Chương 5
Sau đó, Tôn Thừa Hoan cũng không chủ động nhắc đến việc trả tiền cho "Romeo", khi Bùi Châu Hiền nhớ ra hỏi nàng, nàng chỉ nói:
"Hắn không có liên lạc với tôi."
Bùi Châu Hiền hoài nghi Tôn Thừa Hoan cố tình giấu giếm, mà cô cũng không còn cách nào. Chỉ sợ con sư tử "Romeo" kia há mồm cắn Tôn Thừa Hoan một phát.
Món nợ ân tình này, một bữa ăn có lẽ không đủ để trả hết, Bùi Châu Hiền cân nhắc mấy ngày, rồi quyết định tặng cho Tôn Thừa Hoan một món quà.
Bùi Châu Hiền đã dành thời gian để chọn một chiếc áo sơ mi trắng lụa.
Bùi Châu Hiền nhìn trúng một vài cái, có chút lưỡng lự chưa quyết định, vì vậy cô liền nghĩ muốn đi thăm dò Tôn Thừa Hoan trước.
Sau khi sắp xếp lại từ ngữ, cô nhấc điện thoại gọi cho Tôn Thừa Hoan, nhưng Tôn Thừa Hoan không có tiếp máy.
Bùi Châu Hiền suy nghĩ một lúc, rồi gọi cho Trợ lý Diêu, trợ lý Diêu hẳn là cũng biết rõ sở thích của Tôn Thừa Hoan. Lần này mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, Trợ lý Diêu khách khí nói:
"Bùi tiểu thư, cô tìm tôi?"
"Là như thế này, Tôn Thừa Hoan cô ấy......"
Bùi Châu Hiền đang nói nửa chừng thì chứng xấu hổ phát tác, chỉ là xuất phát từ lòng biết ơn qua lại, cho nên mới có ý muốn tặng quà mà thôi, hiện tại liên hệ với Tôn Thừa Hoan không được, nên mới gọi cho trợ lý Diêu... Không cần thiết, thật sự không cần thiết.
Trợ lý Diêu đợi một lúc, không đợi tiếp nữa, thử thăm dò tiếp lời nói:
"Cô tìm Tôn tổng? Tôn tổng hiện tại đang ở Bạch Kình quán, điện thoại di động rất có thể không bật. Nếu cô có việc tìm Tôn tổng, tôi có thể truyền lời hoặc cô cũng có thể trực tiếp đến đây."
Bùi Châu Hiền: "...."
Trợ lý Diêu: "Mỗi khi Tôn tổng có áp lực lớn hoặc là tâm tình không tốt, đều sẽ đến Bạch Kình quán."
Đây là lần đầu tiên Bùi Châu Hiền nghe nói Tôn Thừa Hoan có thói quen như vậy. Cô ngập ngừng hỏi Trợ lý Diêu:
"Có chuyện gì xảy ra sao?"
Trợ lý Diêu: "Có một số chuyện trong công ty."
Cúp điện thoại, Bùi Châu Hiền chỉ vào một chiếc áo sơ mi, yêu cầu nhân viên bao lại. Tiếp theo, cô vốn định uống trà chiều với người của công ty đàn dương cầm mà cô đã sắp xếp. Đi đến điểm bắt xe taxi, thật nhanh có xe dừng lại, cô mở cửa bước lên xe, nói: "Công viên thuỷ cung."
Công viên thuỷ cung ở thành phố G là do Tôn gia đầu tư thiết kế. Bên trong thuỷ cung, Bạch Kình quán chiếm một vị trị rất lớn. Trợ lý Diêu chỉ đường cho Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền đi vào, nhìn thoáng qua liền thấy Tôn Thừa Hoan.
Toàn bộ trong quán đều vô cùng yên tĩnh, không biết là đuổi đi hết hay là hôm nay không mở cửa cho công chúng. Đèn phát ra ánh sáng xanh mờ ảo, con cá voi trắng cô độc bơi sau tấm kính pha lê khổng lồ.
Tôn Thừa Hoan đang ngồi trên ghế dành cho du khách nghỉ ngơi, một hình bóng lẻ loi.
Một người một cá, như thể chìm vào biển sâu.
Bùi Châu Hiền đi qua, tấm thảm nặng nề bao phủ tiếng bước chân của cô.
Tôn Thừa Hoan nhìn cá voi trắng. Nàng thần thái chăm chú, hai mắt nhìn theo quỹ đạo chuyển động của cá voi trắng, vì quá tập trung nên đôi mắt nàng thật lâu mới chớp mắt một chút.
Bùi Châu Hiền cố gắng không phát ra âm thanh, ngồi xuống ở bên người nàng, nhưng hành động nhỏ này vẫn kinh động đến Tôn Thừa Hoan.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tôn Thừa Hoan: "Bùi Châu Hiền?"
"Là tôi... Diêu trợ lý nói cô ở chỗ này" Bùi Châu Hiền dừng một chút:
"Nơi này thật an tĩnh."
"Ừm." Tôn Thừa Hoan lại đi đuổi theo cá voi trắng:
"Thật an tĩnh."
Bùi Châu Hiền nhìn sườn mặt của Tôn Thừa Hoan, lần đầu tiên ý thức được, Tôn Thừa Hoan từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, là có bao nhiêu cô độc, mới có thể lúc tâm tình không tốt đến một nơi như vậy, một nơi có thể cho nàng sự an tĩnh.
Bùi Châu Hiền không biết nên nói cái gì, dứt khoát đem túi quà tặng trên tay đưa cho Tôn Thừa Hoan.
Tôn Thừa Hoan cúi đầu: "Cho tôi sao? Là cái gì?"
Bùi Châu Hiền: "Cô có thể mở ra nhìn xem."
Tôn Thừa Hoan theo lời mở ra, có một chiếc áo sơ mi lụa, nương theo ánh đèn mờ ảo, mơ hồ có thể nhìn thấy.
"Cảm ơn, tôi thật sự rất thích."
Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan đã đâu vào đấy.
"Tại sao lại tặng quà cho tôi?" Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên quay đầu hỏi cô.
Bùi Châu Hiền: "Vừa vặn thấy nhìn thấy nó, trông rất đẹp, vì vậy muốn mua nó."
Tôn Thừa Hoan vuốt ve chiếc áo, cũng không có nói gì nữa.
Lúc sau, Bùi Châu Hiền muốn chuẩn bị đi buổi trà chiều kia, Tôn Thừa Hoan cũng phải trở về công ty, hai người cùng nhau rời khỏi Bạch Kình quán, Tôn Thừa Hoan nhân tiện đưa Bùi Châu Hiền đến quán cà phê.
Người đại diện, Tiền tiên sinh cùng một vài đồng nghiệp khác đã đến, Bùi Châu Hiền nói: "Xin lỗi vì đã đến muộn" Sau đó ngồi xuống, mọi người lập tức vây quanh cô:
"Có chuyện gì vậy? Sao tôi nghe nói rằng cô đã kết hôn? Sao có thể? Bùi tổng giám, kết hôn là chuyện lớn như vậy sao lại giấu chúng tôi, còn giấu diếm đến tận ba năm!"
Bùi Châu Hiền vừa nghe liền biết là buổi toạ đàm lần đó truyền ra tin tức, cô cười cười, xem như cam chịu.
Tiền tiên sinh trừng lớn mắt: "Kết hôn thật sao? Tôi còn tưởng rằng cô cố ý lừa gạt đám nhãi con học sinh kia."
Có người oa oa hô to: "Bùi tổng giám, nói nhanh lên, đối phương là ai, cô tuổi còn trẻ làm sao có thể cam tâm tình nguyện bước vào nhà tù hôn nhân?"
"Không thể tưởng tượng được, thật không thể tin nổi, người nào có thể xứng với Bùi tổng giám tài mạo song toàn của chúng ta?"
Tiền tiên sinh suy đoán: "Là người trong nghề? Hay là nghệ sĩ dương cầm nào?"
Bùi Châu Hiền bất đắc dĩ nói: "Các người buông tha tôi đi."
Cô không muốn nói, mọi người cũng cười mà cho qua. Tiền tiên sinh lấy ra một vài lá thư mời, tự nhiên mà di dời chuyển chủ đề:
"Thời gian tới, vợ tôi có tổ chức một cuộc triển lãm, nếu các người có thể đến góp mặt, bà ấy nhất định chắc chắn sẽ rất vui."
Bà Tiền rất thích sưu tập trang sức châu báu. Mấy năm nay đã tổ chức một số cuộc triển lãm với quy mô khác nhau. Bùi Châu Hiền vốn là không có hứng thú, nhưng cũng ma xui quỷ khiến mà đáp ứng rồi.
Đảo mắt đã đến đầu tháng chín, ngày giỗ của ba mẹ Tôn Thừa Hoan, lúc sáng sớm Bùi Châu Hiền đã đi cùng nàng đến mộ viên.
Mộ viên được bao quanh bởi núi và sông, có một môi trường được trời ưu ái.
Tôn Thừa Hoan lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau bia mộ, cả quá trình đều im lặng.
Ba mẹ nàng bởi vì tai nạn trên biển mà qua đời, năm ấy nàng bất quá chỉ mới có bốn năm tuổi, đó là độ tuổi cần sự quan tâm che chở và yêu thương của ba mẹ.
Bùi Châu Hiền đứng lặng ở phía sau Tôn Thừa Hoan, nhìn theo bóng dáng đơn bạc của nàng, lặng lẽ đi theo.
Rời khỏi mộ viên, như thường lệ những năm trước, sẽ đến bổn trạch thăm Tôn gia gia.
Tôn gia gia thân thể không tốt, ru rú trong nhà, không thích gặp người, trong nhà cũng vắng lặng. Hai người đi qua con đường lát đá, gặp Tôn gia gia đang ngồi trên xe lăn trong vườn hoa.
Tôn gia gia hỏi các nàng: "Đã đi bái tế rồi?"
Tôn Thừa Hoan đáp: "Vâng."
Tôn gia gia gật đầu, nhìn về phía Bùi Châu Hiền đứng bên cạnh Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền lập tức nói: "Gia gia."
Tôn gia gia từ ái nói: "Cháu dâu ngoan."
Sau khi ba người nói chuyện phiếm, Tôn gia gia hỏi Tôn Thừa Hoan:
"Nghe nói rằng con đang tổ chức lại tầng quản lý, đã thay thế một số thành viên trong hội đồng quản trị. Muốn đề bạt tổng giám đốc điều hành của tập đoàn?"
Tôn Thừa Hoan: "Bọn họ tới làm phiền ông?"
Bùi Châu Hiền nghe bọn họ đang nói chuyện công ty, liền tự giác đi xa một chút.
Dì Uân, người đã làm việc trong nhà họ Lục vài chục năm, nhìn Tôn Thừa Hoan lớn lên, thấy Bùi Châu Hiền đang lang thang một mình không mục tiêu, bà ở dưới ô che nắng vẫy tay với cô:
"A Hiền, có nóng không? Lại đây uống nước mơ chua."
Bùi Châu Hiền đi qua ngồi xuống, dì Uân rót cho cô một ly, Bùi Châu Hiền nếm thử nước mơ ướp lạnh, chua chua ngọt ngọt, làm dịu cơn khát.
Dì Uân: "Tiểu Hoan khi còn nhỏ rất thích uống nước mơ chua do dì pha. Con bé có thể một hơi uống hết toàn bộ."
Tiểu Hoan là nhũ danh của Tôn Thừa Hoan, bởi vì quan hệ không đủ thân mật như vậy, Bùi Châu Hiền chưa bao giờ gọi nàng như vậy, cũng như Tôn Thừa Hoan trước nay đều gọi cô là "Bùi Châu Hiền".
Ở phương diện này, cả hai người đều rất có chừng mực.
Dì Uân thở dài nói: "Bây giờ lớn như vậy rồi. Bộ dáng ngoan ngoãn khi còn nhỏ của con bé, dì vẫn còn nhớ rất rõ."
Bùi Châu Hiền nhìn về phía một thân váy đen cách đó không xa, Tôn Thừa Hoan đang uốn gối cùng gia gia nói chuyện, cô hỏi dì Uân: "Có bao nhiêu ngoan?"
"Rất ngoan" Uân dì nói: "Đặc biệt rất đáng lo ngại. Trong ấn tượng có một lần, bỗng nhiên con bé biến mất không thấy đâu, khiến cả Tôn gia từ trên xuống dưới đều hoảng sợ đến điên lên, tìm con bé suốt cả một buổi trưa."
Bùi Châu Hiền: "Cô ấy chạy đi đâu?"
Dì Uân: "Con bé nói con bé đang nhìn đàn kiến bò trên thành ghế đá ở trong vườn hoa, nhìn nhìn rồi lăn ra ngủ, liền lăn vào trong bụi cây, cứ bảo sao một người lớn như vậy mà chúng tôi không tìm thấy."
Bùi Châu Hiền không tự chủ được mà mím môi, dì Uân dì tiếp tục nói:
"Do con không nhìn thấy đấy thôi, lúc ấy bộ dáng con bé ngủ đến mê man, cọng cỏ dính trên tóc, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết cùng với cánh tay nhỏ nhắn đều là vết lõm. Còn muốn nói xin lỗi với tất cả mọi người rằng 'đều là do con không ngoan, lén làm bạn cùng sâu ngủ'."
Lén làm bạn cùng sâu ngủ.....
Bùi Châu Hiền cảm thấy rằng mình hoàn toàn không có cách nào đem Tôn Thừa Hoan thành thục nội liễm của hiện tại cùng cô gái nhỏ mà dì Uân miêu tả đánh đồng là cùng một người được. Nhưng chỉ cần nghe miêu tả là có thể cảm nhận được Tôn Thừa Hoan khi còn nhỏ đáng yêu nhiều đến mức nào và khiến cho người ta thương cảm đến nhường nào.
Cô lại uống thêm mấy ngụm nước mơ chua, dì Uân thấy cô thích, liền đắc ý nói:
"Nếu con muốn uống, thì thường xuyên đến, dì sẽ pha cho con."
Làn gió nhẹ thổi bay những sợi tóc đến bên môi, Bùi Châu Hiền chậm rãi đẩy ra: "Vâng."
Hai người ở lại ăn đồ chay, sau bữa ăn Tôn gia gia bảo hai người lại đến vào Tết Trung thu. Khi đó con cháu trong Tôn gia cũng sẽ đến, Bùi Châu Hiền thường không nhìn thấy họ, cũng thuận tiện nhận lời.
Bùi Châu Hiền miệng đầy đáp ứng, trên đường về Tôn Thừa Hoan vẫn còn đang thất thần.
Bùi Châu Hiền không biết Tôn gia gia cùng nàng đã nói gì, nhưng nhìn bộ dáng của Tôn Thừa Hoan, đoán chừng trò chuyện với nhau cũng không có thể khiến nàng trút được gánh nặng.
Từ một tiểu Hoan đáng yêu làm bạn cùng sâu ngủ trong mắt dì Uân, đã trở thành một Tôn tổng quản lý một tập đoàn lớn như vậy, trong suốt chặn đường đó, không biết đã phải chịu biết bao nhiêu trọng trách cùng áp lực.
Nơi mềm mại nhất trong trái tim Bùi Châu Hiền, đột nhiên dường như bị kim đâm một chút.
Hôm nay vẫn là ngày giỗ của ba mẹ nàng.
Bùi Châu Hiền nhấn mở avatar trò chuyện với trợ lý Diêu và gửi cho cô ấy một tin nhắn.
Ánh nắng mặt trời mỏng manh tràn vào từ cửa sổ xe, Tôn Thừa Hoan rũ mắt xuống, hàng mi mảnh mai phủ bóng dày dưới mắt nàng.
Màn hình di động sáng lên, Bùi Châu Hiền thu lại ánh mắt, là tin nhắn trả lời của trợ lý Diêu:
"Bùi tiểu thư, đã sắp xếp thoả đáng, tôi sẽ giữ bí mật."
"Tết Trung thu." Tôn Thừa Hoan không báo trước mà mở miệng, Bùi Châu Hiền khoá màn hình di động, lưu loát đảo mắt qua, cô nghênh đón ánh mắt nhìn sang của Tôn Thừa Hoan.
Tôn Thừa Hoan: "Nếu đã đáp ứng với ông nội Trung thu sẽ qua, vậy thì chúng nên về thăm ba mẹ em trước."
Bùi Châu Hiền quả thật cũng đã lâu không mang Tôn Thừa Hoan về Đồng gia, Bùi Lan đối với điều này thập phần bất mãn, nếu Tôn Thừa Hoan chủ động nhắc tới, Bùi Châu Hiền liền thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý: "Được."
Tôn Thừa Hoan liếc nhìn sang Bùi Châu Hiền một cái, sau đó lại quay đi hướng khác.
Bùi Châu Hiền: "?"
Tôn Thừa Hoan: "Phơi nắng sao? Mặt em có chút hồng, có muốn kéo tấm che nắng xuống không?"
Bùi Châu Hiền: "...."
Bùi Châu Hiền kéo xuống che ván chưa sơn: "Xác thật là có chút phơi nắng."
Editor: cảm nắng rồi chứ phơi nắng gì ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro