi Châu Hiền đều đã biết ngọn nguồn từ chỗ Tôn Thừa Hoan, nhưng lúc này vẫn biểu hiện đến kinh ngạc:" Thì ra là con nói dối--"
Tiểu Bùi Bình vội vàng không ngừng che miệng Bùi Châu Hiền lại, hai má phồng lên:
"Con nói nhỏ với mommy, mommy phải giữ bí mật giúp con, được không?"
Bùi Châu Hiền ra vẻ nghiêm túc nói: "Không thể nói dối, nói dối là không tốt, biết không?
Tiểu Bùi Bình gục đầu xuống, ánh mắt chột dạ hướng lên trên nhìn Bùi Châu Hiền:
"Vậy mommy sẽ nói cho mẹ nghe sao?"
Bùi Châu Hiền không trả lời, vuốt bộ lông mượt mà của quầng thâm mắt, liền chìm vào suy nghĩ.
Tiểu Bùi Bình hai tay giữ mặt của Bùi Châu Hiền, cái miệng nhỏ liên tục hôn Bùi Châu Hiền: "Mommy, mommy! Đừng nói với mẹ, về sau con sẽ không như vậy nữa."
Bùi Châu Hiền đang định cười, Tôn Thừa Hoan đẩy cửa tiến vào, thấy Tiểu Bùi Bình đang ôm Bùi Châu Hiền lắc qua lắc lại mà làm nũng, vẫy tay với bé con, nhẹ giọng nói: "Tiểu Bùi Bình, đến giờ tắm rửa thơm thơm rồi đi ngủ."
"Vâng..." Tiểu Bùi Bình vẫn còn lo lắng. Mỗi một bước đi, nhìn lại ba lần.
Bùi Châu Hiền làm động tác "OK" với bé con, Tiểu Bùi Bình nhận được tín hiệu, tức khắc vui vẻ mà chạy đến bên cạnh Tôn Thừa Hoan.
Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cùng nhìn nhau cười.
Sau khi Tiểu Bùi Bình ngủ thiếp đi, Tôn Thừa Hoan trở về phòng, Bùi Châu Hiền mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, đứng bên cửa sổ đang nghe điện thoại. Nội dung có vẻ như vị điều luật sư kia đã khỏi bệnh, trong quá trình phối hợp đang gặp một số vấn đề với nghệ sĩ dương cầm. Bùi Châu Hiền đang làm cầu nối với cả hai bên.
Tôn Thừa Hoan từ phía sau ôm chặt lấy Bùi Châu Hiền, hai người dựa sát vào nhau, khu viên tĩnh mịch, mùa thu đang tràn ngập bên ngoài cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro