Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Trước Tết Trung thu, Bùi Châu Hiền đưa Tôn Thừa Hoan cùng đi Đồng gia. Tôn Thừa Hoan đã chuẩn bị quà Tết Trung thu cho mỗi người, tất cả mọi người đều vui vẻ tiếp đón, ngoại trừ Đồng Chân Ni không có ở nhà.

Đồng Đình Khải dù thành công trong sự nghiệp, nhưng thua xa Tôn gia rất nhiều, từ trước đến nay đối với Tôn Thừa Hoan luôn khách khí. Tôn Thừa Hoan cũng thái độ khiêm tốn, đối đáp lịch sự. Đồng Đình Khải tâm tình đang rất tốt, bầu không khí ở nhà cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Sau bữa tối, trước khi rời đi, Đồng Đình Khải cùng Bùi Lan đã đưa hai người ra cửa. Bùi Lan luôn cười khanh khách nói với Tôn Thừa Hoan:

"Tiểu Hoan, tính tình A Hiền không tốt, cũng không hiểu chuyện, con phải thông cảm cho nó."

Bùi Châu Hiền biết suy nghĩ của Bùi Lan, nhưng những lời khuyên này là vô nghĩa, cô cùng Tôn Thừa Hoan hoàn toàn không phải là có tình cảm thật sự.

Cô giả vờ như vô ý nhìn sang chỗ khác, nghiêm túc lắng nghe lời nói của Tôn Thừa Hoan:

"Châu Hiền rất tốt, ngược lại là con hay bận việc công ty, thường không thể chăm sóc cho cô ấy."

Tôn Thừa Hoan lại nói: "Con về sau sẽ chăm sóc cô ấy nhiều hơn."

Bùi Lan trong lòng an tâm, đối với Tôn Thừa Hoan càng xem càng hài lòng. Gia cảnh tốt, nhân cách tốt, cũng rất xinh đẹp, đối nhân xử thế không có lựa chỗ, hoàn toàn là con gái của mình trèo cao. Vì vậy, ngay khi hai người rời đi, Bùi Lan liền nhắn tin cho Bùi Châu Hiền.

Một tin nhắn thật dài, một nửa dùng để ca ngợi Tôn Thừa Hoan, nửa còn lại dùng để dong dài với Bùi Châu Hiền, bảo cô cần phải quý trọng Tôn Thừa Hoan, quý trọng cuộc hôn nhân này.

"Nếu mẹ mà là con, nếu có thể gặp được người như Thừa Hoan, có nằm mơ cũng phải cười cho đến tỉnh."

Bùi Châu Hiền bỏ qua di động, chống cửa sổ xe nhìn Tôn Thừa Hoan lái xe.

Chờ đến khi hiệp ước kết thúc, hai người đối mặt chia tay trong hoà bình, Bùi Lan rất có thể sẽ nổi trận lôi đình. Xét đến cùng vẫn là bởi vì điều kiện của Tôn Thừa Hoan quá vượt trội về mọi mặt, nghĩ đến đây, Bùi Châu Hiền khó tránh khỏi đau đầu.

Đảo mắt liền đến tết Trung Thu

Tôn gia gia có hai người em họ, mỗi người em họ đều có mấy người con, mỗi lần đến tết Trung Thu, ngôi nhà của Tôn gia luôn vắng vẻ, hiếm khi náo nhiệt lên.

Bùi Châu Hiền theo sát Tôn Thừa Hoan, đến khi dùng cơm, đại khái cô cũng có thể nhớ ai là ai.

Tôn gia gia bị huyên náo một ngày, lại có thói quen ngủ sớm, nên sau bữa tối, Tôn Thừa Hoan đưa ông ấy trở về phòng, những người còn lại đều ở đại sảnh uống trà hoặc tự tìm thú vui.

Bùi Châu Hiền vừa ngồi xuống ở bàn trà, liền bị bọn họ lôi kéo đến nói chuyện phiếm.

"Lần trước ta có nghe lão gia nói tới, nhưng vốn con người của ta, tuổi càng cao càng không có trí nhớ tốt... Cô làm công việc gì vậy?"

Bùi Châu Hiền nhìn qua, người đang nói chuyện chính là một người phụ nữ trung niên mập mạp họ Uông, cô bắt chước theo Tôn Thừa Hoan xưng hô với đại thẩm thẩm kia.

"Đại thẩm thẩm", Bùi Châu Hiền khách khí nói: "Con là điều luật sư dương cầm."

Uông đại thẩm: " À, điều luật sư, chính là điều chỉnh âm dương cầm đúng không?"

Bùi Châu Hiền: "Cũng không chỉ có điều âm, còn tham gia thiết kế đàn dương cầm."

"Viện Viện của bọn ta cũng học đàn dương cầm, cửa hàng đàn cũng giới thiệu vài bộ chỉnh âm cho nó, nhưng kỹ thuật không được tốt, chỉnh tới chỉnh lui đều không được, Viện Viện nói rằng âm thanh họ chỉnh không hay bằng âm nó đang sử dụng."

Uông đại thẩm cũng không đợi Bùi Châu Hiền trả lời, liền nói tiếp: "A Hiền, cô dùng cái gì để chỉnh âm? Hay cũng dùng bộ chỉnh âm?"

Bùi Châu Hiền: "..."

Bộ chỉnh âm là công cụ phụ trợ cho điều luật sư vừa mới bắt đầu, Bùi Châu Hiền điều chỉnh dựa vào lỗ tai của mình. Những bộ chỉnh âm giai điệu cũng chỉ là tiêu chuẩn máy móc, mà việc điều chỉnh không chỉ đòi hỏi độ chính xác tuyệt đối của một nốt nhạc, mà còn là sự hài hòa giữa các quãng khác nhau.

Nhưng với thái độ của Uông đại thẩm, Bùi Châu Hiền biết rằng cô không cần phải giải thích quá nhiều với bà ấy, chỉ nói: "Con không sử dụng cái đó."

Uông đại thẩm: "Tiền lương này kia như thế nào? Một lần điều chỉnh như vậy liền mất mấy giờ, bận rộn từ trên xuống dưới, ta còn nghe nói có vẻ khá nhàm chán cùng vất vả?"

Bùi Châu Hiền: "Có thể nuôi sống chính mình."

"Điều đó thật không dễ dàng. Không được mấy người trẻ tuổi có thể kiên trì đến cùng!"

Uông đại thẩm giữ chặt tay Bùi Châu Hiền: "Không phải gia đình cô có công ty sao? Cũng là công ty niêm yết, quy mô cũng rất lớn mà. Tại sao cô không làm việc trong công ty nhà của mình? Cô xem Tiểu Hoan, hiếu thuận lại ưu tú, đem sản nghiệp Tôn gia kinh doanh rất suôn sẻ."

*công ty niêm yết: là công ty cổ phần, đã lên sàn chứng khoán.

Từ công việc nói đến gia đình, tất cả lời nói của vị đại thẩm này đều có ẩn ý. Bùi Châu Hiền bất động thanh sắc mà rút tay về vén tóc ra khỏi sau tai, giọng điệu vẫn như cũ:

"Con không đủ khả năng để làm chuyện này."

Lúc này, có người khác ngồi xuống bên cạnh Uông đại thẩm, trầm giọng bát quái nói:

"Bên ngoài kia có Vương gia, đang tranh giành gia sản, hai ngày nay khiến cho dư luận xôn xao, bà có biết hay không?"

Uông đại thẩm khinh thường nói: "Đứa con gái do tiểu tam sinh ra ở bên ngoài, thì có tư cách gì để duỗi tay ra đòi tiền, thật khó coi! Vốn dĩ bản chất đã thấm vào xương cốt, chắc sẽ lại tiếp tục đi làm tiểu tam, tiểu tam thì có thể nuôi ra được cái thứ gì tốt?"

Bùi Châu Hiền chậm rãi ngã về phía sau, dựa vào lưng ghế sô pha. Cô uống một ngụm trà rồi quay đầu nhìn ra ngoài.

Vừa lúc thấy Tôn Thừa Hoan đang đứng bên cửa nghe điện thoại.

Tôn Thừa Hoan: "Vất vả rồi, lát nữa tôi sẽ gửi các điều khoản hợp đồng cho trợ lý Diêu."

Đầu bên kia điện thoại là luật sư của tập đoàn, Vạn Văn.

Cùng Tôn Thừa Hoan đã quen biết nhiều năm và có mối quan hệ cá nhân rất tốt. Khi công việc kết thúc, thái độ của cô ấy trở nên tuỳ ý hơn rất nhiều, hỏi Tôn Thừa Hoan:

"Nghe trợ lý Diêu nói hôm nay cậu ở bên Tôn đổng ăn tết Trung Thu?"

Tôn Thừa Hoan: "Ừm."

Vạn Văn cười nói: "Mang theo cô vợ nhỏ của cậu?"

Tôn Thừa Hoan không muốn nghe nàng trêu chọc nữa, tắt di động, đi đến bàn trà trong đại sảnh. Nàng vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người tự nhiên đều đổ dồn về phía nàng.

Đặc biệt là Uông đại thẩm lập tức bật cười: "Tiểu Hoan, mau lại đay, đại thẩm thẩm muốn nói với con một chuyện."

Tôn Thừa Hoan ngồi xuống bên cạnh Bùi Châu Hiền, mang cho cô một cái đĩa, mặt trên là một khối điểm tâm: "Dì Uân đưa cho em."

Chờ Bùi Châu Hiền nhận lấy, Tôn Thừa Hoan mới nhìn về phía Uông đại thẩm: "Dì nói đi, đại thẩm thẩm."

Uông đại thẩm làm ngơ nhìn một màn này, tỏ vẻ không cho là đúng mà bĩu môi, nhưng bà nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu cảm:

"Viện Viện của chúng ta, đã nhận chức ở bộ phận thiết kế của tổng công ty Forest được một tuần rồi. Đứa nhỏ này, không cho ta nói cho con biết vì sợ làm phiền con, nhưng mọi người đều là người một nhà, không có gì phải che giấu, Tiểu Hoan, con nói đúng không? Nếu bây giờ không nói, con sớm muộn gì cũng biết? Viện Viện từ nhỏ đã lấy con làm tấm gương, lúc trước một lòng một dạ đi học thiết kết trang sức cũng là vì con... vì công ty của Tôn gia. Hiện tại mọi người đều vui vẻ, con cần phải chiếu cố con bé nhiều một chút."

Tôn Thừa Hoan quả nhiên không biết chuyện này, nghe Uông đại thẩm nói xong, nàng gật đầu nói: "Con sẽ chiếu cố bộ phận thiết kế."

Bùi Châu Hiền câu được câu không mà ăn điểm tâm, chờ đến khi tiệc chiêu đãi tan cuộc, trên đường trở về, cô mới hỏi Tôn Thừa Hoan: "Viện viện là ai?"

Tôn Thừa Hoan: "Cháu gái của đại thẩm thẩm."

Bùi Châu Hiền như suy tư gì đó gật đầu.

Cô chưa bao giờ tỏ ra tò mò về Tôn gia bên này, đây là lần đầu tiên, Tôn Thừa Hoan cảm thấy Bùi Châu Hiền còn muốn nói gì đó, thấy cô không nói, liền hỏi cô: "Lúc tôi không có ở đó, em cùng đại thẩm thẩm nói chuyện gì vậy?"

Đây là câu hỏi nằm trong lòng Bùi Châu Hiền: "Không có gì mới mẻ."

Dừng một chút, cô nói thêm nửa câu sau: "Tôi là đứa con ngoài giá thú, bà ấy cảm thấy tôi không xứng với cô."

Tôn Thừa Hoan kinh ngạc nhanh chóng liếc nhìn Bùi Châu Hiền một cái, chân mày nhăn lại:

"Bà ấy nói như thế nào không quan trọng, em không cần để ở trong lòng."

Bùi Châu Hiền bình tĩnh nói: "Ồ."

Tôn Thừa Hoan trịnh trọng nói: "Châu Hiền, em là cháu dâu danh chính ngôn thuận của Tôn gia, nếu giữa chúng ta không có sự bình đẳng, thì cũng chính là cái việc mà tôi thỉnh cầu em làm trước đây."

Từ nhỏ đến lớn, Bùi Châu Hiền đã nghe qua những lời còn tệ hơn lời của Uông đại thẩm hàng trăm lần. Hơn nữa Uông đại thẩm cũng không có nói thẳng ra tên họ một cách lộ liễu. Chỉ là Bùi Châu Hiền lòng dạ hẹp hòi mà cho rằng là bởi vì Tôn Thừa Hoan nên cô mới vô cớ bị người thân của nàng làm cho tức giận, nếu ngược lại Tôn Thừa Hoan có thể đứng ngoài cuộc, thì quả thật cô liền cảm thấy rất thiệt thòi.

Hiện tại được Tôn Thừa Hoan coi trọng như vậy, nghĩ đến đây chút tâm tư nhỏ của Bùi Châu Hiền liền tan biến thành mây khói, huống chi Tôn Thừa Hoan lại xinh đẹp như vậy, cũng khiến cho cô đủ mặt mũi.

Bùi Châu Hiền chuyển hướng ngoài cửa sổ: "Đã biết, tôi vốn dĩ cũng không có để ý."

Tôn Thừa Hoan mấy máy đôi môi, muốn nói lại thôi. Sau khi lái xe ra ngoài được một lúc lâu, nàng mới không tiếng động mà nói ba chữ.

"Tiểu nói dối."

Nửa đoạn đường sau, Bùi Châu Hiền đã ngủ say, mơ thấy tia chớp sấm sét, liền bị doạ tỉnh. Rất mau về đến nhà, bên ngoài gió thổi nổi lên, ánh trăng đã khuất, đèn đường vàng vọt vụt qua trong nháy mắt.

Giọng của Bùi Châu Hiền có chút sàn sạt, cô hỏi Tôn Thừa Hoan: "Trời sắp mưa sao?"

Tôn Thừa Hoan: "Dự báo thời tiết nói rằng hôm nay sẽ có mưa."

Ngay sau khi hai người về đến nhà, sấm sét liên tiếp cùng mưa to tầm tã ập đến. Bùi Châu Hiền bước nhanh vào phòng, mở tủ đầu giường, nhưng hộp để nút bịt tai lại trống rỗng.

Trước đây bận đi lưu diễn, đi qua nhiều nước liên tục, đã làm mất mấy bộ nút bịt tai, luôn cho rằng ở nhà còn thừa mấy bộ, ai mà biết đã dùng hết rồi.

Tia chớp màu đỏ tươi xé rách màn đêm, tiếng sấm lại ầm ầm ầm mà nổ vang.

Bùi Châu Hiền chộp lấy con thú bông mèo con ở bên cạnh. Ngày đó cũng là một ngày giông bão như vậy, nhóm người hung thần độc ác kia đã xông vào Ngự Thuỷ Nam Uyển, đập phá nhà của cô, đánh mẹ cô và đánh đập cô.

Tôn Thừa Hoan đi ngang qua nhìn cửa phòng cô đang mở, thấy cô đưa lưng quay về phía cửa, giữ tư thế bất động vẫn không nhúc nhích.

"Châu Hiền?" Tôn Thừa Hoan hoài nghi đi đến gần cô.

Bùi Châu Hiền hỏi lại: "Có chuyện gì sao?"

Giọng Bùi Châu Hiền rất căng thẳng cùng rung rẩy, Tôn Thừa Hoan kéo người cô xoay lại: "Em làm sao vậy?"

Môi của Bùi Châu Hiền trở nên tái nhợt và đôi mắt ướt dầm dề. Cô hít một hơi thật sâu, giả vờ ra vẻ thoải mái mà trả lời: "Không có gì đâu."

Tôn Thừa Hoan im lặng một lúc, mới nói: "Có muốn cùng nhau ăn khuya không?"

Bùi Châu Hiền không đói bụng, nhưng so với ở một mình trong trời mưa giông. Cô tình nguyện cùng Tôn Thừa Hoan ăn chút gì đó, lập tức trả lời: "Muốn"

Tôn Thừa Hoan: "Muốn cái gì? Tủ lạnh hình như còn một ít đồ ăn, chúng ta đi xuống xem thử rồi hẵn nói?"

Bùi Châu Hiền: "Tôi đều có thể."

Nhắm mắt mà đi theo đuôi theo Tôn Thừa Hoan vào phòng bếp, Tôn Thừa Hoan mở tủ lạnh ra: "Trong này có rau dưa, còn có sốt tương cua do dì Trang làm. Chúng ta ăn mì được không?"

Bùi Châu Hiền gật đầu: "Được."

Bên ngoài sấm sét ầm ầm, trong phòng bếp lại yên tĩnh mà sáng ngời. Tôn Thừa Hoan đã thay bộ quần áo ở nhà, xoắn tay áo đến khuỷu tay, đang rửa rau dưa dưới dòng nước.

Bùi Châu Hiền ở phía sau nàng, trên tay vẫn còn ôm chặc con thú bông mèo con, chiếc đuôi mèo buông xuống khẽ đung đưa.

Di động đột nhiên vang lên.

Bùi Châu Hiền dường như không nghe thấy, Tôn Thừa Hoan lên tiếng nhắc nhở cô: "Điện thoại."

"A? Ồ." Bùi Châu Hiền mở di động lên, là Ôn Niệm.

Tiếng sấm tiếp tục vang lên, giọng nói của Ôn Niệm theo điện lưu chui vào tai Bùi Châu Hiền: "A Hiền, đừng sợ."

Lời mở đầu của Ôn Niệm như vậy, phảng phất như vào ngày đó năm xưa, nàng đem cô từ cơn ác mộng cứu ra ngoài.

Bùi Châu Hiền tránh đi vài bước: "Em không sợ."

Khi người phía sau đã đi ra xa, Tôn Thừa Hoan tắt nước, xếp rau ngay ngắn trên thớt, thái nhỏ tinh tế.

Ôn Niệm kể cho Bùi Châu Hiền nghe một số sự việc gần đây, lúc này Bùi Châu Hiền chỉ yên lặng lắng nghe. Thời điểm lúc tình cảm của hai người tốt nhất, bởi vì ở bên nhau cả ngày, khi không chuyện gì để làm, Ôn Niệm liền hát cho cô nghe, chỉ cần có thể nghe thấy giọng hát của Ôn Niệm, Bùi Châu Hiền cảm thấy tiếng sấm cũng không đáng sợ lắm.

Nhưng là hiện tại đã không còn như vậy.

Bùi Châu Hiền biết, hiện tại tâm lý của mình không nên lại ỷ vào Ôn Niệm. Cô có thể làm được? Đúng, cô đã làm được nó. Trong những năm Ôn Niệm cùng nam sinh rơi vào khoảng thời gian tình yêu cuồng nhiệt, hoàn toàn quên đi cô, vứt bỏ cô trong những ngày mưa giông bão đó, thời điểm đó rất khó khăn với cô.

Không phải cô đã có thể chịu đựng được vượt qua thời điểm khó khăn nhất đó sao?

Nói gì đến hiện tại.

Nghe Ôn Niệm nói thêm hai phút, Bùi Châu Hiền hạ quyết tâm ngắt lời nàng, hỏi nàng: "Thân thể của chị có khoẻ không? Có chú ý nghỉ ngơi không?"

Ôn Niệm: "Chị rất tốt."

Bùi Châu Hiền: "Vậy là tốt rồi. Thừa Hoan đang chuẩn bị bữa ăn khuya, em đi giúp cô ấy, chúng ta lần sau lại nói chuyện."

Không cho Ôn Niệm có cơ hội nói thêm một câu nào nữa, Bùi Châu Hiền cúp điện thoại, trở lại phía sau Tôn Thừa Hoan.

Cảm nhận được cô quay trở lại, Tôn Thừa Hoan thẳng lưng quay cái cổ thon thả của nàng ra sau: "Châu Hiền, em có thể giúp tôi chuẩn bị bàn ăn một chút không?"

Bùi Châu Hiền buồn bã ỉu xìu nói: "Không..."

Tôn Thừa Hoan: "..."

Tôn Thừa Hoan xoay người, hai người mặt đối mặt với nhau, gần sát muốn dán vào nhau. Áo mặc ở nhà của Tôn Thừa Hoan cổ áo hơi hở ra, Bùi Châu Hiền đang định muốn lui, thì bên ngoài lại có một tiếng sấm rung chuyển trời đất.

Cô bất động.

Nước trong nồi sôi ục ục, chờ đến khi tiếng sấm kết thúc, Tôn Thừa Hoan rũ mắt nhìn Bùi Châu Hiền đang ở gần trong gang tấc, hỏi: "Em sợ tiếng sấm?"

Bùi Châu Hiền quay mặt qua một bên: "Không sợ."

Tôn Thừa Hoan: "Tiểu..nói..dối."

Ba chữ này mang theo có chút thở dốc, phần đuôi được kéo dài hơi ra, rốt cuộc cũng được nói ra khỏi miệng.

Bùi Châu Hiền gãi lỗ tai, cảm thấy ngứa không thể giải thích được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro