Chương 51
"Vừa rồi chị tắt máy, em không liên lạc được với chị." Bùi Châu Hiền nằm ngửa trên giường khách sạn, ga trải giường, chăn bông đều không có hương vị của Tôn Thừa Hoan, cô có chút hối hận vì đã không mang theo nước hoa của Tôn Thừa Hoan ra ngoài.
Tôn Thừa Hoan: "Hửm ~~ không tìm được tôi, cho nên tức giận sao?"
Từ "Hửm" kia được cố ý kéo dài ra, âm cuối được nâng cao lên, Bùi Châu Hiền nói:
"Hiện tại nghe được giọng của chị là tốt lắm rồi."
"Thật biết lấy lòng." Niềm vui sướng của Tôn Thừa Hoan được truyền đến Bùi Châu Hiền qua tai nghe, Bùi Châu Hiền cũng bất tri bất giác kéo khoé miệng lên.
Tôn Thừa Hoan: "Hôm nay đi làm về có mệt không?"
Bùi Châu Hiền: "Có một chút."
Tôn Thừa Hoan: "Bữa tối có hợp với khẩu vị không?"
Bị Ôn Niệm làm ảnh hưởng đến tâm tình, thật ra bữa tối Bùi Châu Hiền cũng không ăn nhiều:
"Cũng rất tốt. Còn chị thì sao?"
"Tôi..." Tôn Thừa Hoan nói "cảm ơn" với ai đó, sau đó là âm thanh cánh cửa mở ra.
Bùi Châu Hiền: "Chưa về nhà sao?"
Tôn Thừa Hoan: "Vẫn còn ở bên ngoài."
Bùi Châu Hiền nhìn thời gian, đã gần mười giờ tối, cô ngồi dậy:
"Có xã giao sao? Có phải em đã làm phiền chị?"
"Không có, sẽ không bao giờ." Tôn Thừa Hoan nói: "A Hiền, tôi cũng rất nhớ em."
Những cảm xúc không tốt do Ôn Niệm gây ra, dễ dàng được xoa dịu bởi câu nói " Tôi cũng rất nhớ em" của Tôn Thừa Hoan. Bùi Châu Hiền nói "Ồ", cắn môi dưới đỏ bừng: "....nhớ em làm cái gì?"
Tôn Thừa Hoan: "..."
Tôn Thừa Hoan cười khẽ: "Em học hư."
"Là do chị nghĩ xấu thì có." Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng nói, cô là người bắt đầu trêu chọc trước, cô cũng là người thẹn thùng sau khi trêu chọc.
Tiếng thở của Tôn Thừa Hoan văng vẳng bên tai, Bùi Châu Hiền nín thở mấy giây, đột nhiên không thể ngồi yên được.
Nếu tranh thủ đặt chuyến bay gần nhất, sau đó lên chuyến bay vào sáng mai, cô có thể ở bên cạnh Tôn Thừa Hoan được bao nhiêu giờ mà không ảnh hưởng đến công việc?
Bùi Châu Hiền lập tức xuống đất, cô chưa bao giờ bốc đồng như vậy: "Thừa Hoan, em...."
Tôn Thừa Hoan: "Mở cửa."
Bùi Châu Hiền: "..."
Tôn Thừa Hoan: "Không phải em muốn biết vì điều gì mà tôi nhớ em sao? Giáp mặt trực tiếp nói cho em biết."
Bùi Châu Hiền: "!!!"
Tim đập loạn xạ, Bùi Châu Hiền ném điện thoại đi, cửa phòng vừa mở ra, nhìn thấy dáng người yểu điệu đang tươi cười của Tôn Thừa Hoan đứng ở ngoài cửa, Bùi Châu Hiền trực tiếp nhào lên ôm cổ nàng: "Thừa Hoan! Ô ô ô... Thừa Hoan!"
Tôn Thừa Hoan ôm eo của Bùi Châu Hiền, ôm cô đi vào phòng, áp lên cánh cửa.
Tôn Thừa Hoan mang theo hàn khí bên ngoài, khiến cô có cảm giác mát lạnh đến mê người giống như tuyết.
Dưới sự hưng phấn cực độ, Bùi Châu Hiền cả người đều cảm thấy choáng váng.
Tôn Thừa Hoan cúi đầu hôn cô.
Môi lưỡi quyện vào nhau, nụ hôn mãnh liệt làm vơi đi nỗi nhớ nhung. Bùi Châu Hiền ở trong lòng ngực của Tôn Thừa Hoan thò đầu ra, với đôi mắt sáng lấp lánh, không chớp mắt ngắm nhìn khuôn mặt tinh xảo cùng với dáng vẻ tươi cười của Tôn Thừa Hoan...
Là Tôn Thừa Hoan của cô, từ dung mạo đến giọng nói, từ mùi hương đến tính cách, khiến cô càng nhìn càng thích, thích đến hết thuốc chữa.
.......
Trong phòng tắm, tiếng nước không ngừng chảy ào ào, hơi nóng mờ mịt, nước ấm chảy dọc xuống theo làn da. Trong ánh sáng mờ ảo, Bùi Châu Hiền chống vào tường ngẩng mặt lên, Tôn Thừa Hoan từ phía sau cắn vào đầu vai cô.
"Không thoải mái thì nói cho tôi biết."
"Ưm..." Bùi Châu Hiền run rẩy, liền mang theo khóc nức nở ra tiếng: "Quá dùng sức."
Tôn Thừa Hoan hướng lên trên ngậm lấy vành tai của Bùi Châu Hiền, trấn an: "Thật xin lỗi."
Nàng nói xin lỗi, nhưng lại không biết thu liễm, da đầu Bùi Châu Hiền như muốn nổ tung, thanh âm không thể kìm chế được, định kêu ra khỏi miệng, Tôn Thừa Hoan che miệng cô lại.
"Ngoan, cách âm có thể không tốt."
.......
Bùi Châu Hiền đã sức cùng lực kiệt khi trở lại trên giường, cô tìm được một vị trí thoải mái trong lòng ngực của Tôn Thừa Hoan, xung quanh đều là hơi thở quen thuộc khiến cô cảm thấy an tâm, rất nhanh mơ màng trở nên buồn ngủ.
"Thừa Hoan" Bùi Châu Hiền cố gắng nỉ non: "Khi nào chị đi?"
Giọng nói dịu dàng của Tôn Thừa Hoan vang lên bên tai cô: "Tôi đã chỉnh đồng hồ báo thức, em ngủ đi."
Bùi Châu Hiền: "Em muốn đưa chị đi."
"Rất sớm, tôi phải trở lại mở hội đồng quản trị." Trong đêm khuya yên tĩnh, Tôn Thừa Hoan dỗ cô ngủ: "Không cần đưa, ngủ nhiều một chút, nha?"
Bùi Châu Hiền không lên tiếng, Tôn Thừa Hoan cúi đầu nhìn xuống, cô rất buồn ngủ không mở mắt ra được.
Tôn Thừa Hoan điều chỉnh âm thanh báo thức rất nhỏ, sau khi âm thanh đầu tiên qua đi, nàng tỉnh dậy và tắt nó đi. Quay đầu nhìn lại, Bùi Châu Hiền quấn lấy nửa người của nàng, hô hấp đều đều, ngủ thật sự rất say.
Tôn Thừa Hoan cẩn thận hôn lên trán cô, đứng dậy đi rửa mặt. Lúc nàng đang thay giày chuẩn bị rời đi, Bùi Châu Hiền đột nhiên chật vật ngồi dậy từ trên giường: "Thừa Hoan?"
Tôn Thừa Hoan đi qua, thấp giọng: "Tôi làm ồn đến em?"
Bùi Châu Hiền mơ màng nhìn về phía cửa sổ, ngoài cửa sổ bầu trời vẫn còn tối, trời còn chưa sáng, nhưng Tôn Thừa Hoan đã thay xong quần áo.
Bùi Châu Hiền sợ trì hoãn chuyến bay của Tôn Thừa Hoan, vội vã mặc áo khoác, dụi dụi mắt nói: "Em đưa chị đi."
Tôn Thừa Hoan đội mũ ngay ngắn cho cô, đem từng viên cúc áo sửa lại chỉnh tề:
"Vậy thì đưa đến dưới lầu đi. Có xe đến đón tôi."
Ấn thang máy đi xuống, trong không gian thang máy, trái phải không có người, Bùi Châu Hiền ôm lấy Tôn Thừa Hoan, vùi đầu vào cổ nàng không chịu buông ra.
Tôn Thừa Hoan nói: "Chờ khi em hoàn thành công việc, tôi sẽ đến sân bay đón em, chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại."
Bùi Châu Hiền: "Sẽ mất khoảng 22 tiếng 30 phút đồng hồ sau mới có thể gặp lại nhau."
Lúc này thang máy "Đinh" một tiếng dừng lại, cửa thang máy mở ra.
Tôn Thừa Hoan bị phép toán chính xác đến tận nửa tiếng của Bùi Châu Hiền làm cho tức cười:
"Ừm... Tôi sẽ chờ lần thang máy tiếp theo."
Bùi Châu Hiền: "Thêm lần tiếp theo nữa."
"Được." Tôn Thừa Hoan đặt tay lên đầu, vuốt ve một đường đến cổ:
"A Hiền của chúng ta thật đáng yêu."
.......
Ra khỏi thang máy, chiếc xe đến đón Tôn Thừa Hoan dừng bên ngoài khách sạn.
Với những ngôi sao treo trên bầu trời, thành phố vẫn còn ngủ say, tài xế đi vòng quanh thân xe và mở cửa sau.
Bùi Châu Hiền hai chân nặng trĩu không đi được.
Tôn Thừa Hoan câu lấy ngón tay của Bùi Châu Hiền, thấy vành mắt của cô có chút ửng hồng.
Nhịn không được buông tiếng thở dài, Tôn Thừa Hoan mở rộng vành mũ của Bùi Châu Hiền ra, cọ chóp mũi vào trán của cô, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Tôn Thừa Hoan: "Đi lên ngủ tiếp đi, quầng thâm mắt của em rất nặng."
"Ừm." Bùi Châu Hiền chịu đựng, khó khăn gật đầu: " Lên đường bình an, khi nào đến nơi nói cho em biết."
Tôn Thừa Hoan: "Được ~"
Bánh xe lăn bánh trên đường, Tôn Thừa Hoan hạ cửa sổ xe xuống, mỉm cười vẫy tay với Bùi Châu Hiền. Bùi Châu Hiền đi theo xe vài bước, gục đầu xuống, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Cô lau mặt, bị vẻ mặt này của mình làm cho khiếp sợ.
26 tuổi đã quen với những chuyến công tác ở một mình, bây giờ đã rơi nước mắt trên phố bởi vì phải xa người mình yêu trong 22 giờ 30 phút tiếng đồng hồ.
Thời gian ba năm qua, trong những chuyến công tác đến tận mấy tháng, cô đều có thể không hề liên lạc với Tôn Thừa Hoan.
"Sao cậu lại dính người như vậy" Bùi Châu Hiền nhớ đến lời của Thôi Tú Anh nói với mình, một bên đi bộ trở lại khách sạn, một bên gọi điện thoại cho Thôi Tú Anh.
Thôi Tú Anh đang ngủ ngon lành, bị cuộc điện thoại của Bùi Châu Hiền đánh thức vào rạng sáng, nàng sợ hãi đến cổ họng thắt lại, cho rằng có chuyện lớn gì xảy ra, cố gắng bình tĩnh lại:
"A Hiền? Tìm mình có chuyện gì?"
Bùi Châu Hiền mang theo giọng mũi nói: "Tú Anh, mình có cần đi khám bác sĩ hay không?"
Thôi Tú Anh sợ đến mức buồn ngủ biến mất: "A Hiền đừng làm mình sợ, cậu có chuyện gì sao? Nơi nào không thoải mái?"
Bùi Châu Hiền: " Chính là mình... mình không thể chịu đựng được khi phải xa cách Thừa Hoan."
Thôi Tú Anh: "..."
Thôi Tú Anh lập tức nhụt chí: "Hả?"
Bùi Châu Hiền nghẹn ngào khi nói: "Mình đang đi công tác. Tối hôm qua mình cực kỳ nhớ chị ấy. Vốn dĩ mình định bay về thành phố G. Ai mà biết chị ấy đến thành phố Z tìm mình. Mình vừa mới tiễn chị ấy đi, nhưng mình còn hơn 20 tiếng đồng hồ nữa mới có thể gặp lại chị ấy, mình cảm thấy khó chịu quá, mình luyến tiếc chị ấy."
Bùi Châu Hiền: "Mình chưa bao giờ có loại cảm giác này, cả người đều mất kiểm soát, chỉ muốn ở bên cạnh chị ấy, không muốn làm bất cứ điều gì khác, cũng không muốn quan tâm đến thứ gì. Mình có nên đi khám bác sĩ không? Mình không thể kiểm soát được bản thân."
Thôi Tú Anh: "..."
Thôi Tú Anh hung hăng nói: "Cậu đủ rồi!"
"Mình bị cậu hù cho sợ chết khiếp, cậu có biết hay không? Cậu nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, vào giờ này gọi điện cho mình nói muốn đi khám bệnh. Mình còn tính đến số dư trên thẻ của mình còn bao nhiêu để đưa cho cậu!" Thôi Tú Anh thở hổn hển:
"Thật quá đáng! Mình đều không thể đoán được khi cậu yêu đương sẽ đến mức độ như thế này!!"
Bùi Châu Hiền: "..."
Thôi Tú Anh: "Thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt! Thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt cậu có hiểu không? Cậu yêu mãnh liệt như chưa bao giờ hết! Không biết kiếp trước mình đã tạo nghiệp gì, để kiếp này mình bị cậu ngược đãi như vậy!"
Bùi Châu Hiền: "..."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, tin nhắn mới của Tôn Thừa Hoan hiện lên ở đầu màn hình.
【[ tình yêu ] Tôn [ tình yêu ]: [ khóc lớn ]】
Bùi Châu Hiền nhìn vào hộp thoại, tưởng tượng ra tâm trạng của Tôn Thừa Hoan lúc này, trong lòng tức khắc vừa muốn khóc, vừa muốn cười.
Các nàng tình cảm tương thông, vận khí rất tốt mới có thể gặp được người bạn đời phù hợp như vậy.
......
Buổi biểu diễn kết thúc thành công, Bùi Châu Hiền rời khỏi thành phố Z trong đêm, sân bay quen thuộc ở thành phố G. Cô đã nhìn thấy Tôn Thừa Hoan trong đám đông ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Người mà mình luôn suy nghĩ về cả ngày lẫn đêm, cô cảm thấy mình đã vượt qua ngưỡng xấu hổ của chính mình.
Bước chân của Bùi Châu Hiền không nhanh không chậm.
Tôn Thừa Hoan trong mắt luôn mang theo ý cười, chờ Bùi Châu Hiền đi tới, nàng cầm lấy hành lý của cô, hỏi cô:
"Em buồn ngủ không? Trên máy bay có ngủ không?"
Bùi Châu Hiền: "Không, không ngủ."
Biểu cảm của nàng xấu hổ, Tôn Thừa Hoan: "Không ôm tôi một cái sao?"
Bùi Châu Hiền cười nhẹ, vùi đầu vào trong lòng ngực của nàng.
Ra khỏi sân bay, trên đường về nhà, Tôn Thừa Hoan cầm vô lăng, hỏi Bùi Châu Hiền:
"Em có nghĩ nhiệt độ ở đây cao hơn ở thành phố Z không?"
Bùi Châu Hiền: "Bên kia có sự chênh lệch nhiệt độ rất lớn giữa ngày và đêm."
Tôn Thừa Hoan: "Em có đói không?"
Bùi Châu Hiền: "Có chút chút."
Tôn Thừa Hoan: "Dì Trang đã dạy tôi nấu cháo hải sản, về nhà uống một bát nóng rồi nghỉ ngơi."
Bùi Châu Hiền: "Vâng."
Nói về một số chủ đề nhẹ nhàng, cả hai đều có vẻ rất bình tĩnh. Về đến nhà, cháo hải sản vừa vặn nấu chính, Tôn Thừa Hoan múc nửa chén cho Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền bị bỏng ngay ngụm đầu tiên.
"Đừng nóng lòng." Tôn Thừa Hoan ngồi ở bên cạnh cô nở nụ cười nhẹ:
"Tuy rằng là sáng sớm, nhưng ban ngày tôi cũng không đến công ty. Chúng ta có rất nhiều thời gian."
Bùi Châu Hiền: "Em nào có nóng lòng!"
Tôn Thừa Hoan nhướng mày ngừng nói. Dưới bầu không khí đều hiểu rõ lẫn nhau như vậy, lỗ tai của Bùi Châu Hiền bắt đầu chậm rãi cả người như bị nấu chín, mặt đỏ tai hồng.
Tôn Thừa Hoan nhìn nốt ruồi nhỏ trên vành tai cô, cúi người lại gần hôn lên, nhỏ giọng nói: "Bảo bối, là tôi nóng lòng."
"Trong cuộc họp đều không tập trung, không muốn ăn, không muốn uống, em đã làm gì tôi, khiến tôi thần hồn điên đảo như vậy?"
Những lời âu yếm xuyên vào tai cô từng chữ từng chữ, Bùi Châu Hiền bị nàng khiêu khích đến mức khó có thể cầm chắc cái muỗng.
Nụ hôn dục vọng thiêu đốt từ vành tai xuống cổ, Bùi Châu Hiền ngoan ngoãn tiếp nhận, giọng nói run run: "Thừa Hoan..."
Tôn Thừa Hoan: "Hửm?"
Bùi Châu Hiền: "Em yêu chị."
Hôn môi trong một lúc, Tôn Thừa Hoan nói: "Ba từ cảm động đó, tôi muốn nghe lại lần nữa."
Bùi Châu Hiền cười.
Tôn Thừa Hoan đi xuống tìm được ngón tay của Bùi Châu Hiền, vuốt ve chiếc nhẫn miêu trảo trên ngón tay của cô:
"Tôi cũng yêu em."
......
Không biết chủ nhân của căn nhà lân cận lần này vừa trở về là ai, tiếng cửa xe đặc biệt rõ ràng trong đêm xuân yên tĩnh.
Bùi Châu Hiền ghé vào trên gối đầu, hô hấp dồn dập, lý trí đã rời xa, hoàn toàn bị người khác thao túng, loại cảm giác này thật sự nguy hiểm và đáng sợ, nhưng cô cam tâm tình nguyện rơi vào tình cảnh mê ly như vậy, cũng vô pháp kiềm chế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro