Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53

Mưa xuân kéo dài suốt tháng ba, đến cuối tháng Ôn Niệm xảy ra tai nạn xe hơi. Quá trình này rất nguy hiểm, một người bị bệnh tâm thần lái xe đuổi theo của nàng, rồi đâm vào trên dọc đường đi.

Rất may lúc đó là sáng sớm, trên giao lộ ít xe cộ qua lại, không có người đi đường, cho nên không có tạo thành thương vong lớn hơn.

"Dì Ninh của con đang lo sợ...." Bùi Lan cố tình đè thấp giọng nói với Bùi Châu Hiền:

"Sợ là Ôn phu nhân bên kia gây ra. Gần đây hành động của Ôn Niệm quá nhanh. Lần trước có trộm tiến vào nhà, có thể đoán được tám chín phần là Ôn phu nhân đang cảnh cáo con bé."

Chỉ trong vài tháng, từ anh cả đến em trai của Ôn phu nhân đều không ngừng xảy ra chuyện. Quá dày đặc, ngay cả Thôi Tú Anh cũng cho rằng "Tứ Quý" đều là quỷ dị, người ở trong cuộc không thể không sinh ra nghi ngờ.

Từ trước đến nay Ôn phu nhân cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, tự nhiên cũng sẽ không ngồi một chỗ chờ chết, loại thủ đoạn thô bạo này quả thật rất giống như phong cách của bà ấy.

Bùi Lan thở dài: "Ôn Niệm còn cùng bà ấy đánh nhau."

Ôn Niệm hôn mê nằm trong phòng ICU hai ngày, mới có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường. Ninh Thư Duyệt vừa sợ hãi vừa lo lắng, không yên tâm để cho người khác chăm sóc Ôn Niệm, bà ấy nhanh chóng trở nên tiều tuỵ sau khi chăm sóc cho Ôn Niệm.

"Dì Ninh." Cửa phòng bệnh khép hờ, Bùi Châu Hiền nâng ngón tay gõ cửa.

"A Hiền." Ninh Thư Duyệt đi tới mở cánh cửa ra, vẻ mặt rất mệt mỏi: "Con đến rồi."

Bùi Châu Hiền: "Hiện tại Niệm Niệm vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn, hiện tại đã tỉnh." Ninh Thư Duyệt lùi lại, để Bùi Châu Hiền vào cửa.

Ôn Niệm nằm ở trên giường bệnh nghe được cuộc nói chuyện của hai người, liền chuyển động tròng mắt nhìn về phía Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền đặt chiếc ô trên hành lang ở bên ngoài phòng bệnh, sau đó mới đi vào. Ninh Thư Duyệt đi trước hai bước đến bên giường, Ôn Niệm nói với Ninh Thư Duyệt: "Mẹ, lau mặt lại cho con."

Não bộ cùng với tay chân của nàng bị thương ở các mức độ khác nhau, cả người vô cùng yếu ớt, giọng nói nhẹ như muỗi kêu. Bùi Châu Hiền hiểu nàng không muốn thôi lôi trước mặt người khác, vì thế chủ động quay lưng đi.

Ninh Thư Duyệt lau mặt cho Ôn Niệm, cẩn thận sửa sang lại quần áo tóc tai cho nàng, Ôn Niệm nói:

"Con muốn một mình nói chuyện với A Hiền."

"Được rồi, bây giờ mẹ sẽ ra ngoài." Ninh Thư Duyệt kéo chăn bông cho Ôn Niệm, nói với Bùi Châu Hiền:

"A Hiền, giúp dì chăm sóc Niệm Niệm một lát."

Bùi Châu Hiền gật đầu: "Có con ở đây, dì Ninh cứ yên tâm."

Ninh Thư Duyệt mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài.

Ôn Niệm: "Bên ngoài trời mưa sao? A Hiền, góc áo của em ướt rồi."

Bùi Châu Hiền nhìn về phía góc áo, có lẽ là do vô tình dính hạt mưa khi đóng ô lại. Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường và nói:

"Ngoài trời đang mưa, chỉ là không lớn"

Ôn Niệm: "Thời điểm chị bất tỉnh, luôn nghe thấy có tiếng sấm. A Hiền, em còn sợ tiếng sấm không?"

Bùi Châu Hiền: "Không còn sợ nữa."

Một làn gió mang theo hơi ẩm từ ngoài cửa sổ thổi qua khe cửa, Ôn Niệm nhìn chằm chằm Bùi Châu Hiền, hốc mắt dần dần hiện lên nước mắt:

"Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng ba, sinh nhật vui vẻ, A Hiền."

"Cám ơn." Bùi Châu Hiền nói, "Chị cũng phải thật nhanh khoẻ trở lại."

"Chị... chị cứ tưởng em vẫn luôn đứng ở phía sau chị, chỉ cần chị quay đầu lại thì em vẫn còn ở đó nắm lấy tay chị... cho nên chị mới không sợ hãi mà rời khỏi em." Ôn Niệm cố hết sức nói, nước mắt lặng lẽ chảy dọc theo khóe mắt:

"Nhìn thấy em muốn rời khỏi chị, chị không cam lòng nên mới dùng quá khứ để trói buộc em, làm tổn thương em. Chị đã hủy hoại đi mối quan hệ ban đầu của chúng ta, A Hiền, thật xin lỗi."

Ôn Niệm muốn Ninh Thư Duyệt rời khỏi đây, Bùi Châu Hiền cũng đã có chuẩn bị tâm lý cho những gì nàng sẽ nói, nhưng không nghĩ rằng sẽ là xin lỗi.

Ôn Niệm: "Nhưng cho dù thời gian có chảy ngược, cho chị một cơ hội khác, chị vẫn sẽ lựa chọn đi theo bầy sói. Em không chọn chị là đúng..Chị cũng đã biến trở thành sói, không thể mang lại cho em bình an."

Bùi Châu Hiền nghe được ngũ vị tạp trần.

Ôn Niệm hồng đôi mắt: "A Hiền, sinh nhật em có nguyện vọng gì không?"

Bùi Châu Hiền: "Không có."

Ôn Niệm: "Em có thể cho chị một nguyện vọng được không?"

Bùi Châu Hiền hỏi nàng: "Là nguyện vọng gì?"

Ôn Niệm nghỉ ngơi một lúc rồi mới nói: "Từ nay trở về sau, hy vọng Ôn Niệm sẽ trở về nơi mà cô ấy nên thuộc về."

Áo gối ướt đẫm nước mắt của Ôn Niệm, Bùi Châu Hiền nhìn chằm chằm vào vết nước mắt kia: "Từ nay trở về sau, em hy vọng Ôn Niệm sẽ trở về nơi mà chị ấy nên thuộc về."

Ôn Niệm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng trả lời: "Được."

Bùi Châu Hiền bước ra khỏi khu phòng bệnh, trời gần lúc chạng vang, mưa đã tạnh, trên bầu trời xuất hiện cầu vồng hiếm thấy.

Cô đi trên con đường ẩm ướt rời khỏi bệnh viện, hỏi Tôn Thừa Hoan qua điện thoại: "Chị đang ở đâu?"

Trên đường phố xe cộ tấp nập, Tôn Thừa Hoan nói: "Vừa về đến nhà, chuyến thăm bệnh của em đã kết thúc chưa?"

"Kết thúc." Bùi Châu Hiền nhìn về phía cầu vồng, ánh mặt trời phơi trên da, mùa hè sắp đến rồi.

.......

Bùi Châu Hiền không muốn tổ chức sinh nhật quá phô trương, cùng với Tôn Thừa Hoan ăn một bữa tối, uống rượu nói chuyện phiếm tận hưởng khoảng thời gian chỉ có hai người là điều làm cô hạnh phúc hơn bất cứ điều gì khác.

Gần đây Tôn Thừa Hoan thật sự rất bận, Bùi Châu Hiền chỉ hận tại sao một ngày chỉ có 24 tiếng đồng hồ.

"Chị ôm em một chút đi!" Cô uống cũng không ít, dính vào trong lòng ngực của Tôn Thừa Hoan thúc giục: "Nhanh lên, nhanh lên."

Tôn Thừa Hoan bật cười: "Tôi đang ôm em mà."

Bùi Châu Hiền: "Nào có? Không có! Em không có cảm giác được!"

Với giọng điệu ngang ngược và đáng yêu như vậy, Tôn Thừa Hoan biết rằng Bùi Châu Hiền đã say rượu. Sự thanh lãnh đều đã biến mất, con mèo nhỏ say rượu đáng yêu lại chạy ra ngoài.

Tôn Thừa Hoan kiên nhẫn làm theo lời cô và hỏi:" Hửm... muốn tôi ôm như thế nào đây?"

Bùi Châu Hiền xoay người ngồi ở trên đùi Tôn Thừa Hoan, lo âu mang theo bất mãn: "Ôm như thế nào cũng đều không đủ."

Tôn Thừa Hoan: "..."

Bùi Châu Hiền chống lên vai nàng còn muốn nói thì thầm, Tôn Thừa Hoan nghiêng mặt sang một bên, ngậm lấy cánh môi của cô, trằn trọc liếm mút.

Bùi Châu Hiền ngoan ngoãn.

"Meow ~"

"Hả?" Bùi Châu Hiền chớp mắt, ngẩng đầu lên, rời khỏi nụ hôn của Tôn Thừa Hoan, bốn phía an tĩnh vây quanh.

"Bảo bối của chị có thể đã uống say." Cô thì thầm với Tôn Thừa Hoan: "Em còn nghe thấy tiếng mèo kêu."

Tôn Thừa Hoan: "Phải không?"

Bùi Châu Hiền dựng lỗ tai lên: "Hiện tại không còn nữa."

Tôn Thừa Hoan buồn cười: "Bảo bối, nghiêm túc hôn môi một chút đi."

Bùi Châu Hiền chống vào trán của Tôn Thừa Hoan, đang muốn nói chuyện....

"Meow ~ ô ~"

"Thật sự là có tiếng mèo kêu ở trong nhà!?" Bùi Châu Hiền kinh ngạc từ trên người Tôn Thừa Hoan bò xuống, nhìn trái phải: "Ở nơi nào?"

Như thể đáp lại cô, lại có tiếng mèo kêu rõ ràng từ bên ngoài phòng truyền vào: "Meow meow ~~"

Bùi Châu Hiền cũng không mang dép vào, chạy ra ngoài bằng chân trần, sau đó Tôn Thừa Hoan nhìn thấy cô đang phanh gấp lại ở trên hành lang.

"Ơ ơ! Tôn Thừa Hoan! Tại sao lại có một con mèo to béo ở đây!!" Bùi Châu Hiền khiếp sợ từ đường cũ chạy trở lại, chân tay luống cuống nói với Tôn Thừa Hoan: "Màu vàng! Con mèo to béo! Nó ở nơi đó!"

Nói xong không đợi Tôn Thừa Hoan phản ứng, lại rón rén đi đến cạnh cửa, từ khung cửa hướng nhìn ra bên ngoài.

Đại miêu béo bị bộ dáng hấp tấp của cô làm cho sợ hãi, đã rút vào phòng của Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền nín thở chờ, một lúc sau, cái đầu lông xù sợ hãi thò ra từ sau cánh cửa.

"Meow meow..." Đại miêu béo giẫm lên tấm đệm nhỏ, từng bước từng bước khám phá lãnh địa mới.

Nó ngày càng gần, gần hơn, gần hơn... Bùi Châu Hiền nín thở nhìn nó, thậm chí mũi chân còn rón rén bước lên.

Tôn Thừa Hoan ôm Bùi Châu Hiền vào phòng, tuỳ tay đóng cửa lại.

Bùi Châu Hiền ở trong lòng ngực nàng vặn vẹo: "Thừa Hoan, bên ngoài có một con mèo!"

Tôn Thừa Hoan: "Tôi biết."

Bùi Châu Hiền sau khi uống quá nhiều cũng không quay đầu lại được, nghi hoặc nghiêng đầu:"Chị biết?"

"Im lặng." Tôn Thừa Hoan nói: "Đừng làm ồn đến nó."

Bùi Châu Hiền theo bản năng che miệng lại.

Tôn Thừa Hoan: "Thích nó sao?"

Bùi Châu Hiền say khướt mướt liều mạng gật đầu.

Tôn Thừa Hoan: "Thời điểm tôi gặp được nó, nó đã bị chủ nhân của nó bỏ rơi, lúc đó nó bị thương đang đi lang thang, thân thể của nó mới chỉ hồi phục không lâu."

Bùi Châu Hiền hết sức chăm chú lắng nghe: "Nó là mèo của chúng ta?"

Tôn Thừa Hoan: "Đúng vậy."

"Em sẽ yêu thương nó!" Bùi Châu Hiền hưng phấn bật dậy ngay tại chỗ. Không quá hai phút, lại ủ rũ cụp đuôi: "...nhưng em không có tự tin để chăm sóc tốt cho nó."

Tôn Thừa Hoan: "Đừng lo lắng, em còn có tôi mà."

Em còn có tôi mà.

Dưới ánh đèn nhu hoà, Bùi Châu Hiền câu lấy đầu ngón tay của Tôn Thừa Hoan, vùi mặt vào trong lòng ngực nàng: "Em rất yêu chị."

Bùi Châu Hiền: "Em không có uống say, em rất yêu chị, mỗi một ngày trôi qua càng yêu chị hơn."

Tôn Thừa Hoan đối với câu "Em không say" cần dè dặt hơn, nhưng....

"Tôi biết, tôi cảm nhận được. Tôi cũng rất yêu, rất yêu em."

Mỗi một lời nói đều có thể nhận được lời đáp lại kịp thời, Tôn Thừa Hoan chưa bao giờ làm lơ cô, cảm giác an toàn cùng hạnh phúc tràn ngập trong lòng Bùi Châu Hiền.

Ngoài cửa, chú mèo nhìn thấy khe cửa có chút ánh sáng, duỗi ra móng vuốt bắt lấy, ánh sáng đèn đột nhiên dập tắt.

Rượu làm tê liệt não, Bùi Châu Hiền mê man trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Cô cảm thấy rất nóng, thân thể của cô đang được Tôn Thừa Hoan cọ xát đùa nghịch, gần như muốn tan chảy.

Tôn Thừa Hoan xoa xoa lỗ tai cùng với trán của cô: "Bảo bối, trong khoảng thời gian này quá bận, chờ khi qua giai đoạn này, chúng ta đi ra ngoài nghỉ phép đi."

Bùi Châu Hiền bắt lấy tay nàng, mặt đầy ửng đỏ: "Đừng đi, còn muốn."

Tôn Thừa Hoan hôn cô: "Không đi, em ướt lắm rồi."

......

Bùi Châu Hiền tỉnh dậy sau giấc ngủ say, cùng với khuôn mặt tròn xoe của chú mèo, bốn mắt nhìn nhau.

"Meow meow..." Đại miêu béo giẫm lên chăn bông, chủ động vươn mũi ra ngửi cô, lắc lắc cái đuôi.

........

"Quầng thâm mắt, quầng thâm mắt sao lại dễ thương đáng yêu như vậy?" Thôi Tú Anh vùi mặt vào cái bụng mềm mại của đại miêu béo mà hút mạnh.

Đại miêu béo nhẫn nhục chịu đựng mặc cho nàng hoành hành.

"Sủi cảo do mẹ của Kính Hào làm ăn ngon như vậy sao?" Bùi Châu Hiền đứng trước bể cá cho cá ăn: "Kính Hào đã bận nấu ăn cho bữa tối rồi, cậu còn bảo cậu ấy đi về nhà lấy, rất xa xôi."

Thời tiết rất nóng, Bùi Châu Hiền mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay rộng thùng thình, khi đưa tay lên vòng eo mềm mại thấp thoáng ẩn hiện.

Khuôn mặt trắng nõn, hồng hào, thần thái ôn nhu trầm lặng, Thôi Tú Anh nhìn cô, chỉ thấy cả kinh, trong đầu chỉ hiện lên bốn chữ "năm tháng êm ấm".

Thôi Tú Anh ôm đại miêu béo đi tới: "Đương nhiên là rất ngon! Sở trường của mẹ cậu ấy là làm sủi cảo mực. Mình không phải là vì bạn thân của mình sao. Tối nay chúng ta nướng BBQ, cô ấy không ăn được thịt bò, thịt dê, cũng không thích thịt lợn."

Bùi Châu Hiền rải thức ăn cho cá: "Cậu luôn có lý do để hành hạ Kính Hào. Nhiều hải sản như vậy là đủ cho Thừa Hoan rồi."

Thôi Tú Anh nhéo lên hai bàn chân trước của đại miêu béo: "Quầng thâm mắt, nhìn xem mẹ của con đang làm cái gì kìa? Ôi, thì ra quan tâm cho mẹ Tôn bảo bối!"

Bùi Châu Hiền: "..."

Thôi Tú Anh: "Không đúng, chỉ có mẹ con mới là bảo bối của mẹ Tôn con, ai cũng không thể tranh giành cùng với mẹ của con."

Bùi Châu Hiền cười: "Nói lung tung cái gì đấy, cậu đủ rồi a."

Thôi Tú Anh le lưỡi nhìn cô.

Chuông cửa vang lên, Bùi Châu Hiền nhìn về phía cửa: "Kính Hào nhanh như vậy sao?"

Thôi Tú Anh: "Không thể nào, khoảng thời gian hẳn là mới đến chỗ của mẹ ậu ấy."

Bùi Châu Hiền để thức ăn cá xuống: "Để mình đi xem."

Cô đi đến nhìn về phía cửa, Thôi Tú Anh lại đang xoa xoa đại miêu béo, Bùi Châu Hiền nghe thấy Thôi Tú Anh huyên thuyên: "Cậu rõ ràng là không có thâm quầng mắt, sao lại đặt cho nó một cái tên kỳ quái như vậy?"

"..." Bùi Châu Hiền bước chân nhanh hơn, nhưng không nghe thấy.

Thời điểm đại miêu béo đến, Bùi Châu Hiền làm vợ hợp pháp của Tôn Thừa Hoan, luôn thực hiện đầy đủ quyền lợi và nghĩa vụ của một người vợ, ừmm, thường xuyên... thức khuya nhiều, cho nên luôn có quầng thâm dưới mắt. Lần đầu tiên khi Tôn Thừa Hoan gọi đại miêu béo như vậy, Bùi Châu Hiền đã rất xấu hổ và giận dữ không thôi, náo loạn với Tôn Thừa Hoan cả một đêm.

Bùi Châu Hiền bước đến cạnh cửa, thân ảnh của Tôn Thừa Hoan xuất hiện trên màn hình mắt mèo. Cô mở cửa ra:

"Sao chị không trực tiếp đi vào, cửa bị hỏng rồi sao? Không mở được dấu vân tay?"

Hai mắt của Tôn Thừa Hoan như trăng sao, giọng nói nhẹ nhàng mỉm cười: "Bởi vì có phu nhân ở nhà."

Cây cỏ trong sân tươi tốt có tiếng ve sầu xuất thần, tràn đầy sức sống mùa hè. Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan say sưa nhìn nhau, bất kể thời gian có trôi nhanh như thế nào.

— Hoàn Chính Văn —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro